Chương 145
"Bang chủ, Khúc Lưu Thông có dị động. " ăn xong Thương Mặc như trước canh giữ ở bên cạnh Lệnh Hồ Huyên, cho đến khi sắp đến hừng đông, thủ hạ bỗng nhiên tới báo cáo.
Ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Thương Mặc lấy tay đang chống cằm thả tay xuống, chậm rãi quay đầu nhìn người nọ, "Cái gì?"
Thủ hạ thấy vẻ mặt nàng lạnh lùng, vội vã lại cúi thấp đầu, "Khúc Lưu Thông lái xe đến một ngôi biệt thự ngoại ở ô, chúng ta điều tra, ngôi biệt thự kia dường như thủ vệ rất sâm nghiêm. "
"Ừ." Thương Mặc gật đầu, quay đầu lại ngưng mắt nhìn trên giường bệnh như trước nhắm mắt, Lệnh Hồ Huyên, âm thanh nhẹ nhàng khe khẽ, "Các ngươi không có để cho hắn phát hiện chứ?"
"Không có!" Thủ hạ kia rất là tự tin hồi đáp, "Tuyệt đối không có. "
"Tốt. " Thương Mặc lại giống như thở dài nói một câu, sau đó đứng lên, mới chịu xoay người, dừng dừng, khom người giúp Lệnh Hồ Huyên kéo tốt chăn, lúc này mới đi ra khỏi ngoài cửa. Ngoài cửa Uông Minh còn coi chừng, nhìn thấy Thương Mặc đi tới, lập tức khom lưng, "Thiếu chủ. "
"Bảo Vũ Đồng, mang hai phân đội huynh đệ, cùng tôi cùng đi. " Giọng nói của Thương Mặc nhàn nhạt, mặt không chút thay đổi, "Toàn bộ súng trang bị ống hãm thanh. "
"Vâng!" Uông Minh lại khẽ khom người, rất nhanh chóng cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài bắt đầu phân phó.
Thương Mặc dựa vào cánh cửa phòng bệnh màu trắng kia, lại liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Huyên, gọi điện thoại lại thông báo một số chuyện, cúp máy sau đó do dự vài giây, gọi cho Triệu Mạt Thương.
Triệu Mạt Thương đã nằm ở trên giường, đang đắp chăn, đèn ngủ ở đầu giường đã tắt từ lâu, lại mở to mắt, mượn khe hở ngoài cửa sổ xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào một chút ánh sáng trăng nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Từ sau khi trở về từ Chu gia, cô vẫn đang suy nghĩ đến những lời Chu Chiến Quốc nói với cô.
Vừa nghĩ tới Thương Mặc năm đó đã phải chịu đả kích lớn như vậy, lại là từ chỗ của ông nội nàng vui cười tạo thành, Triệu Mạt Thương đã cảm thấy ngực từng đợt đau.
Nếu để cho Thương Mặc biết, cho dù đối với người của Chu gia còn không bất kỳ cảm tình gì, cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến đây, Triệu Mạt Thương âm thầm quyết định vẫn nên đem chuyện nào giấu ở trong lòng, không cho Thương Mặc biết cho thỏa đáng.
Trong bóng tối, tay vòng ngọc xoa trên cổ tay, Triệu Mạt Thương hơi cắn môi, các loại ý niệm trong đầu thiên hồi bách chuyển, Chu Chiến Quốc ở lúc trước khi cô đi nói với cô lập lại không biết mấy lần, vẫn như cũ không biết nên làm thế nào cho phải.
Viện kiểm sát Kinh đô, nơi chú của cô đã từng làm việc ở đó, cô có nên đi hay không?
Nếu đi, chẳng phải có nghĩa là cô muốn buông tha tất cả khổ tâm kinh doanh ở tập đoàn Trường Vĩnh, buông tha nỗ lực của cô trong thời gian dài như vậy, đồng thời.... Lại chật vật giống như đào binh.
Kỳ thực không chỉ Thương Mặc cảm giác được, ngay cả chính cô cũng đã nhận ra chính mình cùng lúc trước bất đồng.
Lúc trước cô kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể sẽ đi cảm thấy mình không xứng với người nào, nhưng bây giờ....
Nhớ tới ánh mắt áy náy của Thương Mặc, ngực Triệu Mạt Thương lại rần, lại càng không biết như thế nào cho phải.
Điện thoại di động vào lúc này vang lên, tiếng chuông ở ban đêm yên tĩnh này có vẻ vô cùng đột ngột, thân thể Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng chấn động, phục hồi tinh thần lại cầm điện thoại di động, nhìn màn hình điện thoại viết hai chữ "Tiểu Đản", không khỏi có chút kinh ngạc.
Thương Mặc cho tới bây giờ cũng sẽ không ở thời gian này gọi điện thoại cho cô, bởi vì khoảng thời gian này, thông thường là lúc cô đang ngủ.
Tiếp thông điện thoại, Triệu Mạt Thương mới mở miệng, lại nghe tiếng hít thở bên đầu điện thoại kia lại có chút trầm trọng, ngẩn người, tiếp theo có chút lo lắng, "Tiểu Đản?"
