Hẹn Ước Mười Năm

Chương 3

Ngày 2 tháng 9 năm 2008, tại bệnh viện trung ương khu đô thị đại học thành phố Châu Xuyên.

“Tình trạng của cô ấy phải mất bao lâu mới có thể phục hồi?” Trịnh Tự hỏi.

“Mất ý thức thoáng qua và mất trí nhớ đều là triệu chứng điển hình của chấn động não. Bình thường một đến hai ngày, lâu nhất trong vòng hai tuần là có thể tự phục hồi… Nhưng mà tình hình của em sinh viên này khá nghiêm trọng…” Đây là giọng nói của bác sĩ.

Bác sĩ đã nói một đống lý thuyết và ví dụ thực tiễn, cuối cùng đưa ra một kết luận: Trông chờ vào vận may.

Giang Thu Thu ngồi trên giường bệnh, dửng dưng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Trịnh Tự và bác sĩ bên ngoài phòng bệnh, nhanh chóng suy nghĩ mình phải làm gì tiếp theo.

Hôm qua cô được đưa vào bệnh viện. Sau khi bị quả bóng rổ đập ngã, đầu của cô bị đập vào phiến đá tạo thành chấn động não. Sau khi tỉnh dậy lại xuất hiện triệu chứng tạm thời quên hết những chuyện gần đây, hay còn được gọi là mất trí nhớ. Bác sĩ và Trịnh Tự hỏi cái gì cũng không biết.

Nhưng thật ra không lâu sau đó, cô đã gần như phục hồi lại ý thức.

Có điều sau khi tỉnh táo lại, cô nhanh chóng nhận ra mình phải tiếp tục mất trí nhớ.

Những gì xảy ra trước khi hôn mê tạo thành nỗi kinh hoàng quá lớn đối với cô. Vì vậy, chuyện đầu tiên cô làm sau khi tỉnh táo là xác nhận dòng thời gian mà cô đang sống.

Sự thật chứng minh, cô đã thật sự xuyên không về năm 2008. 

Đừng thấy tiểu thuyết viết xuyên không rất sung sướng. Nếu không có ánh hào quang của nhân vật chính, chuyện xuyên không sẽ chỉ là một tai họa rất lớn đối với bất kỳ người bình thường nào. 

Năm 2008, lẽ ra Giang Thu Thu phải là một đứa trẻ trâu 8 tuổi vui vẻ. Điều này có nghĩa là Giang Thu Thu 18 tuổi là một người vô danh ở đây.

Không có gia đình, không có chứng minh nhân dân, không có bạn bè người thân, không có quá khứ, có lẽ… cũng không có tương lai.

Mà Giang Thu Thu lại không thể nói cho ai biết sự thật. Dù gì nếu người xuyên không không phải là cô, nghe thấy bên cạnh mình có người nói như vậy, phản ứng đầu tiên của cô chắc là gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần. 

Thật khó để một người vô danh sống trong xã hội hiện đại…

Lấy ví dụ, nếu cô muốn đi bốc xếp gạch cũng sẽ bị công trường bình thường từ chối vì không có chứng minh nhân dân.

Giang Thu Thu bực mình đặt ra nghi vấn trong lòng, “Túi không gian tùy thân của trẫm đâu? Cây kỹ năng đã cho mị cái gì?”

Một ngón nghề tiêu chuẩn của xuyên không mà cũng không cho cô, vậy cô sống bằng cái gì?

Vì vậy khi Trịnh Tự và bác sĩ đến hỏi thăm lần thứ hai, cô đã chính thức bị “Mất trí nhớ”. Nếu không, cô không thể nào giải thích được lai lịch của mình. Hơn nữa, làm như vậy cũng có thể nhận được sự giúp đỡ của Trịnh Tự.

Thật ra nhắc mới nhớ, cô xuyên không cũng có nguyên nhân của Trịnh Tự. Cô chỉ đành gửi gắm hy vọng vào Trịnh Tự 18 tuổi tốt bụng, gánh vác một phần nhỏ trách nhiệm cho anh năm 28 tuổi cũng được.

Sau khi phát hiện cô có thể bị mất trí nhớ, bệnh viện trung ương đã tiến hành kiểm tra chi tiết cho cô, xác định quả thật cô có tình trạng chấn động não khá nghiêm trọng.

Có kết quả kiểm tra làm bằng chứng, việc Giang Thu Thu mất trí nhớ dường như không có gì là vô lý. Mặc dù Trịnh Tự hơi nghi ngờ, nhưng Giang Thu Thu thà chết không nhận, anh cũng đành chấp nhận sự thật này.

