Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 49

Edit: Ashe

Mùa đông dài đằng đẵng ở Yến Xuyên, thích hợp nhất là để phu thê giao lưu bồi dưỡng tình cảm. 

Nhất là năm nay, Nguyệt Ngạn tộc bận bịu tranh quyền trong nội bộ, trừ bỏ đôi khi sẽ có thuộc hạ bộ lạc lén vượt ranh giới lướt qua bên ngoài, Yến Xuyên không có chiến sự lớn, các tướng sĩ đều buông lỏng, ở nhà làm mèo ngủ đông. 

Mỗi tháng một lần sau khi kết thúc thay quân, Bộ Khê Khách trở về Quỳnh Lâm Viện, vốn muốn cởi chiến giáp, nhưng nghĩ tới việc lần trước Tình Lan nói muốn tháo giáp cho hắn, vì vậy lại mặc chiến giáp vào, lớn tiếng gọi Tình Lan. 

“Ta trở lại.” Bộ Khê Khách phủi tuyết, đứng trước mặt Tình Lan, toét miệng cười với nàng. 

Hồ Cầu ở trong phòng đang ngồi trên thảm lông dê chơi cầu, nghe được tiếng động, cong mi cười, vui vẻ vỗ tay muốn được ôm. 

Trên đầu cậu bé đội mũ đầu hổ, mặc áo bông thật dày, còn kéo một cái đuôi hổ, bò tới chỗ Bộ Khê Khách. 

Cậu bé xoay xoay, nước miếng cũng vui vẻ chảy ra ngoài. 

Mặc dù bây giờ Hồ Cầu không biết nói chuyện, chỉ biết hừ hừ, nhưng Bộ Khê Khách vẫn nhìn ra ý của cậu bé. 

“Phụ thân, ôm!” Đọc Full Tại truyenggg.com

Tình Lan cởi ngân giáp trên người Bộ Khê Khách, phủi đi bông tuyết dính trên người hắn, mất mát nói: “Mỗi lần nghe được tiếng của chàng, nó đều vui vẻ như vậy, xem ra nó thích chàng nhất, ta cũng phải ghen tỵ.”

Bộ Khê Khách cười một tiếng, ôm lấy Tình Lan, nói với Hồ Cầu: “Mẫu thân con ghen tỵ, ta cũng không ôm con nữa, ôm cái vại giấm chua nhỏ này.” 

Bộ Khê Khách chặn ngang bế Tình Lan lên, xoay một vòng, vượt qua Hồ Cầu đi vào phòng trong, Hồ Cầu nhào hụt, nụ cười biến mất. 

Thật vất vả mới leo được tới chân phụ thân, phụ thân lại ôm mẫu thân đi. 

Hồ Cầu ngao một tiếng, thở hổn hển chậm rì rì quay lại, dùng cả tay chân, nhanh chóng bò đến chỗ Bộ Khê Khách. 

Bộ Khê Khách ôm Tình Lan, né Hồ Cầu. 

Chỉ cần Hồ Cầu bò tới chân hắn, hắn sẽ nhanh chóng vọt sang bên kia, huýt sáo, để cho Hồ Cầu tiếp tục bò. 

Tình Lan cười xong, đập Bộ Khê Khách: “Chàng để nhi tử làm cái gì vậy! Không được cười nó.”

Bộ Khê Khách nói: “Nàng vui xong rồi, lại bắt đầu nói chuyện thay nó hả? Nàng cảm thấy ta sẽ không ăn giấm ư?”

Tình Lan xem thường, sẵng giọng: “Làm gì có chuyện phụ thân ghen với con, hoang đường.”

Bộ Khê Khách cười: “Ta cứ hoang đường đấy, nàng làm gì được? Nàng mới nãy còn nói ghen tỵ vì con hôn ta, ta là giấm hoang đường, nàng là hoang đường giấm.”

