Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 22

Sau đó, ta quay đầu điên cuồng chạy đi.

Ngày hôm đó, cuối cùng ta cũng không thể rời đi, cuộc đời của ta từ đó bắt đầu chuyển hướng một cách kỳ lạ và khó lường.

Đó là bất hạnh của ta. 

Cũng là bất hạnh của tất cả người dân Bắc Kiền.

Ngoài dự đoán của ta, cái triều đình nhỏ Nam Tư giống như một trò đùa ấy lại không bị Thần Đông đánh sập, mà kéo dài suốt nhiều năm.

Cho dù nhờ sức người và sự an bài của số mệnh. Đại Tần này, dù đã hợp nhất Bắc Nam một cách gượng ép và đầy vết nứt, vẫn liên tục chìm trong chiến loạn. 

Những cuộc khởi nghĩa mới liên tục nổi lên chống lại sự cai trị của người Bắc, và thành Tây Phán, nơi triều đình nhỏ Nam Tư tọa lạc, dễ phòng khó công, hai quân đã giằng co rất lâu.

Càng kéo dài, tình thế càng bất lợi đối với Thần Đông. 

Năm thứ hai, vào lúc hắn sắp công phá được thành, sáu quận phía sau đã bị một đội quân khởi nghĩa khác chiếm đóng, liên kết với các thành đã bị chiếm bởi các lực lượng khởi nghĩa khác, đe dọa trực tiếp đến đô thành Nam Thành. Đan Si vội vàng ban mười thánh chỉ khẩn cấp, vì thế Thần Đông buộc phải quay đầu ngựa, từ bỏ chiến thắng cận kề.

Lúc ta nghe được tin tức, hoa phù dung mùa thu đang nở tươi đẹp. Lại Xuân ngồi dưới tàng cây, cẩn thận cắt tỉa cành. Nam Thành vốn không có hoa phù dung mùa thu, nhưng người ta vận chuyển nó cả nghìn dặm, tiêu tốn hàng trăm vạn hoàng kim, cuối cùng cũng tạo nên một khu vườn tuyệt sắc, khiến ta thoáng chốc ngỡ như đã quay về cố đô Nam Tư.

"Hắn đọc bao nhiêu sách, nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu nổi người Nam Tư," ta thở dài nói.

Bất kỳ thành trì nào cũng có thể chậm rãi tấn công, nhưng triều đình nhỏ Nam Tư mang dòng m.á.u hoàng tộc phải bị tiêu diệt nhanh chóng. Vì chỉ cần nó tồn tại một ngày, người Nam Tư sẽ không bao giờ thực sự quy phục Bắc Kiền, chấp nhận làm người hạ đẳng.

Một năm nữa trôi qua, Thần Đông phạm tội gì đó, bị Đan Si hàng ba bậc, bị phái đến vùng đất lạnh giá để chiến đấu, đằng đẵng suốt sáu năm trời mới thật sự trở về Nam Thành.

Ngày hắn vào yết kiến, là một buổi chiều nắng đẹp. Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, toàn thân phủ một lớp ánh sáng ấm áp. Rời xa nhiều năm, hắn đã cao hơn, cũng cường tráng hơn, khuôn mặt không còn nét trong trẻo của thiếu niên, trên cằm đã mọc một lớp râu xanh, trông hoàn toàn giống một người đàn ông Bắc Kiền, hắn xuống ngựa trước điện, sau đó vén mành kiệu phía sau.

Một nữ tử trắng trẻo dịu dàng nắm tay hắn bước xuống, trong tay bế một bé trai bụ bẫm, còn chưa biết đi, nằm trong lòng mẹ tò mò nhìn quanh. Cả gia đình ba người quỳ xuống trước điện.

"Thần dẫn theo vợ con, khấu kiến bệ hạ."

Đan Si lười biếng dựa vào ghế, hồi lâu mới ừ một tiếng rồi nói: "Đã trở về rồi thì ngoan ngoãn ở trong phủ. Sau này trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi một công việc, không có chuyện gì thì đừng vào cung nữa."

