Chương 161
"Đi vào tìm bằng được hai người đó." Khuyên bảo hồi lâu cũng không thấy Triệu Mạt Thương có động tĩnh, Tào Minh Nghĩa rốt cục nhịn không được, gọi thủ hạ tới, "Bắt sống Triệu Mạt Thương, về phần Thương Mặc, giết!"
Cận Phi Hàn nhíu nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Tào Minh Nghĩa, cũng gọi thủ hạ của mình tới, "Các ngươi cũng đi vào, tính mạng của Mạt Thương là quan trọng nhất."
"Dạ!"
Lý bí thư ở một bên nhìn hai người sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, giơ tay lên ngoắc ngoắc tay, ra hiệu người của chính mình cũng đi qua, chỉ là ánh mắt nhìn về phía thủ hạ cùng với thủ hạ có chút gật đầu, lại có vẻ thập phần âm ngoan.
Thương Mặc cầm súng lục, lẳng lặng nghe tiếng bước chân, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, buông tay Triệu Mạt Thương ra, xuyên thấu qua một cái khe hở hướng ra ngoài nổ hai phát súng, hai người đàn ông đi tuốt ở đằng trước tức khắc ngã xuống. Quay người lại, cau mày sờ sờ băng đạn trong túi, đáy lòng Thương Mặc càng phát ra bất an, mà một chút biện pháp cũng không có.
Nàng không nghĩ tới người đến sẽ nhiều như thế, viên đạn trên tay căn bản không đủ. Trong kho hàng rất tối, tình thế phía trước hay ở biên giới bị Cận Phi Hàn ngăn chặn cũng không kém nhiều lắm, bất đồng chính là, lúc này ở bên người nàng là Triệu Mạt Thương, nàng không dám tuỳ tiện đem Triệu Mạt Thương lưu lại cùng một chỗ, mà tự nghĩ biện pháp chạy đi nhặt súng của đối phương cùng băng đạn.
Xuyên thấu qua cái khe hở đó nhắm vào người đi tới lần nữa, Thương Mặc lại bắn mấy phát súng, băng đạn sắp hết, nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm bên ngoài, động tác trên tay nhanh nhẹn bắt đầu thay băng đạn. Triệu Mạt Thương ở bên cạnh thấy nàng từ trong túi quần áo móc ra băng đạn, lại nghĩ đến bên ngoài người đông thế mạnh, chợt ý thức được băng đạn của Thương Mặc sợ rằng không đủ để đối phó.
Cắn môi dưới, Triệu Mạt Thương không biết bây giờ nên làm thế nào cho phải. Cô biết Thương Mặc bố trí vẫn luôn là hướng về phía Lệ bí thư ám sát đi, không nghĩ tới sẽ có Cận Phi Hàn và Tào Minh Nghĩa liên thủ, càng không nghĩ tới hôm nay sẽ ở trên đường đi phát sinh những chuyện này. Có lẽ, cô và Thương Mặc sẽ chết ở chỗ này.
"Yên tâm." Thương Mặc nhẹ tay khẽ kéo tay Triệu Mạt Thương, "Em sẽ đưa chị đến Tòa án."
"Tiểu Đản..." Triệu Mạt Thương không thấy rõ biểu tình lúc này của Thương Mặc, nhưng có thể nghe ra kiên định trong lời nói, lầm bầm nhớ kỹ tên của nàng, thần sắc đau thương.
Cô không muốn người mình yêu vì bảo hộ mình mà xảy ra chuyện.
"Ở chỗ này ngoan ngoãn chờ em, có được hay không?" Thương Mặc hiển nhiên cũng hiểu được cứ tiếp tục như thế thực sự không được, buông tay Triệu Mạt Thương ra, hạ giọng, ôn nhu ở bên tai cô nhẹ nhàng lẩm bẩm, phảng phất giống như chỉ là nói lời tâm tình thường ngày, Triệu Mạt Thương ngửa đầu nhìn nàng, trong mắt trong suốt chớp động, Thương Mặc tuy là nhìn không thấy, thời điểm giơ tay lên xoa gò má cô, lại mò tới một mảnh ẩm ướt, ngực giống như bị búa tạ chợt nện một cái, rồi lại miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, "Tại sao khóc, bảo bối nhà chúng ta ngày hôm nay phải uy phong lẫm liệt mà đứng ở vị trí công tố viên..."