Hồ Cầu nhào tới lần nữa, lần này thì túm được cổ chân Bộ Khê Khách. 

Bộ Khê Khách kêu một tiếng, cúi đầu nhìn Hồ Cầu mặt mày vô hại vui vẻ, cười nói: “Tiểu tử thối, cấu thật đau.”

Vợ chồng son sau khi có đứa nhỏ, mỗi đêm ngủ đều đặt hài tử ở chiếc nôi bên cạnh. Hồ Cầu lớn hơn một chút, không bỏ được nôi, Bộ Khê Khách liền lục lọi được chiếc giường gỗ hắn ngủ lúc nhỏ để nhốt Hồ Cầu. 

Đáng tiếc Hồ Cầu dồi dào tinh lực hơn hắn, thường xuyên nhảy khỏi giường gỗ, bò đến giữa hai người, ôm cánh tay Tình Lan cắn tóc Bộ Khê Khách ngủ. 

Sau khi bị phát hiện, bởi Tình Lan không nỡ ôm Hồ Cầu đi, Bộ Khê Khách không thể làm gì khác hơn là mỗi đêm canh chừng, không để tóc mình thành cỏ đút cho Hồ Cầu. 

Lăn lộn như vậy đến khi Hồ Cầu hơn 1 tuổi, chờ sau khi cậu bé có thể đi, Bộ Khê Khách mang con ruột ném cho Kiểu Kiểu. 

Kiểu Kiểu cảm thấy hết sức hứng thú với nhóc hồ ly cao hai thước này, nhóc hồ ly đến giờ vẫn chưa nói được nhiều, chỉ biết hàm hồ gọi phụ mẫu và Kiểu Kiểu, nhưng cậu bé đi rất nhanh. 

Không nói thì đi, Hồ Cầu ngắn ngủn một mẩu mặc áo dày, thoạt nhìn kháu khỉnh vô cùng. Mỗi lần nhìn Kiểu Kiểu đi theo sau Hồ Cầu, Bộ Khê Khách đều không nhịn được cười.  

Nhưng mà, Hồ Cầu đi theo Kiểu Kiểu chơi đùa sung sướng không được bao lâu, khi Hồ Cầu được hai tuổi, Kiểu Kiểu bị Mặc Kỳ Yên đưa đến ba trấn Yến Nam, học tập cùng nhóm thế hệ trước của Hạ tộc, đồng hành với cô bé còn có Giang Tiểu Thất. 

Dường như mọi người đã lén lút ước định gì đó, Giang Tiểu Thất vốn đến tuổi có thể lên ngựa đánh trận, nhưng Giang gia lại cho Giang Tiểu Thất đi theo Kiểu Kiểu đến Yến Nam, để hắn trông chừng Kiểu Kiểu, đốc thúc cô bé học tập.

Tình Lan và Bộ Khê Khách đưa bọn họ ra khỏi thành, trước khi đi, Giang Tiểu Thất và Bộ Khê Khách thấp giọng nói chuyện gì đó, Tình Lan cảm giác bầu không khí không đúng lắm, nhưng không biết cụ thể là không đúng chỗ nào. 

Kiểu Kiểu khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, ở trong ngực Tình Lan nũng nịu một lúc lâu, lại ôm Hồ Cầu khóc to, lau nước mũi lên mặt Hồ Cầu. 

Hồ Cầu mặt đầy ghét bỏ, hai tay nhỏ đẩy Kiểu Kiểu, nhưng vẫn không ngăn được số mệnh bị nước mũi cọ mặt. 

Chờ Kiểu Kiểu và Giang Tiểu Thất xuất phát xong, Tình Lan lặng lẽ hỏi Bộ Khê Khách: “Chàng mới nói gì với Tiểu Thất vậy?”

“Giao phó hắn trông nom Kiểu Kiểu thật kỹ.” Bộ Khê Khách bất đắc dĩ thở dài, “Cũng đến lúc để nó hồi tâm rồi, bằng không tương lai làm sao nó chịu được gánh nặng của Hạ tộc.”

