Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 36

EDITOR: HANNAH

Tôi 25 tuổi, không phải 17 tuổi. Thế giới của tôi không đơn giản hay ngập một màu hồng phấn, mà ngược lại đan xen rất nhiều sắc màu rực rỡ.

Buông tay một mối tình cũng không phải không thể sống nổi, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.

_ “Nhật ký nữ đại gia”_

Đường Đinh Đinh vừa cắn ống hút vừa ngơ ngác nhìn Hoắc Thần Đông, lại nhìn nữ diễn viên đứng bên cạnh anh. Đường Đinh Đinh nhớ cô ấy tên là Triệu Phỉ Vũ, là sinh viên vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, đợt trước vừa đóng một vai nữ thứ trong một bộ phim truyền hình, rất được yêu thích. Bây giờ, cô ấy đang đảm nhiệm vai nữ thứ trong một bộ phim điện ảnh do Thời Quang đầu tư, không biết có phải do Hoắc Thần Đông “đỡ đầu” đưa cô ấy vào đoàn hay không.

Đường Đinh Đinh dù sao cũng còn nhỏ, chưa đủ kinh nghiệm để che giấu cảm xúc của bản thân, sự ngỡ ngàng, kinh hoảng và đau đớn hiện rõ trên nét mặt, khiến người ta thấy mà đau lòng. Khi Hoắc Thần Đông nhìn thấy vẻ mặt này của cô, anh ta đột nhiên thấy rất hối hận vì đã tới đây.

Giây tiếp theo, hai mắt cô gái nhỏ bỗng sáng lên, lộ ra nét xảo quyệt, cả bàn tay đang cầm cốc nước trái cây cũng siết chặt.

Hoắc Thần Đông cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, nhìn cô cười ngượng ngùng, nói: “Đinh Đinh à… Trùng hợp ghê ha, không ngờ cửa tiệm quần áo mà anh trai em nói tới chính là chỗ này.” Anh ta quay đầu nhìn Đường Hinh cười giả lả: “Tiểu Đường Tâm, em không chào đón anh hả?”

Đường Hinh cười rộ lên: “Sao lại không chứ!”

Cô vỗ vai Đường Đinh Đinh: “Đi đi.”

Đừng ngại ngần! Thịt hắn đi!

Vưu Hoan đứng bên cạnh trao cho Đường Đinh Đinh cái nhìn động viên.

Đường Đinh Đinh hít một hơi thật sâu, để cốc nước trái cây lên bàn, nhìn ánh mắt động viên của Đường Hinh, nắm chặt tay, quay đầu nở nụ cười thật tươi, đi về phía Triệu Phỉ Vũ, vui vẻ nói: “Chị Hoan vừa mới thiết kế rất nhiều đồ mới, cô thích kiểu dáng nào? Để tôi giúp cô cầm đồ tới phòng thử nha.”

Trán Hoắc Thần Đông giật giật, nhìn cô gái nhỏ, nói thầm: “Đinh Đinh…”

Đường Đinh Đinh ngẩng đầu nhìn anh ta, cười tủm tỉm, nói: “Em giúp chị Hoan tiếp khách, anh qua bên ghế sô-pha ngồi đi.”

Triệu Phỉ Vũ tròn mắt ngạc nhiên trong giây lát rồi cũng hồi thần, hết nhìn Hoắc Thần Đông lại nhìn Đường Đinh Đinh, khẽ cười: “Không ngờ mọi người lại quen nhau, trùng hợp thật…” Cô ta đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng dù thế nào thì bây giờ cũng không thể rời đi, “Tôi đi xem đồ đã.”

Đường Đinh Đinh không thèm liếc mắt nhìn Hoắc Thần Đông, học theo dáng vẻ của Đường Hinh, đưa Triệu Phỉ Vũ đi chọn đồ.

Hoắc Thần Đông nhíu mày, quay đầu nhìn hai người, trong lòng thấy hơi khó chịu. Anh ta cũng không muốn để Đường Đinh Đinh đón tiếp Triệu Phỉ Vũ.

