Hi Chị Alice!

Chương 42


Những ai đang yêu đương đều rất thích hai từ mãi mãi, như hứa hẹn, chúng ta sẽ mãi mãi yêu nhau, mãi mãi chung thủy với nhau, nhưng trên thế gian này có mấy ai thật sự làm được điều ấy ? Tôi cứ ngỡ trái tim tôi sẽ mãi mãi thuộc về Joe, tôi đã cho rằng như thế, nhưng vào buổi sáng sớm hôm đó khi nhìn thấy Lam Trinh Liệt đang nằm bên cạnh, tôi bắt đầu hoảng hốt.

Nếu như, người nằm kia không phải Lam Trinh Liệt, tôi nghĩ tôi không đến nỗi hoảng hốt thế này.
Đã hai ngày kể từ ngày hôm đó, ngày hôm đó tôi đã nói với cậu nhóc ấy thế này, tôi cần phải bình tĩnh lại, tôi hi vọng trước khi tôi suy nghĩ rõ ràng cậu ấy đừng nên xuất hiện trước mặt tôi.

Cậu ấy nói, vậy tôi cần suy nghĩ bao lâu.

Thế rồi chúng tôi giao hẹn trong ba ngày.
Trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, có ý định xốc nổi muốn dọn đồ bỏ đi.
Phương Hạo lắc đầu nguầy nguậy với tôi.

Chúng tôi ra đến Bến Thượng Hải khi trời đã tối muộn.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em động lòng với tên nhóc ấy rồi.” Phương Hạo ngắm nhìn sông Hoàng Phố, lặng lẽ nói.
Tôi im lặng không lên tiếng.
“ Lúc vừa rời khỏi tiểu khu em có nhìn thấy chiếc xe dừng ở góc đường?”
“ Tôi không chú ý đến.” Tôi có chút không hiểu.
“ Em biết không, tên nhóc tên Lam Trinh Liệt ấy đang ngồi trong xe .” Phương Hạo nhìn thẳng tôi, không để tôi trốn tránh : “ Không chỉ tối hôm nay, tối hôm qua tôi cũng nhìn thấy cậu ấy, tôi bắt chuyện với cậu ấy cả nửa ngày, cậu ấy chỉ nói với tôi một câu, cậu ấy hỏi em có ổn không, tôi cho cậu ấy biết trông em rất phiền muộn, sau khi nghe xong cậu ấy không nói câu nào, nhưng tôi nghe thấy tiếng thở dài của cậu ấy, cho đến khi tối muộn, tôi nhìn thấy xe của cậu ấy vẫn cứ đậu ở đó.”
Tôi cúi thấp đầu, một lúc lâu sau, tôi hỏi, Phương Hạo, tôi nên làm thế nào ?
“ Bây giờ, em phải đối mặt với hai con đường, hoặc là chấp nhận cậu ấy hoặc là từ bỏ.” Phương Hạo đưa tay vỗ vỗ vào vai tôi, khẽ thở dài một hơi : “ Lâm Tứ Nguyệt, nhưng em cần phải hiểu rõ, điều tối kị nhất trong chuyện tình cảm là dây dưa không dứt khoát, tên nhóc đó xem ra đã nặng tình sâu đậm với em rồi, nếu như em có thể chấp nhận cậu ấy đó là điều tốt nhất, nếu như không thể vậy nên nhanh chóng chấm dứt ngay thôi, tránh để cậu ấy càng lún càng sâu.”
“ Thật ra, anh đoán được rồi đúng không ?” Tôi cụp mắt nhìn xuống chân.
“ Đúng thế ! Tôi đã đoán được.”
Phương Hạo chuyện gì cũng biết, Lâm Tứ Nguyệt đang nghĩ gì, Phương Hạo đều biết cả, Lâm Tứ Nguyệt thật ra là một kẻ nhát gan.

