Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 79

Chương 79
Cúp điện thoại, Triệu Mạt Thương để điện thoại di động buông xuống, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Thương Mặc rốt cuộc gọi điện thoại tới, vẫn dùng số điện thoại di động trong nước.
Chẳng qua là. . . Mơ hồ, vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Tại sao tiếng hít thở so với bình thường nặng hơn nhiều như vậy? Tại sao giọng nói chuyện như vậy kỳ quái, giảm thấp xuống nhiều như vậy?
Triệu Mạt Thương càng nghĩ càng kỳ quái, muốn lần nữa gọi lại hỏi Thương Mặc, do dự một chút, vẫn là không có, quay lại gọi điện thoại cho Lệnh Hồ Huyên, không ngờ đầu điện thoại kia lại là một giọng nữ nói nàng đã tắt máy.
Lệnh Hồ Huyên lúc này vẫn còn ở trên máy bay trực thăng, sốt ruột nhìn đồng hồ, "Thiếu chủ bên kia có tin tức gì không?"
Uông Minh lắc đầu một cái, "Không có."
Linh Lung ngồi một bên, bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền, người khẽ run, ánh mắt đỏ bừng.
Lúc ấy cô nên kiên trì cùng Thiếu chủ cùng đi thành phố N.
Thương Mặc núp ở chỗ khuất, người bao vây nàng dần dần bắt đầu không nhịn được, từng chút đến gần.
Bóp cò bắn ngã người đi đằng trước nhất, nhưng lại bỏ quên một hướng khác, vai trái Thương Mặc lại trúng một phát đạn, nửa người trên cơ hồ đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!" Hợp với bốn phát súng, một hướng khác, mấy người bỗng nhiên ngã xuống đất, sau khi Liên Tề giải quyết mấy chục người bên kia xong liền chạy tới một hướng khác Thương Mặc trong phế tích, mang súng bắn chết người bao vây ở chung quanh Thương Mặc.
"Còn có một người!" Cận Phi Hàn lạnh mặt "Phái một nhóm người khác đi qua giữ chân người kia, Thương Mặc đã bị trọng thương, chống đỡ không được bao lâu."
Máu chảy ra đồng thời thể lực cũng dần dần bị rút sạch, Thương Mặc vô lực ngồi dưới đất, dựa vào một mặt tường, tay như cũ cầm súng.
Cận Phi Hàn phất tay một cái, mấy người từng chút đến gần, thận trọng, hết sức không phát ra âm thanh, Thương Mặc như cũ nhắm hai mắt, cho đến thời điểm mấy người kia đến gần nàng, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, chợt mở mắt ra, giơ súng chỉa về phía bên ngoài bắn mấy súng, trong mắt xẹt qua dục vọng thị huyết, kéo khóe miệng đứng lên, dời đến một bên tường khác, cởi áo khoác xuống ném ra ngoài, thân mình cũng lăn đi theo, ở thời điểm sự chú ý của tất cả mọi người đều bị dời đi vọt đến bên kia cùng Liên Tề hội hợp.
"Thiếu chủ." Liên Tề trên người cũng bị thương, cũng không chật vật như Thương Mặc, hướng về phía bên ngoài bắn mấy súng, rất lo lắng gọi một tiếng.
" Ầm! Bịch bịch! Đoàng đoàng đoàng. . ."
"Tạch tạch tạch cạch cạch. . ."
Một trận hổn loạn tiếng súng truyền tới, tiếp theo là âm thanh lái xe vào, Thương Mặc trong lòng vui mừng, biết cứu binh tới, trên mặt vẫn như cũ không buông lỏng, hướng về phía người định đến gần lại là một phát súng.
"Người của Thanh Long Bang tới!" Không biết là ai trước hô một tiếng, bên ngoài loạn thành một đoàn.