Đường Hinh nhìn Đường Đinh Đinh đang tiếp khách rất thành thạo, rót một cốc nước đưa cho Hoắc Thần Đông, vừa cười vừa nói: “Sếp Hoắc à, anh ngồi chờ một lúc đi, phụ nữ lựa đồ lâu lắm đó.”

Hoắc Thần Đông quay đầu nhìn cô, nhận lấy cốc nước, khẽ cười: “Được rồi.” Anh ta ngồi trên sô-pha, thoải mái duỗi chân, lúc này mới quan sát cửa tiệm không quá lớn, lại thấy nữ thiết kế trẻ đang đứng sau quầy, nói: “Lúc trước Đường Vực có nói với anh là bạn em mở một cửa hàng quần áo tự thiết kế, không ngờ lại là chỗ này, rất đặc biệt.”

“À phải, là bạn thân của em, Vưu Hoan.”

Đường Hinh chỉ về phía quầy hàng, nghĩ thầm: “Đợi lát nữa anh sẽ biết nơi này đặc biệt tới mức nào.”

Hoắc Thần Đông nhìn Vưu Hoan đang lạnh lùng kiêu ngạo nhìn anh ta, không nói một lời.

Hoắc Thần Đông: “……”

Anh xuýt xoa một tiếng. Đây là kiểu thái độ gì vậy? Anh ta quay đầu nhìn Đường Đinh Đinh.

Triệu Phỉ Vũ muốn thử bộ váy dài trên người ma-nơ-canh. Động tác của Đường Đinh Đinh không thành thạo, chiếc váy kia sắp rách ra tới nơi rồi, cô đành gắng sức bế cả ma-nơ-canh lên. Thấy cô vất vả như vậy, Hoắc Thần Đông không đành lòng, vừa định đứng dậy giúp đỡ, Đường Hinh vội nói: “Sếp Hoắc cứ ngồi đi, để tôi đi là được.”

Đường Hinh chạy nhanh qua bên đó, vỗ vai Đường Đinh Đinh: “Để chị.”

Cô dễ dàng cởi chiếc váy đem tới phòng thử đồ.

Nhờ có Đường Hinh giới thiệu rất nhiệt tình và thành thạo, Triệu Phỉ Vũ chọn một lúc vài bộ đồ mùa hè, còn cười khúc khích nói: “Mặc đồ ở đây không sợ đụng hàng với ai cả.”

Đường Hinh để một đống quần áo lên quầy, nháy mắt ra hiệu với Đường Đinh Đinh, ý nói: “Biết phải tính thế nào chưa?”

Đường Đinh Đinh khẽ gật đầu.

Đường Hinh yên tâm, nhưng xem ra cô đã coi thường Đường Đinh Đinh rồi. Đường Đinh Đinh từ nhỏ đã tiêu tiền thoải mái. Đối với Đường Hinh và Vưu Hoan, một lần “thịt” người ta 10-20 vạn tệ đã là quá đáng, nhưng 10 vạn tệ đối với Đường Đinh Đinh lại chỉ là chút tiền tiêu vặt nho nhỏ.

… Khái niệm tiền bạc của đại tiểu thư không giống với người thường đâu.

Cho nên, khi Đường Đinh Đinh ung dung thốt ra câu: “Tổng cộng là hai triệu tệ.”, cả Đường Hinh lẫn Vưu Hoan đều xém ngã ngửa.

Triệu Phỉ Vũ trợn tròn mắt, kêu lên: “Khoan đã, cô nói bao nhiêu cơ?”

Đường Đinh Đinh ngây thơ lặp lại: “Hai triệu đó.”

Triệu Phỉ Vũ nhíu mày, hỏi: “Không thể, sao có thể thế được? Có phải cô tính nhầm rồi không?”

“Không nhầm mà, đúng hai triệu.”

“……”

Hoắc Thần Đông nhìn Đường Đinh Đinh, cười bất lực, rút thẻ đưa cho cô, nói: “Quẹt thẻ đi.”

Đường Đinh Đinh nhìn anh ta, nhận lấy tấm thẻ màu đen, cười tủm tỉm nói: “Được.”

Triệu Phỉ Vũ quay đầu nhìn anh ta, nói nhỏ: “Hay là thôi đi.”