Dĩ nhiên cũng là vì Giang Thu Thu cư xử hợp lẽ, không có ý ăn vạ hay lừa gạt, ít nhất không có lừa tiền.

Sau khi xác nhận Giang Thu Thu bị mất trí nhớ, Trịnh Tự cũng muốn tìm cách xác nhận danh tính của cô.

Có hai thứ có thể dùng để phán đoán danh tính của Giang Thu Thu. Một là thẻ sinh viên tìm được trên người cô. 

Thẻ sinh viên của Đại học Châu Xuyên không có thay đổi kiểu dáng trong mười năm. Trên thẻ sinh viên có ghi thông tin chuyên ngành và niên khóa. Lúc đầu Trịnh Tự lấy được thẻ sinh viên của cô còn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ngợi chỉ cần là sinh viên của trường anh thì sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn. Nhưng ngay sau đó, anh đã bị sốc.

Cột thông tin trên thẻ sinh viên của Giang Thu Thu có ba dòng: Khoa Vân Châu của Đại học Châu Xuyên; ngành Tài chính khóa 2018; họ tên Giang Thu Thu.

“Khóa 2018…” Trịnh Tự cười giễu, nhướng mắt lên nhìn cô, khóe miệng vô thức nhếch lên, “Đang xuyên không hả?” 

Đúng rồi, là xuyên không đó!

Giang Thu Thu trưng ra vẻ mặt ngây thơ, “Quên rồi.”

Trịnh Tự im lặng một hồi, chân thành đề nghị: “Lần sau nếu làm giả chứng minh thì tìm một công ty công nghệ cao tay chút, không tốn bao nhiêu tiền đâu.”

Điều này cho thấy thẻ sinh viên của cô là giả.

Cái thứ hai có thể dùng để phán đoán danh tính của Giang Thu Thu là điện thoại của cô. Điện thoại của Giang Thu Thu là iPhone 8 Plus màu vàng hồng, dung lượng 256GB, ngốn của cô bảy nghìn tệ, là mẫu mới nhất của bấy giờ!

Mặc dù lúc cô rơi xuống nước, may mắn là điện thoại không rớt vào hồ nước, nhưng chẳng may bị nước tràn vào nghiêm trọng làm không khởi động được. Sau đó lúc cô ngã xuống, đầu lại đập xuống đất, màn hình cũng bị vỡ.

Sau khi lấy được điện thoại của cô, Trịnh Tự lại bị sốc lần nữa.

Điện thoại trào lưu của năm 2008 vẫn là bàn phím cơ, kiểu dáng thẳng đứng, nắp gập và nắp trượt, thân máy tương đối nhỏ xinh. Chẳng hạn như chiếc điện thoại thẳng đứng Nokia phổ biến vào thời điểm này vẫn chỉ bằng một nửa kích thước của màn hình 8 Plus.

Mặc dù Apple đã phát hành thế hệ thứ hai iPhone 3 vào tháng Sáu, nhưng nó vẫn chưa phổ biến rộng rãi trên thế giới. Ở Trung Quốc có rất ít người biết đến điện thoại Apple. Cho đến khi ra mắt iPhone 4 vào năm 2010, điện thoại Apple mới trở nên thịnh hành tại Trung Quốc, trở thành một cơ hội cho nghề bán thận. 

Cũng do Trịnh Tự có theo dõi tin tức khoa học công nghệ trong và ngoài nước, cho nên biết công ty Apple vừa mới ra mắt một mẫu điện thoại cảm ứng không có bàn phím, nếu không có lẽ sẽ không đoán được đây là chiếc điện thoại.

Mặt dù vậy, sau khi nhìn thấy logo Apple ở mặt sau điện thoại, anh vẫn im lặng một lát rồi cảm khái, “Đây là chiếc điện thoại nhái to nhất mà tôi từng thấy, sim kép đúng không?”

Vào thời điểm này, bá chủ arcade vẫn là Nokia. Những thương hiệu khác như Motorola, Sony Ericsson, Siemens, ngoài ra còn có một thế lực điện thoại khổng lồ với thân máy to, loa tần số cao, sim kép, cùng với những đặc điểm nhái công nghệ rõ rệt vô cùng tiên tiến, nhưng lại cẩu thả mà các thương hiệu phổ thông không theo kịp. Chúng đều có tên gọi chung là: Điện thoại nhái.

Đối với người của năm 2008, chiếc Apple 8 Plus này có thân máy quá lớn, bắt chước công nghệ không có bàn phím tiên tiến hơn, ngoài ra còn bất chấp sĩ diện in logo Apple lên, về cơ bản trùng khớp với đặc điểm của điện thoại nhái hiện nay.