"Ừ." Thương Mặc không biết phải nói cho Triệu Mạt Thương chuyện này thế nào, đi ra bên ngoài bệnh viện, ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, chợt cảm thấy Triệu Mạt Thương giống như ánh trăng thuần khiết, mà thế gian này còn lại là rất nhiều áng mây dơ bẩn của nàng.
"Làm sao vậy?" Mẫn cảm mà cảm giác được Thương Mặc không thích hợp, Triệu Mạt Thương tay cầm điện thoại di động, cẩn thận từng li từng tí, "Không vui sao?"
" Hiện tại em..... Muốn đi làm một việc. " Tay trái Thương Mặc đút túi quần, tay phải cầm điện thoại di động, ở dưới ánh trăng đi tới đi lui vài chuyến, cân nhắc, hơn nửa ngày, mới nói một câu, rồi lại do dự, "Chuyện kia. . . Chuyện kia. . ."
Nếu như nói cho Triệu Mạt Thương, người ân sư cô vẫn luôn rất tôn kính, lại có thể là ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, là địch nhân của nàng, Triệu Mạt Thương có phải sẽ thương tâm hay không, có phải sẽ càng thêm không biết làm sao hay không?
"Là chuyện làm cho em rất khó xử sao?" Triệu Mạt Thương ngồi xuống, gập đầu gối, một tay ôm đầu gối một tay cầm điện thoại di động, "Vì sao lại khó xử ? Là bởi vì...."
Bây giờ Thương Mặc lợi hại như vậy, đường đường là bang chủ Thanh Long Bang, lại sẽ bởi vì sao khó xử đây? Trừ phi, chuyện làm cho nàng khổ sở, là người nàng để ý nhất, cũng chính là....
Càng nghĩ như vậy, chân mày Triệu Mạt Thương càng nhíu chặt hơn, bởi vì cô tựa hồ lại một lần nữa thành người liên lụy Thương Mặc rồi.
Bỗng nhiên cảm thấy được Triệu Mạt Thương ngữ khí không thích hợp, Thương Mặc liền vội mở miệng, có chút bối rối, "Không đúng không đúng, nguyên nhân không phải là bởi vì chị."
"Đó là bởi vì cái gì?" Thương Mặc giải thích như vậy cô mới không tin, cho tới nay không phải đều là cô liên lụy em ấy sao?
"Bởi vì. . . Bởi vì. . . Nếu như em nói, Khúc lão sư cũng không phải là như chúng ta nhìn thấy, chị sẽ như thế nào?" Thương Mặc điều chỉnh hô hấp của mình, tâm thần bất định khẩn trương nói cho hết lời, bên đầu điện thoại kia nhất thời trầm mặc.
Triệu Mạt Thương nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới Thương Mặc sẽ nói ra như vậy.
Khúc lão sư. . . Cư nhiên cùng Khúc lão sư có quan hệ sao?
Người kia một thân chính khí, người đàn ông trung niên truyền dạy cho cô nhiều kiến thức như vậy, người đàn ông được cô xem như ân sư tôn trọng cả đời, lại có mặt khác....
Cô căn bản chưa từng hoài nghi lời nói của Thương Mặc, nếu Thương Mặc đã nói như vậy, cô liền tin tưởng.
Mâu thuẫn chính là, ấn tượng đối với Khúc Lưu Thông cho tới nay, rồi lại bắt đầu cùng lời nói của Thương Mặc gợi lên.
Từ sau khi nói hết câu kia, Triệu Mạt Thương liền vẫn không có nói gì, Thương Mặc lo lắng mà nhíu lại lông mày, đi tới đi lui bước chân càng thêm cấp bách, thẳng đến cuối cùng rốt cục nhịn không được, "..... Chị...."
"Chị tin tưởng em." Triệu Mạt Thương mở miệng cắt đứt lời của nàng, nhẹ tay kéo nhẹ lấy chăn, "Tiểu Đản, cho tới bây giờ chị đều luôn vô điều kiện tin tưởng em. "
"Ừm, em biết." Cái mũi đau xót, Thương Mặc chỉ cảm thấy ngực ấm áp, lại nghe Triệu Mạt Thương nói tiếp, "Chị không biết như lời em nói.... Khúc lão sư mặt khác là cái gì.... Chị vẫn rất tôn kính ông ấy, nhưng Tiểu Đản.... Em là người yêu của chị, chị.... Chị không muốn em lo lắng cho chị nhiều như vậy...."
"Đứa ngốc, không phải chỉ là bởi vì chị." Thương Mặc thở ra một hơi, ngồi trên bậc thang ở bệnh viện, ánh mắt thâm trầm, "Em cũng luôn coi ông ấy là ân sư mà đối đãi, nhưng bây giờ.... Huyên tỷ, có thể cũng là bởi vì ông ấy mới thụ thương, mà Linh Lung cũng có thể còn trong tay ông ấy...."