Hoắc Thần Đông cười cười: “Sao thế được? Thích thì cứ mua thôi.”

Anh ta cũng hiểu ra được, nếu hôm nay Đường Đinh Đinh không “xơi” được hai triệu tệ này của anh thì trong lòng sẽ không vui đâu.

Đường Đinh Đinh nghiến răng, quẹt một phát hết hai triệu tệ, đưa biên lai cho Hoắc Thần Đông, nói: “Ký tên.”

Hoắc Thần Đông ký tên.

Chiếc Land Rover vừa lăn bánh, Đường Hinh quay đầu nhìn Đường Đinh Đinh, dựng thẳng ngón tay cái: “Đại tiểu thư à, em giỏi, là chị đây chưa hiểu chuyện đời.”

Đường Đinh Đinh hừ một tiếng: “Chị đừng nghĩ em không nhớ khi nãy chị gọi em là gì. Chị gọi em là dê con béo. Thừa nhận đi, mỗi lần em tới chị đều coi em là dê béo để làm thịt.”

Vưu Hoan cười vui vẻ: “Loại đàn ông thối tha, Đinh Đinh làm tốt lắm.”

Đường Hinh lười biếng ngả ra ghế, nhìn Vưu Hoan.

Vưu Hoan lấy điện thoại, gửi bao lì xì cho cô, rầu rĩ nói: “Mình sợ uy tín của cửa hàng sẽ bị hai người đập nát mất thôi.”

Đường Hinh lập tức lấy điện thoại ra nhận bao lì xì: “Không có đâu nha, yên tâm đi.”

Đường Đinh Đinh thò đầu liếc nhìn, hai mắt nhìn Vưu Hoan đầy mong đợi. Vưu Hoan nhướng mày với cô bé, nói: “Đợi tí đi, em cũng có phần.”

Nhận bao lì xì xong, Đường Đinh Đinh phấn khởi nói: “Quá sung sướng luôn! Lần sau em lại tới!”

Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao Đường Hinh lại thích “cắt tiết” cô đến thế, so với dạo phố mua sắm còn vui hơn nhiều!

Vưu Hoan: “…….”

Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi cười, nói: “Cứ đến thoải mái, hai người chỉ cần đến thêm vài lần nữa thôi là cuối năm tôi đủ tiền mua nhà rồi.”

Đường Hinh liếc nhìn Vưu Hoan nói: “Đúng rồi, chủ nhà của mình đột nhiên nói không muốn cho thuê nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở tới giữa tháng sáu. Mình không muốn thuê phòng nữa, bây giờ đúng lúc có tiền, mình muốn mua một căn hộ.”

Vưu Hoan cười nói: “Mua đi, nữ đại gia.”

Đường Hinh nhăn nhó: “Nhưng mà chưa tìm được nhà, thời gian gấp quá, có lẽ vẫn phải đi thuê tạm một thời gian.”

Đường Đinh Đinh khua tay, nói: “Để em giúp chị! Nhà bác cả em làm về bất động sản nhà đất, để em hỏi anh họ em cho.”

Đường Hinh hơi do dự.

Đường Đinh Đinh khẳng định chắc nịch: “Chị cứ yên tâm giao cho em đi.”

Sản nghiệp của nhà họ Đường rất lớn, mỗi nhà đều có lĩnh vực kinh doanh riêng. Trước khi ông Đường Hải Minh làm phẫu thuật đã tách ra kinh doanh riêng nên giờ Đường Vực chỉ tập trung quản lý Thời Quang, đối với những lĩnh vực khác không có hứng thú.

Tối hôm đó khi Đường Vực về nhà lớn, đã nghe tiếng Đường Đinh Đinh nói chuyện điện thoại: “Không phải, là bạn em muốn mua, nhà không cần quá lớn, nhiều nhất ba phòng là được rồi.”

Anh đi vào trong nhà, Đường Đinh Đinh cúp điện thoại, ngước lên nhìn anh: “Anh à.”

Đường Vực đứng cạnh sô-pha, cụp mắt nhìn em gái, hỏi: “Hôm nay em lại nghe Đường Hinh xúi cái gì thế?”