Khi tôi và Phương Hạo quay về, ở nơi Phương Hạo đã nói, tôi nhìn thấy chiếc xe đang đậu trong góc, chiếc xe màu đen, hòa lẫn trong màn đêm.
Chạng vạng tối ngày thứ ba, tôi bắt đầu tắm gội, chăm chút chải chuốt mái tóc, để nó buông xõa ngay ngắn trên vai, tôi biết, Lam Trinh Liệt thích thế, sau đó, tôi thay chiếc váy yếm liền màu trắng, chiếc váy tôi cực kì yêu thích, tôi còn nhớ khi mẹ Joe tặng nó cho tôi, vừa nhìn đã thấy thích, kiểu dáng rất đơn giản, chỉ là ở bên ngoài cổ áo đính thêm tua rua be bé, tua rua màu nguyệt bạch (1), ánh đèn vừa chiếu lên, trông giống như ánh trăng bàn bạc.
(1) Màu nguyệt bạch có thể hiểu là màu xanh lam nhạt.

Người Trung Quốc cổ xưa cho rằng màu của ánh trăng không phải là màu trắng thuần khiết, mà mang theo một chút màu xanh lam thật nhạt.

Nghiêm túc mà nói, màu xanh lam nhạt không thể được gọi là “ Nguyệt bạch”, màu nguyệt bạch là màu trắng mang theo một tí xíu xiu màu lam, không dễ gì quan sát được.(Nguồn Baidu)
Nhìn vào gương, tôi khẽ mỉm cười.

Nhưng tôi không biết có thể giữ nó được bao lâu.
Gọi điện cho Lam Trinh Liệt, tôi nói, Lam Trinh Liệt, chúng ta cùng đi chơi nhé.
Năm phút sau, có lẽ vẫn chưa tới năm phút, Lam Trinh Liệt xuất hiện trước cửa nhà, áo sơ mi xanh đậm, quần âu kiểu hoàng gia Anh màu trắng, anh tuấn vô đối.

Khi nhìn thấy tôi, chợt ngẩn người ra, trông rất đáng yêu, giống như lần đầu tiên hẹn hò với cô gái mình yêu thích khi nhìn thấy cô ấy vì mình mà trang điểm trau chuốt, cảm xúc vui sướng phát điên nhưng vẫn cố kìm nén đi, không để nụ cười ngây ngô lộ ra khóe môi.
“ Có đẹp không ?” Tôi dang tay xoay một vòng.
“ Uhm !” Lam Trinh Liệt đưa tay vào túi quần, tôi biết cậu ấy có hơi hồi hộp, mỗi khi Lam Trinh Liệt thấy không tự nhiên luôn có một thói quen, thích đưa tay vào túi quần.
Bước đi trên con phố vừa lên đèn, tôi rất thích giây phút này đây, thành phố rực rỡ, sắc trời trầm lắng, dần dần kéo lên màn đêm, giống như bối cảnh sân khấu đã được bố trí chu đáo, một giấc mơ hoang đẹp đẽ, khiến người ta không kìm được quyến luyến.
Chúng tôi bước vào nhà hàng được bày trí khá ấm cúng, khi xem thực đơn, Lam Trinh Liệt cúc cung tận tụy hỏi tôi : “ Hay là, chúng ta gọi phần ăn tình nhân nhé, trông chúng có vẻ rất ngon.”
Thế là, chúng tôi cùng thưởng thức phần ăn tình nhân trông có vẻ rất ngon kia, nhưng thực tế, chúng chẳng ngon tẹo nào.
“ Chị có thích không ?” Cuối cùng, cậu ấy có chút lo lắng hỏi tôi, đôi mắt lo âu ấy khiến tôi cảm thấy đau lòng.
“ Uhm, thích chứ, cũng không tệ.” Tôi nhìn cậu ấy, trong mắt đong đầy sự ướt át.
Ra khỏi nhà hàng, chúng tôi bước đi trên con phố dài lấp lánh ánh đèn, khi Lam Trinh Liệt đưa tay nắm lấy tay tôi, tôi cũng không cự tuyệt.


Trong rạp chiếu phim, khi Lam Trinh Liệt dang tay ôm lấy tôi, tôi cũng không cự tuyệt, tôi còn tựa đầu lên vai cậu ấy, nhìn thấy khóe môi tên nhóc nào đó khẽ nhếch lên, mê người như một thiên sứ.
“ Làm sao đây, Lâm Tứ Nguyệt.

