Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 39

Ông nội sốt ruột đến mức ngồi không yên, cuối cùng gọi cho trợ lý của Dịch Thương Bắc. Chỉ một lát sau, ông đã có được tin tức—

Cuối tuần này, cô gái ấy sẽ đi hẹn hò với cháu trai ông ở công viên.

Được lắm. Vậy thì ông sẽ tự mình ra tay.

Ban đầu, Dịch Thương Bắc có kế hoạch khác cho buổi hẹn hò.

Nhưng Xuân Hòa chần chừ một lát rồi nói:

“Thứ bảy em muốn đến đường Úc Phong để tạm biệt một người.”

Dịch Thương Bắc bình tĩnh hỏi: “Ai?”

Anh có quen không?

Xuân Hòa nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cũng đẹp trai như anh.”

Lời này khiến Dịch Thương Bắc lập tức cảnh giác.

Không đúng. Rất không đúng.

Anh híp mắt, không suy nghĩ thêm mà dứt khoát nói:

“Được, anh đi với em.”

Xuân Hòa bật cười: “OK.”

Sau khi yêu, Xuân Hòa mới nhận ra trước đây mình đã tự đặt ra quá nhiều giả định vô nghĩa. Thực tế, Dịch Thương Bắc hoàn toàn không phải kiểu sếp tổng lạnh lùng như cô từng nghĩ.

Điều khác biệt lớn nhất trong mối quan hệ của họ so với trước kia chính là sự hiện diện của Dịch Thương Bắc trong cuộc sống của cô—từ bóng dáng, hơi thở cho đến từng thói quen nhỏ nhặt.

Cũng vì thế mà Xuân Hòa bắt đầu chẳng muốn đi làm nữa, chỉ muốn dành thời gian để yêu đương.

Mạch Duyệt trêu chọc: “Còn định kiếm tiền trả khoản đặt cọc mua nhà cho mẹ em nữa không đấy?”

Xuân Hòa giật mình hoảng hốt.

Thứ bảy, Xuân Hòa thu dọn đồ đạc cần mang theo rồi xuống dưới gặp Dịch Thương Bắc.

Anh đã đợi sẵn dưới tòa nhà từ sớm, còn mua cho cô một cốc trà sữa lạnh.

Xuân Hòa cầm lấy, uống một ngụm rồi khẽ rùng mình: “Lạnh quá.”

Dịch Thương Bắc đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô: “Vậy mà em vẫn uống.”

“Nhưng em thích mà.”

Cô cười hì hì, ánh mắt sáng rỡ.

Rồi bỗng nhiên cô nghiêng đầu nhìn anh, giọng nũng nịu: “Cũng thích anh nữa.”

Cô bóp nhẹ tay anh, nhưng lại bị Dịch Thương Bắc trở tay nắm lấy.

Anh khẽ cười: “Vậy thì tạm được.”

Tới đường Úc Phong, cả hai tìm chỗ đỗ xe rồi cùng nhau đi vào công viên.

Xuân Hòa cầm bảng vẽ, còn Dịch Thương Bắc thì xách giá vẽ, vừa đi vừa nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở con phố này nhỉ?”

“Đúng rồi.”

“Em thường xuyên tới đây à?”

Xuân Hòa khẽ gật đầu: “Trước khi gặp lại anh lần thứ hai, tuần nào em cũng tới.”

Cô ngừng một chút rồi mỉm cười:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

“Vẫn luôn muốn gặp lại anh lần nữa.”

Bước chân Dịch Thương Bắc khựng lại: “Vậy ra... người em muốn gặp chính là anh?”

Xuân Hòa nhìn anh, đôi mắt cong cong như đang cười: “Đúng vậy. Nhưng em muốn nói lời tạm biệt với quãng thời gian yêu thầm—bởi vì bây giờ, em đã có được anh rồi.”

Trước đây, gần như tuần nào Xuân Hòa cũng đến đây vẽ tranh, luôn tin rằng sẽ có một ngày gặp lại anh.

Nhưng cuối cùng, lần thứ hai họ gặp nhau lại không phải ở nơi này.

Bình Luận (0)
Comment