Hi Chị Alice!

Chương 12


Bộ phim đầu tiên cùng xem với Joe là “ Đại Thoại Tây Du”, trong rạp phim khi đó, tôi và Joe nhìn thấy Chí Tôn Bảo cầm lấy Nguyệt Quang Bảo Hợp hết lần này đến lần khác xuyên qua thời gian cứu lấy mạng sống người yêu.

Nguyệt Quang Bảo Hợp , tin rằng ai trên đời này cũng muốn có được nó nhỉ ! Dùng nó cứu vãn những chuyện đã xảy ra khiến chúng ta đau không thiết sống.

Nhưng cuộc sống không phải phim ảnh, trong cuộc sống không bao giờ có chuyện quay ngược thời gian.
Năm tôi hai mươi hai tuổi, hành trình hạnh phúc của Lâm Tứ Nguyệt và Joe Andy dừng lại tại đây.
* * *
Người ta tìm thấy Joe trong thung lũng, họ gọi thân thể Joe là thi thể.

Tôi xông lên phía trước, tức giận đánh mắng người cảnh sát ghi hồ sơ một trận, tôi dùng tiếng Trung mắng người đó ăn nói hàm hồ, rồi dùng tay cào vào mặt ông ta, sao Joe có thể biến thành thi thể ?
Mấy ngày trước, chúng tôi hào khí ngút trời bước ra khỏi sân bay ở Thụy Sĩ, tay trái tôi kéo lấy Joe, tay phải kéo lấy Phương Hạo, hướng về dãy núi Alps ẩn hiện xa xa mà hét to : “ Bọn ta sẽ chinh phục ngươi !” Khi đó, rất nhiều người đã dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chúng tôi, nhất là mấy cô gái, bởi vì hai chàng trai đang bên cạnh tôi đều trông không tệ, khi đó, trong tấm kính sát sàn ở sân bay phản chiếu gương mặt tươi cười của tôi, rạng rỡ không gì sánh bằng.
Sao Joe có thể biến thành thi thể ? Tôi nghĩ bọn họ điên rồi, tôi chửi mắng những người đó, dùng thứ ngôn ngữ bọn họ nghe không hiểu : “ Các người là đồ thần kinh, các người mới là thi thể, cả nhà các người mới là thi thể.

.

.” Có người bước đến giữ lấy tôi, tiêm thuốc cho tôi, bóng tối vô tận bắt đầu bao trùm, như một tấm lưới.
Truyền thông địa phương dùng những câu chữ vô cùng đơn giản để khái quát sự tan biến của một sinh mệnh trẻ tuổi : Hôm qua, một người yêu thích leo núi đã gặp tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến tử vong ở dãy núi Alps, người chết được xác định là nam, có thân phận gốc Hoa.
Tất cả đều là lỗi của tôi, nếu tôi không xem cuốn tạp chí đó, không bị mê hoặc bởi phong cảnh dãy núi Alps, nếu tôi không cảm thán, mong muốn tận mắt nhìn xem quang cảnh sẽ như thế nào, thì đã không có chuyến đi đến đó.

Và tôi đã.


.

.

không mất đi Joe.

Quả nhiên, tôi không phải đứa trẻ được thượng đế cưng chiều, một chút bướng bỉnh của tôi cũng không chịu bao dung.
Tôi nằm lì ở căn nhà nghỉ “ Người Bạn Cũ” dưới chân núi Alps, mặc kệ thời gian trôi qua, mặc kệ bọn họ vừa kêu vừa gọi bên tai.

Ngày thì ngủ, đêm không bật đèn ngồi ngẩn ngơ trong đêm tối bao la.

.

.

Tôi cứ nghĩ mình không ngủ được, nhưng tôi phát giác tôi ngủ rất ngon, còn thường mơ thấy những giấc mơ giống nhau, mơ thấy bản thân biến thành Chí Tôn Bảo, cầm lấy Nguyệt Quang Bảo Hợp xuyên qua đường hầm thời gian.
Cho đến một ngày, mẹ Joe nói bên tai tôi : “ Lâm Tứ Nguyệt, mẹ rất thất vọng về Joe.

Thằng ngốc đó, đã dùng hết hai năm thời gian cũng không dạy được con biết cách tự yêu bản thân.”
* * *
Về lại San Francisco đã là một tháng sau.