Bất khả tư nghị trợn to mắt, Triệu Mạt Thương lúc này triệt để rối loạn, "Cái này. . . Tiểu Đản, cái này không. . ."
Vốn muốn nói điều đó không có khả năng, nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ làm Thương Mặc tổn thương, Triệu Mạt Thương chung quy không có đem lời nói ra khỏi miệng, mà Thương Mặc, đau khổ cười, "Chị không cần cảm thấy nói không tin sẽ làm tổn thương em, ngay cả em, cũng không muốn tin chuyện này."
"Tiểu Đản. . ."
"Cho nên, em muốn tự mình đi xác nhận, chuyện này, rốt cuộc có phải sự thật hay không." Lâm Vũ Đồng mang người đã lái xe đến chỗ Thương Mặc cách đó không xa, Thương Mặc đứng lên, gọn gàng nhanh chóng phủi bụi trên quần xuống, cất bước hướng Lâm Vũ Đồng mấy người đi tới, "Em không muốn gạt chị. "
Tựa hồ có thể cảm thụ được cảm giác mâu thuẫn của Thương Mặc, đoán được ý tưởng phức tạp kia của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương lại trầm mặc hồi lâu, thẳng đến nghe được bên đầu điện thoại kia tựa hồ có âm thanh đóng cửa xe, mới có hơi khó khăn nói, "Em.... Chú ý an toàn. "
"Được." Thương Mặc lên tiếng, nói tiếp, "Em cúp điện thoại trước. "
"Ừ." cúp điện thoại, Triệu Mạt Thương giống như hư thoát mà lùi ra sau dựa vào đầu giường, ánh mắt lộ ra vẻ hết sức bất lực.
Nếu như Khúc Lưu Thông thật sự không phải giống như bộ dáng biểu hiện ra bên ngoài như vậy...
Trong thời gian nửa năm này, thường thấy trên thương trường ngươi lừa ta gạt, Triệu Mạt Thương sớm đã không phải là người năm đó đối với phương diện này không có cảm giác chút nào rồi. Cho dù rất chán ghét những người ngoài chính nhân quân tử ngầm làm các loại chuyện dơ bẩn, cũng vẫn phải chịu đựng khó chịu đi tiếp xúc.
Thế nhưng, nếu lão sư cô vẫn luôn kính trọng cư nhiên cũng là người như vậy....
Cô cũng không biết phải làm gì cho phải.
Mấy chiếc xe dừng ở phụ cận ngôi biệt thự kia, Thương Mặc từ trên xe bước xuống, trên tay phải nắm lấy một thanh súng lục đen nhánh sáng bóng, trên nòng súng đã gắn ống hãm thanh.
Mấy tên thủ hạ đi ở phía trước, lúc đến cửa, trực tiếp nổ súng phá khóa cửa, vừa bước vào, Uông Minh lập tức giơ súng bắn nổ camera giám sát ở đại môn cách đó không xa.
Sau khi camera theo dõi mới bị hủy hoại không lâu sau, vài cái nam tử mặc áo đen vội vã chạy đến, trong tay còn cầm súng, đoàn người Uông Minh không chút do dự giành trước giơ súng đem những người đó bắn chết.
Thương Mặc từ đầu tới đuôi cũng không có bắn một phát súng nào, khi nhìn đến những nam tử áo đen này trong tay cầm súng lúc, ánh mắt đã vô cùng buồn bã.
Khúc Lưu Thông tới biệt thự này, mà người trong biệt thự lại có súng lục...
Âm thầm an ủi mình những người đó có thể chỉ là bảo tiêu, Thương Mặc đi vào bên trong, nhưng ở lúc bước vào phòng khách, ngừng lại.
Trong đại sảnh sáng trưng giống như ban ngày, trên mặt đất còn phủ lên thảm lông dê hoa lệ, trên trần nhà trang trí đèn lớn xinh đẹp, trên tường đại sảnh còn treo một số danh họa, mà chính giữa trên ghế sa lon ngồi một người, người nọ. . . Bất ngờ chính là Khúc Lưu Thông.
Khúc Lưu Thông ngồi trên ghế sa lon giống như có vẻ vô cùng đắt giá, động tác tự nhiên pha trà, phảng phất giống như không nhìn thấy mấy người Thương Mặc.
Thẳng đến khi Khúc Lưu Thông đem trà rót vào trong chén trà, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, đối với nàng lộ ra một cái mỉm cười, giống như nụ cười tán thưởng trước đây trong giờ học hình pháp, tiếp theo chậm rãi mở miệng, "Thương Mặc, ta biết là trò sẽ đích thân tới. "
"Tới bái kiến lão sư, đương nhiên phải đích thân tới. " xua tay ý bảo thủ hạ phía sau rục rịch muốn hành động không nên khinh cử vọng động, Thương Mặc nhìn thẳng Khúc Lưu Thông, "Lão sư thế nhưng đem Linh Lung cũng mời tới làm khách sao?"
Cười nhạt, Khúc Lưu Thông nhìn thẳng Thương Mặc, không có bất kỳ giấu giếm, "Đúng vậy. "
*********************