Tôi muốn hôn chị.” Lam Trinh Liệt khẽ giọng nói bên tai tôi.
Tôi đưa tay túm cổ áo cậu ấy kéo xuống, nhắm mắt lại, nụ hôn của Lam Trinh Liệt như một loại rượu ngon, càng hôn càng say mất thôi.
Hôm ấy, chúng tôi xem bộ phim có tên《The Piano》(2), chuyện phim kể về một góa phụ đam mê dương cầm vượt trùng dương biển cả đến hải đảo xa xôi mưu sinh, nửa phần sau của bộ phim có nội dung như thế nào tôi cũng không rõ, tôi chỉ nhớ khi Lam Trinh Liệt hôn mình, tôi đã nghe thấy tiếng đàn dương cầm thanh thoát.

Có lẽ, trong rất nhiều rất nhiều năm về sau, tôi sẽ quên đi rất nhiều người rất nhiều chuyện, nhưng tôi sẽ không thể nào quên rạp chiếu phim nhỏ bé này, không thể quên bộ phim có tên《The Piano》, và còn.

.

.

nụ hôn của chàng trai ấy.
(2)Tên một bộ phim của New Zealand, do Jane Campion làm đạo diễn, phát hành lần đầu năm 1993.
Ra khỏi rạp chiếu phim, đêm đang dần về khuya.

Lam Trinh Liệt hỏi tôi : “ Bây giờ, chúng ta đi đâu đây ?”
“ Đến khu vui chơi ngày hôm ấy đi.” Tôi cảm thấy lúc đang nói câu này dường như rất tiêu tốn hơi sức, tôi không dám nhìn thẳng cậu ấy, không dám nhìn vào đôi mắt lúc này đây đang chất chứa biết bao niềm vui, càng chất chứa nhiều bao nhiêu trong lòng tôi càng đau khổ bấy nhiêu.
“ Khu vui chơi đó ư ?” Bên tai là giọng nói trầm thấp ấm áp của Lam Trinh Liệt, như một điều ảo diệu lay động lòng người nhất.
“ Khu vui chơi hôm ấy cậu đã hôn tôi.” Tôi khoác tay cậu ấy, dịu dàng nói.

“ Tứ Nguyệt, chị của lúc này cứ như một giấc mơ, giấc mơ trong lòng tôi mong đợi nhất.” Ở nơi thành phố đông đúc nhộn nhịp này, Lam Trinh Liệt ôm lấy tôi, vòng tay của Lam Trinh Liệt vô cùng ấm áp.
“ Tứ Nguyệt, giấc mơ này quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến tôi lo âu.” Lam Trinh Liệt thân yêu, cậu cũng cảm nhận được ư, sao mà tôi cũng cảm thấy nó giống như giấc mơ.
Công viên giải trí có tên gọi Neverland ấy vẫn như ngày nào, vòng quay ngựa gỗ xanh lam vẫn từng vòng từng vòng xoay đều.

Tôi đứng ở đó ngắm nhìn Lam Trinh Liệt thật lâu, sau đó, tôi nói :
“ Lam Trinh Liệt, chúng ta bắt đầu ở đây, vậy cũng sẽ kết thúc ở đây đi nhé.” Tôi cứ thế đứng nhìn cậu ấy, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của cậu ấy đang dần dần trở nên nhợt nhạt.
“ Chị nói thế có ý gì ?” Cậu ấy nắm chặt vai tôi, chặt đến nỗi khiến tôi phát đau.
“ Trinh Liệt, tháng mười tôi phải đi rồi, rời khỏi nơi đây.

Lâm Tứ Nguyệt, cậu cứ xem cô ấy như một giai thoại nhỏ trong cuộc đời của cậu.” Tôi nói rõ từng câu từng chữ : “ Và từ giây phút này trở đi, tôi không còn là hộ lý riêng của cậu nữa.”
“ Lâm Tứ Nguyệt, chị thật biết thoái thác, nói đi là đi.

Thế thì, tối hôm nay, được xem là gì đây ? Bố thí ư ?” Cậu ấy đưa tay chỉnh lại mái tóc tôi : “ Thế nhưng, chị đâu phải nhà từ thiện.