Bà đến sân bay đón tôi, tôi gục lên vai bà, khóc như một đứa trẻ, con đã đánh mất Joe của chúng ta, mất vĩnh viễn.
Hồi ức như những hình ảnh được khắc vào tim, lần lượt lập đi lập lại trong tâm trí tôi, mang theo nỗi đau nhói lòng.

Khoảng thời gian từ hai mươi tuổi đến hai mươi hai tuổi của tôi như ánh sao băng vụt qua trên bầu trời đêm hè, ngắn ngủi như một giấc mơ.
Tôi sống ở nhà bà, thỉnh thoảng, tôi hay buột miệng : “ Joe, mau đến giúp em.”, “ Joe, tiết mục anh thích xem này.” , “ Philadelphia (1) hôm nay thắng rồi !” , “ Joe, anh đi chậm một chút, chờ em với.”.

.

.
(1) Đội bóng rổ của Philadelphia, thành phố lớn nhất ở Pennsylvania.
Một hôm, bà đưa tôi đến trung tâm trị liệu tâm lý, tôi bắt đầu tiếp nhận tư vấn.
Nhưng tôi vẫn mơ thấy giấc mơ đó, mơ thấy bản thân là Chí Tôn Bảo có được Nguyệt Quang Bảo Hợp.

Trong mơ tôi chạy trốn trối chết.
* * *
Cuối hè năm nay, Châu Tinh Trì đến L.A dự liên hoan phim, đơn vị tổ chức địa phương trình chiếu tác phẩm tiêu biểu của anh ta “ Đại Thoại Tây Du”.

Tôi ngồi trong phòng chiếu nhỏ hẹp, xem đến nước mắt giàn dụa, cô gái tóc vàng bên cạnh cầm tấm poster lớn của Châu Tinh Trì hỏi tôi : “ Sao cô khóc ?” Tôi nói với cô ấy bởi vì quá buồn cười, cười đến nước mắt cứ thế mà chảy hết ra.

Đúng vậy, Đường Tăng vẫn đáng yêu như thế, Ngộ Không vẫn tính khí nóng nảy như thế.

Tôi dừng xe dưới cây cọ, lần đầu tiên tôi và Joe cãi nhau chính là ở đây.

Khi ấy, vừa đến L.A, tôi đang buồn phiền tiếng Anh của mình.

Nhưng tôi lại thấy anh và cô gái khác nói cười vui vẻ trước cửa rạp phim.

Tôi mắng anh : “ Joe, anh là người gian dối, còn nói gì mà chỉ tốt với em.” Anh nói : “ Lâm Tứ Nguyệt, em là người mù ư, không thấy anh đang làm việc sao ?” Đúng thế, lúc đó tôi quên mất anh vừa tìm được công việc tiếp thị.

Hai chúng tôi khi đó như hai đứa ngốc, cãi nhau cứ giống như đang chơi trò trẻ con.
Nhưng Joe vẫn mãi là người gian dối, còn viết cho tôi một tờ séc khống, nói cái gì cả cuộc đời chỉ phục tùng Lâm Tứ Nguyệt.
Tôi hạ kính xe, gió đêm ùa vào, tôi lấy rượu ra, rượu này được mua ở quán của một người Nhật.

Nhấp từng ngụm từng ngụm rượu, vị của nó hơi cay cay, uống vào hơi giống rượu gạo Trung Quốc.

Bên ngoài, sắc đêm L.A thật sâu.
Nhớ nhung khiến lòng đau đớn, từng đợt từng đợt cuốn lấy tâm hồn, tôi đập vỡ chai rượu, nhặt một mảnh vỡ cứa vào tay, máu từ từ tuôn ra trước mắt tôi.
Tôi tựa vào ghế ngồi, nhìn màn đêm qua cửa kính trên mui xe, trong tay tôi quấn chặt băng vải, tôi biết tôi không thể như thế, chàng trai tên Joe Andy ngay ngày đầu tiên đã dạy tôi : không nên bi quan, không nên thất vọng, không nên mất đi niềm tin cuộc sống, từng bước từng bước mang tôi từ nơi tối tăm đến nơi tươi sáng.

