Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 38

Đương nhiên là mạng.

Tên liều lĩnh hung ác này sẽ không biết, người Bắc ta g.i.ế.c nhiều gấp trăm lần hắn. Việc tuyển chọn lính canh nhà tù này, là do ta thiết kế, bọn họ đều là "hạ dân", có thể được làm công chức, đều cảm kích rơi nước mắt.

Ngay cả tòa tháp giam cầm năm tầng này, cũng là do ta tham gia xây dựng. Ý nghĩ lúc đó của ta, là để răn đe những tên tội phạm hung ác xảo quyệt nhất, để bá tánh thiên hạ có thể an cư lạc nghiệp.

Đúng vậy, bá tánh thiên hạ, người Nam lẫn người Bắc, đều là con dân của ta. Điều ta muốn chưa bao giờ là người Nam giẫm đạp lên người Bắc, mà là Nam Bắc thống nhất, binh đao chấm dứt.

Ta là dựa vào chí khí này mà đi đến ngày hôm nay, nếu đánh mất nó, ta sẽ chẳng còn gì cả.

Thử Thiên Tuế để lại cho ta một cái chăn và một ít thức ăn rồi đi. Trước khi đi, hắn hung dữ nói: "Bây giờ người của Lâm Bắc đang công đánh Nam Thành, không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi nếu không đi, chính là tìm chết."

Ta vẫn không nói gì.

Hắn có thể nghĩ ra cách tà ác như vậy, Nguyên Sơ Giáo tuyệt đối sẽ không là một tôn giáo hòa bình thuận theo thiên lý. Có lẽ giáo nghĩa cốt lõi của nó còn hung ác hơn ta biết gấp trăm lần. Rơi vào tay Thiên Tôn đó và c.h.ế.t ở đây, cái nào tốt hơn, còn chưa biết được.

Nhưng Thử Thiên Tuế đã không may nói trúng.

Ta cuộn mình trong chiếc chăn Thử Thiên Tuế đưa cho, nhắm mắt dưỡng thần hồi lâu, bỗng nhiên, một tiếng s.ú.n.g thần công cực lớn đánh thức ta, rồi trời đất quay cuồng.

Là đại bác của Lâm Bắc! Bọn họ vậy mà đánh tới đây! Chẳng lẽ Nam Thành đã thất thủ?

Ầm ầm -

Lại một tiếng s.ú.n.g thần công nữa, đá vụn và bụi đất rơi xuống ào ào, đám tù nhân đã khóc gào, liều mạng đập vào song sắt. Lính canh ở phía xa đang bỏ chạy tán loạn, không ai quản bọn họ.

Ta cũng ghé vào song sắt, nơi này của ta hẻo lánh, càng không có ai đến.

Nhưng đúng lúc này, một tên lính gác trẻ tuổi đột nhiên xông tới, mở tung từng lớp cửa ngục, vừa khóc vừa gào lên: "Mau chạy đi! Bọn chúng đánh vào rồi! Bọn chúng sẽ phóng hỏa!"

Tù nhân chen chúc nhau lao ra, điên cuồng chạy trốn. Tên lính gác nhanh chóng chạy đến trước mặt ta, một tay giật đứt xiềng xích, chỉ kịp gầm lên một tiếng: "Chạy đi!"

Hắn là người Bắc Kiền, chắc hẳn còn là một đứa trẻ, rõ ràng bản thân đã sợ đến hồn vía lên mây, nhưng giữa cảnh hỗn loạn vẫn cố gắng cứu người. Ta dám chắc hắn không biết ta là ai, cũng không biết đám tử tù này là ai, hắn chỉ cảm thấy mình nên cứu người.

Ta hít sâu một hơi, nói với hắn: "Ngươi đi đi! Ta đi mở cửa ngục!"

Hắn lo lắng gào lên: "Người không biết cơ quan đâu!"

"Ta biết! Mau đi đi!"

Ngươi còn trẻ, ngươi còn có tương lai tươi sáng, còn ta đã gần đất xa trời.

Ta cầm lấy chìa khóa, xông lên lầu, mở tung từng lớp cửa ngục, liên tục có tù nhân va vào ta. Ta lên đến tầng cao nhất.

Nơi đó không có người, chỉ có một ô cửa sổ, một vầng trăng tròn treo lơ lửng ngay trước cửa sổ. Ta không biết đã bao lâu rồi không được ngắm trăng, ta ngây người nhìn nó, gần như quên mất tiếng đại bác.

Bỗng nhiên, một mũi tên sượt qua người ta, ghim chặt vào khung cửa sổ.

Ta ngẩng đầu lên, lại là Thần Đông, hắn mặc áo giáp, người nồng nặc mùi thuốc súng, hai mắt đỏ ngầu, gần như phát cuồng gào lên với ta: "Lại là ngươi!"

Ta không tự chủ được lùi lại một bước.

Cùng lúc đó, tiếng đại bác đột ngột im bặt. Xuyên qua tiếng ồn ào, ta bỗng nghe thấy tên mình.

Ta nhìn xuống từ cửa sổ.

Một nam tử cưỡi chiến mã đang gọi to tên ta. Ta tập trung nhìn, mới nhận ra đó là Nại Hà, áo giáp thay thế tăng y, lại có vài phần thiếu niên anh võ.

Hắn chưa chết, thật tốt quá, ta thầm nói trong lòng.

Thần Đông giương cung, mũi tên nhắm thẳng vào ta.