Khi nãy ở trên xe Hoắc Thần Đông có gọi điện cho anh, nói chuyện công việc xong thì thuận miệng kể lại chuyện hồi chiều, anh ta nói Đường Đinh Đinh học theo thói xấu của Đường Hinh, “làm thịt” anh ta một trận, tốn những hai triệu tệ.

“Cô nhóc đó thật tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn Tiểu Đường Tâm nữa.”

Cúp điện thoại, Đường Vực lên WeChat lướt xem, thấy ngay Đường Hinh và Đường Đinh Đinh gần như đồng thời đăng bài, định vị ở cùng một chỗ, ngay cả ảnh chụp và caption cũng gần như giống hệt nhau.

Đường Đinh Đinh ngẩng mặt nhìn anh, lầm bầm: “Đâu có…”

Trong lòng thầm chửi bới Hoắc Thần Đông lắm lời.

Đường Vực vỗ nhẹ vào đầu cô, quay đi, khẽ mắng: “Đừng nghe cô ấy xúi lung tung.”

Đường Đinh Đinh thì thầm: “Em biết rồi.”

Đường Vực đi được hai bước, đột nhiên quay lại nhìn cô hỏi: “Thế ai muốn mua nhà?”

“Là chị Đường Tâm ạ.”

“Hả?” Mắt Đường Vực loé lên, tay đút túi quần, lại hỏi tiếp: “Cô ấy muốn mua nhà kiểu gì?”

Đường Đinh Đinh không rõ đầu đuôi nhưng vẫn liệt kê hết những yêu cầu của Đường Hinh, lại nói: “Em đã gọi điện nhờ anh cả rồi.”

Đường Vực ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, đi thẳng lên tầng.

Anh đến phòng đọc sách tìm ông Đường Hải Minh trước, hai bố con trò chuyện một lúc rồi anh ra ngoài, lên sân thượng gọi điện cho anh cả Đường Minh: “Chuyện Đinh Đinh nhờ anh tìm nhà khi nãy đó, có thêm điều kiện nữa. Anh giúp em tìm một khu nhà chất lượng một chút, tốt nhất là có hai căn hộ sát vách nhau, nếu không có thì anh xem giúp em có ai muốn bán nhà không, giá cao một chút cũng được, anh cứ mua giúp em. Nhưng chuyện này anh tuyệt đối đừng để cho Đinh Đinh biết, cũng đừng nói cho cô gái mua nhà kia.”

Đường Minh thấy lạ liền hỏi: “Ơ, sao lại thế? Em có nhiều nhà thế rồi, đều ở những khu tốt, sao tự dưng lại muốn bỏ tiền mua lại những hai căn hộ? Nhà có điều kiện cũng không nên làm thế chứ.”

Đường Vực tựa vào lan can, bật cười: “Cô gái mua nhà kia là người em đang theo đuổi.”

Đầu dây bên kia yên tĩnh vài giây, Đường Minh tò mò hỏi: “Cô gái kia làm cao lắm hả mà em lại phải tốn công theo đuổi thế?”

Đường Vực nhớ tới chuyện hợp tác làm phim bị từ chối, lại nhớ tới dáng vẻ hung dữ của Đường Hinh, cúi đầu gãi trán, khẽ cười đáp: “Cô ấy ư, kiêu lắm đó, giờ vừa khó theo đuổi lại khó dỗ dành. Cho nên em chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng chiêu ‘nước chảy đá mòn’ thôi.”

Đường Minh thở dài: “Chú nói thế làm anh thấy tò mò rồi nha, có phải là cô biên kịch mà Hoắc Thần Đông kể lần trước không thế?”

Đường Vực biết người mà anh cả đang nói đến là Minh Chúc, anh chỉ nói ngắn gọn: “Không phải.” Ánh mắt nhìn xuống tầng dưới: “Chuyện này phải cảm ơn anh trước, anh cũng đừng kể với bố mẹ em, đỡ để bọn họ lo xa rồi lại làm rối thêm.”

Đường Minh cười nói: “Được được được, cứ để đó anh lo.”