Tình Lan vô tình nói: “Các chàng thoạt nhìn thật nghiêm túc.”

Bộ Khê Khách yên lặng hồi lâu, nói: “Ước hẹn từ trước đến giờ đã như vậy…” Đọc Full Tại truyenggg.com

Tình Lan thở dài nói: “Còn nhỏ tuổi đã có thể một mình đảm đương một phía, làm đúng ước hẹn.”

Bộ Khê Khách lại thở dài một tiếng, nhìn Hồ Cầu đang muốn được ôm, bất mãn nói: “Đúng vậy, nhi tử nhà người ta mười ba tuổi có thể bảo hộ bình an người khác, nhi tử nhà ta hai tuổi còn không thích nói.”

Hồ cầu chậm chạp cười, nhưng vẫn không nói.

Không đến nỗi thành người câm, tiểu tử này gọi phụ mẫu rất trôi chảy, kể cho cậu bé nghe chuyện xưa cậu bé cũng có thể phản ứng, chỉ là không nói lời nào, ước chừng là lười nói. 

Đêm nay, Tình Lan tỉnh lại từ trong mơ, cảm giác mặt ngứa, mở mắt ra liền thấy Hồ Cầu ngồi bên người nàng, đang nghịch tóc nàng. 

Tình Lan xoay người, cười nói: “Chơi chán tóc của phụ thân rồi, bắt đầu chơi tóc mẫu thân hả?”

Hồ Cầu chỉ chỉ giường đệm trống rỗng phía sau, lại chỉ chỉ gian ngoài.

Ý của cậu bé là, Bộ Khê Khách không ở đây, hắn đang ở bên ngoài. 

Tình Lan đã hoàn toàn tỉnh, đẩy tay Hồ Cầu ra, túm lại tóc mình, nàng phủ thêm áo rồi rón rén đi ra phòng ngoài. 

Bộ Khê Khách giống như đang viết cái gì, nghe được động tĩnh, hắn xếp lại đặt vào phong thư, quay đầu cười nói: “Sao lại tỉnh rồi?”

“Chàng đang viết gì?”

“Không có gì, chuyện ở phía bắc.” Bộ Khê Khách kéo tay nàng, nói, “Viết xong rồi, quay lại ngủ đi.”

Hồ Cầu đã tự bò về giường gỗ nhỏ, ngoan ngoãn đắp chăn lại. 

Bộ Khê Khách đã được kinh qua, nói: “Thật là một con hồ ly, còn giả vờ ngủ.”

Hồ Cầu có lẽ nghe không hiểu, trở mình, rất nhanh sau đó đã ngủ say.

Bộ Khê Khách than thở: “Tiểu tử này, thật khiến người ta đau đầu.”

Tình Lan nằm xuống, lăn lộn qua lại không ngủ được, lòng luôn bất an, cuối cùng không nhịn được hỏi Bộ Khê Khách: “Thật sự không có việc gì? Cảm giác gần đây… toàn bộ bầu không khí ở Nhã Minh Thành đều căng thẳng hơn.”

“Không sao.” Bộ Khê Khách nói, “Các nước phía bắc nhiều chuyện vặt, trong chốc lát bọn họ sẽ không để ý tới chúng ta, chẳng qua ta viết thư hỏi chút tình huống gần đây của Tiểu Lâu Lan… Nàng không ngủ được sao?”

Tình Lan lắc đầu: “Không ngủ được.”

Bộ Khê Khách ngồi dậy: “Thế thì dọn Hồ Cầu ra ngoài, ta ru nàng.”

Sau khi sinh Hồ Cầu, hai người ăn ý với nhau, thân mật sẽ không gọi là thân mật, kêu ru ngủ, còn muốn dọn giường của nhi tử ra gian ngoài, để ma ma và mấy cung nhân trông coi. 

