Hỉ Gần Nhau

Chương 12

Vào cửa, Hứa Cẩm lén lén lút lút về phòng mình, gặp được hạ nhân thì vội vàng làm ra thủ thế cấm lên tiếng, không cho bọn họ kêu lên miễn cho bị mẫu thân nghe.

Một đường hữu kinh vô hiểm, về phòng Hứa Cẩm trước thay Đại Bạch chà lau, đem cả người Đại Bạch ôm lên giường, lúc này mới thay váy mới. Thu thập xong, nàng cầm lấy cây lược gỗ đặc biệt làm cho Đại Bạch, bò lên giường giúp nó chải lông. Ánh mặt trời sáng lạn, nàng ngồi xếp bằng bên cửa sổ, cùng Đại Bạch phơi nắng, không bao lâu lông tuyết trắng liền khô, mềm mại dán ở trên người. Lông nó cũng không có tính dài, nên rất mau khô.

“Khát sao?” thấy Đại Bạch hướng nàng thè lưỡi, Hứa Cẩm kêu Bảo Châu đổ nước, nhận lấy chén sứ đút cho nó uống.

Đại Bạch một lát liếm nước một lát liếm liếm tay nàng, uống đủ, thân mình nằm nghiêng trước người Hứa Cẩm, chờ chủ nhân vuốt bụng cho nó, mắt đen ngập nước lấy lòng nhìn nàng.

Hứa Cẩm còn băn khoăn lời Kỳ Cảnh nói, vuốt cho Đại Bạch hai lần liền chạm vào miệng Đại Bạch. Đại Bạch há miệng cắn nàng, tựa như hai ngày nay thường thường chơi đùa, nhẹ nhàng, tránh đi hai răng nanh nhỏ đã lộ ra. Chỉ là hôm nay Hứa Cẩm không có tâm tư đùa giỡn với nó, nàng đẩy miệng nó ra, để sát vào muốn nhìn trong miệng nó. Đại Bạch không thích cái tư thế này, đột nhiên đỉnh đầu đi phía trước, đầu lưỡi ấm áp liếm mặt Hứa Cẩm, theo sát sau bổ nhào vào trên đùi nàng, còn muốn tiếp tục liếm.

Hứa Cẩm không có biện pháp, hơn nữa nàng cũng không biết răng chó có hình dáng ra sao, trước hết bồi Đại Bạch chơi một lát, sau đó mang nó đi tìm Lý ma ma, không nghĩ nửa đường bị Giang thị kêu qua.

“Nương, nương tìm con?”

“Đưa xong Hạnh.. con như thế nào đổi váy? Buổi sáng mặc không phải cái này đi?” Ở trong phòng đợi trong chốc lát, Giang thị cảm thấy làm cái gì đều không thể giải toả những miên man suy nghĩ kia, nên quyết định dạy dỗ con gái, đợi con gái tiến vào, liếc mắt nhìn phát hiện không đúng.

Hứa Cẩm nhìn nhìn Đại Bạch, nói dối: “Dạ, con cùng Tiêu Tiêu ăn hạnh, không cẩn thận đem nước trái cây dính vào áo, trở về liền thay đổi. Hắc hắc, nương, nương tìm con rốt cuộc làm gì a?” Cười đi đến mép giường, muốn ngồi xuống.

Giang thị đem người đè xuống, ôm đầu vai con gái đi ra ngoài, “Làm cái gì? Ta thấy hai ngày nay con chơi đến quên đọc sách. Đi thôi, chúng ta đi thư phòng.”

“Nương… qua Đoan ngọ lại đọc được hay không?” Hứa Cẩm nhăn mặt, lôi cổ tay áo mẫu thân cầu xin, “Cho con chơi hai ngày đi!” Nàng lại không cần thi Trạng Nguyên, làm gì mỗi ngày đều nghiêm khắc như vậy chứ.

“Không được.” Giang thị một tiếng cự tuyệt.

Vì thế, Hứa Cẩm cả buổi sáng vượt qua trong thư phòng.

