Hết Giận Thì Yêu Thôi

Chương 11

Hạ Du tưởng chừng như cả người mình sắp phát hoả đến nơi rồi. Cảm giác trên đầu lạo xạo như kiến bò, tứ chi tê lạnh. Cô nắm chặt hai tay, nghiến răng quay sang nhìn cái tên khốn kiếp bên cạnh vẫn đang ngồi cười nham nhở.

Cái tên đáng chết này, tôi – Đỗ Hạ Du nhất định sẽ không tha thứ cho cậu. Chờ đấy! Grừ!

Ra về, Hạ Du uể oải đi tới nhà vệ sinh nữ, loay hoay cọ rửa sàn nhà bên ngoài. Cũng may mấy cô lao công đã dọn dẹp hết ở bên trong rồi, cô chỉ việc cọ sơ sơ ở bên ngoài thôi. Nếu phải dọn dẹp hết từ trong ra ngoài thì chắc tới tối cũng chưa xong.

Ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng người. Hạ Du ngừng cọ, ngẩng đầu lên nhìn. Khuôn mặt người kia vừa thu vào tầm mắt, mặt Hạ Du lập tức chuyển sắc tím, cầm cây cọ lau sàn phóng mạnh đi. Hải Nam bị tấn công bất ngờ, lập tức núp sang một bên nên tránh kịp. Sau đó, cậu ló đầu nhìn vào trong nói với Hạ Du: "Này, cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. Cậu muốn chồng tương lai của cậu bị tật nguyền à?"

Hạ Du nghiến răng tức giận, nhìn thấy Hải Nam là cô lại nhớ tới cái cảnh tượng lúc sáng, nguyên nhân khiến cô bây giờ còn chưa được về, phải ở lại cái chỗ hôi hám này đây. Cái tên đáng ghét này, chắc phải có một quả lựu đạn cỡ đại nhét vào miệng cậu ta thì cậu ta mới thôi lảm nhảm.

Cô tức giận gào lên: "Ai là chồng tương lai? Đồ điên. Tôi thà ở giá cũng không thèm lấy cậu có nghe chưa? Cút!"

Hải Nam thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, lôi trong túi quần ra một mảnh giấy. Chính xác đó là cái lá thư tình lúc sáng. Cậu liếc đọc một chút, sau đó thở dài: "Uầy, kể ra cậu cũng có khiếu viết thư tình đó. Nhưng mà sai chính tả nhiều quá, sau này viết nữa thì phải chịu khó chăm chút lại một tí".

Hạ Du nghe xong lại gào thét ầm ĩ: "Đã bảo là không phải của tôi viết rồi mà, tai điếc à? Hay lỗ tai cậu nhét toàn lông vịt trong đó hả?"

Thấy Hải Nam có ý cười nhạo mình, cô lại gào tiếp: "Còn cười cái gì? Có tin tôi nhét cậu vào bồn cầu rồi dội nước đi luôn không?"

Hải Nam vẫn thản nhiên đáp: "Tôi đã nói là sẽ không cười nhạo cậu đâu mà, cho nên không cần phải xấu hổ".

Hạ Du nắm chặt hai tay đặt dọc bên hông, từ từ tiến lại phía cửa, gằn từng tiếng: "Một là cậu cút khỏi đây, hai là cậu xác định muốn xuống đoàn tụ với tổ tiên thì cứ đứng đó!"

Hải Nam thấy khuôn mặt Hạ Du chuyển sắc thì cũng có chút rùng mình. Cậu nhoẻn miệng cười với Hạ Du, sau đó xoay người co giò lên cổ chạy thẳng một mạch không quay đầu lại.

* * *

Hôm nay Hạ Du online game sớm hơn mọi ngày. Bởi vì lúc chiều học bài xong thì vẫn còn sớm, Ngọc Linh thì lại không có ở trong phòng đâm ra thấy chán chán. Vả lại, tâm trạng của cô cũng đang rất không bình tĩnh nên mới nhân lúc không có Hải Vũ mà vào game đi giết quái để xả giận. Nhưng dường như cơn giận quá lớn, tới nỗi cô cứ mải miết giết quái mà không để ý Hải Vũ đã online từ lúc nào.

