Giang Thu Thu: 【Cậu ăn sườn heo kho không?】
Trịnh Tự: 【Ăn.】
Một lúc sau.
Giang Thu Thu: 【Mình thấy nước sốt trong món thịt kho quá đậm. Bây giờ cậu đang dưỡng thương, tốt nhất nên ăn thanh đạm chút. Mình đã đổi thành món sườn heo hấp cho cậu.】
Trịnh Tự: 【Được.】
Giang Thu Thu: 【Ăn đầu cá không?】
Trịnh Tự: 【Ăn.】
Giang Thu Thu: 【Đàn anh không kén ăn chút nào, đúng là một đàn anh ngoan!】
Nhắn tin một hồi, cuối cùng Giang Thu Thu đã lên được một thực đơn ưng ý.
Giang Thu Thu: 【Mình mua cơm xong rồi, mười phút nữa sẽ đến ký túc xá của cậu (^o^)/~】
Trong lúc nhắn tin, Trịnh Tự vẫn vô thức nhoẻn miệng cười. Quản Kiệt đang rủ bạn cùng phòng đặt đồ ăn, nhìn thấy bộ dạng của Trịnh Tự, cả người vô thức run lên, “Ông đang xem cái gì mà cười như vậy thế?”
“Không có gì.” Trịnh Tự bình tĩnh cất điện thoại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, nói với Quản Kiệt: “Các cậu đừng gọi giao hàng, đi ra ngoài ăn đi.”
Quản Kiệt khó hiểu, “Tại sao?”
Trịnh Tự trả lời một nẻo: “Tôi mời.”
“Ông xem tôi là hạng người gì?!” Quản Kiệt nói rất hùng hồn: “Tôi là hạng người sẽ rung động chỉ vì chút lợi ích nhỏ nhoi đó sao?”
Trịnh Tự suy ngẫm rồi tăng giá, “Không giới hạn.”
Quản Kiệt: “Là tôi đó.” Mặt không biến sắc.
Những người còn lại trong phòng reo hò: “Đi ăn lẩu của nhà hàng mới mở ở khu thương mại đi, gọi luôn tôm hùm!”
Quản Kiệt giật mình, “Lẩu của nhà hàng đó có tôm hùm à? Sang thế?”
“Không có.” Bạn cùng phòng xoa tay, “Nhưng chúng ta có thể trả thêm tiền, nhờ bọn họ đi chợ mua.”
Quản Kiệt giơ ngón cái lên, “Hợp lý.”
Mọi người lập tức đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, thế nhưng lại thấy Trịnh Tự vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Quản Kiệt thắc mắc, “Trịnh Tự, ông không đi cùng sao?”
Trịnh Tự duỗi đầu gối mà mình vừa mới dán băng cá nhân lên, “Vết thương vẫn chưa lành.”
Những người còn lại trong phòng: “…”
Một cậu bạn nói: “Có phải là ảo giác của tôi không? Tôi luôn cảm thấy đó là một âm mưu…”
Trịnh Tự lấy vài tờ tiền màu đỏ trong ví ra, đưa cho Quản Kiệt.
Quản Kiệt cất tiền vào túi, “Mặc kệ ông ấy, dù gì đồ ăn vào bụng không phải là âm mưu.”
Nói xong, cậu ta mở cửa phòng ra, “Chúng ta đi…”
Còn chưa nói hết, cậu ta chợt trừng to mắt, nhìn thấy Giang Thu Thu đứng bên ngoài đang định gõ cửa.
Giang Thu Thu: “Ơ, tôi đã luyện được thuật mở cửa trong đầu sao?”
Quản Kiệt đứng hình, “Sao bà lại tới đây?”
“Đến đưa cơm cho Trịnh Tự.” Giang Thu Thu giơ túi giấy trên tay lên, “Không phải chân cậu ấy đang bị thương sao?”
“Chân cậu ta bị thương có chút xíu…” Bạn cùng phòng bên cạnh đang định xỉa xói thì bị Quản Kiệt đẩy mạnh ra khỏi phòng.
Quản Kiệt tỏ vẻ nghiêm túc, “Đúng đúng. Hai ngày nay ông ấy không đi được, chúng tôi phải tắm cho ông ấy!”
Giang Thu Thu: “…”
Lúc này, những người bạn cùng phòng còn lại đã hiểu ra. Hai người đó rối rít lắc đầu ngao ngán, “Quá thảm, cậu ta suýt nữa bị què rồi.”
“Đưa cơm vẫn chưa đủ, phải đút cơm cho cậu ấy.”
