Hi Chị Alice!

Chương 31


Từ rạp phim bước ra, tôi và Phương Hạo nắm lấy tay Tiểu Hổ, thong thả bước đi dưới ánh đèn đêm trong thành phố nhộn nhịp, nhìn chúng tôi hiện giờ, ai cũng đều nghĩ rằng đây là một gia đình ba người.
Tôi nghiêng đầu về phía sau một chút, ra tín hiệu với Phương Hạo, anh ấy cảm nhận được ngay, cũng nghiêng người về sau một chút.

Tôi đưa mắt ám hiệu với Phượng Hạo nhìn xem Tiểu Hổ, lúc này đây, anh nhóc ấy đang mím môi, rõ ràng rất muốn cười, nhưng do lòng tự tôn nên cứ cố nhịn.

Lúc nãy khi đang xem phim, vừa hay gặp được một gia đình ba người, bố mẹ còn rất trẻ, cô con gái xinh như búp bê.

Cô con gái cười ha ha chào hỏi Tiểu Hổ, mẹ con bé hàn huyên với tôi : “ Anh chị cũng đưa con đến xem phim à ?” Cuối cùng, người mẹ đó còn nói, cả nhà ba người đều xinh đẹp, như một tấm áp phích quảng cáo.
Lúc đó, tay Tiểu Hổ đang nắm lấy tôi bỗng nhiên siết chặt.

Trong lòng tôi hơi chua xót.
“ Đúng vậy, vì Tiểu Hổ thích xem Harry Potter.

Thế nên hôm nay vừa hay chúng tôi đều rảnh mới đưa thằng bé đi.” Thế giới của trẻ con rất đơn thuần, cứ xem như đang đóng kịch thì cũng sẽ vô cùng vui vẻ.
Phương Hạo cũng rất phối hợp, bế Tiểu Hổ lên vai, miệng cứ oang oang.

Sau đó, Tiểu Hổ và bé gái kia đã liếc mắt đưa tình với nhau.
“ Phương Hạo, hay là, tôi sẽ làm mẹ nuôi Tiểu Hổ, còn anh làm bố nuôi Tiểu Hổ đi nha .” Tôi cảm thấy đây là một chủ ý không tồi.

“ Đương nhiên được.” Không biết bao nhiêu lần, anh chàng tên Phương Hạo này đều nói với Lâm Tứ Nguyệt “ Đương nhiên được.” , tôi từng hỏi anh ấy, sao lại tốt với tôi như thế, không ngờ vấn đề này lại khiến anh ấy nghĩ cả nửa ngày, sau đó anh ấy nói, ban đầu, chỉ muốn chọc ghẹo anh chàng Joe kia thôi, và cũng vì diện mạo của tôi vừa nhìn đã thích, rồi dần dần, dương như đã thấy quen luôn, sau đó, Joe ra đi, anh ấy càng muốn tốt với tôi hơn.


Thế là, câu “ Đương nhiên được” cũng tự nhiên thành câu cửa miệng.
“ Phương Hạo, bạn gái anh sẽ ghen đấy.” Tôi khẽ lắc đầu.
“ Bạn gái có hay không cũng được, nhưng Lâm Tứ Nguyệt không như thế.” Anh ấy làm ra vẻ hào khí ngút trời.
“ Hay là, anh dạy tôi cái bài tình nghĩa vô giá mà anh rất thích ấy đi, hôm nào, tôi gắn bộ răng giả vào rồi đến công ty anh, hát một bài trước mặt mọi người, thế nào ?”
“ Dạy ngay và luôn đây, tôi bảo đảm ngày mai em đã có thể đến công ty tôi.”
“ Ồn ào chết đi được, hai người chỉ lo tỏ tình tán tỉnh, xem Tiểu Hổ là gì đây.” Anh nhóc Tiểu Hổ đã phán như thế khiến tôi cảm thấy lời nói có hơi đáng sợ.
“ Tứ Nguyệt, em nói xem anh nhóc này có khi nào là người kì quái không.” Phương Hạo và tôi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng cười lên.
Tiếng thắng xe gấp gáp dừng lại bên cạnh chúng tôi, hai chiếc xe thể thao sang trọng bóng loáng khiến lòng tôi hơi chùn xuống, người từ trên xe bước xuống ai nấy cũng xinh đẹp lung linh, Lam Trinh Liệt ở trong đám người đó, sơ mi màu xanh đậm, quần âu màu be, dáng vẻ nho nhã trời sinh cùng vầng trán lạnh lùng khiến cậu ấy trông như những bậc vương tử.
“ Hô, hộ lý tỷ tỷ, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.” Người nói câu này là Tăng Hựu, nhỏ tuổi nhất trong bọn họ, con trai một vị quan chức tiếng tăm ở Thượng Hải.
“ Hơ, đây là chị của Eric các cậu hay nhắc đó sao ?” Một cô gái bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng.

