Editor: chuckychut
Sáng sớm, cả bầu trời xanh không có áng mây khiến tâm tình Thương Mặc vô cùng tốt, sau khi xem ai đó vào văn phòng của Trưởng phòng, sửa sang lại áo sơ mi của mình, cũng bước vào phòng làm việc của mình. Trong phòng làm việc có tổng cộng 3 cái bàn, lúc này đã có hai nữ nhân ngồi ở vị trí làm việc, đương nhiên không phải đang làm việc, mà là đang nói chuyện phiếm.
"Tiểu Thương, đã về rồi?" Một nữ nhân ngồi phía trước, khoảng chừng 40 tuổi, là nhóm trưởng của Thương Mặc, đồng thời cũng là Phó trưởng phòng phòng công tố.
"Đúng vậy, bệnh đã khá hơn một chút." Ngồi phía sau một chút là một nữ nhân gần 30 tuổi, thấy Thương Mặc tiến vào cũng nói tiếp, "Trước nay không thấy em xin nghỉ phép, lần nay xin nghỉ lại nghỉ rất lâu ha."
Thương Mặc sờ sờ mũi một cái, lộ ra một nụ cười xán lạn, "Cám ơn Trương tỷ, bệnh đã gần khỏi hẳn rồi."
"Ha ha, vậy thì tốt." Hai nữ nhân cùng đồng thanh gật đầu, nữ nhân tầm 30 tuổi lại nói, "Nhắc tới, Trưởng phòng cũng là hôm nay đi làm nha."
"Đúng vậy, nghe nói Trưởng phòng trở về quê hương, lập gia đình trong nửa tháng." Phó phòng một bên vừa mở máy tính vừa nói, "Trưởng phòng xinh đẹp như vậy, cũng không biết chồng cô ấy sẽ có dáng dấp ra sao."
"Hẳn là rất đẹp trai đi..." Nữ nhân trẻ tuổi họ Lý, đã làm việc tại phòng của Thương Mặc khoảng nửa năm, từ thị trấn được chuyển đến đây, đã kết hôn, nghe nói còn có một cậu con trai 2 tuổi, "Chưa từng thấy Trưởng phòng có nam nhân nào đến đưa đón..."
"Nghe nói là một đại lão bản của một công ty, bề bộn nhiều việc." Phó trưởng phòng đứng dậy, ngồi xuống bàn trà pha trà, nhìn lên thấy Thương Mặc đứng ở một bên, mỉm cười, "Tiểu Thương, đến uống trà."
"A... hả... à... được." Thương Mặc đi tới, ngồi vào đối diện Phó trưởng phòng, lại tựa như nhớ tới cái gì, từ trong túi xách của mình lấy ra một túi trà, "Trương tỷ, đây là lá trà ở quê nhà, em xem cũng không uống hết, liền mang đến đây."
"Tiểu Thương lại đem lá trà đến." Phó trưởng phòng rót chén trà đặt vào trước mặt nàng, nụ cười khả ái, "Văn phòng chúng ta có rất nhiều trà đều là em mang tới nha."
"Haha...." Thương Mặc cười nhạt tiếp lấy, sau đó người phụ nữ họ Lý kéo ghế của cô ấy ngồi xuống, có chút nhiều chuyện mà đối đầu với Thương Mặc nói, "Tiểu Thương, nghe nói Trưởng phòng là học tỷ của em, thế nào, có thấy qua chồng của cô ấy hay chưa?"
"Hả, cái này..." Thương Mặc giơ tay lên, gãi gãi gò má, chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của nàng đột nhiên hiện ra trước mắt hai người. Người phụ nữ họ Lý trợn to mắt, nhìn chằm chằm tay Thương Mặc, "Tiểu Thương, em thế nào cũng..."
"À, cái này..." Thương Mặc xấu hổ cười cười, "Em là không muốn bị theo đuổi, Lý tỷ, Trương tỷ, các chị biết đấy."