Tình Lan kéo cao chăn che kín mặt, gật đầu một cái. 

Hai tháng sau, thời tiết ấm dần lên. 

Ngày hôm đó, Hồ Cầu đầu đội mũ hồ ly đang chạy chơi trong sân, Hoàng Đô có thư. 

Vu ma ma cầm thư, sắc mặt ngưng trọng đưa cho Tình Lan. Trong lòng Tình Lan căng thẳng, mở giấy ra đọc ba hàng chữ. 

“Mẫu hậu…” Hốc mắt nàng ươn ướt.

Thư là do thái hậu viết, đại ý nói mình vô cùng nhớ Tình Lan, hi vọng Tình Lan có thể mang theo Triêu Diệu hồi kinh, để cho lão nhân gia không còn sống được bao lâu nữa là bà có thể gặp mặt cháu ngoại. 

Vu ma ma nói: “Hoàng thượng còn đưa tùy tùng và xe tới, để cho điện hạ sau khi đọc thư thì nhanh lên đường trở về kinh.”

Tình Lan vội hỏi: “Gần đây có lẽ có tin đồn gì chăng? Có liên quan tới thái hậu?”

Vu ma ma lắc đầu: “Không có gì cả. Điện hạ yên tâm, đừng nên suy nghĩ nhiều. Thái hậu phúc lớn, bất kể là chuyện gì nhất định cũng sẽ bình an vô sự.”

Tình Lan cầm thư lắc đầu: “Không phải thế, trong thư dù mẫu hậu không nói tới thân thể mình, nhưng lại tha thiết mong đợi ta mang Hồ Cầu trở về Hoàng Đô để ngài nhìn, còn có hoàng huynh… Xe đi cùng với thư, còn nói muốn ta đọc xong liền quay về, không cho chậm trễ dù chỉ một khắc… Ma ma, ta nghĩ có lẽ mẫu hậu bị ốm.”

Buổi tối, sau khi Bộ Khê Khách trở về, Tình Lan nói với Bộ Khê Khách phỏng đoán của nàng. Bộ Khê Khách cũng không kinh ngạc, hắn trầm mặc thật lâu, gật đầu nói: “Nếu như thế, công chúa hãy cùng Hồ Cầu trở về Hoàng Đô đi. Gần đây phía bắc có chút động tĩnh, sợ là ta không thể rời khỏi, cứ như vậy đi, ngày mai ta điều một ít người thay ta đưa công chúa ra khỏi thành, thuận buồm xuôi gió.”

Trong lòng Tình Lan không nỡ, nhưng lại nhớ thương Thái Hậu không thể không trở về, nói: “Nếu mẫu hậu bị ốm, ta sẽ lưu lại kinh một thời gian, có thể sẽ là rất lâu… Phò mã nhớ thường xuyên viết thư.”

Bộ Khê Khách nhe răng cười nói: “Nhất định rồi, ta ấy à, muốn ngày ngày gửi thư cho điện hạ, gửi đến nỗi Hoàng thượng cũng phát phiền, để cho nàng sớm trở lại đoàn tụ với ta.”

Sáng sớm hôm sau, Tình Lan ôm Hồ Cầu ngồi lên xe, vẫy tay từ biệt Bộ Khê Khách. Bộ Khê Khách đứng trên đầu tường, vẫy cờ xí thật cao, xe đi xa rồi mà vẫn có thể thấy. 

Chờ đến khi không nhìn được cờ xí nữa, Tình Lan quay đầu ôm Hồ Cầu khóc. Đọc Full Tại truyenggg.com

Vu ma ma lau nước mắt cho nàng, khuyên nhủ: “Điện hạ khóc cái gì, Thái Hậu sẽ không sao…”

Tình Lan khóc nói: “Nữ nhi bất hiếu, mẫu hậu bị bệnh nặng như vậy, tuy ta cũng khổ sở, nhưng bây giờ trong lòng ta khổ sở nhất lại vì phải cách xa Bộ Khê Khách…”

Vu ma ma hơi sửng sốt, thở dài nói: “Điện hạ và tướng quân tình cảm rất tốt, tự nhiên sẽ khó chia xa, Thái Hậu là người từng trải, sẽ không trách tội công chúa.”