“ Họ là ai thế, hộ lý Lâm chị đây không phải cũng học theo những minh tinh kia giấu kín chuyện chồng con đấy chứ ?” Những lúc như thế này đương nhiên không thể thiếu mặt William.
Tôi dám cược, lúc này trong lòng bọn họ nhất định đang âm thầm reo hò, mấy tên này ngày ngày chỉ lo thiên hạ chưa đủ loạn.
Tôi liếc nhìn Lam Trinh Liệt, liền đụng phải cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
“ Thôi được, để tôi giới thiệu một chút, Phương Hạo, bạn của tôi.

Lam Trinh Liệt, khổ chủ (1) .” Tôi chìa hai tay ra.
(1) Nguyên văn của tác giả là cố chủ (phiên âm Gùzhǔ), tức người thuê lao động làm việc cho mình.

Khổ chủ (phiên âm Kǔzhǔ )là theo lời người dịch có thể hiểu là người chủ khiến tôi đau khổ.
Phương Hạo chủ động đưa tay ra với Lam Trinh Liệt : “ Xin chào .”

Tay đơ giữa không trung, Lam Trinh Liệt chẳng thèm đáp lễ, dùng ánh mắt ngạo mạn tia Phương Hạo.
Tôi cảm thấy tức giận rồi đây, nhìn Phương Hạo có hơi ngượng ngùng thu tay về, tôi một tay kéo anh ấy, một tay ôm lấy Tiểu Hổ đi về hướng khác.
Từ đầu đến cuối, Lam Trinh Liệt không nói nửa lời.
“ Chết tiệt, cái bọn con ông cháu cha, Phương Hạo, anh nhìn thấy rồi đấy.

Bọn họ chính là kiêu ngạo như thế.

Quỷ tha ma bắt, anh đưa tay ra làm chi, cậu ấy luôn tỏ vẻ ta đây, cậu ấy chính là người như thế.

.

.” Tôi đang ôm Tiểu Hổ, rất tức giận, lung tung lang tang nói những câu chính tôi cũng hiểu mình đang nói gì.
“ Được rồi, Lâm Tứ Nguyệt, tôi còn chưa tức giận thì em giận cái gì nà ?” Phương Hạo không thèm chấp nhất, đón Tiểu Hổ về bên mình.
Đúng ha, tôi đang tức giận chuyện gì đây ? Thời gian này dường như tôi rất dễ nổi nóng, cũng không biết nóng vì những chuyện gì.
Đến đêm, Lam Trinh Liệt gọi điện cho tôi, giọng miên man, như cơn gió đêm hè.
“ Tôi xin lỗi, đã khiến chị mất mặt, Phương Hạo chính là cái người Phương Hạo là Phương Hạo khi ấy ư ?” Nhớ lại ban đầu, cậu ấy hỏi tôi Phương Hạo là ai, tôi đã nói Phương Hạo là Phương Hạo.

Tôi gần như đã quên mất, nhưng tên nhóc ấy vẫn còn nhớ, nhưng bởi vì vẫn ghi nhớ nên khiến tôi nảy sinh hoảng sợ.

Tôi không thể nào quên vào mấy ngày trước người phụ nữ tên Dung Như Xuân đã nói với tôi, Lâm Tứ Nguyệt, thằng bé ấy rất thích cô, nó xem cô như chị gái ruột của mình.


Cô Lâm là người thông minh, những chuyện tiếp theo chắc đâu cần tôi phải nói ra.

Bà ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng sao tôi lại không hiểu được kia chứ.

Thế giới của những người có tiền quá ư phức tạp, luôn đầy rẫy sự nghi ngờ.

Những qui tắc của thế giới đó tôi sớm đã thấu hiểu, nhưng sao trong chốc lát tôi lại quên thế này ?
“ Phương Hạo rất quan trọng với chị ư.

Cho nên, anh ấy là bạn, tôi là khổ chủ.” Tiếng thở dài ủ rũ đầu bên kia càng khiến tôi thêm thương cảm không nói nên lời, tuổi tác còn trẻ thế kia, sao lại phát ra tiếng than thở như ông già lẩm cẩm thế chứ.
“ Trinh Liệt, cậu biết là trong lòng tôi cậu vẫn luôn không phải khổ chủ.

