Hẹn Ước Mười Năm

Chương 37

Cô gái tự xưng là nhân viên của Tuyết Sam chính là Dương Hân. Ban đầu, cô ấy đang đi khảo sát thực địa khu đô thị đại học theo kế hoạch. Lúc đi ngang qua khu thương mại, đúng lúc Yaa đang tổ chức hoạt động, vì vậy cô ấy đã dừng lại xem thử bầu không khí kinh doanh ở khu vực này. 

Nếu Yaa chỉ tổ chức chương trình khuyến mãi thông thường, có lẽ cô ấy chỉ xem qua rồi rời đi. Không ngờ ông chủ Văn lại chuyển sang bài viết của Giang Thu Thu, là người mà Dương Hân dự định hợp tác. Cô ấy lập quyết định nán lại xem tiếp tình hình như thế nào. 

Vì vậy mới có cảnh tượng trước đó.

Ông chủ Văn vừa lấy đơn nhập hàng ra đã khiến nhiều sinh viên không rõ nội tình sợ chết khiếp, nhưng Dương Hân thì khác. Bản thân cô là người trong nghề, ngay lập tức rất thích thú đi tới lật xem thử.

Không may thay, cô ấy lại lật trúng một đơn nhập hàng của Tuyết Sam, còn là làm giả.

Ông chủ Văn cũng thật là xui xẻo. Ông ta vốn chỉ cần mang những đơn nhập hàng thật trong cửa hàng ra là được, hoặc chỉ cần làm giả đơn nhập hàng của một số thương hiệu nổi tiếng thôi cũng được. 

Nhưng do Giang Thu Thu giới thiệu Tuyết Sam trong bài viết trước đó, hơn nữa còn lấy Tuyết Sam làm ví dụ trong bài viết phân biệt hàng giả, thương hiệu này đã trở thành đối tượng khoanh vùng mà Yaa bị nghi ngờ bán hàng giả lần này. 

Dĩ nhiên, ông chủ Văn phải đưa thêm thương hiệu này vào show tẩy trắng lần này. Nhưng do thương hiệu không phổ biến, trước đây Yaa không quá chú trọng, trong cửa hàng cũng không có ghi chép lấy hàng từ nhà sản xuất. Vì vậy ông ta tự cho mình thông minh, làm giả một đơn nhập hàng, tự nghĩ có thể lừa bịp cho qua chuyện mà người không biết, quỷ không hay.

Lúc Dương Hân nói mình là nhân viên của công ty Tuyết Sam, ông chủ Văn vốn vẫn chưa tin. Đợi đến khi Dương Hân lấy danh thiếp ra, ông chủ Văn mới luống cuống.

Dương Hân tức giận nói: “Cửa hàng mấy người bán hàng giả đã đành, lại còn dám làm giả dấu mộc của chúng tôi. Tôi phải báo cảnh sát giải quyết.” 

“Hiểu lầm, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm.” Sắc mặt của ông chủ Văn đã tái nhợt, tiếp tục ngụy biện một cách chật vật: “Chuyện này không liên quan đến cửa hàng chúng tôi. Cửa hàng chúng tôi chỉ bán hàng thật. Đơn nhập hàng này là… là… là do nhà cung cấp đưa cho chúng tôi. Ông ấy nói là hàng thật, chúng tôi cũng không biết…”

Vẻ mặt của Dương Hân như muốn nói “Ông đang đùa tôi đấy à?”, “Nhà cung cấp làm giả hay mấy người làm giả có khác gì nhau đâu? Ông đưa cái này ra không phải là đang lừa gạt người ta sao?”

“Tôi, tôi, tôi, tôi cũng đâu còn cách nào khác!” Ông chủ Văn toát mồ hôi, bỗng nhiên lia mắt nhìn Giang Thu Thu trong lúc quẫn bách, tức giận chỉ loạn vào người cô, “Tất cả đều là do cô gái này. Cô ta đăng bài viết lừa gạt bạn học lên mạng, vu khống cửa hàng chúng tôi bán hàng giả. Tôi làm như vậy chỉ là để lấy lại sự trong sạch cho cửa hàng chúng tôi!”

“Nhưng mà…” Dương Hân nhìn Giang Thu Thu, “Những gì em ấy nói là thật mà.”

Nói xong, cô ấy đi đến trước mặt Giang Thu Thu, mỉm cười và chìa tay ra, “Em là Giang Thu Thu đúng không? Chị có nói chuyện với em trên mạng, Dương Hân của Tuyết Sam.”

Lúc Dương Hân xuất hiện, Giang Thu Thu đã đoán ra được nên cũng không cảm thấy bất ngờ, chẳng qua khó tránh khỏi cảm giác bối rối. Cô cũng mỉm cười và bắt tay với Dương Hân, “Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp chị trong hoàn cảnh này.” 