Vì vậy, Trịnh Tự đánh giá chiếc điện thoại xịn sò này chắc phải có công nghệ sim kép thiết yếu của một chiếc điện thoại nhái.

“…” Giang Thu Thu kiềm chế kích động muốn minh oan cho em 8 Plus, tiếp tục trưng ra vẻ mặt ngây thơ, “Mình quên rồi.”

Đáng tiếc là điện thoại đã không thể khởi động. Trịnh Tự đã tốn nhiều công sức để tìm thẻ sim, nhưng thẻ sim của Apple là loại đã bị cắt, không tương thích với điện thoại của thời đại này.

Tất nhiên dù có lắp vào được cũng vô dụng, thẻ sim của Giang Thu Thu cũng không kết nối được mạng của năm 2008.

Cứ như vậy, tất cả đồ dùng có thể chứng minh danh tính của Giang Thu Thu đều vô hiệu. Sau đó, Trịnh Tự còn nhờ hệ thống an ninh công cộng hỗ trợ tìm kiếm, nhưng không cần hỏi cũng biết nhất định không có bất kỳ thông tin nào về Giang Thu Thu.

Trịnh Tự phải gánh cục nợ này rồi!

Nhân lúc Trịnh Tự còn đang trao đổi với bác sĩ, Giang Thu Thu đã nhanh chóng giải quyết vấn đề tiếp theo.

Cô cần một chỗ ở, ngoài ra phải có một số tiền lớn.

Cô không biết mình đã xuyên không về mười năm trước như thế nào. Nhưng chuyện đã xảy ra, việc cấp bách mà cô cần làm là nghĩ cách sống trong dòng thời gian này và giải quyết các vấn đề tiếp theo.

Nếu muốn sống ở năm 2008, cô cần phải có danh tính, phải tiếp tục đi học, lấy được bằng cấp, tìm được công việc… Khổ quá, cô khổ quá đi.

Giang Thu Thu không nhịn được lẩm bẩm: “Xuất hiện đi túi không gian tùy thân của tao!”

“Cậu thật sự bị mất trí nhớ?” Một giọng nói bất chợt vang lên.

Giang Thu Thu sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện nam sinh đập quả bóng rổ vào người cô hôm qua đã đi vào phòng bệnh từ lúc nào, lúc này đang nhìn cô với sắc mặt không vui, xem ra là đến thăm dò cô.

Ai sợ ai? Giang Thu Thu thuần thục bày ra vẻ mặt ngỡ ngàng, gật đầu đáp: “Chắc vậy.”

Nam sinh nghi ngờ quan sát cô một hồi, “Không nhớ gì hết hả?”

“Không phải, nhớ một chút, có một số thứ không nhớ.” Chứng mất trí nhớ của Giang Thu Thu là một tuyến đường mờ ảo. Nếu cô thật sự mất hết trí nhớ, cô sẽ trở thành một đứa thiểu năng. Hơn nữa, bác sĩ cũng đã nói chấn động não chỉ là mất trí nhớ một phần, sau này sẽ từ từ phục hồi. Biểu hiện của cô cũng không được để lộ sơ hở.

Nam sinh nhướng mày, “Còn nhớ được cái gì?”

“May mà mình còn nhớ được khả năng tự chăm sóc và trí tuệ sống.” Giang Thu Thu lặng lẽ liếc nhìn cậu ta, “Nếu không cậu phải đút cơm và rửa chân cho tôi đấy.” 

“…” Rõ ràng nam sinh bị cứng họng một lát. Trước đó cậu đã hỏi qua tình hình với bác sĩ, nhất thời không thể xác định được là thật hay giả, vì vậy không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa. Thật ra điều mà cậu thật sự muốn biết là chuyện khác.  

Cậu giả vờ không nghe thấy câu trả lời của Giang Thu Thu, ngồi xuống giường bệnh trống bên cạnh cô, nhìn cô với đôi mắt sáng lấp lánh và hỏi: “Cậu và Trịnh Tự có mối quan hệ gì?”

Mối quan hệ là anh ấy thiếu tôi một cái túi không gian tùy thân. Mặt của Giang Thu Thu dửng dưng, “Quên rồi.”

Nam sinh tiếp tục nhìn cô chằm chằm, định gây áp lực với cô bằng ánh mắt, “Trịnh Tự nói ông ấy không quen biết cậu, nhưng tôi không tin ông ấy cho lắm.”