"Tiểu Đản...." Triệu Mạt Thương hít sâu một hơi, một cái hôn rơi vào trên môi Thương Mặc, Thương Mặc lại trên môi của cô nếm đến từng chút vị mặn, đó là mùi vị của nước mắt.
"Chị sẽ cùng em cùng một chỗ." Rời môi, Triệu Mạt Thương thối lui, "Chị chờ em."
"Được." Dùng sức gật đầu, Thương Mặc cầm súng, ra bên ngoài liếc nhìn xung quanh, dùng sức lộn một cái, lăn đến bên kia. Dưới ánh sáng mờ tối, đối phương chỉ thấy một thân ảnh hiện lên, bắn mấy phát súng không chút nào thương tổn được Thương Mặc. Thương Mặc trốn đến bên kia, sau đó liền từ trong một đống cốt thép lén lén lút lút đến gần thi thể gần nàng nhất, thời điểm sắp tới, hướng về phía người cách nàng gần nhất bắn mấy súng, ba chân bốn cẳng tiến lên lượm súng lại rơi xuống bên kia, hai tay đều cầm súng đối bên ngoài nổ súng.
Mắt thấy thủ hạ của mình lại chết bị thương mấy người, Cận Phi Hàn tức giận nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi, "Lại là hình thức này, Thương Mặc.... Đáng giận!"
Tào Minh Nghĩa ở một bên tự nhiên biết ý tứ bên trong lời của hắn, Thương Lang Bang và Cận gia đã bắt đầu hợp tác với nhau từ rất lâu trước đó, lần kia ở biên giới chặn đường Thương Mặc, hắn biết rõ, trên trăm người, dĩ nhiên bị Thương Mặc kéo dài hơn một giờ, thẳng đến khi người của Thanh Long Bang tới cứu viện. Thật tình mà nói, Thương Mặc đúng là một nhân tài hiếm có, thậm chí có thể được xưng là là một kiêu hùng* rồi.
*nhân vật trí dũng kiệt xuất.
Cũng chính vì vậy, hắn mới nhất định phải giết Thương Mặc. Mà Triệu Mạt Thương.... Nếu là phải như vậy, chỉ sợ Triệu Mạt Thương cũng phải chết.
Như vậy thực sự quá phiền toái......
Ánh mắt Tào Minh Nghĩa càng phát ra âm lãnh, nhìn chằm chằm chỗ tối tăm trong kho hàng hồi lâu, nheo mắt lại, gọi thủ hạ tới, ở bên tai một phen phân phó, thủ hạ gật đầu, lui ra. Cận Phi Hàn cũng không nghe thấy đối thủ của hắn nói gì đó, ngược lại là Lý bí thư nghe được. Tào Minh Nghĩa rõ ràng là để cho thủ hạ đi lấy lựu đạn đến.
Thương Mặc không chút nào biết rõ Tào Minh Nghĩa cư nhiên vô sỉ đến ngay cả tính mạng của Triệu Mạt Thương đều không để ý, vẫn như trước cảnh giác mà chằm chằm vào cửa kho hàng, tìm cơ hội muốn bắt bằng được Tào Minh Nghĩa hoặc là Cận Phi Hàn để cho mình cùng Triệu Mạt Thương có thể rời khỏi nơi đây.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hiện tại đã là chín giờ, khoảng cách mở phiên toà chỉ còn lại có một giờ, điện thoại di động của Triệu Mạt Thương để trong xe, chưa kịp lấy ra, mà điện thoại di động của nàng, sau khi nàng gọi điện thoại gọi người qua đây trợ giúp, lại lôi kéo Triệu Mạt Thương một đường hướng bên này chạy như điên, đã rơi ở trên đường, không còn cách nào nhặt về.
"Tào Minh Nghĩa, anh muốn làm cái gì?" Thời điểm Thương Mặc đang suy nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ, cửa ra vào truyền đến âm thanh Cận Phi Hàn vừa giận vừa sợ hãi, Thương Mặc lén lút hướng ra ngoài nhìn lại, bạch quang chỗ tựa hồ có thể nhìn thấy Tào Minh Nghĩa đem súng chỉ vào đầu Cận Phi Hàn, "Mang theo người của anh, lui ra ngoài!"
