Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 13

Ta run rẩy nói: "Thảo nào ta mãi tìm không thấy trại thương binh, bọn họ căn bản là chẳng có. Những kẻ bị thương nhẹ thì không cần chữa trị, còn những kẻ trọng thương thì để cho chết. Thảo nào chúng ta không thể đánh thắng họ, làm sao con người có thể thắng được loài cầm thú chứ!"

Hạ Vãn nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng an ủi. Đôi tay nhỏ bé của nó trong gió bắc, đã trở nên nứt nẻ khô ráp. Nước mắt ta không kìm lại được: "Nhưng bọn chúng sao dám để con làm những chuyện này, con còn nhỏ thế kia, con là thái tử Nam Tư... bọn chúng sao dám?"

Giọng của Hạ Vãn bình tĩnh hơn ta tưởng: "Cô cô, người Bắc Kiền suy nghĩ không giống chúng ta. Họ cho rằng, khi con người bị trọng thương, ác quỷ sẽ nhập thân, mang đến tai họa cho quân doanh. Vì vậy phải sớm đưa linh hồn về trời, để kẻ đó có thể tái sinh làm dũng sĩ Bắc Kiền. Còn về phần con, trong tình cảnh này, con phải can đảm gấp trăm lần người lớn mới có thể sống sót và bảo vệ cô cô."

Cơn gió lạnh mùa đông cuồng nộ thổi qua, thân hình gầy yếu của nó vẫn trầm tĩnh và thản nhiên, tựa như cây lau trước gió, cong người nhưng không gãy. 

Thực ra, thằng bé luôn kiên cường và trưởng thành hơn ta rất nhiều.

Khi đó, tiếng hát đứt quãng lại vang lên từ xa.

"… 

Thiên thời oán ghét, thần linh phẫn nộ,

Giết hết không chừa, vứt xác đồng hoang…



Mang kiếm dài, nắm chắc cung Tần,

Đầu lìa thân, lòng không hề tiếc nuối…"

Lần này giọng hát thô ráp mạnh mẽ hơn, nhưng lại có âm hưởng của tiếng khóc. 

"Con có nghe thấy không? Có người đang hát "Quốc tang"! Thật sự có người đang hát!" Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Vãn. Nó gật đầu, nhìn xung quanh rồi ra dấu im lặng với ta.

"Đó là tù binh," nó nói, "Nhưng con không biết họ bị giam ở đâu."

Ta sững sờ, người Bắc Kiền thực dụng đến mức ghê tởm, những kẻ họ phí sức để giam giữ chắc chắn không phải người bình thường.

Đột nhiên, từ xa có binh lính gọi ta: "Khê cô nương, sao ngươi lại chạy đến đây?"

"Cô cô, người nên quay về rồi. Đừng lo lắng cho con," Hạ Vãn nói với ta.

"Chờ đã, con nói cho ta biết, làm sao con biết những gì ta đã nói hôm đó?"

"Đoán thôi."

"Không thể nào..."

Nó khẽ cười: "Thực ra không khó. Đôi mắt của con người sẽ nói cho người mọi điều. Khi đó cô cô kinh hoảng như vậy, con biết chắc người đã nói dối. Nếu không phải cô cô, thì chỉ có thể là đại tỷ. Khi con khóc, vị tướng quân ấy không khó chịu nhưng cũng không có sát khí. Con đoán cô cô đã giả mạo một thân phận khiến hắn cảm thấy hữu ích. Muối sắt, hương liệu, hay đường biển? Con đoán đó là một loại thủ công nào đó, điều này sẽ giúp chúng ta sống lâu hơn. Có lẽ là luyện kim, dệt vải, hay gốm sứ... Cô cô nói rằng không được tùy tiện tiết lộ chuyện gia đình, và việc đúc lậu là bất hợp pháp. Vả lại bọn họ vừa đánh xong trận ở Lâm Bắc, trung tâm gốm sứ. Vậy nên, chắc chắn là gốm sứ."

Ta ngây người nhìn nó, nói: "Con thực sự rất thông minh, con, con ở trong cung cũng luôn cẩn trọng quan sát vậy sao?"

Nó không trả lời câu hỏi của ta, mà chỉ cười nhẹ: "Thực ra mọi chuyện không nguy hiểm như cô cô tưởng đâu. Ánh mắt của tướng quân nói cho con biết, từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ có ý định g.i.ế.c cô cô."

Lúc này, tên lính đã đến gần, nói: "Khê cô nương, không được thăm người đã tặng cho Cách Lỗ. Cô nương hãy mau quay về đi."

Ta không biết vì sao, nhưng cảm thấy thái độ của họ đối với ta kính cẩn hơn rất nhiều. 

Ta cố gắng mỉm cười, lòng đầy hỗn loạn, ngàn lời muốn nói nhưng lại chẳng thốt ra được. Cuối cùng ta chỉ có thể nói một câu: "Xin lỗi."

Hạ Vãn ngây thơ mỉm cười, vẫy vẫy bàn tay nhỏ nứt nẻ, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, đừng sợ."

Đúng vậy, ta không thể sợ. Ta còn phải có được sự tin tưởng của Thần Đông trước khi Đan Si đến.

Thần Đông vẫn luôn bận rộn thẩm vấn đám thổ phỉ kia. Chúng có thể phát động cuộc tấn công nhanh chóng và hiệu quả đến thế, suýt nữa đã thành công, là bởi vì chúng hiểu rõ vị trí đóng quân và địa hình doanh trại Bắc Kiền. Điều này có nghĩa là trong quân Bắc Kiền có kẻ phản bội.

