Chương 75
"Được rồi, cháu tên gì?" Thở dài, Triệu Mạt Thương cưỡng ép đè xuống cảm xúc hỏi.
"Triệu Nam." Nam Nam ngừng lệ, một bên hít khí một bên trả lời.
Triệu Mạt Thương nhíu lên mi, "Triệu?"
"Mẹ. . ." Triệu nam bỉu môi, một bộ nước mắt lưng tròng, "Người có phải rất ghét Nam Nam hay không?"
"A. . ." Triệu Mạt Thương thần sắc ngưng lại, có chút lúng túng nhìn cô bé, ho khan một tiếng, "Làm sao lại vậy được, nhưng mà, ta không phải mẹ của cháu."
Loại chuyện này tuyệt đối không thể lấy ra đùa giỡn, trước không nói thân là kiểm sát trưởng phải tài sản trong sạch không có chút nào giấu giếm, kể cả Thương Mặc bên kia, cô cũng không muốn để cho cái người nhỏ mọn đó ghen.
"Mẹ không muốn Nam Nam. . ." chóp mũi Triệu Nam rung động mấy cái, nhìn Triệu Mạt Thương tròng mắt lại dần dần bị sương mù bao phủ.
Triệu Mạt Thương thần sắc hạ xuống, lạnh lùng nhìn cô bé mấy giây, "Vậy cháu từ từ khóc đi, khóc xong kêu ta, ta có lời hỏi cháu."
Dứt lời, Triệu Mạt Thương đứng lên đi thẳng ra phòng khách.
Nàng còn cùng Thương Mặc nói đứa bé kia chơi xấu cùng Thương Mặc giống nhau, thật sự là rất ngốc......
Tiểu Đản nhà cô, mới sẽ không động một chút là khóc.
Nghĩ đến Thương Mặc cũng giống như cô bé kia, động một chút là đối với mình khóc, Triệu Mạt Thương không nhịn được lộ ra một nụ cười.
Nếu như Tiểu Đản cũng giống cô bé kia, tựa hồ rất khả ái đây.
Liếc nhìn điện thoại di động để ở trên bàn trà trong phòng khách, Triệu Mạt Thương không nhịn được liền muốn gọi điện thoại cho Thương Mặc.
Ngay tại thời điểm cô do dự, điện thoại di động đặt ở trên bàn trà lần nữa chấn động, Triệu Mạt Thương đi tới, thấy tên người gọi trên màn hình che miệng cười khẽ.
"Tắm xong rồi sao?" Thương Mặc đã nằm trên giường, trong tay cầm điện thoại di động, giọng đáng yêu, "Em tính thời gian một chút, chờ chị tắm xong mới gọi cho chị. . ."
"Phí điện thoại rất đắt, Tiểu Đản ngốc~~" Triệu Mạt Thương cưng chiều nói làm như trách cứ.
"Ô, em nhớ chị mà." Thương Mặc làm nũng nói, một chút hình tượng Thiếu chủ cũng không có.
Triệu Mạt Thương nghe nàng nói như vậy, lại nhẹ nhàng nhàn nhạt cười một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn phòng khách, hạ thấp giọng, "Chờ một chút nga, chị trở về phòng đã."
Cầm điện thoại di động trở lại trong phòng ngủ của mình, Triệu Mạt Thương cởi dép lê ngồi vào trên giường, "Đều là tại em, vừa rồi cũng chưa thật tốt cùng em nói chuyện."
"Ô...." Thương Mặc trong tay như cũ cầm ảnh chụp hai người ôm hôn, trên mặt mang ngọt ngào cười ngây ngô, "Vậy chị nói, em nghe. . ."
" Ừ. . ." Triệu Mạt Thương nghĩ đến Triệu Nam, thở dài, "Tiểu Đản, chị không có thói quen trong nhà có một đứa trẻ. . ."
"Vậy thì vứt bỏ." Thương Mặc ngắn gọn nói, nhíu mày cười xong, đôi mắt trầm xuống nói.
"Phốc. . . Nói bậy bạ gì đó em. . ." Triệu Mạt Thương còn tưởng rằng Thương Mặc nói đùa, khẽ cười một hồi, hồi phục lại bình tĩnh lại nói, "Chị càng không có thói quen trong nhà không có em. . ."