Ông chủ Văn:????

Dương Hân chào hỏi Giang Thu Thu xong mới nhìn về phía ông chủ Văn, nói: “Tôi đã xem qua bài viết trên mạng của em sinh viên Giang Thu Thu. Tôi không biết thương hiệu khác như thế nào, nhưng những so sánh hàng thật và hàng giả mà em ấy lấy Tuyết Sam làm ví dụ đều hoàn toàn chính xác, không hề sai lệch. Nếu có ai giám định được sản phẩm trong cửa hàng của ông có vấn đề dựa theo đối chiếu trong bài viết, e rằng sản phẩm trong cửa hàng của ông thực sự có vấn đề.” 

Dương Hân vừa nói xong, mọi người xung quanh đều xôn xao. 

Nhân viên bên phía thương hiệu đã đích thân chứng thực độ chính xác bài viết của Giang Thu Thu, còn cái gì cao hơn lời khẳng định đó không? 

Thật ra không cần đánh giá nữa, chỉ cần một sự kiện ông chủ Văn làm giả đơn nhập hàng, ông ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch vết nhơ.

Ông chủ Văn vẫn còn muốn cứu vãn tình hình. Thế nhưng Dương Hân là một người nhanh nhẹn, không muốn dây dưa với ông ta, trực tiếp gọi điện thoại cho cảnh sát.

Vì vậy, chương trình khuyến mãi tẩy trắng cho cửa hàng mà Yaa và ông chủ Văn dốc sức lên kế hoạch đã hạ màn như một trò hề.

Vụ việc này rất gây xôn xao dư luận. Tin tức Yaa bán hàng giả được xác nhận đã lan truyền ra ngoài, sụp đổ hoàn toàn, chẳng bao lâu phải dẹp tiệm. Thị phần ban đầu của bọn họ được phân chia cho những cửa hàng khác trong khu thương mại. Dĩ nhiên, gười được lợi nhiều nhất trong đó là cửa hàng của dì Trần nằm gần bọn họ nhất. 

Chuyện này để nói sau, tạm thời đừng nhắc đến.

Sau khi báo cảnh sát xong, Dương Hân đã liên lạc với bộ phận pháp lý của công ty để họ giải quyết những việc tiếp theo. Sau khi hoàn thành ghi chép của mình, cô tiếp tục chuyến hành trình ở khu đô thị đại học.

Lúc Dương Hân lập biên bản với cảnh sát, Giang Thu Thu và Trịnh Tự đi về trường trước.

Giang Thu Thu rất bất ngờ về sự xuất hiện của Trịnh Tự trong hoàn cảnh đó, cùng với hành động đứng ra lên tiếng giúp cô. Bởi vì chuyện đó không giống với tác phong của Trịnh Tự.

Kể từ ngày đầu tiên cô xuyên không và nương nhờ Trịnh Tự, thật ra Trịnh Tự đã làm rất nhiều thứ cho cô. Tuy nhiên, trước đây cô luôn nghĩ rằng đó là vì Trịnh Tự là người tốt. Nhưng suy đi nghĩ lại, mặc dù Trịnh Tự là người rất tốt, nhưng hành động đó không phải là tác phong thường ngày của anh ấy.

Có phải do cô vẫn còn “mất trí nhớ”, cho nên anh ấy nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm với cô? Hay là vì lý do khác?

Trong lòng Giang Thu Thu có một cảm giác khó nói nên lời, giống như có thứ gì đó đang rục rịch.

Cô nghĩ ngợi rồi hỏi Trịnh Tự: “Tại sao lúc nãy cậu lại ở đó? Không phải khoảng thời gian này cậu đều ở thư viện sao?” 

Trịnh Tự im lặng một hồi, nhìn cô và hỏi: “Sao cậu biết khoảng thời gian này tôi ở thư viện?” 

“Hả?” Giang Thu Thu nhất thời không kịp phản ứng, hỏi ngược lại: “Không phải sao?”

Trịnh Tự: “Đúng là vậy.”

Anh đáp xong cũng không truy hỏi nữa, chẳng qua ý cười đã để lộ trong đáy mắt.

Giang Thu Thu hơi khó hiểu, rối rắm một hồi mới từ từ nhận ra… Lúc nãy cô đã buột miệng nói ra lịch trình của Trịnh Tự.

Thậm chí trước đây cô không nhận ra mình và Trịnh Tự thường xuyên qua lại với nhau, cũng không nhận ra mình quan tâm tới Trịnh Tự đến mức nào. Thế nhưng trong vô thức, cô đã ghi nhớ lịch trình hằng ngày của Trịnh Tự.