Thần Đông cúi đầu tạ ơn, làm con mà bị cha ghét bỏ đến mức này, hẳn là có chút khó chịu. Huống hồ, hắn từng là người con mà Đan Si tự hào và dựa dẫm nhất.

Nhưng tất nhiên, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

"Bệ hạ, đại hoàng tử và hoàng phi hình như không thấy thiếp!" Giọng ta trong trẻo vang lên trong đại điện im ắng: "Là thiếp không xứng làm đích mẫu của bọn họ sao?"

Đan Si liếc nhìn ta một cái, rồi ném một cuộn trúc trên bàn về phía Thần Đông, khuôn mặt phì nộn của ông ta co quắp. Ông ta chỉ tay vào Thần Đông, tức giận mắng: "Các ngươi đều mù hết rồi sao? Sao không hành lễ với hoàng hậu!"

Đám nội thị đã quen với tính tình thất thường của ông ta. Con trai nhỏ của Thần Đông sợ hãi bật khóc, vợ hắn luống cuống dỗ dành, có vẻ nàng ta không hiểu tiếng Nam Tư, chỉ có thể lặp đi lặp lại bằng tiếng Bắc Kiền: "Bái kiến hoàng hậu nương nương, bái kiến hoàng hậu nương nương."

Thần Đông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn ta một cái, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, không vui không buồn, như cái cách ta ngẩng đầu nhìn hắn nhiều năm trước.

Sau đó, hắn cúi đầu xuống, trán chạm đất, hành lễ nói: "Thần, bái kiến hoàng hậu nương nương."

Ánh nắng xế chiều chiếu vào mặt ta, ta ngồi trên ngai vàng nhìn xuống hắn mà không nói lời nào, cuối cùng, nở một nụ cười, ta nói: "Đứng lên đi."

Bảy năm trước, ta trở thành phi tử của Đan Si.

Năm năm trước, ta trở thành hoàng hậu của Bắc Kiền.

Ba năm trước, các đại thần Bắc Kiền liều mạng can gián, đòi g.i.ế.c yêu hậu, vì cho rằng ta đã khiến một vị vua sáng suốt trở nên mê muội hồ đồ.

Cuối cùng, họ cũng đạt được mong muốn khi từng người, từng người bị Đan Si xử tử. Cho đến khi triều đình hoàn toàn yên bình, đồng loạt ca tụng ta là một hoàng hậu hiền đức thông minh, độc nhất vô nhị.

Cho đến khi thảm họa ập đến: lũ lụt hoành hành ở miền trung, mùa màng thất thu, quốc khố cạn kiệt — tất nhiên là cạn kiệt, vì người Bắc Kiền không thể nhanh chóng xây dựng lại hệ thống kinh tế hùng mạnh của Nam Tư mà họ đã phá hủy. 

Số lượng lương thực hạn chế, các đại thần Bắc Kiền đương nhiên yêu cầu ưu tiên cứu trợ cho người Bắc Kiền, còn cái gọi là Nam nô thì nên hy sinh trong trận thiên tai này.

Nhưng Đan Si đã hạ lệnh: bất kể chủng tộc, quốc khố Đại Tần sẽ thống nhất phát lương thực cứu trợ thiên tai.

Bắc Kiền chấn động.

Họ nhất trí cho rằng đây là kết quả của việc ta mê hoặc lòng vua — chuyện này không phải nhỏ, binh lính Bắc Kiền đang chiến đấu ở tiền tuyến, còn vợ con họ sau lũ lụt lại bị đói đến chết, trong khi người Nam Tư lại sống sót. Điều này sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến lòng quân.

Nhưng không ai có thể thay đổi quyết định của Đan Si, cũng như năm năm trước không ai có thể ngăn cản ông ta lập ta làm hoàng hậu.

Vì thế bọn họ không thể không tìm mọi cách triệu hồi đại hoàng tử, người đã bị đày ra chiến trường từ lâu.

"Công chúa, người nói hắn sẽ làm gì?" Lại Xuân ngơ ngác hỏi ta.

"Chắc là sẽ tìm mọi cách để g.i.ế.c ta."