Hải Vũ sau khi online, không thấy Hạ Du nhắn tin cho mình nên chủ động nhắn tin, nhưng cũng không thấy cô trả lời thì thấy lạ, mới mở bản đồ tìm chỗ cô đang đứng. Sau khi tìm thấy thì cậu lại để nhân vật của mình đứng cách xa Hạ Du một đoạn, rồi im lặng ngồi nhìn Hạ Du đang hung hăng càn quét quái.

Mãi một lúc sau, cậu mới tiếp tục gửi tin nhắn: "Sư phụ!"

Tiểu Du: "Đồ đệ, tôi lại muốn giết người..."

Hải Nam ngồi trước màn hình, bất giác run rẩy: "Lại có chuyện gì nữa?"

Hạ Du tức giận trả lời: "Cái tên khốn kiếp kia, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu ta (biểu tượng giận dữ)".

Hải Vũ: "Cậu định sẽ làm gì cậu ta?"

Hạ Du nhíu mày, nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: "Tôi sẽ đốt nhà cậu ta!"

Hải Vũ: "Cậu chắc là muốn đốt cả khu kí túc xá chứ?"

Hạ Du chợt ngẩn ra vài giây. Cô quên mất là cậu ta cũng ở kí túc xá thì phải. Thế thì cách này không ổn rồi. Hạ Du bỗng nghĩ tới chuyện khác, sao đồ đệ của cô lại biết tên kia ở kí túc xá?

Hạ Du liền hỏi: "Sao cậu biết cậu ta ở kí túc xá?"

Hải Nam đưa tay gãi đầu. Cậu quên béng mất, lại lỡ miệng nói ra. Sợ Hạ Du nghi ngờ, cậu vội nói lại ngay: "Lần trước chính cậu nói cho tôi biết mà!"

Tiểu Du: "Ủa, tôi có nói với cậu hả?"

Hạ Du nhớ là mình đâu có nói cho Hải Vũ biết đâu nhỉ? Cô cố nghĩ ngợi xem rốt cuộc mình đã nói cho cậu ấy biết lúc nào, nhưng cố gắng mãi vẫn không thể nhớ ra. Mầ thôi, chuyện này cũng đâu có quan trọng.

Hạ Du trả lời lại: "Chắc tôi không nhớ. Bỏ đi, tôi sẽ nghĩ cách khác. Tóm lại là thù này nhất định không thể bỏ qua. Thôi, chúng ta đi đánh quái, đừng nhắc tới cậu ta nữa".

Hạ Du gửi yêu cầu lập đội với Hải Vũ. Đúng lúc đó, Thái Thái cũng vừa online nên Hải Vũ đã thêm vào đội ngũ. Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng Hạ Du vẫn miễn cưỡng dẫn cả hai người đi đánh quái.

Được một lúc thì bên bang phái, bang chủ Thiên Lang phát tin kêu gọi mọi người trong bang lập đội đi làm nhiệm vụ bí mật. Hạ Du nghĩ từ lúc nhận đồ đệ tới giờ, hầu hết thời gian online game toàn đi cùng cậu ấy. Đã lâu lắm rồi cô chưa cống hiến được gì cho bang phái cả. Hiện tại, cô lại lạc lõng giữa hai người kia, cho nên cô có ý muốn để hai người kia ở cùng nhau, còn mình thì đi làm nhiệm vụ cùng mọi người trong bang.

Cô liền gửi tin nhắn đến đội ngũ hiện tại: "Hai người tự đi đánh quái một lúc nhé, tôi ra ngoài đi làm nhiệm vụ bang phái!"

Hải Vũ trả lời: "Thôi, đi có hai người chán muốn chết!"

Hạ Du bĩu môi, nghĩ thầm trong đầu: chán cái gì mà chán? Hai người chả nói chuyện vui vẻ từ nãy đến giờ còn gì? Có mà tôi đi rồi thì càng thích ấy, lại còn dối lòng!

