Chương 140
Thần sắc trên mặt Đan Trác nhìn không ra vui giận, mặc kệ Thương Mặc, trực tiếp đi tới trước mặt Triệu Mạt Thương, "Là ý của con sao?"
Ngẩng đầu nhìn mẹ của mình, vẻ mặt Triệu Mạt Thương mờ mịt, "Con....."
"Là ý của tôi." Thương Mặc từ bên cạnh Đan Trác đi qua, đi tới bên cạnh Triệu Mạt Thương, đưa tay ôm bả vai người đang ngồi kia, nhìn thẳng Đan Trác, "Người nên biết, chị ấy không thích hợp. "
Thần sắc trì trệ, Đan Trác không nhìn tới Thương Mặc, như trước nhìn thẳng Triệu Mạt Thương, "Ý của con thế nào?"
"Con...." Sắc mặt Triệu Mạt Thương tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, có chút hoang mang lo sợ nhìn Thương Mặc một chút, lại nhìn Đan Trác, dáng vẻ mờ mịt lúng túng làm cho tim Thương Mặc càng phát đau.
"Mẹ.... Tiểu Đản...." Thì thào mà kêu hai người, Triệu Mạt Thương cúi đầu xuống, một hồi lâu, nước mắt rơi xuống trên quần hưu nhàn màu ka-ki, ấn ra lệ ngân, "Con.... Chị không biết...."
Cô biết Thương Mặc nói rất có đạo lý, làm kiểm sát trưởng mới là vị trí thích hợp nhất với cô, nhưng mà.... Nhưng mà.... Cứ như vậy buông tha sao? Sau đó trở lại thành phố X, lại giống như lúc trước, vì chính nghĩa cho Thương Mặc thiêm phiền phức, Thương Mặc mỗi ngày đều bận rộn hơn cả cô còn phải nhúng tay vào chuyện của cô sao?
Huống chi, mấy ngày này, tuy nói không dài, có thể thời gian nửa năm, cũng đủ cô đối với Đan Trác một lần nữa có cảm tình giữa hai mẹ con với nhau.
Tuy nét mặt Đan Trác luôn là bộ dạng đối với cái gì đều rõ như lòng bàn tay, tựa hồ đối với cô cũng hầu như là thái độ không nói rõ được cũng không giải thích rõ được, nhưng cô biết Đan Trác nhưng thật ra là quan tâm cô người con gái này, làm mỗi một việc, đều là muốn tốt cho cô, mà nay, cũng bởi vì không chịu nổi, muốn từ nơi này chạy trốn sao?
Ngồi xổm xuống, Thương Mặc giơ tay giúp Triệu Mạt Thương lau đi nước mắt trên mặt cô, động tác mềm nhẹ mà thong thả, "Em không muốn chị ở nơi này chịu ủy khuất. "
"Mạt Thương, con muốn chạy trốn sao?" Đan Trác ôm ngực lạnh lùng nhìn cô, mà Triệu Mạt Thương cũng bởi vì lời nói của bà ngẩng đầu lăng lăng nhìn mẹ mình, lại phát hiện đôi mắt trong ngày thường luôn là nhàn nhạt, Đan Trác, lúc này là giận thật, không khỏi nghẹn lời, "Con.... Con...."
"Con tự mình nghĩ đi. " Đan Trác liếc mắt nhìn Thương Mặc, xoay người, trên người lộ ra hàn ý lạnh buốt, "Tùy con. "
Bỏ lại câu nói giống như rất không phụ trách, Đan Trác đạp bước chân ưu nhã chậm rãi đi tới bên cạnh cửa, lúc chạm đến chốt cửa dừng một chút, nhíu lại lông mày, "Thương Mặc, cô quá sủng con bé. "
"Có lẽ vậy. " Thương Mặc dựng thẳng thân thể, giọng nói nhàn nhạt, "Từ vừa mới bắt đầu chúng tôi chính là lẫn nhau cưng chiều đối phương, hận không thể làm cho đối phương cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới, cho nên mới phải liều mạng muốn vì đối phương làm một sự tình. Nhưng mà vì một số chuyện nào đó, làm chuyện trái ngược với tâm ý của mình, ngược lại sẽ làm cho đối phương đau lòng. "
Kéo tay Triệu Mạt Thương qua dán lên gò má của mình, Thương Mặc rũ mắt xuống, "Em bảo vệ quá chặt chẽ đã để cho chị khó chịu, chị ủy khuất chính mình như thế, cũng làm cho em cảm thấy khó chịu. "
Món quà giáng sinh(*), người vợ vì mua dây đồng hồ đeo tay cho người chồng mà bán mái tóc dài xinh đẹp của chính mình đi, người chồng vì mua lược cho vợ mình mà bán đồng hồ bỏ túi mà mình yêu thích, đây là một cái kết mà chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể xuất hiện.