Ta ngây người nhìn hắn.

Gió thổi tung tấm chăn mỏng trên người ta, cùng với y phục tả tơi. Vai ta lộ ra, trên đó có một vết răng, rất kỳ lạ, tất cả vết thương của ta đều lành rất nhanh, chỉ có nó, năm này qua năm khác, vẫn như mới.

Tay hắn run rẩy.

"Cô cô——"

Không biết có phải ảo giác trước khi c.h.ế.t hay không, ta lại nghe thấy Hạ Vãn gọi mình, vì thế ta mỉm cười chân thành, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, ta nhìn Thần Đông, từng chữ từng chữ nói: "Ngươi không xứng."

Kết thúc như vậy, chúng ta không xứng.

Công chúa Nam Tư Hi Hà, nên c.h.ế.t vì Nam Tư.

Quân vương Bắc Kiền Thần Đông, chung quy không thể tha thứ.

Hãy để chúng ta căm hận lẫn nhau một cách bi thảm, rồi năm này qua năm khác, đời này qua đời khác, vĩnh viễn không gặp lại.

Vút một tiếng, mũi tên của Thần Đông như sao băng——.

Cùng lúc đó, ta không chút do dự nhảy từ cửa sổ xuống.

Nhiều năm sau khi nhớ lại đêm đó, ta đã không còn nhớ rõ những câu chuyện bi tráng hay thê lương, ngay cả cái rơi tự vẫn đó, ta cũng chỉ nhớ mang máng như có thứ gì đó đỡ lấy gió sau lưng, khiến tốc độ rơi của ta chậm lại rất nhiều, may mắn rơi vào vòng tay một người.

Nại Hà.

Hình ảnh thực sự được ta trân trọng và tua đi tua lại trong đầu là đôi mắt hắn, đôi mắt đẹp và dịu dàng đến vậy, đuôi mắt đỏ hoe, chan chứa phẫn nộ và đau buồn. Hắn nhìn ta như thế, giống như đã nhìn cả đời vậy.

Ta c.h.ế.t trong ánh mắt đó, rồi lại được tái sinh.

Lần nữa tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong một doanh trại, ánh sáng xanh nhạt xuyên qua khe hở chiếu vào, ta liền nhìn thấy Nại Hà, hắn đang gục bên giường ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh, hắn có gương mặt người lớn xinh đẹp, đủ sức khiến trái tim các cô gái rung động, nhưng khi ngủ, đuôi mắt đuôi mày đều mang vẻ trẻ con, nhíu mày, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nức nở khe khẽ, như đang gặp ác mộng.

Ta nhớ tới việc hắn đã chuyển lời nguyền ác mộng đó sang cho mình, nhất thời không biết có nên gọi hắn dậy hay không, chỉ có thể đưa tay vuốt ve đỉnh đầu hắn. Chắc là không có thời gian cạo đầu, dưới tay ta là mái tóc mềm mại.

Đột nhiên, hắn bật dậy, thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"Gặp ác mộng sao?" Ta khàn giọng hỏi: "Ngươi mơ thấy gì?"

Hắn nhìn ta hồi lâu, mới khẽ nói: "Ta mơ thấy một dòng sông, bên sông có rất nhiều Bồ Tát, ẩn hiện trong sương mù, còn người thì đang đi trong sông, trước sau đều không thấy bờ. Ta gọi tên người, nhưng người không để ý..."

Ta nhìn hắn, nói: "Là lời nguyền đó sao?"

"Đã không sao rồi." Hắn cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, vẫn là dáng vẻ ôn hòa trầm tĩnh, đứng dậy rót nước cho ta, lại lấy gối kê sau lưng ta, vừa làm vừa hỏi: "Người có chỗ nào không thoải mái không?".

Ta lắc đầu, bưng cốc nước hỏi: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"

"Trong doanh trại của nghĩa quân Lâm Bắc. Sau khi rời khỏi hoàng cung, ta đã tìm cơ hội cứu người ra, vừa lúc gặp được quân đội của bọn họ, nên đi theo họ tới đây."

Ta mỉm cười, nói: "Ta cũng không ngờ, lại có người đến cứu ta."

Lúc này, rèm doanh trại được vén lên, một nam tử mặc trường bào rộng tay màu xanh lam bước vào - ta đã nhiều năm rồi không thấy trang phục Nam Tư chuẩn mực như vậy. Mười năm không gặp, hắn vẫn tuấn tú như ngọc, dáng người thẳng tắp.

"Tội thần Hạ Lan Tri Ngôn, bái kiến công chúa."

Hắn quỳ xuống dập đầu, mãi không đứng dậy, Lại Xuân theo sau cũng quỳ xuống.

Ta nhìn bọn họ thật lâu, mới lên tiếng: "Đứng dậy đi."

Hắn không đứng dậy, mà dập đầu thật mạnh, nói: "Công chúa, hôm đó thần nghe nói Cách Lỗ muốn yểm bùa người Nam Tư, thần nhất thời nóng vội hồ đồ, mới hạ lệnh cho Lại Xuân đi g.i.ế.c Cách Lỗ, nếu biết chuyện sau này, thần đã sớm tự vẫn..."

Ta ngắt lời hắn, nhẹ giọng hỏi: "Hiện giờ ngươi nhận nghĩa quân Lâm Bắc làm chủ?"

Hắn sững người, buột miệng nói: "Không..."

Bình Luận (0)
Comment