Cảm giác nhộn nhạo trong lòng càng thêm mãnh liệt. Giang Thu Thu nảy sinh một cảm giác hốt hoảng khó hiểu, khó diễn tả, cuối cùng đành phải ấp úng, “Dù gì đi nữa, lúc nãy vẫn cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn tôi chuyện gì?” Nói tới đây, Trịnh Tự vô thức cảm thấy bực bội, giọng điệu cũng trầm xuống, “Tôi đâu có giúp cậu chuyện gì đâu?”

“Dĩ nhiên là có!” Giang Thu Thu nghe vậy đã phồng má lên, giọng điệu quả quyết, “Nếu không có cậu ở đó, mình cũng không dám nói chuyện lớn tiếng như vậy!”

Cô siết tay thành nắm đấm, “Đàn anh đừng xem thường vai trò của mình. Mỗi lần có cậu ở bên, mình luôn cảm thấy rất an toàn!”

Những gì cô nói không hoàn toàn là tâng bốc. Mặc dù cô có dũng khí và lý lẽ, nhưng đôi khi xã hội này bất chấp đúng sai. Ban đầu cô không muốn đối đầu với Yaa cũng là vì cô một mình yếu thế. Nếu bên kia thực sự nổi điên, cô sẽ không thể đấu lại ông chủ Văn.

Nhưng chỉ cần có Trịnh Tự bên cạnh, cho dù anh ấy không nói hay làm gì, cũng khiến cô có cảm giác mình không đơn độc.

Đó có thể là hậu thuẫn để cô có thể dũng cảm tiến về phía trước ở năm 2008 xa lạ này. 

Cô nói một cách bình tĩnh, không hề do dự khiến tâm trạng của Trịnh Tự bỗng chốc trở nên tươi sáng. Anh nhìn cô, bình tĩnh đáp lại giống như vậy: “Tôi sẽ luôn ở bên cậu.” 

Đôi mắt của anh sáng như vì sao, như một tia sáng rọi vào một góc xó xỉnh mà không ai có thể chạm đến.

Cảm giác hồi hộp cũng không thể kiềm chế được nữa, trái tim của Giang Thu Thu bắt đầu đập loạn xạ.

Nhưng mà không được.

Cô hoảng hốt quay đầu đi, ép buộc mình nhìn về đằng xa, trong mắt thoáng hiện lên sự mơ màng.

Cô có cảm giác dường như có một số việc đang nằm ngoài tầm kiểm soát. 

Nhưng bản thân cô đã ở trong một không gian và thời gian sai lệch, cô phải cố gắng duy trì trật tự thời gian bình thường.

May mà cảm giác đó không tồn tại lâu, giọng nói của Trịnh Tự đã kéo suy nghĩ cô quay về.

“Có điều…” Trịnh Tự suy nghĩ một lát mới tò mò hỏi: “Nếu lúc nãy không tình cờ gặp người của Tuyết Sam, cậu định làm gì?”

Sự xuất hiện tình cờ của Dương Hân là một niềm vui bất ngờ, trực tiếp khiến Yaa và ông chủ Văn không còn đường phản bác. Nhưng với hiểu biết của Trịnh Tự về Giang Thu Thu, xem xét phản ứng lúc nãy của cô ấy, cho dù Dương Hân không xuất hiện, cô ấy chắc sẽ có cách đối phó.

Sự thật đúng là như vậy, chẳng qua tốn nhiều thời gian và công sức hơn.

Giang Thu Thu không giải thích rõ ràng, mà là vòng vo cười nói với anh: “Cậu về xem thử bài viết mà mình mới đăng đi.”

Trịnh Tự nhanh chóng biết được chuyện là thế nào. Anh mới về phòng ký túc xá, không cần mở laptop lên đã nghe thấy Quản Kiệt cảm khái: “Giang Thu Thu đúng là không thể đụng vào.”

Anh mới biết thì ra hai ngày trước, Giang Thu Thu đã đăng một bài viết mới bằng tài khoản Hers – Thu Thu, khởi xướng một hoạt động mang tên “Mọi người cùng nhau giám định” trên diễn đàn, khuyến khích các bạn học đăng tải hình chụp mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm hằng ngày của mình lên diễn đàn, để các bạn học giám định cho nhau. 

Tài khoản của Giang Thu Thu vốn có sức hút nhất định trên phương diện này. Hơn nữa, bài viết dạy mọi người cách phân biệt hàng giả mà cô đăng trước đây đang rất hot. Các bạn học vừa mới học được thủ thuật này rất thích thú, khổ nỗi không có chỗ áp dụng. Hoạt động này vừa khéo đáp ứng mong muốn thực hành của họ, cho dù họ không có hứng thú với phân biệt hàng giả. Có một nhóm người cũng đang đau đầu vì hàng giả, muốn biết sản phẩm mình mua là thật hay giả.