Sau bữa cơm Hứa Cẩm lại đi phòng bếp tìm Lý ma ma, trùng hợp Lý ma ma về thôn vấn an mẹ chồng sinh bệnh, phải đợi buổi chiều mới trở về. Hứa Cẩm nơi nào chờ nổi, ngẫm lại Kỳ Cảnh lúc này hẳn là ở hậu viện chờ nàng, nếu nàng không đi, Kỳ Cảnh có thể cho rằng nàng không dám hay không?

Hứa Cẩm hừ một tiếng, thừa dịp mẫu thân về phòng nghỉ trưa đi hậu viện, Đại Bạch thè lưỡi đi theo sau. Đỉnh đầu mặt trời nóng cháy, Hứa Cẩm cố ý đi sát tường, đến hậu viện chạy đến dưới cây hạnh, ngẩng đầu nhìn tường, Kỳ Cảnh như thế nào còn chưa tới?

Đang nghĩ, đối diện truyền đến tiếng lấy đà nhấc chân nhảy, theo sát sau nửa người Kỳ Cảnh lộ ra. Hứa Cẩm không tự chủ được lui về phía sau vài bước, xem Kỳ Cảnh lưu loát nhấc chân trèo tường, nhảy xuống, trong tay thứ gì cũng không có.

Hứa Cẩm có loại cảm giác mắc mưu, nhỏ giọng chất vấn hắn: “Gì đó đâu?”

Kỳ Cảnh chờ nàng đã lâu, lúc này lại đứng ở dưới cây hạnh, hắn có loại hưng phấn lập tức có thể trở về. Bất quá có bài học xúc động lần trước, Kỳ Cảnh đem cổ hưng phấn kia ép xuống, từ trong tay áo lấy ra một khúc xương đã được rửa sạch, đưa cho Hứa Cẩm xem, “Chính là cái này. Đại Bạch quá nhỏ, không thể để cho nó chạm vào xương nhỏ, bằng không nuốt vào rất có khả năng sẽ bị thương, muốn nghiến răng cắn loại xương lớn này là thích hợp nhất.”

Tay của hắn treo ở giữa không trung, Hứa Cẩm tò mò cúi đầu xem, phía dưới Đại Bạch đã dựng lên nửa người, nếu không phải Hứa Cẩm trước khi tới đây đã cảnh cáo nó không được kêu, nó phỏng chừng sẽ kêu lớn lên rồi. Đương nhiên, nếu người bên ngoài cho nó gì đó, dù mê người nó cũng sẽ không muốn, nhưng người trước mặt bất đồng, nó đối với hắn có cảm giác thân thiết khó hiểu, nay chủ nhân dường như cũng không có giận hắn, Đại Bạch một lần nữa chấp nhận hắn.

Lời nói của Kỳ Cảnh có thể là giả, Đại Bạch thích lại là thật, Hứa Cẩm xem xem Kỳ Cảnh, do dự một chút, thò tay đi nhận khúc xương.

Kỳ Cảnh ở khi nàng đưa tay thì rút tay lại, tận lực nói chuyện nhỏ nhẹ: “A Cẩm, trước hết để cho ta ôm Đại Bạch một cái được không? Chỉ ôm một chút, ôm xong ta sẽ đem xương cho ngươi.” Hắn hy vọng hôm nay có thể thành công, nhưng không thể khẳng định có thể trở về, cho nên không thể trực tiếp đoạt, như vậy vạn nhất thất bại, tiểu cô nương này về sau khả năng không bao giờ tin hắn. Kỳ Cảnh không để ý nàng tin tưởng hay không, nhưng Đại Bạch nhận định nàng, hắn không thể không cùng nàng kết giao tốt.

Hứa Cẩm rất không cao hứng, phồng miệng trừng hắn: “Ngươi lại muốn đùa ta đúng không? Có phải ôm xong sẽ cầm xương đi?”