“Tôi đã đút cơm trưa, cơm tối giao lại cho bà.” Quản Kiệt nghiêm túc giao phó công việc cho Giang Thu Thu, sau đó khoác vai bá cổ hai người kia và rời đi.
Giang Thu Thu đi vào phòng ký túc xá, lắc đầu với Trịnh Tự, phê bình: “Đàn anh, mình thấy cậu quá yếu ớt.”
Trịnh Tự: “… Bọn họ nói xàm đấy.”
Dĩ nhiên Giang Thu Thu biết chứ, cô đang cố tình trêu chọc Trịnh Tự mà thôi. Cô đặt hộp cơm lên bàn của Trịnh Tự, “Ăn cơm thôi.”
“Cậu ăn chưa?” Trịnh Tự hỏi.
“Chưa, định đưa cơm cho cậu xong rồi ra ngoài ăn.” Giang Thu Thu trả lời.
Trịnh Tự thản nhiên nói: “Hay là cậu ở lại ăn chung với tôi đi, đúng lúc trong phòng không có ai.”
Giang Thu Thu chớp mắt, “Nhưng mình chỉ mua có một phần cơm.”
Trịnh Tự nghĩ ngợi, “Tôi sẽ gọi thêm một phần ăn khác giao đến.”
Giang Thu Thu im lặng một hồi, “Vậy tại sao ban đầu cậu không gọi giao hàng?”
Trịnh Tự không biến sắc, “Quên mất.”
Anh mỉm cười, “Cậu coi như ăn cơm chung với tôi đi.”
Giang Thu Thu nhìn anh, trong lòng bỗng có cảm giác khó từ chối nên cũng mỉm cười theo, “Thôi cũng được.”
Tin tức lớp bồi dưỡng Di Cảnh được tổ chức ở Đại học Châu Xuyên đã được đưa lên diễn đàn, nhanh chóng lấn át chuyện thị phi của CLB Tài chính. Lý Hàn Minh lần nữa trở thành nhân vật được bàn tán sôi nổi.
Mặc dù có người không cam lòng Lý Hàn Minh cứ thế tránh được một kiếp nạn, nhưng cũng không thể làm được gì. Suy cho cùng, mâu thuẫn của trận đấu giao hữu cùng lắm chỉ là mâu thuẫn giữa hai lớp, không được xem là vi phạm kỷ luật. Chuyện nội bộ của CLB Tài chính lại rất mập mờ. Tuy có nhiều dấu hiệu cho thấy Lý Hàn Minh có những hành vi không phù hợp trong quá trình quản lý CLB, nhưng đó chỉ là cảm nhận chủ quan của các bạn sinh viên, rất khó xác định rõ ràng.
Mà hiện tại, có thể thấy tầm quan trọng của lớp bồi dưỡng Di Cảnh hơn hẳn chuyện nhỏ nhặt của CLB Tài chính.
Giang Thu Thu cũng mặc kệ chuyện của Lý Hàn Minh. Cô đang bận ngập đầu với công việc của mình.
Mặc dù bây giờ không cần dành nhiều thời gian đến cửa hàng của dì Trần làm việc, nhưng vì đã được thăng chức làm cổ đông, cô càng hao tổn sức lực và tâm trí hơn trước đây nhiều.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc tiết học cho các thành viên của CLB Hers, Giang Thu Thu đăng nhập vào tài khoản cá nhân trên cộng đồng Hồ Mây như thường lệ, dự định cập nhật giáo trình mới. Kết quả là vừa mở giao diện back-end lên, cô nhận được một tin nhắn từ tài khoản lạ.
yaa123: 【Có đó không?】
yaa123: 【Có thì hú một tiếng cái.】
Kể từ khi Giang Thu Thu dùng tài khoản này để cập nhật kiến thức trang điểm lên diễn đàn, mỗi ngày cô đều nhận được rất nhiều tin nhắn xin tư vấn. Hầu hết bọn họ đều nói chuyện rất lịch sự, rất ít khi thấy giọng điệu như thế này. Giang Thu Thu đã nhấn bỏ qua, không để ý đến.
Kết quả là sau khi cô đăng giáo trình xong, nhìn sang phần tin nhắn thì phát hiện tài khoản đó lại gửi đến một đống tin nhắn.
yaa123: 【Bên tôi cho thấy cô đang online, đừng giả vờ không thấy.】
yaa123: 【Tôi là nhân viên của Yaa Hoàn Mỹ, tôi có việc muốn gặp cô.】
Yaa Hoàn Mỹ là cửa hàng dược mỹ phẩm mở gần cửa hàng nhỏ của dì Trần, quy mô khá lớn. Do cửa hàng có vị trí đẹp, mặt tiền lớn, nhiều sản phẩm, công việc kinh doanh rất phát đạt.