Giang Thu Thu lại không hề để tâm đến ánh mắt tự cho là sắc bén của cậu ta, mà là không kìm lòng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu ta. Tướng mạo của nam sinh này vô cùng xuất chúng, chẳng qua sắc mặt lại có thái độ thù địch hơi nặng. 

Không biết tại sao Giang Thu Thu cảm thấy tướng mạo của cậu ta rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.

Nam sinh: “Tôi đã nhờ người tìm kiếm thông tin của cậu, nhưng không tìm ra được gì. Thật là kỳ lạ…”

Giang Thu Thu: Chẳng có gì là lạ, rất bình thường.

Nam sinh: “Trịnh Tự nói không thể để cậu lưu lạc đầu đường xó chợ, trước khi cậu phục hồi trí nhớ sẽ giúp cậu một thời gian.” 

“Thật không?” Giang Thu Thu hớn hở ra mặt, hào phóng tặng một thẻ người tốt cho Trịnh Tự, “Quả nhiên anh ấy là người tốt.”

Không hổ là thần tượng của Đại học Châu Xuyên trong tương lai, quả nhiên tốt bụng, lương thiện, có trách nhiệm.

Thế nhưng nam sinh lại hừ lạnh, cuối cùng hung dữ nói ra kế hoạch của mình: “Vì vậy mỗi ngày sau này, tôi sẽ giám sát cậu ăn quả óc chó. Tốt nhất cậu nên sớm nhớ ra mối quan hệ giữa cậu và Trịnh Tự là gì.”

“…?” Vừa khen Trịnh Tự xong, Giang Thu Thu ngơ ngác nhìn nam sinh, nhất thời không biết đường về não gặp vấn đề gì. Cô không nhịn được hỏi: “Bạn sinh viên này, cậu và Trịnh Tự có mối quan hệ gì?” Tại sao lại quan tâm tôi và Trịnh Tự có mối quan hệ gì?

Nam sinh đó khoanh tay trước ngực, đáp trả ngạo mạn: “Mắc mớ gì tới cậu.”

Vừa hay Trịnh Tự quay về phòng bệnh sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, sau khi thấy nam sinh này thì hơi nhíu mày, hỏi: “Trịnh Thanh Xuyên, tôi đã nói tôi sẽ giải quyết chuyện này. Cậu còn tới đây làm gì?”

Nam sinh bốp chát lại, “Tôi đập vào người ta, tôi lại không thể tới xem một chút hả?” 

Dường như đã quen với thái độ này của nam sinh, Trịnh Tự nghe thấy vậy cũng chẳng muốn tranh cãi với cậu ta, chỉ quay đầu nhìn Giang Thu Thu. Đang định lên tiếng, anh lại thấy Giang Thu Thu nhìn chằm chằm vào nam sinh với vẻ mặt khiếp sợ.

Bảo sao cô lại cảm thấy nam sinh này trông quen mặt! 

Trịnh Thanh Xuyên, một trong các minh tinh đông fan nổi tiếng nhất ở Trung Quốc năm 2018, một trong 13 anh chồng của thiếu nữ Giang Thu Thu đu idol.

Vì xuất thân trong nhà họ Trịnh danh giá, trình độ học vấn cao, Trịnh Thanh Xuyên đã đi theo hình tượng quý công tử kể từ khi ra mắt, luôn được biết đến với sự khiêm tốn và nhã nhặn trong giới giải trí, phẩm cách tôn lên tận trời.

Nhìn lại bạn sinh viên vừa nóng tính, vừa ngang ngược trước mặt, chẳng trách lúc nãy Giang Thu Thu không nhận ra cậu ta. Ngoài sự khác biệt về tuổi tác và ngoại hình của Trịnh Thanh Xuyên mười năm sau, tính cách thật sự quá ngay thẳng.

Mị sốc toàn tập!

Giang Thu Thu vỡ mộng ngay tại chỗ. Quả nhiên không thể tin vào hình tượng của giới giải trí. 

Có lẽ chú ý đến ánh mắt hốt hoảng của cô, Trịnh Thanh Xuyên bực bội hỏi: “Nhìn cái quần què gì?”

Giang Thu Thu: “…”

Một trong những sự thật mà người đời bóp méo về quý công tử Trịnh Thanh Xuyên là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ văng tục. Có một lần quá tức giận, không nhịn được đã chửi một câu “Đồ đầu heo”, fan đều rối rít khen dễ thương!

Thần điêu đại bịp!

Ngày thứ hai xuyên không, chồng của Giang Thu Thu đã trừ bớt một người. HẾT CHƯƠNG 3
Bình Luận (0)
Comment