Xương cốt chạy, chủ nhân hình như không quá cao hứng, Đại Bạch nhìn nhìn bàn tay nắm khúc xương, không có đuổi theo, ngoan ngoãn canh giữ bên cạnh chủ nhân.

Đại Bạch như vậy làm cho Kỳ Cảnh tâm trạng phức tạp, có nó không chịu theo chính mình bất đắc dĩ, cũng có không thể ức chế tự hào, nếu Đại Bạch tùy tùy tiện tiện ai cho gì nó cũng đuổi theo sẽ giống chó nhà bình thường, hắn thà rằng đánh chết nó cũng không muốn xem nó vẫy đuôi mừng chủ. Tộc nhân nặng nhất trung thành, trung với cha mẹ bạn lữ trung với toàn bộ tộc quần, hắn không có cha mẹ bạn lữ, nay nếu thân thể chính mình chọn đối tượng trung thành, hắn tuy không cam tâm, cũng biết không biện pháp thay đổi việc này.

Hắn đối với Đại Bạch ngẩn người, Hứa Cẩm vội vàng che chắn trước người Đại Bạch, ngửa đầu hỏi hắn: “Ngươi tại sao không nói chuyện? Có phải hay không chột dạ? Hừ, hoặc là ngươi trước đem khúc xương cho ta, hoặc là lập tức trở về nhà ngươi đi, đừng muốn lừa gạt người khác!”

Tiểu cô nương như thế nào luôn nghĩ hắn xấu như vậy?

Kỳ Cảnh bất đắc dĩ giải thích: “Không có, một khúc xương, dù ta không cho ngươi, ngươi cũng có thể kêu hạ nhân giúp ngươi tìm được, có phải không? Ta chỉ muốn ôm Đại Bạch một cái, trước đem đồ vật cho ngươi, ta sợ ngươi chơi xấu không cho ta ôm.” Thấy nàng trợn tròn mắt muốn nói dối, Kỳ Cảnh sờ sờ đầu nàng, trong mắt thêm một phần thân mật trưởng bối đối với vãn bối, “A Cẩm yên tâm, ta thật muốn cùng ngươi hòa hảo, ta lớn hơn ngươi ba tuổi, về sau sẽ giống Thôi Lộc chiếu cố ngươi, sẽ không lại bắt nạt ngươi.” Nếu hắn không thể quay về, nàng đối với Đại Bạch tốt, hắn tự nhiên sẽ chiếu cố nàng, thẳng đến hắn nghĩ được biện pháp đem Đại Bạch thu đến bên người mình.

Hứa Cẩm luôn luôn chưa từng nghe qua Kỳ Cảnh ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với nàng như vậy, không biết là ánh mắt hắn nghiêm túc, hay hắn càng ngày càng quen thuộc tự nhiên đụng chạm, nàng không có cùng hắn cãi nhau, nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống sờ đầu Đại Bạch, nhẹ giọng hỏi nó: “Đại Bạch, ngươi muốn cho hắn ôm không?”

Kỳ Cảnh cũng ngồi xuống, tay phải giơ đến trước mặt Đại Bạch, thấy Đại Bạch không trốn, hắn duỗi ra, sờ cổ nó. Thân thể của mình, nơi nào sờ lên thoải mái nhất, hắn đương nhiên  nhớ rõ ràng.

Đại Bạch cổ họng phát ra âm thanh rên rĩ thoải mái, đầu lớn càng không ngừng ngữa lên trên, thuận tiện cho Kỳ Cảnh sờ. Kỳ Cảnh hướng Hứa Cẩm cười cười, đem khúc xương đưa cho nàng, sau đó nhìn như bình tĩnh kì thực khẩn trương đem Đại Bạch bế dậy, một tay nâng thân mình nó, một tay tiếp tục nhẹ nhàng vuốt cổ nó. Ngồi, không có biến hóa, đứng lên, vẫn không có biến hóa. Kỳ Cảnh tâm dần dần trầm xuống, hướng sát tường đi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Đại Bạch ngoan ngoãn cho Kỳ Cảnh ôm, Hứa Cẩm vốn có chút ghen tị, lúc này thấy Kỳ Cảnh hướng sát tường đi, nàng trong lòng hoảng hốt, đuổi theo đoạt Đại Bạch, “Đại Bạch trở về, ta ôm mày!”