Chị khiến tôi cảm thấy một giây trước và một giây sau như cách nhau giữa thiên đường và địa ngục.

Chị.

.

.

sao có thể như thế chứ ? Chị có biết, hiện giờ chị giống gì không ? Chị giống như kẻ khơi màu cầm một cái bánh gato dụ dỗ đứa trẻ chưa từng được nếm qua mùi vị bánh gato, nhưng sao chị không tiếp tục đi, chị có biết rằng đứa trẻ ấy vì cái bánh gato kia quá đẹp quá ngon, đã không thể rời xa nó được nữa rồi.”
“ Tôi xin lỗi, Lam Trinh Liệt.

Tôi xin lỗi.


.

.” Tôi lẩm bẩm nói.

Lam Trinh Liệt, tôi xin lỗi, bởi do ham muốn nhất thời, muốn được có một hồi ức chỉ thuộc về riêng Lam Trinh Liệt và Lâm Tứ Nguyệt, thế nhưng, lại khiến cậu bị tổn thương.
“ Nếu cảm thấy có lỗi hãy ở lại bên cạnh tôi, được không ? Tứ Nguyệt ? Hửm ?” Cậu ấy ôm lấy tôi, thì thầm bên tai : “ Chỉ là thích chứ không yêu cũng không sao.”
“ Nếu như, những việc tôi đã làm trong hôm nay khiến cậu cảm thấy bị tổn thương, thế thì, Lam Trinh Liệt, tôi thành thật xin lỗi cậu.” Tôi đẩy cậu ấy ra.

Lam Trinh Liệt, sao người cậu gặp phải lại là tôi, một kẻ bị bao trùm bởi quá nhiều góc khuất, lại còn có quá nhiều mối quan ngại.
“ Lâm Tứ Nguyệt, chị quá lý trí, lý trí đến nỗi khiến tôi tuyệt vọng.” Đôi mắt Lam Trinh Liệt giống như dã thú bị vây khốn.
“ Không, Trinh Liệt, tôi vốn không lý trí, Joe từng nói thế này, trong lòng Lâm Tứ Nguyệt tồn tại một cậu bé Peter Pan (3), tôi cảm thấy anh ấy nói rất đúng, trong thâm tâm tôi, luôn lo sợ sẽ lớn lên, con người một khi lớn lên, sẽ phải đối mặt với thế giới phức tạp nhiều biến động của kẻ trưởng thành, còn tôi chỉ thích thế giới đơn thuần giản dị, cậu nói tôi cổ hủ lạc hậu cũng được, trốn tránh hiện thực cũng được, nhưng tôi không muốn thay đổi tình trạng hiện giờ.” Tôi lắc đầu, từng bước lùi về sau : “ Còn thế giới của Trinh Liệt cậu đối với tôi quá ư phức tạp.”
(3)Peter Pan là một nhân vật được tạo ra bởi nhà văn và nhà viết kịch Scotland J.

M.

Barrie, một cậu bé nhút nhát và tinh nghịch thích tự do, có thể biết bay và không bao giờ lớn lên, Peter Pan đã trải qua cả tuổi thơ không bao giờ kết thúc.
“ Thế giới của tôi phức tạp chỗ nào hử ? Chị nói tôi biết đi, chỉ cần chị nói với tôi, tôi sẽ thay đổi.

Tứ Nguyệt, chỉ cần chị chịu lên tiếng.” Lam Trinh Liệt cứ như thế đứng ở đó, hạ giọng nói.
Nước mắt giàn dụa trên gương mặt tôi, màn chia tay này khác xa những khó khăn, bịn rịn trong tưởng tượng.

Thậm chí, tôi còn muốn cứ thế bước về phía cậu ấy, hát lên một kết cuộc đại đoàn viên.

Thế nhưng, Lâm Tứ Nguyệt đã tồn tại trên cuộc đời này hai mươi chín năm, vẫn luôn biết được rằng, trong cuộc sống vốn không hề có kết cuộc đại đoàn viên..

Bình Luận (0)
Comment