Đối với bất kỳ vị tướng nào, đây cũng đều là mối đe dọa cực kỳ lớn. Thần Đông phải tìm ra kẻ phản bội trước khi Bắc Vương Đan Si đến. Thế nhưng, mọi biện pháp đã được áp dụng: uy hiếp, dụ dỗ, hình phạt nặng nề... Khắp doanh trại đều vang lên những tiếng hét thảm thiết không thể dứt. Gã to con tên Trịnh Long kia đã chịu đủ mọi cực hình, nhưng vẫn không chịu khai bất cứ điều gì, chỉ hùng hồn chửi rủa: "Ta là bà ngoại đám chó Bắc Kiền nhà ngươi!"

Khi Thần Đông quay về, ta vừa dâng trà cho hắn, chỉ nghe tiếng vỡ vát, chén trà đã bị hắn bóp nát.

Ta sững sờ nhìn hắn. Hắn ngồi đó, khuôn mặt u ám đến đáng sợ, dường như không cảm thấy hơi nóng của nước trà, cơ thể run nhẹ, đôi mắt bùng cháy hai ngọn lửa giận dữ.

"Đọc sách cho ta." Hắn nghiến răng ra lệnh.

"Vâng."

Mấy ngày nay, hắn không ngủ được, nên tìm rất nhiều sách để ta đọc cho hắn nghe. Ta cẩn thận tránh những câu chuyện về chiến tranh và binh mã, nhẹ nhàng đọc: "... Quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, tương lai tâm bất khả đắc..."

Bỗng một tiếng "rầm" vang lên, hắn đá văng lò than, ôm đầu ngã xuống đất.

"Tướng quân!"

Ta vội vàng buông sách, chạy đến đỡ hắn. Cơ thể hắn co giật, đôi mắt đỏ rực như m.á.u nhìn thẳng vào ta.

Ta chợt nhớ lại lời viên phó tướng từng nói với ta: "... Có lần, giữa đêm khuya, tướng quân đã g.i.ế.c hơn chục người không lý do.............."

Ta vốn tưởng tính tình hắn tàn bạo, nhưng những ngày gần đây tiếp xúc, ta nhận ra không phải vậy. Chắc chắn đây là lúc phát bệnh...........

Hắn đột nhiên đẩy ta ra, loạng choạng đi lấy thanh kiếm của mình. "Soạt" một tiếng, lưỡi kiếm dài lóe sáng dưới ánh nến, khuôn mặt hắn bỗng trở nên dữ tợn như ác quỷ.

"Bốp!"

Hắn một kiếm bổ nát chiếc bàn, bình bình lọ lọ trên bàn vỡ vụn. Một nhát kiếm nữa, bản đồ da treo cao trên tường bị rách toạc, rơi xuống đất. Sau đó, hắn quay đầu lại, nhìn thấy ta.

Hắn bước về phía ta, cái bóng cao lớn dần bao trùm lên người ta. Ta lùi lại, run rẩy cầu xin: "Tướng quân, đừng..."

Đôi mắt hắn đỏ rực, một kiếm bổ xuống!

Ta nhắm chặt mắt, nhưng cơn đau mà ta tưởng tượng lại không đến. Ta mở mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đang run rẩy, cầm thanh kiếm, rồi bất ngờ c.h.é.m vào cánh tay trái của mình. Sau đó, hắn vứt thanh kiếm ra xa.

Máu từ cánh tay hắn chảy xối xả, nhưng điều đó có lẽ giúp hắn tỉnh táo hơn chút. Hắn gầm lên: "Cút!"

Ta hoảng loạn bỏ chạy, vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Hắn đang cắn vào vết thương của mình, cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng vẫn đau đớn đập đầu vào cột giường.

Ta run rẩy nhìn hắn, rồi cắn răng, nhặt thanh kiếm lên.

Ta ném thanh kiếm ra ngoài doanh trại.

Ta quay lại, chạy về phía hắn, ôm chặt lấy hắn, khóc lóc nói: "Tướng quân, đừng tự làm đau mình nữa. Nếu ngài đau, hãy cắn ta đi."

Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, co giật từng hồi, đầu cọ vào vai và cổ ta như một con thú. Sau đó, hắn cắn mạnh vào vai ta.

Đau quá, đau đến mức xương ta như sắp vỡ vụn. Máu nóng chảy ra gần như ngay lập tức, ta thậm chí không còn sức để kêu đau. Một lúc lâu sau, ta mới khó nhọc đưa tay lên, từng chút một vỗ về lưng hắn: "Tướng quân, không đau nữa, không đau nữa."

Khi ta còn nhỏ, mỗi lần làm nũng, Tri Thu cũng dỗ ta như vậy.

Lực cắn của hắn không hề giảm, chỉ có tiếng rên rỉ nghẹn ngào phát ra từ cổ họng. Mãi lâu sau ta mới nghe rõ, hắn đang gọi: "Tiểu Khê."

Ta ôm chặt lấy hắn, từng chữ một nói: "Tướng quân, Tiểu Khê sẽ cùng ngài chịu đau."

Không biết đã qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng thả lỏng, ôm ta nằm trên giường, thở hổn hển. Trên giường và dưới đất đầy vết máu, có của hắn và cũng có của ta.

Bình Luận (0)
Comment