Trong lòng một trận tê dại, Thương Mặc chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngay cả khí lực cầm điện thoại di động cũng không có, buông lỏng nằm xuống, thanh âm nhẹ nhàng, cũng rất kiên định, " Em sẽ. . . Mau chóng trở về."
"Tiểu Đản. . ." Triệu Mạt Thương cũng nằm trên giường, thở dài gọi tên Thương Mặc, "Đều là em làm hại, chị trước kia. . . Mới sẽ không như vậy.........."
Thương Mặc vẻ mặt ôn nhu, ngón tay vuốt nhẹ tấm hình kia, nhìn sườn mặt Triệu Mạt Thương trong hình, "Em trước kia cũng sẽ không như vậy a. . ."
"Vậy. . . Chúng ta coi như là tai họa của đối phương sao?" Triệu Mạt Thương nhớ tới mọi chuyện từ khi cùng Thương Mặc quen biết tới nay, nụ cười bên khóe môi có vẻ ôn nhu dị thường ngọt ngào, "Cùng hạ độc đối phương?"
"Dù sao. . . Không có thuốc nào chữa được, cũng không muốn giải trừ."
Hai người cứ như vậy ngọt ngào mật mật nói nửa giờ vô nghĩa, rốt cuộc tới lúc điện thoại di động của Thương Mặc thiếu phí nhắc nhở tin nhắn sau đó cắt đứt.
Triệu Mạt Thương đem điện thoại di động thả lên giường, hát khẽ cầm khăn tắm cùng quần áo định đi tắm, mới đi đến cửa phòng tắm, bỗng nhiên dừng bước.
Đi trở về đi đem những thứ đó thả lên giường, Triệu Mạt Thương rất bất đắc dĩ ra phòng ngủ đến khách phòng đi xem Triệu Nam.
Triệu Nam đã sớm ngủ, trên mặt tràn đầy nước mắt, chóp mũi hồng hồng.
Âm thầm trong lòng thở dài hai tiếng, Triệu Mạt Thương giúp Triệu Nam đắp kín mền, đưa tay dè dặt giúp Triệu Nam đem nước mắt lưu lại trên mặt lau sạch, lắc đầu một cái, đứng dậy ra khách phòng đóng cửa lại.
Có phải thái độ của cô quá kém hay không?
Nhưng mà, cô thật không có biện pháp dung túng cùng ôn nhu đối đãi bất kỳ người nào trừ Thương Mặc ra.
Cô cũng không phải là một người giỏi chung đụng cùng người khác, đối đãi những người khác, vĩnh viễn đều là trong trẻo lạnh lùng mà hời hợt.
Thương Mặc là ngoại lệ, một cái ngoại lệ tràn đầy kinh hỉ ngoài ý muốn.
Ngày kế, Thương Mặc thật sớm thức dậy, vươn vai một cái, lần nữa định tới cửa viếng thăm Công tước Lô Tạp Tư.
Đoàn người sau khi ăn sáng xong liền ra cửa hướng hào trạch* Công tước Lô Tạp Tư đi, lần này, rốt cuộc được mời vào.
*: nhà sang trọng.
Một đường được mời đến đại sảnh, mấy người Thương Mặc được biết Công tước Lô Tạp Tư còn chưa thức dậy, cần chờ đợi.
"Thiếu chủ. . ." Lâm Vũ Đồng nhíu mày, nói khẽ với Thương Mặc, "Lô Tạp Tư này không khỏi thật là quá đáng đi, Thanh Long Bang chúng ta lại không kém với bọn họ. . ."
Thương Mặc tay cắm túi quần đánh giá phòng khách, nghe được lời nói của Lâm Vũ Đồng, nhàn nhạt nói: Quên đi, dẫu sao Lô Tạp Tư cùng ba tôi tuổi tác tương cận, tạm thời tôn trọng trưởng bối đi."
Lâm Vũ Đồng yên lặng gật đầu, ôm ngực đứng ở sau lưng Thương Mặc cảnh giác quan sát chung quanh.
"Thương tiểu thư, Công tước đã thức dậy, đang mặc quần áo, hy vọng ngài chờ một hồi nữa." Quản gia đi tới, hướng về phía Thương Mặc nói.
" Ừ." Thương Mặc nhìn quản gia kia vẻ mặt kiêu căng, khẽ mỉm cười, gật đầu chào coi như đáp lại.