"Đúng vậy..." Phó trưởng phòng quét mắt qua ngón tay nàng, "Chúng ta đã nghe em nói nhiều lần."
"Haha, cái này có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái." Thương Mặc lắc lắc trước mặt hai người, "Cho nên đó rất đơn giản là chiếc nhẫn, kỳ thật cũng chỉ là một chiếc nhẫn thôi."
"Thì ra là thế." Phó trưởng phòng và nữ nhân kia liếc nhau, lại tựa như là có thể lý giải lời nói của Thương Mặc, gật đầu một cái.
"Tiểu Lý, lần trước hồ sơ của vụ giết người liên hoàn đâu, đưa cho tôi xem một chút." Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, Triệu Mạt Thương giẫm giày cao gót đi tới, chứng kiến thấy dáng dấp ba người ở đó ngồi uống trà, khẽ nhíu chân mày.
"A... được." Nữ nhân họ Lý ngay lập tức đứng lên, vội vội vàng vàng đi tìm tập hồ sơ, Triệu Mạt Thương thấy tác phong làm việc xốc xếch của nàng, chân mày liền nhíu chặt hơn, "Tôi về phòng trước, chờ tìm đủ thì mang đến cho tôi."
Bỏ lại những lời này, Triệu Mạt Thương lại bước "lộc cộc" mà đi ra khỏi phòng làm việc, chỉ là lúc gần đi nhìn Thương Mặc liếc mắt một cái, có chút ý vị thâm trường. Thương Mặc nháy mắt mấy cái, nhìn cô đi ra ngoài, khóe miệng khẽ nhếch, trong con ngươi chợt lóe qua một nụ cười.
"Trên ngón tay Trưởng phòng đeo chiếc nhẫn đính kim cương thật lớn." Nữ nhân họ Lý tìm ra tập hồ sơ, không nhịn được cảm khái một câu. Thương Mặc trong mắt có tiếu ý, đứng lên, "Lý tỷ, em vừa lúc muốn đến chỗ Trưởng phòng trả phép, giúp chị cầm hồ sơ qua luôn."
"Được, tốt." Nữ nhân Lý rất cao hứng gật đầu, đem hồ sơ đưa cho Thương Mặc, "Nhưng mà em phải cẩn thận một chút, Trưởng phòng vừa rồi sắc mặt rất khó nhìn nha."
"Vâng." Thương Mặc cầm hồ sơ ra khỏi phòng làm việc, đi tới cửa phòng làm việc của Triệu Mạt Thương, khẽ gõ một cái lên cánh cửa, sau khi nhận được sự đồng ý, mở cửa đi vào trong, đóng cửa lại, đi tới trước bàn Triệu Mạt Thương đem hồ sơ đưa cho cô, "Trưởng phòng, hồ sơ chị muốn tìm đây."
Triệu Mạt Thương nghe tiếng ngẩng đầu lên thì đúng là nàng, nhẹ nhíu mi, "Tại sao lại là em?"
"Hihi..." Thương Mặc thấy cô cũng không phải bộ dáng giải quyết công việc kia, lập tức phóng đến sau bàn làm việc, ngồi xổm xuống, thật biết điều mà nhìn cô, "Nhớ chị."
"Ngốc tiểu Đản." Trong lòng một mảnh mềm mại, Triệu Mạt Thương duỗi tay đến vỗ vỗ đầu của nàng, "Mới tách ra không bao lâu mà."
"Lại nhớ." Thương Mặc không chút do dự đáp, duỗi tay nắm lấy tay cô, dán lên mặt mình cạ cạ, đôi mắt sáng trong suốt, "Các bà cô ấy đều ở đây đoán chồng của Triệu trưởng phòng có đẹp trai hay không đây."
Nghe vậy, vuốt vuốt cái mũi của nàng, Triệu Mạt Thương trong mắt nhu tình như nước, "Vậy em nói có đẹp trai không nha."
"Khà khà..." Thương Mặc nâng lên nụ cười, nhìn Triệu Mạt Thương một chút, lại nhìn chiếc nhẫn trên tay cô một chút, "Lão bà."