*****

Từ sau buổi tối bàn chuyện hợp tác với Đường Vực, Đường Hinh vẫn chưa hỏi Lục Chi Hành xem anh ta đã cân nhắc xong chưa.

Mấy ngày sau đó, Lục Chi Hành dường như lại chẳng lo lắng gì, cũng không hề nhắc lại chuyện ngày hôm đó, vẫn thản nhiên như bình thường, cũng không can thiệp vào công việc của tổ biên kịch, ngay cả Phùng Trình cũng phải thừa nhận: “Lục Chi Hành bảo tôi đừng hạn chế cô, cô cứ viết theo góc nhìn của cô, không cần cái gì cũng nghe theo ý của tôi.”

Đường Hinh hơi bất ngờ, hỏi: “Đạo diễn Lục nói thế ạ?”

Phùng Trình cười cười đáp: “Đúng thế, anh ta nói cô chưa từng được mài giũa, khác với loại gừng già như chúng tôi. Đại khái là anh ta hy vọng cô có thể viết ra những thứ mới lạ hơn.”

Đường Hinh nhìn xung quanh, nghiêng người lại gần hỏi nhỏ: “Thế đạo diễn có nói gì với anh về chuyện hợp tác với Thời Quang không?”

Phùng Trình nhớ tới những lời Lục Chi Hành đã nói, cười vang rồi đáp: “Bộ phim này của chúng ta cũng chẳng thiếu người muốn đầu tư, cũng không nhất thiết phải hợp tác với Thời Quang. Tôi cũng không rõ chi tiết, cô có thể đi hỏi anh ta. Giờ còn sớm mà, không cần sốt ruột.”

“À…”

Đường Hinh mím môi, không hỏi thêm gì nữa.

Những ngày này Đường Hinh tan làm muộn hơn thường ngày một chút. Khi cô vừa rời khỏi văn phòng thì tình cờ gặp Lục Chi Hành. Lục Chi Hành nhìn cô, cười nói: “Đúng là chăm chỉ nha, về muộn thế à.”

Đường Hinh mang theo túi đựng laptop, cười đáp: “Vâng, anh cũng về muộn thế?”

Lục Chi Hành đóng cửa văn phòng, đút tay vào túi quần, nói: “Ừ, thế về cùng nhau đi.”

Hai người cùng đi ra thang máy, sau khi vào trong, Đường Hinh suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định hỏi: “Đạo diễn Lục, chuyện hợp tác với Thời Quang anh đã cân nhắc chưa?”

Lục Chi Hành cúi đầu nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Đường Tâm, tôi có thể mạo muội hỏi cô một câu được không?”

Đường Hinh cười hỏi: “Anh cứ nói đi”

Lục Chi Hành tay đút túi quần, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Cô và Đường Vực là người yêu sao? Ý là người yêu cũ?”

Nhìn mối quan hệ giữa hai người không giống như bạn bè nhưng cũng chẳng phải người yêu, mà giống người yêu cũ hơn.

Đường Hinh ngẩn người, đúng lúc cửa thang máy mở ra.

Cô đi ra ngoài, quay đầu nhìn Lục Chi Hành, nhìn ánh mắt anh điềm tĩnh, cô biết anh đã đoán được ít nhiều, thế nên tối hôm đó anh quyết định như vậy cũng là để giữ thể diện cho cô. Cô suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy cũng không phải chuyện gì bí mật không thể nói. “Không phải, tôi và anh ấy chưa từng yêu đương, chỉ là tôi tỏ tình nhưng bị từ chối thôi, không phải người cũ gì cả.”

Lục Chi Hành hơi bất ngờ, nhìn cô nói: “Đúng là hơi bất ngờ.”

Anh không đoán được quan hệ giữa hai người họ là như vậy.

Đường Hinh cúi đầu, cười tự giễu: “Có gì mà bất ngờ đâu chứ…”

Lục Chi Hành điềm nhiên nhìn cô, nhoẻn miệng cười: “Đề nghị mà Đường Vực đưa ra khá hào phóng, không giống với phong cách làm việc của thương nhân.”