Hạ Du vừa định gõ bàn phím thì tin nhắn của Hải Vũ đã tới trước.

Hải Vũ: "Hay thêm tôi vào bang rồi đi cùng luôn. Dù gì cũng chưa có bang phái nào cả!"

Thái Thái: "Tôi cũng muốn vào Nam Thiên nữa!"

Hạ Du chán nản gật gù cái đầu. Họ đã mở lời như vậy rồi thì làm sao có thể từ chối. Cô liền nhắn tin hỏi qua ý kiến của Thiên Lang, sau đó mới nói Hải Vũ và Thái Thái vàng kênh bang xin gia nhập rồi duyệt cho cả hai người.

Sau khi xuất hiện thông báo trong kênh bang, cả đám người lại được dịp nhốn nháo chào hỏi nhau. Đám người trong bang phái của Hạ Du toàn là những người dễ bắt chuyện, nói đúng hơn thì toàn là thành phần "không được bình thường" cho lắm. Nhưng cô cảm thấy như vậy lại vui, chơi game cũng cần phải có nguồn cảm hứng như thế này mới có động lực chứ.

Tiểu Du: "Thôi, mau truyền tống đi lão Lang thúi, không lát nữa nhiều người bang khác vào phụ bản lại mệt".

Thiên Lang lập tức truyền tống cả Hạ Du, Hải Vũ và Thái Thái tới mật cảnh. Tới nơi, Hạ Du nhìn thấy mọi người đã tập hợp đông đủ, đang đứng đợi cô và hai người kia ở đó. Sau khi đã đủ người, cả đám liền kéo nhau đi vào bên trong. Dẫn đầu là Thiên Lang, những người khác đều đi ở giữa, còn Hạ Du và Hải Vũ đi sau cùng.

Trước mặt là một rừng trúc trong xanh, hiệu ứng gió thổi làm lay động mấy ngọn trúc chao liệng trên cao, còn có vài chiếc lá trúc khô rơi dưới đất bị gió thổi bay xào xạc.

Loanh quanh hồi lâu nhưng không một ai phát hiện ra điều gì bất thường cả. Ngoài mấy con động vật nhỏ nhắn đáng yêu đang núp gần mấy bụi hoa đủ màu sắc ven đường ra thì chẳng thấy có con quái nào dù là cấp thấp. Trông không có vẻ gì là nguy hiểm cả. Không lẽ nhiệm vụ là chỉ dẫn nhau đi ngắm cảnh thế này thôi à?

Hạ Du cảm thấy quá chán, rốt cuộc phải lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc nhiệm vụ bí mật là sao vậy lão Lang thúi? Dẫn nhau đi ngắm cảnh thế này thôi à?"

Thiên Lang: "Em cứ bình tĩnh đi. Gọi là nhiệm vụ bí mật mà, nên làm sao biết trước là sẽ có những gì!"

Hạ Du ngồi chống cằm thở dài, cứ loanh quanh luẩn quẩn thế này thì chán chết được.

Tiểu Du: "Chán quá, đang có hứng đi chém giết".

Đậu Hũ: "Sao em lúc nào cũng thích bạo lực vậy Du?"

Tiểu Du: "không chém thì thôi, đã chém thì phải chém cho xả láng cuộc đời, chém tơi bời cuộc sống. Chém gãy đao thì đi mua đao khác chém tiếp!"

"..."

Cả đám người lập tức im bặt, ai cũng khẽ run rẩy, đưa tay quẹt mồ hôi.

Đột nhiên, trên đầu của một vài người vừa nhảy ra một giá trị thương tổn. Hình như có gì đó không ổn, không lẽ nhiệm vụ này có quái biết ẩn thân? Như vậy thì rắc rối to rồi.

Usagi Phạm: "Sao lại bị đánh lén? Quái ở chỗ nào vậy?"

Tiểu Du nhìn sơ qua tình hình, sau đó vội gửi tin nhắn tới đội ngũ: "Hình như có mai phục, mau đứng sát lại một chỗ. Những người cấp thấp hơn chạy vào giữa đứng hết đi".
Bình Luận (0)
Comment