Tôi không muốn Joe trở thành người thầy thất bại.
* * *
Tôi trấn thủ bên ngoài khách sạn của Châu Tinh Trì, đến ngày thứ hai cuối cùng cũng gặp, tôi đã có được chữ ký anh ta, tôi cúi đầu thật sâu, cám ơn anh ta đã từng mang đến cho một chàng trai không ít thời gian vui vẻ.
Joe rất thích Châu Tinh Trì, thích phim của anh ta, bảo xem phim của anh ta rất náo nhiệt, nhưng thông qua những nụ cười châm biếm lại dùng một cách vô cùng đơn giản để biểu đạt những nỗi bi ai và bất lực trong cuộc sống.

Vào một ngày trời nắng đẹp, tôi mang theo hoa đến trước mộ Joe.


Đây là lần đầu tiên tôi đến thăm anh.

Trước đây, tôi không dám đến xem dáng vẻ anh sau khi chết, không dám dự nghi thức hỏa tang, không dám đến tang lễ của anh, thậm chí, sau khi trở về San Francisco cũng không dám đến nơi an nghỉ cuối cùng của anh.
Tôi chôn chữ ký Châu Tinh Trì bên cạnh anh, qua thời gian nó sẽ hòa tan vào trong lòng đất, sau đó gặp được Joe, rồi rất lâu rất lâu sau đó nữa, khi tôi được gặp Joe tôi sẽ nói : “ Hey, Joe, anh biết không, vì nó mà em đã phải ngồi xổm hơn ba mươi giờ đồng hồ.” Trước đây, Joe rất hay nói : “ Chỉ cần cho anh cơ hội được một lần lướt ngang qua anh ta, anh nhất định sẽ giống như keo dính chuột dính chặt vào anh ta, đòi anh ta cho chữ ký.”
* * *
Khi lần nữa bước vào trường học, lá vàng phủ kín vườn trường, căn hộ của tôi và Joe vẫn được giữ nguyên hiện trạng, chỉ là, mọi thứ đã bị phủ lên một lớp bụi mỏng.
Trên cổ tay tôi có vết sẹo mờ, tôi đeo lên chiếc đồng hồ Joe còn để lại, vết sẹo nằm ẩn bên dưới đồng hồ.

Từ đây về sau, chúng sẽ cùng tôi sống nốt quãng đời còn lại, trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong cuộc sống của tôi.
Hai mươi bốn tuổi tôi tốt nghiệp Cao đẳng Tư thục Lewis, là một trong ba sinh viên tốt nghiệp đạt được số điểm cao nhất lần này, sau ba tháng thực tập ở trung tâm y tế Lewis, California, tôi trở thành môn sinh của bác sĩ Jones, một bác sĩ nổi tiếng trong giới y học địa phương, là học trò duy nhất của bà trong năm nay.
Mũ tiến sĩ bay rợp bầu trời, tôi ngước nhìn lên không trung, khóe mắt ẩm ướt, trong thời gian hai năm nay, tôi dường như quên mất màu sắc của bầu trời, việc học đã chiếm hầu hết thời gian của tôi.
Những người tôi yêu thương đều đến, có bà, có Phương Hạo, bố Joe, mẹ Joe.

Tôi ôm lấy họ không ngừng nói cám ơn, cám ơn họ đã bao dung và đối tốt với tôi.

Bạn cùng trường cũng đến ôm tôi : “ Alice, chúc mừng cậu, thuận buồm xuôi gió nhé !” Ở đây, mọi người thích gọi tôi là Alice, cái tên Lâm Tứ Nguyệt rất ít người biết đến.
Bác sĩ Jones bước tới bắt tay tôi, cũng trong hôm nay tôi đã trở thành tình nguyện viên của Hội Chữ thập đỏ, nửa tháng sau phải đến tổng bộ điểm danh, phục vụ bốn năm.

Đó cũng từng là ý nguyện của cả tôi và Joe, chúng tôi đã từng cùng nhau hẹn ngay sau khi tốt nghiệp sẽ làm tình nguyện viên hai năm.

Chúng tôi còn chọn điểm đến chính là Châu Phi.
Trước lúc đi, Phương Hạo đưa tôi vé máy bay đi Thụy Sĩ, anh ấy nói : “ Em cứ đi đi, đừng cảm thấy sợ, cũng đừng trốn tránh, cứ xem như đi ôn lại thế giới cuối cùng mà Joe nhìn thấy .”
Tôi không hề biết chỉ một tấm vé máy bay nho nhỏ lại có thể mở ra cho tôi cuộc gặp gỡ ly kỳ..

Bình Luận (0)
Comment