Bọn ta đang dựa vào lầu cao trong cung, đó là một buổi dạ tiệc cung đình được tổ chức để chào đón đại hoàng tử trở về triều. Người Bắc Kiền rất thích tiệc tùng, bởi vì trước đó xảy ra quá nhiều việc hoang đường, họ bắt đầu học theo người Nam Tư, tổ chức tiệc tùng với nam nữ ngồi riêng — ngươi xem, người Bắc Kiền khinh miệt người Nam Tư, nhưng cuối cùng lại bắt chước mọi thứ của Nam Tư.

Từ xa, ta thấy Thần Đông đang được mọi người vây quanh, từng ly từng ly uống rượu, rồi đột ngột, hắn ngẩng đầu lên nhìn ta.

Sau nhiều năm xa cách, ánh mắt của hắn vẫn như chim ưng, nhưng ta không còn tránh né nữa, ta phe phẩy quạt, mỉm cười.

Cuộc chiến thuộc về bọn ta, cuối cùng đã vang lên tiếng còi hiệu lệnh đầu tiên.

"Hoàng hậu nương nương."

Ta quay đầu lại, nhìn thấy vợ của Thần Đông, đại hoàng tử phi Ngư Ninh đang đứng sau lưng ta, rụt rè nhìn ta.

Nàng ta cũng là một vị công chúa, đến từ một bộ lạc phía Bắc mà Thần Đông đã đánh hạ. Nàng ta rất xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng mang vẻ nhút nhát rụt rè.

Ta quay đầu mỉm cười nói: "Ăn có ngon miệng không? Đã quen với đồ ăn ở đây chưa?"

Nàng ta gật đầu, có chút căng thẳng trả lời bằng tiếng Bắc Kiền: "Cảm tạ hoàng hậu nương nương, bữa tiệc phong phú thế này, thiếp chưa từng được ăn."

"Miền trung vừa chịu lũ lụt, hậu cung chúng ta đành phải giảm bớt chi tiêu. Đợi sau này tốt hơn, ta sẽ sắp xếp thêm nhiều món hơn, đến lúc đó, ngươi lại vào cung."

Ta vốn chỉ là khách sáo mà thôi, nhưng nàng ta lại cúi đầu, siết chặt tay, như đang đấu tranh với một quyết định khó khăn. Sau một hồi lâu, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ta, nói: "Hoàng hậu nương nương, thiếp... thiếp có thể mang Đông Lâm đến không?"

Đông Lâm, chính là con trai của nàng ta và Thần Đông.

Ta ngạc nhiên nhìn nàng ta, nói: "Đứa trẻ còn quá nhỏ..."

"Không sao đâu, hoàng hậu nương nương, mấy năm qua, thằng bé theo chúng ta trong quân doanh, cũng không học được gì. Thiếp nghe nói nương nương không có con, Đông Lâm được nuôi lớn bên cạnh nương nương chẳng phải là điều tốt nhất sao?"

Một câu nói khiến nàng ta diễn đạt lộn xộn, nhưng ta vẫn hiểu ý nàng ta.

Nàng ta đang quy hàng ta.

Nữ tử này, bằng trực giác nhạy bén, đã nhận ra sẽ có một trận đấu giữa ta và Thần Đông sau khi hắn về kinh, và khả năng ta thắng là rất cao. Nàng ta không muốn con trai mình trở thành nạn nhân của cuộc đấu tranh này, nên muốn gửi con trai mình cho ta. Các con của Đan Si hoặc là chết, hoặc tan rã. Nếu ta chiến thắng, có một đứa trẻ mang dòng m.á.u hoàng gia trong tay, ta sẽ danh chính ngôn thuận nắm quyền nhiếp chính. Nếu Thần Đông thắng, nàng ta sẽ bịa ra một lời nói dối hoàn hảo rằng con nàng ta bị ta bắt cóc, hổ dữ không ăn thịt con, con của nàng ta vẫn có thể sống an lành và hưởng phú quý.

Nàng ta thật ra không đủ thông minh, hoặc có thể nói, nàng ta không hề có ý định che giấu bản thân trước mặt ta. Tất cả khát vọng của nàng ta đều hiện rõ trong đôi mắt tha thiết ấy.

Đó là đôi mắt của một người mẹ.
Bình Luận (0)
Comment