(*)The Gift of the Magi, tên việt là Món quà giáng sinh, truyện ngắn của O Henry.
Triệu Mạt Thương chỉ là kinh ngạc nhìn Thương Mặc, tay dán lên gò má bóng loáng, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ để cho cô cảm thấy một trận an lòng, nhưng khi nghe câu nói này của Thương Mặc, không rõ lại một hồi bi ai.
"Ta chỉ biết là các con đều là người trưởng thành, không thể tùy hứng như thế không chịu trách nhiệm như vậy. " Đan Trác đã mở cửa, ném câu tiếp theo ngữ khí lạnh như băng đi thẳng ra ngoài.
Đan Trác đi rồi, phòng làm việc quay về vẻ yên tĩnh, cả tiếng nức nở cũng biến mất. Hô hấp của hai người mỏng manh, Triệu Mạt Thương nhìn sàn nhà, Thương Mặc nhìn Triệu Mạt Thương, tay tuy đan vào nhau, lại không còn có cái loại ấm áp ngọt ngào giống như ngày thường.
Hồi lâu qua đi, ngồi xổm hồi lâu Thương Mặc đứng lên, nhẹ thở dài phá vỡ bầu không khí trong phòng làm việc, "Em không muốn bức chị, thế nhưng, đừng ủy khuất chính mình, được không?"
Trầm mặc không nói một lời, Triệu Mạt Thương thủy chung bảo trì tư thế cúi đầu, không dám nhìn đến thần sắc của Thương Mặc, cũng không dám nghĩ tới sự thất vọng của Đan Trác.
Thấy chị ấy không nói lời nào, Thương Mặc cũng không miễn cưỡng, lại thở dài, tay khoát lên trên vai Triệu Mạt Thương, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, "Trước đi ăn cơm có được hay không?"
Cái trì hoãn này, rõ ràng lại kéo dài một giờ, dạ dày Triệu Mạt Thương làm sao chịu được.
"Tiểu Đản, mẹ chị nói đúng. " hồi lâu không nói gì Triệu Mạt Thương bỗng nhiên mở miệng, giọng nói sâu kín, "Em sắp nuông chiều làm hư chị rồi."
"Chị là lão bà đại nhân của em, em không sủng chị thì sủng ai nha?" Ôn nhu cười cười, trượt tay đến bên hông Triệu Mạt Thương vừa dùng lực đem cô ôm lấy, Thương Mặc chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, nhưng vẫn kiên cường kéo ra một nụ cười, "Chị xem hôm nay chị khóc nhiều như vậy, cẩn thận lúc chúng ta ăn cơm lại để cho đầu bếp cho nhiều muối hơn cho chị bổ muối nha. "
Biết rõ Thương Mặc là cố ý trêu chọc chính mình, trên mặt Triệu Mạt Thương lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng nhàn nhạt, vòng tay lên cổ Thương Mặc, đầu tựa ở ngực của nàng nghe tiếng tim đập, "Tiểu Đản ngốc...."
Cô và Thương Mặc cơ hồ không có náo qua không được tự nhiên, ngẫu nhiên tiểu đả tiểu nháo, cũng bất quá là cô thích ăn dấm chua, cũng hoặc là Thương Mặc lòng dạ hẹp hòi mà thôi. Nhưng trong chuyện này, cô biết cô và Thương Mặc ý tưởng không giống nhau, các nàng đều muốn đối phương làm mấy thứ gì đó, lại không biết đối phương sẽ bởi vì ủy khuất của mình đau lòng khó xử.