“Uông…” Đại Bạch nhẹ nhàng kêu một tiếng, muốn giãy giụa về với chủ nhân.

“Yên tâm, ta chỉ ôm nó đi vài bước.” Kỳ Cảnh trấn an nhìn về phía Hứa Cẩm, nhấc chân, tiến đến vị trí trong ấn tượng đứng yên.

… Không có biến hóa.

Nhưng Hứa Cẩm đã không kịp đợi, tiến lên muốn cướp, “Đem Đại Bạch trả lại cho ta!”

Chống lại ánh mắt lo lắng của nàng, Kỳ Cảnh đáy lòng khẩn trương chờ mong lo âu ngoài ý muốn hội tụ, sinh ra một ý niệm có chút nguy hiểm.

“Trả cho ngươi.” Kỳ Cảnh sâu sắc nhìn tiểu cô nương kia, đem Đại Bạch đưa qua, chỉ là dưới chân đột nhiên nghiêng người, thân thể trực tiếp hướng cây hạnh nhào tới, miệng vết thương trên trán vừa lúc đập vào trên cây. Đau đớn thấu xương đột nhiên ập đến, Kỳ Cảnh trước mắt bỗng tối đen, thẳng tắp té trên mặt đất.

Một màn này quen thuộc như thế, Hứa Cẩm sợ hãi lên tiếng, mới phát ra âm thanh hoảng hốt vội che miệng lại, luống cuống nhìn chằm chằm thiếu niên dưới chân, nhìn máu đỏ chói mắt từ trán hắn chảy xuống, nhuộm đỏ lụa trắng vốn quấn ở trên, cùng hôm đó quả thực giống nhau như đúc. Duy nhất không giống, đại khái chỉ có Đại Bạch bên cạnh có chút sững sờ ?

Hứa Cẩm xem Đại Bạch, Đại Bạch cũng ngửa đầu nhìn nàng, từ từ đi tới bên Kỳ Cảnh, cúi đầu ở trên đầu hắn ngửi ngửi, bắt đầu liếm vết thương của hắn.

Hứa Cẩm cũng không biết đó là phương thức chữa thương đặc biệt của Đại Bạch, thấy nó liếm máu người, nàng giật mình một cái, vội vàng đem nó đẩy sang một bên, nhẹ nhàng đẩy bả vai Kỳ Cảnh, giọng phát run, “Kỳ Cảnh, Kỳ Cảnh, ngươi không sao chứ? Tỉnh tỉnh, ngươi đừng làm ta sợ…”

Xa lạ lại là âm thanh quen thuộc, ý thức Kỳ Cảnh dần dần khôi phục, mở mắt ra, chống lại một tkhuôn mặt tái nhợt.

Là tiểu cô nương kia, cùng hôm đó vừa mới tỉnh lại nhìn thấy một dạng.

Kỳ Cảnh cười khổ, vẫn không thể trở về. Có lẽ, hắn rốt cuộc không trở về được đi?

Hứa Cẩm thấy hắn tỉnh, bởi vì sợ hãi nước mắt rốt cuộc lăn xuống, dùng sức đẩy hắn một phen, “Ngươi cố ý làm ta sợ phải không? Ta đã nhìn thấy, ngươi là cố ý đụng vào! Ta chỉ biết ngươi không tốt như vậy, nhất định là muốn vu khống ta đẩy ngươi, khiến ta bị nương phạt, ngươi là đại phôi đản!” Nói xong ngã ngồi dưới đất, ô ô khóc lên. Kỳ Cảnh bị thương, nàng hoàn hảo, mẫu thân khẳng định sẽ mắc mưu, chỉ sợ cả Kỳ gia gia Kỳ nãi nãi đều sẽ cho rằng nàng là đửa nhỏ xấu…