Nhưng do mối quan hệ trong công việc, để tránh nghi ngờ, trước đây Giang Thu Thu chưa từng xã giao với người trong cửa hàng này.
Hers – Thu Thu: 【?】
yaa123: 【Bài viết phân biệt hàng giả mà mấy ngày trước cô đăng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của cửa hàng chúng tôi. Cô vui lòng xóa bài viết đó ngay.】
Giang Thu Thu mới chợt hiểu ra, trong lòng lập tức có suy tính.
Tài khoản này ngoài dùng để cập nhật giáo trình của lớp học CLB Hers, cô còn chia sẻ một số kiến thức và kỹ năng trang điểm định kỳ. Do nội dung chia sẻ rất thiết thực, bài viết của cô luôn có nhiều lượt xem và chuyển tiếp, coi như có một lượng theo dõi nhất định ở khu đô thị đại học.
Chủ đề mà cô chia sẻ một phần dựa trên nội dung mà mọi người nhờ tư vấn. Hai ngày trước, cô đã đăng một bài viết dạy mọi người một số mẹo nhỏ thường ngày để phân biệt hàng giả.
Bài viết này kết hợp tình huống thường gặp trước đây và kỹ năng phân biệt trên mạng Internet sau này, cung cấp cho mọi người một số phương pháp hữu hiệu đã được chứng minh trong thực tế.
Hàng giả tràn lan vẫn là vấn đề nhức nhối của rất nhiều người. Hơn nữa, việc sản xuất hàng giả còn rất bắt kịp thời đại, đổi cũ thành mới. Thông thường, khi chúng ta vừa nghĩ ra một cách phân biệt hàng giả, chẳng mấy chốc lại bị các nhà sản xuất hàng giả phá chiêu.
Chẳng hạn như mã code chống hàng giả dùng để phân biệt đã từng rất phổ biến, thế nhưng chúng lại không khả thi tại thời điểm này.
Trong bài viết mà Giang Thu Thu đăng có cung cấp một số phương pháp khá tiên tiến. Quan trọng là việc sản xuất hàng giả thời nay vẫn chưa tinh vi bằng mười năm sau, nhiều bao bì được bắt chước vô cùng cẩu thả. Chỉ cần dành chút thời gian so sánh sẽ không quá khó để phân biệt.
Chính vì vậy, khi bài viết này vừa được đăng tải đã gây xôn xao lớn trên diễn đàn, nhanh chóng được chuyển tiếp lên Công đoàn Đại học Châu Xuyên, lượng truy cập khá cao.
Mặc dù Giang Thu Thu không theo dõi cửa hàng Yaa này, nhưng cô chỉ cần nhìn bằng mắt thường là có thể thấy bên trong có khá nhiều hàng giả.
Hers – Thu Thu: 【Không xóa.】
yaa123: 【Tôi không đùa với cô, vui lòng xóa ngay.】
Yaa123: 【Bài viết của cô ảnh hưởng đến danh tiếng của cửa hàng chúng tôi. Sau khi đọc bài viết của cô, nhiều người nói cửa hàng chúng tôi bán hàng giả.】
Hers – Thu Thu: 【Vậy cửa hàng các cô có bán hàng giả không?】
yaa123: 【Dĩ nhiên là không.】
Hers – Thu Thu: 【Nếu không thì tại sao bắt tôi xóa bài?】
yaa123: 【Vì bài viết của cô toàn là nói xằng bậy, lừa gạt mọi người, bêu xấu cửa hàng chúng tôi!】
Hers – Thu Thu: 【Bằng chứng đâu?】
Rõ ràng người của bên Yaa bị á khẩu, một lúc sau mới trả lời.
yaa123: 【Đừng tưởng chúng tôi không biết. Chúng tôi đã điều tra được cô là nữ sinh trong cửa hàng của Trần Thúy.】
Trần Thúy là tên của dì Trần. Khi thấy câu này, Giang Thu Thu hơi nhíu mày.