Ôm cô đi tới bên cạnh cửa, Thương Mặc do dự vài giây, vẫn là đem cô buông xuống
Vô luận kế tiếp Triệu Mạt Thương có thể lưu lại hay không, nàng vẫn không thể cũng không nên làm ra hành động khoa trương gì đó.
Lần đầu như thế như vậy một đường im lặng, chỉ là lúc xuống lầu dưới, lại đụng phải Triệu Đình Vĩ, mà lần này, phía sau hắn cũng không đi theo Cận Phi Hàn.
Tay dắt tay Thương Mặc, ở trước mặt Triệu Đình Vĩ, Triệu Mạt Thương vẫn luôn là như vậy không đi che giấu tình yêu của mình và Thương Mặc, chỉ là quét mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt hai người, vẻ mặt uy nghiêm, "Hai người cùng ta đến đây một chút."
Chần chờ vài giây, Triệu Mạt Thương có chút bận tâm nghiêng đầu nhìn Thương Mặc một chút, lần này Thương Mặc không có làm quyết định, mà là mỉm cười nhìn cô, "Chị nói thế nào, thì như thế đó."
Triệu Mạt Thương tự ti, đây là chuyện trong khoảng thời gian này tới nay để cho nàng đau khổ. Chẳng bao lâu sau, cái người đứng ở vị trí công tố viên, vẻ mặt lạnh như băng đọc đơn khởi tố cô gái đó có biết bao tự tin, biết bao để cho nàng tâm động, mà lúc này thì sao?
Nàng phải chịu hết tất cả trách nhiệm trong chuyện này, từ sau khi Triệu Mạt Thương biết thân phận của nàng, cũng bởi vì muốn bảo vệ Triệu Mạt Thương, vẫn luôn là nàng làm tất cả mọi chuyện, thậm chí vì Triệu Mạt Thương làm lựa chọn, lại cũng chưa từng suy nghĩ Triệu Mạt Thương sẽ hay không vì vậy có những ý nghĩ khác, mới có thể làm cho Triệu Mạt Thương từ dáng vẻ ban đầu trở nên tự ti như vậy.
Từ nay về sau, nàng sẽ không lại nhúng tay quá nhiều, nhất định sẽ làm cho người con gái này một lần nữa tự tin.
Thần sắc trì trệ, Triệu Mạt Thương nhìn xem Thương Mặc vài giây, có chút luống cuống, một lúc lâu mới quyết định vậy đối với Triệu Đình Vĩ nói, "Có chuyện gì, ở chỗ này nói đi. "
"Con, là thái độ gì!" Triệu Đình Vĩ bất mãn nhíu mày lại, trừng Triệu Mạt Thương vài lần, hồi phục lại liếc mắt trừng Thương Mặc, "Đều là cô, đem nó làm hư!"
Bất đắc dĩ nhíu nhíu lông mày, Thương Mặc bĩu môi, không có nói tiếp.
"Không được nói Tiểu Đản. " Đôi mày của Triệu Mạt Thương nhíu lại rất chặt chẽ, "Nếu như không có việc gì, chúng tôi liền đi trước đây. "
Triệu Đình Vĩ mặt lạnh cùng nàng nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ hít một tiếng, "Đến phòng làm việc của Đan Trác đi. "
Chần chờ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Triệu Mạt Thương lôi kéo cánh tay Thương Mặc theo Triệu Đình Vĩ cùng nhau đến phòng làm việc của Đan Trác, Trác mở cửa, lúc nhìn thấy Triệu Đình Vĩ rõ ràng sững sờ, tiếp theo ra nụ cười, "Khách quý a Triệu uỷ viên. "
"Mượn chỗ của bà nói mấy câu. " Triệu Đình Vĩ nhíu nhíu mày, "Không ngại chứ !?"