Hai người đã đi đến chỗ đỗ xe, Đường Hinh lấy chìa khoá ra, nghe thấy câu này thì khựng lại, cô nói: “Tôi biết.”

Lục Chi Hành bật cười, thong thả đi đến chỗ đỗ xe của anh, mở cửa, nhìn cô rồi nói: “Bộ phim này đúng là không khó tìm nguồn đầu tư, nên nếu cô cảm thấy không thoải mái, tôi cũng không nhất thiết muốn hợp tác với Thời Quang.”

Đường Hinh chớp mắt, nói: “Không phải thế, tôi muốn nói với anh là đừng để ý tới tôi, nếu anh thấy thích hợp thì cứ ký hợp đồng thôi.”

“Chuyện đó để nói sau đi, giờ cũng chưa vội.” Lục Chi Hành mở cửa xe, đột nhiên nhớ ra cái gì lại quay lại nhìn cô, nói: “Nghe nói cô muốn chuyển nhà? Nếu cần giúp gì thì cứ nói, mọi người cùng giúp đỡ.”

“A, không cần đâu.” Đường Hinh cười nói: “Tôi đã tìm công ty chuyển nhà rồi.”

“Vậy tốt rồi, tôi về đây.”

Lục Chi Hành ngồi vào sau tay lái, lái xe rời đi.

Đường Hinh không thể không thừa nhận người có tiền quả nhiên làm cái gì cũng dễ dàng thuận lợi. Lần này hiệu suất làm việc của Đường Đinh Đinh rất cao, chưa đầy một tuần đã giúp cô tìm được căn nhà phù hợp, hai tầng ba phòng, nội thất đầy đủ, có thể vào ở luôn.

Có điều để hoàn tất thủ tục thì cần thêm chút thời gian. Chủ nhà nói có thể để cô vào ở trước, thủ tục từ từ làm sau cũng được, chỉ cần cô trả một tháng tiền thuê nhà là xong.

Ngày chuyển nhà, công ty chuyển nhà giúp cô đem toàn bộ đồ đạc đã đóng gói chuyển vào nhà, cô tựa vào cửa thở hổn hển.

Vừa mới uống được ngụm nước, chuông điện thoại đã vang lên.

Cô đặt mua đồ trên mạng, giờ đã giao tới nhà.

Đường Hinh đứng dậy, cầm điện thoại đi xuống dưới tầng.

An ninh của khu nhà này tốt hơn khu nhà cũ của cô nhiều. Đến cả người chuyển phát nhanh cũng không thể lên tầng, cô phải tự mình xuống lấy.

Nhận lấy hai cái túi lớn từ nhân viên chuyển phát, Đường Hinh cố hết sức mới vác được đồ vào trong thang máy, cô nhấn nút, để đồ lên sàn thang máy, cúi đầu trả lời tin nhắn. Là Vưu Hoan nói buổi tối sẽ qua giúp cô xếp đồ.

Ting…

Cửa thang máy mở ra.

Cô cúi người định xách hai túi đồ lên, đúng lúc đó một bài tay thon dài đã nhanh hơn cô, xách cả hai túi đồ.

Đường Hinh không hề biết mình hiểu rõ Đường Vực tới mức nào. Lúc này đây, chỉ cần nhìn thoáng qua bàn tay đó, cô lập tức nhận ra đó là ai. Cổ tay áo thiết kế tinh tế, áo sơ-mi trắng, khớp xương tay lộ rõ, ngay cả những đường gân xanh lộ trên mu bàn tay trong mắt cô cũng vô cùng quen thuộc. Cô ngơ ngác quay đầu, lập tức nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Đường Vực.

Lời của editor: Đường Hinh rất hay vẽ đường cho “dê con” chạy, nhưng toàn vẽ đường chạy thẳng vào rừng cấm thôi. Mười lần xúi thì đến chín lần rưỡi là xúi dại. Nhưng chả hiểu sao dê con béo lại rất hăng hái nghe lời xúi dại của bà chị dâu. Dù lần nào làm theo cũng bị ông anh chửi cho gần chết nhưng tới lần sau lại nghe. Hem thể hiểu nổi!
Bình Luận (0)
Comment