Có những lời tôi nghĩ không cần nói cậu cũng hiểu được mà.”
“ Thật thế ư ?”
“ Thật thế đấy, Trinh Liệt.” Trong bóng đêm, trái tim của tôi và nó nặng nề như nhau, cũng không biết vì sao lại nặng nề như thế.
* * *
“ Lam Trinh Liệt, dậy đi thôi .” Bài ca muôn thuở.
Sau giờ trưa, theo lệ cứ đến phòng thư giãn, nghe những bài nhạc xưa, những bài đó cũng là do Phương Hạo sưu tập, lạ ở chỗ hầu như Phương Hạo thích gì tôi cũng đều thích, thế nên, khi ấy, Joe mới hay xoắn xít nhảy cẫng lên.
Lam Trinh Liệt bước tới, cứ thế ngồi xuống bên chân tôi.
“ Đang xem sách gì đấy ?” Cậu ấy cứ thế giật lấy cuốn sách trong tay tôi : “ Thiên văn học, wow, không ngờ chị cũng có sở thích này ?”
“ So với mấy cuốn văn học, tôi càng thích hình minh họa hơn, đặc biệt là bức mấy ảnh dải ngân hà, nó đẹp như một giấc mơ .” Từ chỗ tôi hướng ra, có thể nhìn thấy một nửa bầu trời xanh thẳm.

Ranh giới giữa ngày và đêm, một bên trắng một bên đen, che giấu tâm tư của mỗi người.
“ Cuốn sách này là của Phương Hạo ?” Lam Trinh Liệt cầm cuốn sách hỏi tôi.

Phương Hạo kì nhân, có cái tật hay thích để thương hiệu đại danh của anh ấy lên đồ sưu tập được, ám chỉ đánh dấu chủ quyền của riêng mình.
“ Không chỉ cuốn sách, đến những bài nhạc này cũng của anh ấy .”
“ Thời gian hai người quen biết được bao lâu ?”
“ Khi tôi hai mươi tuổi đã quen biết anh ấy, khi đó, anh ấy sống trong nhà của Joe, chúng tôi là bộ ba.

Nhưng tôi vẫn luôn là kẻ bị hai người họ bỏ lại.”
“ Hai người họ đều là dân chân dài, thông thường đi đâu được một lúc là y như rằng tôi bị rớt lại phía sau, có biết vào ngày Black Friday (2) chúng tôi thường làm thế nào không ? Joe cõng tôi, Phương Hạo vác túi xách, vừa mở cửa, chúng tôi đã ùa vào trong cửa hàng .” Tôi nhắm mắt lại, dường như, tôi nhìn thấy dòng người đen kịt, một loạt các loại hàng hóa.

Còn tôi ở trên lưng của Joe vui vẻ tán thưởng.
(2) Là ngày thứ sáu ngay sau Lễ Tạ Ơn (ngày Lễ Tạ Ơn rơi vào ngày Thứ Năm lần thứ 4 trong tháng 11 ở Mỹ, cho nên Black Friday rơi vào khoảng ngày 23-29 tháng 11) và được coi là ngày vàng mở hàng cho mùa mua sắm tấp nập nhất ở Mỹ.

(Nguồn wikipedia)
Mở mắt ra tôi chạm phải đôi mắt nhấp nháy của Lam Trinh Liệt và một tia hỗn loạn chưa kịp che giấu, cùng lúc đó còn có tiếng bước chân dồn dập, khi tôi còn chưa kịp định thần lại, cuốn sách trên tay Lam Trinh Liệt đã chụp lên ngực tôi, đám người đó cũng đã xuất hiện trong khu thư giãn chật hẹp.
“ Các cậu đến nơi này làm gì ?” Lam Trinh Liệt hỏi đám bạn cậu ấy với giọng cộc cằn.
“ Bọn này định chơi một ván Snooker.

Đáng tiếc, Eric cậu không chơi được, hay là, cậu làm trọng tài ?” Mấy người bọn họ ai nấy đều khởi động tay chân, hào hứng xông trận.
“ Các cậu suốt ngày cắm ở nhà tôi không thấy buồn chán ha, biến đi, biến đi, ai cho các cậu chơi Snooker.” Lam Trinh Liệt mất kiên nhẫn xua tay vào đám bạn của cậu ấy, kéo đám người đó rời đi.
Đợi mấy người họ đi rồi, khi tôi lấy sách ra, trong lòng sửng sờ, lại vội vàng nghĩ đến biểu cảm lúc nãy của Lam Trinh Liệt, một cảm xúc không nói nên lời bắt đầu lan tỏa.

Bởi do không thích, tôi đã tắt điều hòa, hôm nay tôi lại mặc váy áo rời, vì ham hố mát mẻ, tôi đã cởi phăng chiếc sơ mi ngoài.

Thế nên, hiện giờ tôi chỉ mặc một chiếc áo lá con, cổ chiếc áo lá con có hơi sâu, khoảng bị lộ ra có lẽ là khoảng bọn đàn ông thích nhất, thoát ẩn thoát hiện..

Bình Luận (0)
Comment