"Đương nhiên. " Đan Trác nhẹ nhàng cười, tránh người ra để cho ba người vào phòng làm việc, mới đóng cửa lại, liền nghe được giọng nói của Triệu Đình Vĩ, "Thương Mặc, đem Mạt Thương mang về thành phố X đi. "
Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều có chút ngây dại, mà Thương Mặc thân thể lại cứng ngắc, nhìn xem Triệu Đình Vĩ vẻ mặt khó hiểu.
"Chuyện của ba ba cô, ta tuyệt đối không có nhúng tay. " Triệu Đình Vĩ chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt Thương Mặc, "Mẹ của Mạt Thương cũng không có, điểm ấy cô có thể yên tâm. "
Xoay người, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vòng ngọc trên tay Triệu Mạt Thương, Triệu Đình Vĩ làm như không cam lòng, lại có chút bất đắc dĩ, "Nói chung, các người mau đi trở về đi, kinh đô là đất nhiều thị phi, không thích hợp với các người. "
Đan Trác tự nhiên lập tức cảm thấy không đúng, lúc này ngược lại không có nói tiếp, nhìn Triệu Đình Vĩ một lúc lâu, quay mặt đi chỗ khác, "Cũng tốt, ngược lại Mạt Thương cũng không thích hợp làm tổng tài. "
"Con...." Triệu Mạt Thương nhìn cha của mình, lại nhìn mẹ của mình, vì biến hóa bất thình lình cảm thấy từng đợt không biết làm sao.
"Đan Trác, cho tôi mượn phòng nghỉ của bà cho tôi dùng một chút. Thương Mặc, theo ta qua đây." Triệu Đình Vĩ thật dài thở ra một hơi, lại tiếp tục nhìn Thương Mặc, "Chỉ một mình cô, ta có lời nói với cô. "
Giương mắt nhìn nhìn Triệu Mạt Thương, thấy cô lo lắng mà xem chính mình, Thương Mặc trấn an mà đối với cô cười cười, đuổi kịp bước chân Triệu Đình Vĩ, cùng nhau vào phòng nghỉ.
Sau khi đi vào, Triệu Đình Vĩ lại không nói gì nữa, mà đánh giá cái phòng nghỉ này, ánh mắt rơi vào một cái hộp nhỏ trên bàn trong phòng nghỉ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài.
Thương Mặc cũng không quấy rầy hắn, đứng ở phía sau hắn, nhìn xem thái độ ngày hôm naycùng trước hoàn toàn khác nhau của Triệu Đình Vĩ, lẳng lặng suy nghĩ.
Đất kinh đô, tuy thủ hạ của nàng núp rất nhiều người ở chỗ này, nhưng dù sao cũng là trung tâm chính trị quốc gia, muốn lấy được một ít tư liệu căn bản cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cho nên đối với một số chuyện gần đây đã phát sinh ở kinh đô, lại đang phát sinh một số chuyện nào đó, nàng vẫn còn có chút không hiểu ra sao.
"Ta tin tưởng chỉ có cô mới có thể bảo vệ được tốt con gái của ta." Triệu Đình Vĩ bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói, "Đem con bé mang về thành phố X đi, về sau ta sẽ không lại buộc nó trở về gả cho Cận Phi Hàn, cũng sẽ không khiến mẹ của nàng buộc nàng làm người thừa kế. "
"Vì sao?" Thương Mặc nhìn bóng lưng của Triệu Đình Vĩ, chân mày liễm khởi, "Tôi không rõ. "
"Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ. " Triệu Đình Vĩ bỗng nhiên xoay người, đôi mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt Thương Mặc, "Nếu như ngày nào đó để cho ta biết cô làm chuyện có lỗi với Mạt Thương, ta nhất định sẽ dùng các loại thủ đoạn đem cô dằn vặt đến chết. "
Thương Mặc trầm mặc vài giây, bỗng nhiên hô "Cắt" một cái tiếng, giọng nói trào phúng, "Nằm mơ a !. "
******************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta làm sao càng viết càng phức tạp rồi, 囧~~ 囧 ~~
Đổi mới hoàn tất, Vì vậy ta tiếp tục học thuộc lòng đi.
Thân, nhớ phải bình luận ah, người ta muốn có bình luận ~~~
