Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 50

Ta đã từng nói chuyện này với Hạ Vãn một lần, hắn thở dài, nói: "Hạ Lan là người thanh liêm, vẫn còn cốt cách của bậc sĩ phu. Năm đó ở Bắc Kiền, thân ở địa ngục, vẫn còn ngâm nga bài "Quốc Tang". Hà Tố Long lại trở thành khách quý của người Bắc Kiền. Hắn ta đương nhiên khinh thường."

"Vậy ngươi nghĩ sao?"

"Kẻ nào có thể trọng dụng được, thì có gì không tốt?" Hắn đút cho ta một thìa canh, ôn nhu hỏi: "Ngon không?"

Ba ngày sau đó, mọi thứ vẫn tiếp diễn như thường lệ. Hạ Vãn không hề sắp xếp công thành, vẫn ung dung thong thả, kể cả đối với Hà Tố Long cũng cung kính lễ phép, như thể sự lạnh lùng tàn nhẫn ngày hôm đó và câu nói "Trong vòng ba ngày, nhất định phải hạ thành này", đều chỉ là một giấc mơ.

Ngày thứ ba, Hạ Vãn ra ngoài. Ta định tìm một chỗ râm mát để đọc sách thì vừa hay bắt gặp Hà Tố Long đang cho Tiểu Thị ăn táo. Nó rất kén ăn, phải cắt thành miếng nhỏ mới chịu ăn. Nhưng vừa nhìn thấy ta, nó bỗng nhiên không ăn nữa, giậm đôi chân nhỏ chạy đến bên cạnh ta cọ tới cọ lui. Hà Tố Long gọi mấy tiếng, nó cũng không chịu quay lại. Hà Tố Long đành phải đi tới, vuốt ve đầu nó, nói: "Con à, nhóc con, gặp phu nhân rồi thì không cần lão già này nữa sao?"

Ta cười nói: "Nó chỉ nghịch ngợm, đùa với ngài thôi."

Hà Tố Long dường như có chút cảm khái, nói: "Hươu trắng, chúng ta nhìn thì thấy đẹp đấy, nhưng thực ra lại là dị loại trong bầy đàn. Khi xưa Vãn nhi bế nó về, gầy trơ xương, cho ăn gì cũng không chịu, chỉ kêu ư ư. Ta bèn vào làng mua sữa dê, lại đi hái cỏ non tươi cho nó ăn, cứ thế mà nuôi lớn. Ngươi nói xem có lạ không, nó lại đặc biệt thích phu nhân."

"Duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu, cũng không thể xóa bỏ."

Ông ta cười nói: "Nhưng có vài duyên phận lại hại nó."

Gió thu nổi lên, thổi tung bụi cây, ta mới phát hiện ra nơi đây chỉ có hai chúng ta. Hà Tố Long cười thật hiền từ, một vẻ hiền từ đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.

"Hà tướng quân, hồi nhỏ tiên hoàng từng bế một con hổ con về, ta và Hạ Vãn liền vây quanh nó chơi đùa. Nó cả ngày lười biếng, mặc cho chúng ta vuốt ve, bất tri bất giác, đã coi nó như mèo. Nhưng có lần ta vô ý làm nó đau, nó liền cắn vào tay ta một cái, m.á.u chảy ròng ròng. Khi đó, tiên hoàng nói với ta rằng, nó ngoan ngoãn là vì nó muốn, nhưng hổ rốt cuộc vẫn là hổ, một khi nó không muốn nữa, sẽ có thể vồ lấy chúng ta bất cứ lúc nào. Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng coi hổ là mèo."

"Phu nhân, người nhầm rồi, ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể khống chế Vãn nhi..."

"Tướng quân, ta còn chưa nói hết." Ta cười nói: "Hai mươi năm ở Nam Tư, lễ nghi của ngươi đã quên nhanh vậy sao?"

"Người nói xem."

"Vì đã làm ta bị thương, tiên hoàng ra lệnh mang con hổ ra khỏi cung. Ta rất buồn, nhưng sáng sớm hôm sau, ta phát hiện con hổ con đó đã quay lại. Hạ Vãn sai người lột da nó, rửa sạch sẽ, đặt ở đầu giường ta." Ta nhìn về phía xa xa, nơi đó mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào.

Ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của Hạ Vãn năm đó, ấn đường có một nốt ruồi son, sáng trong như ngọc. Vẻ mặt vừa e thẹn vừa vô tội, hắn nói: "Cô cô, giờ nó sẽ không cắn người nữa."

Lúc này, có một tiểu binh chạy tới, gần như vừa lăn vừa bò quỳ xuống, mừng rỡ bẩm báo: "Bẩm tướng quân, bẩm phu nhân, Tủng Trì thành, đầu hàng rồi!"

"Cái gì!" Hà Tố Long gần như gầm lên: "Kình Thôn không thể nào đầu hàng!"

Ta cười khẩy một tiếng, lướt qua ông ta, đi về phía sau.

Tiếng vó ngựa vang lên, làm lá rụng bay tứ tung. Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Vãn đang phi ngựa về phía ta. Hắn chắc hẳn vừa chủ trì xong nghi thức nhận hàng, mặc một thân giáp trụ. Hắn rất ít khi mặc quân phục, lúc này vẻ ôn nhu nho nhã thường ngày đã bị che giấu, hoàn toàn là một vị thiếu niên tướng lĩnh oai phong lẫm liệt.