Kỳ Cảnh chua xót nhất thời bị tiếng khóc thương tâm của nàng cắt đứt. Tay chống đỡ mà ngồi lên, thấy nàng một bên khóc một bên còn không quên đánh hắn, khiến Đại Bạch cũng nhào lên muốn cắn hắn, Kỳ Cảnh rốt cuộc không có tâm tư nghĩ chuyện trở về, thò tay đem Đại Bạch nhét vào trong lòng nàng, thấp giọng trấn an nàng: “Đừng khóc, bá mẫu nghe sẽ phiền toái. Ngươi yên tâm, vừa rồi là ta không cẩn thận ngã sấp xuống, ta không trách ngươi, lại càng sẽ không nói cho người khác biết.”

“Thật sự?” Hứa Cẩm buông tay, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn, nước mắt lớn chừng hạt đậu còn đang lăn xuống.

“Ừm.” Kỳ Cảnh gật đầu, đưa tay mở lụa trắng quấn trên trán, lại đem một tấm lụa trắng khác đặt trên miệng vết thương, nhìn nhìn một người một chó trước mặt, bình tĩnh nói: “Được rồi, các ngươi trở về đi, một lát ta cũng đi, sẽ không để cho ông bà nội ta nhìn thấy, ngươi đừng tiết lộ là được.”

“Vậy miệng vết thương của ngươi làm thế nào? Chảy rất nhiều máu.” Hứa Cẩm nhỏ giọng nói. Nàng không phải người không nói đạo lý, Kỳ Cảnh ngay cả cơ hội trả thù nàng đều chịu buông tha, hẳn là thật sự thay đổi trở nên tốt hơn, vậy nàng cũng sẽ không tiếp tục cùng hắn đối nghịch.

“Ta kêu Trường Thuận giúp ta bôi thuốc, hắn hiện tại thật nghe lời của ta, được rồi, ngươi mau trở về đi.” Kỳ Cảnh đứng lên, thúc giục. Lúc này hắn chỉ muốn một mình yên lặng suy nghĩ.

Trong giọng nói của hắn thêm một chút ý tứ mệnh lệnh, Hứa Cẩm không tự chủ được nghe lời trở về, đi hai bước dừng lại, xoay người nhìn hắn.

“Làm sao?” Kỳ Cảnh nghi ngờ hỏi.

Hứa Cẩm có chút xin lỗi, cúi đầu nhìn Đại Bạch trong lòng, “Kỳ Cảnh, ngươi thật sự không bắt nạt ta?”

“Ừm.” Kỳ Cảnh trong mắt lóe qua một đạo không kiên nhẫn, không có nhiều lắm hứa hẹn.

“Vậy, vậy chúng ta hòa hảo đi, về sau ngươi dạy ta như thế nào chiếu cố Đại Bạch, ta cũng cho ngươi ôm nó, thế nào?” Hứa Cẩm thành khẩn nói, Kỳ Cảnh từng nuôi chó, hắn biết nhiều như vậy, nàng thật lòng muốn cùng hắn học. Lý ma ma là nông dân, trong nhà dù có nuôi chó cũng không có khả năng tỉ mỉ chăm sóc qua, mà Kỳ Cảnh thì khác, hắn thích chó như vậy, khẳng định sẽ chiếu cố tốt cho chó.

Tiểu cô nương chủ động lấy lòng, Kỳ Cảnh tâm tình hơi tốt đôi chút, ” Được, chúng ta cùng nhau chiếu cố nó.”

Được câu trả lời thuyết phục, Hứa Cẩm kìm lòng không đậu cười, “Ừm, vậy ngươi mau trở về băng bó đi, ngày mai ta mang Đại Bạch đi tìm ngươi!”

Kỳ Cảnh gật đầu, nhìn theo nàng quay người rời đi. Chờ bóng nàng biến mất ở góc hành lang, thân hình hắn nhoáng lên một cái, ngã tựa vào cây hạnh, nhắm mắt ngẩn người.

Trở về không được, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Bình Luận (0)
Comment