Hers – Thu Thu: 【Thì sao?】
yaa123: 【Mấy người cố tình bịa chuyện để hãm hại chúng tôi, như thế là cạnh tranh ác ý.】
Hers – Thu Thu: 【Nếu cô cho rằng nội dung trong bài viết là giả, vậy thì đưa bằng chứng ra đi.】
Hers – Thu Thu: 【Nếu cửa hàng các cô không bán hàng giả, các cô nên giải thích rõ với người tiêu dùng, chứ không phải yêu cầu tôi xóa bài viết.】
yaa123: 【Nói tới nói lui, cô vẫn không chịu xóa bài viết đúng không?】
Hers – Thu Thu: 【Đúng rồi nha.】
yaa123: 【Tôi không quan tâm cô đúng nha đúng nhiếc gì hết. Nếu cô không xóa bài viết, đừng trách cửa hàng chúng tôi vô tình.】
Nói đến đây thì chẳng còn gì để nói nữa. Người của Yaa không cam lòng lại tiếp tục nói kháy. Giang Thu Thu thẳng tay cho đối phương vào danh sách đen, nhưng cô cũng không phớt lờ chuyện này. Đối phương đến tìm cô yêu cầu xóa bài viết, điều này cho thấy bài viết này có ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ. Nếu bọn họ muốn lấy lại danh tiếng thì chỉ có hai cách.
Chứng minh đồ mình bán là thật, hoặc chứng minh nội dung trong bài viết này là giả.
Dù là cách nào, Giang Thu Thu đều tin chắc mình có thể ứng phó.
Cô đang suy nghĩ xem đối phương có thể có hành động gì thì lại thấy phần tin nhắn nhấp nháy, lại có tin nhắn từ một tài khoản lạ.
Thế nhưng nội dung lần này đã khiến tinh thần của cô trở nên hăng hái.
yangxin: 【Chào em, chị là nhân viên của công ty chi nhánh Tuyết Sam Châu Xuyên. Chị tên là Dương Hân, xin hỏi em có tiện trò chuyện với chị một lát không?】
Hers – Thu Thu: 【Tuyết Sam?】
yangxin: 【Đúng vậy, chị là người của Tuyết Sam sản xuất mỹ phẩm trang điểm.】
Đối phương còn rất thành khẩn, sau khi nói xong còn gửi một tấm hình thẻ làm việc. Trên thẻ làm việc cho thấy chị ấy là nhân viên thuộc bộ phận marketing của chi nhánh công ty Tuyết Sam Châu Xuyên.
yangxin: 【Chắc em biết thương hiệu của bên chị đúng không? Chị thấy trong bài viết gần đây của em đã lấy thương hiệu bên chị làm ví dụ, để phân biệt hàng thật và hàng giả [cười].】
Tất nhiên Giang Thu Thu biết chứ.
Tuyết Sam là một thương hiệu trang điểm dành cho sinh viên, giá thành không đắt, nhưng chất lượng sản phẩm khá ổn áp. Mười năm sau, thương hiệu này sẽ trở thành thương hiệu nổi tiếng số một trong thị trường sinh viên.
Tuy nhiên ở thời điểm này, thương hiệu này chỉ mới được ra đời vài năm, năng lực marketing vẫn chưa cao. Tuy đã có tiếng tăm trong phạm vi nhỏ, nhưng vẫn chưa thật sự phổ biến.
Là “Người sành sỏi” của mười năm sau, Giang Thu Thu vẫn luôn chuộng các thương hiệu nội địa. Sau khi làm việc tại cửa hàng của dì Trần, cô đã đề nghị dì Trần nhập Tuyết Sam vào danh mục sản phẩm của cửa hàng. Hiện tại, thương hiệu này đang bán rất chạy trong cửa hàng, tỷ lệ mua lại cũng tương đối cao hơn các sản phẩm khác.
Ngoài ra, Giang Thu Thu còn giới thiệu thương hiệu này trong bài viết của mình. Trong bài viết phân biệt hàng giả mà cô đăng vào mấy ngày trước, cô đã tổng hợp một bảng so sánh hàng giả và hàng thật của một số thương hiệu thu hút sinh viên, trong đó có Tuyết Sam.
Tuy nhiên, lý do khiến Giang Thu Thu cho thương hiệu này xuất hiện nhiều không chỉ vì sản phẩm của Tuyết Sam rất chất lượng, mà còn là vì tài khoản hiện tại của cô gắn liền với CLB Hers. Điều này đại diện cho sản phẩm văn hóa của CLB Hers ở một khía cạnh nào đó.
Vào năm 2016, Tuyết Sam chính là thương hiệu mỹ phẩm hợp tác với CLB Hers, để tung ra một sản phẩm đồng thương hiệu “Hers”.
HẾT CHƯƠNG 35