Mặt đỏ ửng, Triệu Mạt Thương rút tay về, viên kim cương trên chiếc nhẫn ở ngón áp út vô cùng dễ thấy, Thương Mặc lanh tay lẹ mắt bắt lại được, hôn một cái, "Chúng ta bây giờ chính thức là vợ chồng."
"Đúng..." Triệu Mạt Thương rút tay về, xoa xoa lỗ tai của nàng, thu hồi ý cười, "Nhanh, đi làm việc!"
"A..." Thương Mặc há miệng ra, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, không chịu đứng lên, Triệu Mạt Thương khẽ cười thành tiếng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đang chu lên của nàng, thanh âm thật thấp, "Như vậy có thể chứ?"
"Được, được." Người vẫn bộ dạng buồn bã, ai oán ngay lập tức vui vẻ, đứng dậy, "Em trở về đây."
"Haha, đi đi, ngoan." Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc đi ra khỏi phòng làm việc, lúc đóng cửa còn không quên bày ra với mình bộ dáng cười ngây ngô, trong lòng bị ngọt ngào lấp đầy.
Nửa tháng trước, Thương Mặc tùy tiện làm cho bệnh viện đưa ra một giấy chứng nhận nghỉ bệnh nửa tháng, mà cô đã xin nghỉ phép nửa tháng với Kiểm sát trưởng để kết hôn, nói muốn về quê nhà kết hôn. Tiếp theo ở trong nhà cử hành hôn lễ, sau đó hai người dùng mười mấy ngày còn lại để đi hưởng tuần trăng mật, thẳng đến tận ngày hôm kia mới trở về, ngày hôm qua ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm nay lại đi làm lại.
Nhớ tới hơn mười ngày Thương Mặc quấn quýt si mê, Triệu Mạt Thương chống cằm nhàn nhạt cười, trong mắt một mảnh nhu tình như nước.
Buổi trưa, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương kề vai ra khỏi Viện kiểm sát. Bởi vì toàn bộ Viện kiểm sát đều biết rõ Triệu Mạt Thương là học tỷ của Thương Mặc, vì vậy đối với việc hai người cùng rời đi cũng thành thói quen. Mới ra khỏi Viện kiểm sát không bao xa, Thương Mặc liền nhịn không được đi đến nắm tay Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương nghiêng đầu, oán trách mà liếc nàng một cái, lại hết sức tự nhiên cùng nàng mười ngón tay đan chặt.
"Chúng ta hôm nay ăn ở bên ngoài đi." Chuyện tình Thanh Long Bang lần nữa lại giao về tay Thương Thần Nho, đương nhiên, Thương Mặc cũng sẽ vì ông mà gánh vác một phần trách nhiệm, bất quá bởi vì hắc đạo ở phía Nam thực sự quá yên ổn, vì vậy Thương Mặc vẫn luôn nhàn hạ. Thời gian công tác ở Viện kiểm sát đúng là rất tốt, ở nhà có thể thấy Triệu Mạt Thương, thời điểm công tác còn có thể thấy Triệu Mạt Thương. Tuy Triệu Mạt Thương cùng nàng không được ở chung một phòng làm việc, nhưng là có phòng làm việc riêng, thỉnh thoảng đi trộm hương vẫn là có thể.
"Được, đi đâu ăn?" Triệu Mạt Thương cưng chiều nhìn nàng, thấy ở dưới cổ áo có một cái nút không cài tốt, liền tự tay giúp nàng cài lại.
"Còn nhớ rõ em mời lần đó chị ăn cơm không?" Thương Mặc cợt nhả mà cười, "Chính là chị nói không nên lãng phí đó..."
"Ừ, còn nhớ." Triệu Mạt Thương ôm cánh tay Thương Mặc ở trên đường đi dạo, nhớ đến lúc đó mình và Thương Mặc chỉ mới cùng một chỗ không bao lâu, Thương Mặc thậm chí ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp, nhất thời liền nở nụ cười.