Vì vậy, với sự cộng hưởng của thiên thời, địa lợi, nhân hoà, ngay khi bài viết vừa được đăng tải đã được rất nhiều người chào đón, hiện giờ đã trở thành bài viết hot nhất trên diễn đàn, hơn nữa độ hot vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Thật ra thủ thuật phân biệt hàng giả mà Giang Thu Thu tóm tắt đều rất phổ biến, chủ yếu là kiểm tra mã vạch chống hàng giả, số seri, tư chất của nhà phân phối, cũng như giám định đối chiếu giữa sản phẩm cùng mẫu mã. Mặc dù không thể đảm bảo chính xác 100%, nhưng vẫn đủ để sàng lọc phần lớn hàng giả cẩu thả và kém chất lượng. Hơn nữa, những thủ thuật này đều có thể thực hiện qua hình ảnh.

Bài viết này vừa là một bài kiểm tra kết quả giảng dạy đầu tiên của Giang Thu Thu, vừa là một cách cô tự bảo vệ mình.

Khi bài viết này dần trở nên phổ biến, ngày càng có nhiều người vào tham gia hoạt động này. Mọi người sẽ dần dần nhận ra phương pháp mà cô đưa ra có hiệu quả. Khi đó, nếu bất kỳ cửa hàng nào bị các bạn học giám định ra hàng giả, trong đó bao gồm Yaa, vẫn muốn tẩy trắng cho mình bằng cách bóc phốt phương pháp của Giang Thu Thu, bọn họ sẽ không còn đối mặt với một mình Giang Thu Thu nữa, mà là tất cả những người tham gia vào hoạt động giám định hàng giả này. 

Mọi người đều nói hữu ích, chỉ có cửa hàng nói lừa gạt, mọi người sẽ tin tưởng ai hẳn đã quá rõ ràng.

Huống hồ sản phẩm đăng tải trong bài viết ngày càng nhiều. Hầu như tất cả thương hiệu bình dân thu hút sinh viên hiện nay đều xuất hiện, các sản phẩm cùng mẫu mã cũng nhiều vô số kể. Sau khi một trong những sản phẩm đó bị xác định là hàng giả, cửa hàng có khăng khăng mình không bán hàng giả đi chăng nữa, cũng chỉ có thể chứng minh những sản phẩm cùng mẫu mã khác trong bài viết là giả.

Trong trường hợp này, cửa hàng sẽ không thể tiếp tục che giấu, ngụy biện như vậy nữa.

Chính vì vậy, bài viết này còn mang đến một giá trị gia tăng bất ngờ.

Trước đây, có bạn học khi phát hiện sản phẩm mình mua là hàng giả, đến tìm cửa hàng tranh cãi, cửa hàng sẽ không bao giờ thừa nhận, cuối cùng thường phải bỏ về công cốc. Còn bây giờ, khi sản phẩm trong bài viết được nhiều người cùng giám định ra hàng giả, cửa hàng sẽ rất khó chối cãi. Dù muốn sống chết không thừa nhận, bọn họ vẫn phải cân nhắc đến rủi ro khi bị bóc phốt trong bài viết.

Sau bài viết này, những gì xảy ra trong hoạt động kỷ niệm ngày thành lập cửa hàng Yaa Hoàn Mỹ hôm nay cũng nhanh chóng bị đăng lên diễn đàn.

Câu nói của nhân viên công ty Tuyết Sam chứng thực tính thực tế nội dung bài viết của Giang Thu Thu cũng được người khác đăng lên.

Với bài viết này, tiếng tăm của Giang Thu Thu chính thức lan rộng khắp Công đoàn Đại học Châu Xuyên.

Trịnh Tự đang xem bài viết, đột nhiên nghe thấy Quản Kiệt gọi mình, thần bí nói: “Trịnh Tự, tình hình không ổn rồi!”

Trịnh Tự: “Hửm?”

Quản Kiệt: “Ông xem bài viết mới đăng lúc nãy chưa? Cuộc đối đầu giữa Giang Thu Thu và ông chủ Yaa ngay tại đó ấy…”

“Xem rồi.” Trịnh Tự không hiểu dáng vẻ kinh ngạc của cậu ta, chỉ hời hợt trả lời: “Đã giải quyết xong rồi.”

“Không phải chuyện đó!” Quản Kiệt hạ thấp giọng, tạo ra bầu không khí căng thẳng, “Trong bài viết đó, có người nói Giang Thu Thu xuất hiện cùng một anh chàng đẹp trai, nói là rất đẹp trai. Mặc dù tôi cho rằng những người đó đang phóng đại, nhưng tôi nghĩ ông không được lơ là!”

Trịnh Tự: “…”

Quản Kiệt vỗ tay, “Tôi đi nghe ngóng giúp ông!” 

“Không cần.” Trịnh Tự tạm dừng, “Tôi chính là anh chàng đẹp trai đó.” 

Quản Kiệt: “…”

Ông không thể khiêm tốn chút à?HẾT CHƯƠNG 37
Bình Luận (0)
Comment