Lúc này, từ ngoài cửa đi vào một nam tử trẻ tuổi E Quốc, thấy mấy người Thương Mặc, lộ ra nụ cười tự cho là đúng dùng tiếng Trung đối với Thương Mặc nói, "Cô chính là tiểu thư của Thanh long bang Z quốc?"
Đôi mắt Thương Mặc lạnh lùng quét qua người đàn ông một cái, cũng không trả lời vấn đề của hắn, "Ngươi là?"
"Tôi là cháu của Công tước Lô Tạp Tư, An Đức Liệt." Người đàn ông trẻ tuổi mặt đầy cao ngạo, "Các người cũng có thể gọi tôi là Bá tước An Đức Liệt."
"Hứ." Thương Mặc tùy ý đáp một tiếng, liền lại tiếp tục ngẩn người.
Bất quá là một nam nhân dựa vào thế lực của thúc thúc liền diễu võ dương oai thôi.
"Cô hẳn tên là Thương Mặc." Thấy Thương Mặc yên lặng, An Đức Liệt bắt đầu không thuận theo không buông tha, dùng tiếng Trung gượng gạo nói, "Nghe nói nữ hài tử Z quốc các cô đều là cái loại đó hiền thê lương mẫu, cô tại sao phải làm loại chuyện của đàn ông này, hẳn phải ở nhà làm việc nhà."
Sờ sờ cái mũi, Thương Mặc liếc mắt nhìn An Đức Liệt, "Phải không?"
"Đúng vậy, phụ nữ cũng không nên đi ra ngoài ném đầu ló mặt, đặc biệt là loại vinh dự gia tộc này chúng tôi sẽ không để cho phụ nữ đi ra làm việc này." An Đức Liệt nghễnh đầu, vẻ mặt tự đắc, "Cô sau này cũng không thể tiếp tục làm loại chuyện này."
Nhẹ nhàng khiêu mi, đôi mắt Thương Mặc sâu thẳm, nhìn thẳng An Đức Liệt, "Tôi sau này ?"
"Đúng vậy, cậu cô định đem cô gả cho tôi." An Đức Liệt như cũ nghễnh cao đầu, "Gả lại đây sau, cô. . . A!"
Lâm Vũ Đồng một quyền đánh vào trên mặt An Đức Liệt, một quyền kia mạnh mẽ hung ác, làm cho lỗ mũi An Đức Liệt lập tức trào ra rất nhiều máu. (Triệu tỷ said: tiểu Đồng đánh hay lắm =)))
"Vũ Đồng, tại sao có thể xuất thủ đánh người." Thương Mặc nhíu mày một cái, như là trách cứ nhìn Lâm Vũ Đồng một cái, trong mắt nhưng không che giấu được tán thưởng, "Cũng may Bá tước An Đức Liệt đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không cùng thuộc hạ như cậu so đo."
An Đức Liệt vốn muốn nổi giận, vừa nghe Thương Mặc nói như vậy, nhất thời á khẩu không trả lời được, cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng nói, "Quả nhiên đàn bà dạy dỗ thuộc hạ không tốt."
Lâm Vũ Đồng đang định đi lên tiếp tục đánh hắn, Thương Mặc đối với hắn nháy mắt, từ trong túi móc ra khăn giấy đi tới, "Xin lỗi, tôi trở về sẽ thật tốt dạy dỗ bọn họ."
An Đức Liệt che mũi, máu mũi như cũ không ngừng trào ra, thấy Thương Mặc cầm khăn giấy đi tới, đưa tay muốn tiếp, Thương Mặc nhưng tránh qua tay hắn, rất lễ phép nói, "Tôi giúp ngài lau đi."
Thần sắc càng kiêu căng, An Đức Liệt cúi đầu đang muốn để cho Thương Mặc giúp hắn lau máu mũi, Thương Mặc bỗng nhiên lảo đảo một cái hướng bên cạnh hắn ngã xuống, An Đức Liệt theo bản năng phải dùng tay đi đỡ, Thương Mặc bước chân hơi chậm lại như là muốn ổn định thân thể, An Đức Liệt vừa muốn đỡ nàng, phía dưới nơi nào đó làm trọng yếu bỗng nhiên bị một cái gì đó cứng rắn chỉa vào, cúi đầu nhìn một cái, sắc mặt đại biến.