Tình Lan liên tục quay đầu nhìn lại, khịt mũi một cái, thương tâm nói: “Không biết sau khi ta đi, chàng có thể ngủ ngon hay không… Vạn nhất đám Nguyệt Ngạn chó sói phía bắc kia lại đến đánh, nếu chàng bị thương, nên làm sao bây giờ?”

Vu ma ma nói: “Sẽ không đâu, điện hạ đừng nên nghĩ bậy bạ, Phò mã cát nhân thiên tướng, làm sao có thể có chuyện?”

Xe đi một ngày, đến Hạc Thành. 

Tình Lan ôm Hồ Cầu xuống kiệu, thấy địa phương quen thuộc, hơi mỉm cười nói: “Thật hoài niệm, đã nhiều năm trôi qua như vậy.”

Hồ Cầu quay đầu, nhìn về phía thành trì trước mặt.

Tình Lan nói: “Phụ thân con đón ta chính ở chỗ này.”

Vu ma ma cũng cười: “Cũng không hẳn như vậy, Phò mã ngay lập tức kéo khăn tân nương của điện hạ xuống, làm chúng ta bị dọa sợ, lão nô sợ phát ngất, khi phục hồi lại tinh thần, Phò mã đã cùng điện hạ cưỡi ngựa rời đi, bỏ lại chúng ta loạn thành một đống. Lão nô bị phò mã dọa đứng tim, còn mắng phò mã là người xấu, rất sợ phò mã sẽ làm công chúa bị thương…”

Tình Lan nở nụ cười.

Nàng nói: “Cả đời này của ta, chỉ có một lần như thế đã đủ rồi.”

Vu ma ma nói: “Sao có thể đủ chứ!”

Tình Lan trở nên vui vẻ trong chớp mắt: “Ma ma nói đúng, không thể đủ được, ta ấy à… Là một công chúa không biết đủ, muốn lấy càng nhiều thứ tốt của chàng hơn.”

Hồ Cầu hô hô hai tiếng, mềm mại hôn Tình Lan một cái. 

Tình Lan xoa đầu Hồ Cầu, nói: “Con phải giống như phụ thân, lớn lên thật tốt.”

Hồ Cầu gật đầu.

“Điện hạ, chuẩn bị xong rồi, có thể nghỉ ngơi.”

Chỗ nghỉ chân là Bộ Khê Khách an bài, trước khi ra khỏi Yến Xuyên, đi ngang qua thành trì lớn nhỏ nào cũng đều có người chăm sóc. Sau đó, chỉ có hộ vệ hoàng huynh phái đến và nhân mã có thể xuất quan tiếp tục đi, binh sĩ Yến Xuyên phải ở lại Yến Xuyên, không có công văn không được rời khỏi. 

Tình Lan để ma ma tắt đèn, ôm Hồ Cầu ngủ. 

Trong viện yên tĩnh, thường thường truyền đến mấy tiếng chim hót nho nhỏ. 

Không lâu sau, Hồ Cầu dựng lỗ tai, ngồi dậy, dụi mắt.

Bên mép giường, một người đang đứng thẳng.

Hồ Cầu hưng phấn, dang hai tay: “Ôm!”

Tác giả có lời muốn nói: Bộ Khê Khách: Buổi chiều đầu tiên sau khi công chúa rời đi, ta đã muốn nàng.

Vì vậy...

Như vậy...

Ừ.

Hồ Cầu cái gì, liền kính nhờ ma ma chăm sóc.

Vu ma ma:??? (lão nhân gia mới ngủ được một giấc yên ổn mà?)
Bình Luận (0)
Comment