Dưới ánh nắng thu, hắn đưa tay về phía ta từ trên lưng ngựa, giống như một vị thần trẻ tuổi đang tỏa sáng.

" Hi Hà, muốn cưỡi ngựa không?"

Ta có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng đến bên miệng, chỉ còn lại một câu: "Được!"

Hắn bế ta lên ngựa, chúng ta phi ngựa qua đồng bằng, rừng sâu, làm kinh động cả đàn ngỗng trời và chim sẻ. Gió thu trong lành thổi tới, lá cây xoay tròn rơi xuống phía sau chúng ta. Đã rất lâu, rất lâu rồi ta chưa được chạy nhảy thoải mái như vậy.

"Kình Thôn là người cố chấp cổ hủ như vậy, Hạ Vãn, ngươi đã làm thế nào?" Ta hỏi.

Hắn mỉm cười, nhưng lại trả lời không đúng trọng tâm, nói: "Thứ Hi Hà muốn, đều sẽ có được."

Trời dần tối, một vầng trăng khuyết nhợt nhạt in bóng xuống mặt hồ, gió thổi qua mặt hồ, gợn sóng thật dịu dàng.

"Hạ Vãn, ta là cô cô của ngươi, đây là luân thường..."

"Nếu ta thật sự là con của ca ca nàng, vậy ta sẽ nhận được rất nhiều tình yêu thương, cái giá phải trả là ta đáng lẽ phải bỏ lỡ nàng." Hắn cởi khuy áo ta: "Nhưng, vì thân phận này, ta đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ sở, ta còn phải vì nó mà bỏ lỡ nàng sao?  Hi Hà, điều này thật không công bằng."

Hắn hôn lên cổ ta, bàn tay kia chậm rãi luồn vào vạt áo ta. Mọi chuyện hoang đường đang diễn ra một cách hợp lý. Ta nghe thấy giọng nói vừa kiềm nén vừa dịu dàng của hắn, lẩm bẩm: " Hi Hà, cả đời ta đều là tội lỗi, nhưng nàng là ánh trăng của ta."

Tiếng ve kêu vang bên tai, cùng với thân thể thiếu niên trong sạch. Ta thừa nhận khoảnh khắc đó, có chút mê muội. Khi hắn còn là Nại Hà, ta ôm hắn cũng từng nảy sinh tạp niệm. Hắn xinh đẹp yêu dị như vậy, khi cố tình quyến rũ người khác, người ta căn bản không thể kháng cự.

Nhưng còn có thứ khác nữa.

Ta biết rất rõ, khi hắn ôm ta, một cảm giác mãnh liệt khác khiến ta không thể cưỡng lại.

Là sợ hãi.

Ta sợ hắn, sợ thiếu niên tuyệt mỹ này, sợ tình yêu điên cuồng hắn dành cho ta, sợ hắn hủy hoại cả con người ta.

Đêm hôm đó, suýt chút nữa đã vạn kiếp bất phục. Chỉ vì trong doanh trại cách đó không xa, vang lên tiếng trống báo động có địch tấn công.

"Chúng ta quay về, mau quay về đi - Hạ Vãn, ngươi không nghe lời ta nữa sao?"

Nước mắt đong đầy trong khóe mi cuối cùng cũng rơi xuống. Hắn bình tĩnh lại một lúc, rồi giúp ta mặc quần áo chỉnh tề.

Ta xoay người bỏ đi, hắn lại đột nhiên ôm chặt ta từ phía sau.

"Nàng gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ buông nàng ra."

Hắn bỗng nhiên làm nũng như một đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên hắn ép buộc ta, không phải dụ dỗ, mà là ép buộc không chút nhượng bộ. Tiếng trống dồn dập, ta vùng vẫy không được, cuối cùng đành phải gọi: "Phu quân, chúng ta đi thôi."

Ánh trăng chiếu rõ tội lỗi của ta, ta xấu hổ đến mức chỉ muốn c.h.ế.t ngay tại đây. Còn hắn thì bế ta lên ngựa. Vừa rồi giãy giụa quá mạnh, quần áo ta xộc xệch, lộ ra bờ vai.

Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại cho ta, che đi vết sẹo trên đó đã nhiều năm. Sau đó dịu dàng nói: "Đừng vội, là Thần Đông."

Ngay đêm Tủng Trì thành đầu hàng, Thần Đông đã từ chiến trường phía Đông chạy đến ứng cứu, sớm hơn dự đoán của chúng ta năm ngày.

Tủng Trĩ thành quá quan trọng, nhưng Thần Đông lúc đó lại không hề hoảng loạn, bởi vì hắn cho rằng, Kình Thôn nhất định sẽ giữ vững thành trì cho hắn, hắn nhất định sẽ kịp.

Nhưng từ xa, trên thành Tủng Trì đã treo cờ xí của Hạ quân. Con chim Loan đang sải cánh muốn bay kia đã xé toạc cả màn đêm.

Lại đến gần hơn một chút, thứ đón chào hắn trên cổng thành là đầu lâu của Kình Thôn, c.h.ế.t mà không nhắm mắt.

Toàn bộ quân đội đều tập trung tại Tủng Trì thành, trận chiến cuối cùng, chính là ở Nam thành.

...
Bình Luận (0)
Comment