Ngáp một cái, Thương Mặc trên tay hơi dùng sức, súng lục đen bóng chỉa vào một chỗ nào đó trên người An Đức Liệt lười biếng nói, "Bá tước An Đức Liệt, thật ra thì tiểu nữ tử thích hợp hơn giết người phóng hỏa gì đó."
"Cô........" An Đức Liệt trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, một hồi xanh một hồi trắng, trợn mắt nhìn Thương Mặc, một câu nói cũng không nói được.
"Hoặc là, Bá tước An Đức Liệt phải thử một chút?" Thương Mặc hưng trí dạt dào nhìn người đàn ông E quốc cao lớn, mấy người Lâm Vũ Đồng ở bên cạnh cố gắng nín, không để cho mình bật cười.
"Thương tiểu thư đây là ý gì?" An Đức Liệt xanh mặt, "Lô hàng kia các ngươi không cần sao?"
"Vũ Đồng, cậu nói. . . cháu Công tước Lô Tạp Tư, cùng lô hàng kia, cái nào càng đáng tiền hơn?" Thương Mặc không trả lời vấn đề của hắn, mà là quay lại hỏi Lâm Vũ Đồng.
"Thiếu chủ, dĩ nhiên là quân hỏa kia đáng giá hơn, bất quá nếu như đem hắn vứt xuống trần mụ mụ nơi đó, qua mười năm bát tái, nói không chừng có thể kiếm về những tiền kia." Lâm Vũ Đồng nín cười, rất có Uông Minh phong độ nói.
"Nga, như vậy, còn phải mười năm bát tái a." Thương Mặc mặt đầy vẻ suy tư, tiếp theo lộ ra một nụ cười đểu, "Chỉ không biết Bá tước An Đức Liệt chịu không được a. . . Bạo cúc thần mã, chậc chậc chậc........" (tại hạ bái phục Mặc Thiếu chủ a, "bạo cúc" cười chết ta :v)
"Bạo cúc? Đó là cái gì?" An Đức Liệt kỳ quái hỏi.
"A. . ." Thương Mặc lắc đầu một cái, nhún nhún vai, ý bảo Lâm Vũ Đồng tới, đem An Đức Liệt giao cho hắn, lúc này mới lớn tiếng nói, "Công tước Lô Tạp Tư, tôi biết ngài đang nhìn, tôi kính ngài là trưởng bối, mới lấy lễ mà đối đãi, nếu ngài cố ý như vậy, chớ trách tôi không khách khí."
"Bốp, bốp, bốp........." Tiếng vỗ tay vang lên, một người đàn ông trung niên cùng An Đức Liệt có chút tương tự đứng ở trên lầu mắt nhìn xuống Thương Mặc, "Thương Thiếu chủ không hổ là con gái Thương bang chủ, chẳng qua là, như vậy xung động sợ rằng không tốt."
"Haha, thật không tốt sao?" Thương Mặc câu khởi một chút cười xấu xa, "Tôi nghe nói Công tước Lô Tạp Tư chỉ có một người cháu làm truyền nhân?"
"Ngươi còn không ra ngoài?" Lô Tạp Tư mặt đầy dửng dưng, tay chống lan can, "Thương Thiếu chủ quá mức trẻ tuổi."
"A. . ." Thương Mặc khoát khoát tay, ý bảo Lâm Vũ Đồng buông An Đức Liệt ra, vẻ mặt tự tin, "Huống chi, người này, cũng không phải An Đức Liệt chân chính, đúng không?"
"Hử?" Lô Tạp Tư mắt nhìn xuống Thương Mặc, có chút tán thưởng, "Cô cũng biết."
"Công tước Lô Tạp Tư." Thương Mặc ngước đầu, giọng đúng mực, "Tôi hy vọng, ngài có thể đem quân hỏa kia trả lại cho tôi."
"Cô có lập trường sao? Có vốn liếng sao?" Lô Tạp Tư mắt nhìn xuống Thương Mặc, giọng ngạo nghễ, "Cô bây giờ đều là ngẩng mặt cùng ta nói chuyện, cô có tư cách gì cùng ta muốn. . ."
Huyệt Thái dương bỗng nhiên bị một khẩu súng chỉa vào, Lô Tạp Tư nhất thời không có lời nói.
Thương Mặc duỗi thắt lưng, chậm rãi đi đến trên lầu, cho đến trước mặt Lô Tạp Tư, "Bây giờ, tôi có tư cách cùng ngài nói chuyện sao?"