"Anh muốn làm cái gì!" Cận Phi Hàn đã thấy được thủ hạ của Tào Minh Nghĩa cầm đồ đạc, trợn to mắt, "Ngươi điên rồi, Mạt Thương còn ở bên trong."
Tào Minh Nghĩa không chút để ý đến hắn, để cho người của mình đen hắn ra ngoài, sau đó trong lòng âm thầm tính toán một số chuyện, lại cao giọng đối với trong kho hàng nói, "Mạt Thương, ra đi, anh sẽ không làm em bị thương."
Từ trong lời nói của Cận Phi Hàn nghe ra gì đó, Thương Mặc cảm thấy run lên, đang muốn mạo hiểm nấp đi qua nhìn xem xảy ra chuyện gì, lại nghe đến giọng nói của Triệu Mạt Thương truyền đến, "Tào Minh Nghĩa, tôi có thể đi ra ngoài, nhưng mà người của anh phải bảo đảm lập tức rời đi nơi này."
Hít vào một hơi, Thương Mặc không biết Triệu Mạt Thương muốn làm cái gì, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chuyên chú nhìn chằm chằm từ cửa kho hàng muốn thông đến chỗ Triệu Mạt Thương nơi đó phải đi qua, chỉ đợi có người tới gần liền lập tức bắn chết.
"Mạt Thương, ngươi rốt cục nói chuyện." Trong giọng nói của Tào Minh Nghĩa mang theo đắc ý, nói tiếp, "Tôi đáp ứng em, em đi ra tôi liền dẫn người rời khỏi."
"A, lời của anh tôi thực sự không thể tin được." Giọng nói của Triệu Mạt Thương nhàn nhạt, phảng phất giống như đang cùng Tào Minh Nghĩa mặt đối mặt vừa uống trà vừa nói chuyện vân đạm phong khinh, "Anh làm cho tất cả mọi người để súng xuống, tôi sẽ đi ra."
"Chậc chậc, như vậy sao được, chúng ta nếu như để súng xuống, Thương Mặc không phải như cá gặp nước rồi sao?" Tào Minh Nghĩa tiếp tục cùng Triệu Mạt Thương cò kè mặc cả, ánh mắt ý bảo thủ hạ đi vào, lại chợt cảm thấy một cây súng chỉa vào hông của hắn, nhất thời sửng sốt, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Cận Phi Hàn, "Ta sẽ không để cho các ngươi hại Mạt Thương."
Không nghĩ tới Cận Phi Hàn lại có thể tránh thoát thủ hạ của hắn khống chế chạy qua đây, Tào Minh Nghĩa hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
"Mạt Thương, tôi lấy tánh mạng của tôi cam đoan, em đi ra chúng ta liền rời đi nơi này." Đối với Cận Phi Hàn mà nói, giết Thương Mặc tuy trọng yếu, nhưng mà hắn càng muốn đạt được Triệu Mạt Thương, đối với trong kho hàng hô xong, Cận Phi Hàn lại đối với Lý bí thư nói, "Lý bí thư, các ngươi cũng chỉ là không muốn làm cho Mạt Thương đi tham gia mở phiên toà thôi, đúng không?"
Lý bí thư liếc mắt nhìn Tào Minh Nghĩa và Cận Phi Hàn, mặt không chút thay đổi, "Đúng vậy."
"Mạt Thương, em nghe chứ, chỉ cần em theo tôi cùng nhau trở về, không đi tham gia mở phiên toà, chúng ta liền dẫn người rời đi nơi này." Cận Phi Hàn tiếp tục hô, súng trong tay vẫn chỉa vào Tào Minh Nghĩa, mà một bên thủ hạ của hắn cầm súng chỉ vào thủ hạ của Tào Minh Nghĩa, trong lúc nhất thời Tào Minh Nghĩa rõ ràng bị chế trụ.
Nghe được lời nói của Cận Phi Hàn, Triệu Mạt Thương suy xét vài giây, vẫn có chút không yên lòng, "Anh thực sự có thể bảo đảm?"