"Vậy hôm nay có thể tới đó hay không?" Thương Mặc giương mắt mong đợi nhìn Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương ngưng mắt nhìn nàng, thanh âm êm dịu, "Lại có âm mưu gì?"
"Không có." Thương Mặc lập tức lắc đầu, tay nắm thật chặt tay Triệu Mạt Thương, ngoan ngoãn mà nói, "Không phải đều nói tình nhân muốn đi nơi nào đó ăn cơm sao, chúng ta lần trước... ngô... lần trước bầu không khí chưa đủ tốt..."
"Haha..." Triệu Mạt Thương không có tiếp lời, giương mắt lên nhìn, kia là nhà hàng Tây đã trong tầm mắt của các nàng. Cô vẫn một mực đi theo bước chân của Thương Mặc, thái độ khi ở ngoài là như vậy, vẻ mặt hiện lên nụ cười ôn nhu.
Vốn tưởng rằng bữa cơm này có thể ngọt ngào ăn xong, sao đó hai người về nhà ngủ trưa, lại không ngờ tới, cư nhiên sẽ gặp phải Phó Quân cùng Khương Cẩm Hoàng đã lâu không thấy.
Thời điểm Phó Quân nhìn thấy Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương, rõ ràng hiện lên một chút sửng sốt, đặc biệt là khi nhìn thấy nhẫn đeo trên ngón áp út, trong nháy mắt ngực cảm thấy đau khiến cho nàng ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Rõ ràng đã một năm rồi không gặp Thương Mặc, rõ ràng đã chết tâm, nhưng vì cớ gì vẫn cảm thấy khó chịu?
Môi Phó Quân khẽ cắn, nhiều lần không muốn quay đầu nhìn lại, rồi lại không khắc chế nổi nhìn chằm chằm hai chiếc nhẫn kia, Khương Cẩm Hoàng ngồi đối diện nàng cũng quay đầu nhìn, thấy Thương Mặc và Triệu Mạt Thương, cũng ngẩn người, kế tiếp là tức giận mà đứng dậy, đã muốn lao đi. Phó Quân vội vàng nắm tay cô lại, có chút tức giận, "Không nên hồ nháo!"
"Quân, tôi không hiểu." Khương Cẩm Hoàng nắm chặt tay của Phó Quân, Phó Quân sắc mặt liền biến sắc, muốn đem tay rút về, Khương Cẩm Hoàng lại gắt gao nắm lấy, làm thế nào cũng không buông ra. Chân mày Phó Quân nhíu lại càng chặt hơn, sắc mặt cũng trầm xuống, "Khương Cẩm Hoàng, tôi đã nói, chúng ta không có khả năng, ngày hôm nay nếu như không phải bởi vì hai nhà chúng ta có quan hệ làm ăn, tôi cũng sẽ không cùng với cô ăn cơm đâu."
Tay Khương Cẩm Hoàng run rẩy, chán nản buông ra, "Vì sao, tôi có chỗ nào thua kém Thương Mặc, vì sao tôi thích cậu nhiều năm như vậy, tôi từ lớp mười liền bắt đầu thích cậu, đã nhiều năm như vậy, nơi nào lại không xứng với cậu..."
Bị nàng nói xong một trận khó chịu, Phó Quân nhịn không được nhìn Thương Mặc, lại vừa vặn thấy một màn Triệu Mạt Thương cầm khăn tay giúp Thương Mặc lau đi vết dầu mỡ dính trên khóe miệng, nhất thời ngực có cảm giác bị một đòn nghiêm trọng, hơn nữa thật lâu mới tỉnh lại, cúi đầu, động tác chậm rãi cắt từng miếng thịt bò bít tết, thanh âm thật thấp, "Khương Cẩm Hoàng, chúng ta không thể nào, tôi thủy chung không có biện pháp yêu cô."
Yêu là một loại cảm giác, ép buộc không thể có kết quả được.
*******