"Tôi cam đoan!" Nghe ra trong lời nói Triệu Mạt Thương buông lỏng, Cận Phi Hàn đại hỉ, hướng về phía Triệu Mạt Thương hô, "Tào Minh Nghĩa đã bị tôi khống chế chế được rồi, em yên tâm đi."
Trong mắt một hồi xoắn xuýt, đúng là vẫn còn không muốn Thương Mặc bởi vì chính mình xảy ra chuyện gì, cũng biết cô và Thương Mặc dưới tình huống như vậy là không có bất kỳ phần thắng, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng bước ra, xuất hiện ở trước mặt mọi người, theo mỗi một bước của cô đi đến, Cận Phi Hàn có thể nhìn thấy dáng dấp của cô, cũng có thể thấy vẻ mặt băng lãnh của cô, cũng có thể thấy dao găm của cô để ngang trên cổ mình.
"Mạt Thương....." Cận Phi Hàn nhất thời liền vô phương ứng phó rồi, động tác trên tay bị kiềm hãm, Tào Minh Nghĩa lập tức giãy ra. Cũng chính là trong nháy mắt này, Lý bí thư từ đầu tới đuôi vẫn trầm mặc bỗng nhiên giơ súng trong tay hướng Triệu Mạt Thương bóp cò. Trước đó lúc Thương Mặc nhìn thấy Lý bí thư giơ súng lên lập tức rất linh hoạt tiến lên đụng ngã Triệu Mạt Thương, mang theo cô vọt đến phía sau một đống cốt thép.
"Nữ nhân ngốc!" Nhào lên tuy là làm cho Triệu Mạt Thương tránh thoát phát súng kia, có thể là bởi vì xung lực khiến cho dao găm trên tay Triệu Mạt Thương làm cho cổ cô rịn ra một chút huyết dịch, Thương Mặc đau lòng tột đỉnh, giọng nói run rẩy, "Chị....."
Triệu Mạt Thương đưa tay bịt môi Thương Mặc, "Chỉ cần có thể, cũng nên thử một chút...."
Nói xong, cười cười, vừa tiếp tục nói, "Nếu như quả thật thành công, chị chỉ là đáp ứng bọn họ hôm nay theo bọn họ đi, chị biết rõ Tiểu Đản em trong chốc lát khẳng định sẽ đi cứu chị.... Nếu như..... Nếu như thất bại..... Thiếu đi cái liên lụy như chị, Tiểu Đản nhất định sẽ rất nhanh chạy trốn ra ngoài....."
"Nữ nhân ngu ngốc....." Thương Mặc đã không biết nên nói cái gì cho phải, cổ họng giống bị cái gì chặn lại, ôm chặt cô, không để ý phía sau truyền tới đau đớn.
Nàng vừa mới bổ nhào tới Triệu Mạt Thương thì đồng thời viên đạn kia của Lý bí thư cũng bắn vào thân thể của nàng.
"Lý bí thư!" Cận Phi Hàn nhìn thấy Lý bí thư nổ súng, gào thét một tiếng, "Ông làm cái gì!"
Mà Tào Minh Nghĩa cũng nhân cơ hội này, rốt cục chế trụ Cận Phi Hàn, một quyền hung hăng đánh vào trên bụng của Cận Phi Hàn, lau lau máu tươi trên khóe miệng, nghiêm giọng nói, "Cận Phi Hàn, giết Thương Mặc mới là trọng yếu nhất! Phụ nữ, ngươi đi đâu tìm không được!"
"Tào Bang chủ đừng nhiều lời, bảo thủ hạ của cậu ném lựu đạn đi." Lý bí thư nhìn hai người ngừng lại việc tranh đấu kia, lúc này mới nhàn nhạt nói, "Chúng ta cũng nên đi."
Thương Mặc nghe được lời nói của Lý bí thư, sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương, mà Triệu Mạt Thương nhàn nhạt cười cười, ôm lấy cánh tay của nàng, "Chị yêu em."
Em cũng vậy.
Thương Mặc ở trong lòng trùng điệp thở dài, đem Triệu Mạt Thương ôm càng chặt hơn chút ít, nỉ non mà tại bên tai cô nói, "Em cũng yêu chị."
******************