Cận Phi Hàn thấy tình thế không đúng, không cam lòng mắt nhìn chỗ Thương Mặc trốn, muốn đi giết Thương Mặc vừa sợ kỹ thuật bắn súng của Thương Mặc, cuối cùng oán hận mắng một câu, ở dưới sự bảo vệ của thủ hạ phá vòng vây ra.
"Thiếu chủ, có thể đi ra ngoài." Liên Tề hướng về Thương Mặc kêu một tiếng, Thương Mặc nhưng một chút động tĩnh cũng không có.
"Thiếu chủ?" Liên Tề đi tới, đụng một cái cánh tay Thương Mặc, thân mình Thương Mặc đổ về phía sau, Liên Tề vội vàng tiếp lấy, lúc này mới phát hiện Thương Mặc đã hôn mê bất tỉnh.
Ôm Thương Mặc chạy ra ngoài, nhưng bởi vì chân bị thương, mới chạy mấy bước, Liên Tề liền ngã xuống đất, mọi người nghe tiếng đi đến, lại thấy Thương Mặc hôn mê bất tỉnh, dưới sự kinh hãi lập tức ba chân bốn cẳng đem Thương Mặc nâng lên thả vào trên xe, tài xế nhấn ga nhanh chóng chạy về thành phố.
-----------------------
Chờ đến lúc mấy người Lệnh Hồ Huyên chạy đến, Thương Mặc sắp bị đẩy vào phòng cấp cứu, lại mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Thiếu chủ!" Linh Lung nhào tới, nước mắt rơi như mưa.
Thương Mặc kéo khóe miệng cười một tiếng, tiếp quay đầu nhìn Lệnh Hồ Huyên, thanh âm khàn khàn, "Huyên tỷ, đừng nói cho chị ấy biết."
Lệnh Hồ Huyên tự nhiên biết Thương Mặc nói ai, ngậm lệ gật đầu một cái, nhìn Thương Mặc bị đưa vào phòng cấp cứu, hấp hấp cái mũi, hướng về phía thủ hạ của mình nói, "Phong tỏa tin tức, đừng để cho bất kỳ người nào biết Thiếu chủ bị thương."
"Dạ !"
Khởi động lại điện thoại di động đang định phân phó người phía dưới làm tốt công việc, nhưng phát hiện trên điện thoại di động tên người liên tiếp điện, rõ ràng chính là Triệu Mạt Thương.
Do dự một chút, Lệnh Hồ Huyên vẫn là lựa chọn gọi điện lại cho số điện thoại kia.
Mí mắt nhảy một đêm, Triệu Mạt Thương sau khi xác định Triệu Nam đã ngủ say, đứng dậy trở về phòng mình, mà lúc này, điện thoại của Lệnh Hồ Huyên cũng tới.
"Trưởng phòng Triệu đã trễ thế này gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ lại muốn hẹn tôi?" Khi nghe thấy giọng kiều mị của Lệnh Hồ Huyên, Triệu Mạt Thương hoàn toàn yên lòng.
"Ồ, không có gì, gọi điện thoại chơi." Triệu Mạt Thương nhàn nhạt tùy tiện tìm một lý do, "Cô có thể tiếp tục tắt máy."
Cố ý nũng nịu nói chuyện Lệnh Hồ Huyên bất đắc dĩ cười khổ, tiếp tục dùng giọng ngọt phải phát ngấy nói, "Triệu trưởng phòng thiệt là, muốn người ta liền muốn người ta, cần gì phải che giấu ~~ "
Liếc mắt xem thường, Triệu Mạt Thương tức giận nói, " Cô vẫn là đừng đùa giỡn quá mức, cẩn thận tiểu muội muội bên người cô tức giận."
Thật không biết Lệnh Hồ Huyên nghĩ như thế nào, chung quy ở trước mặt cô gái gọi là Linh Lung một bộ dáng phóng đãng, rõ ràng là người lúc học đại học một lần yêu đều chưa nói qua.
Liếc nhìn Linh Lung mặt đầy nước mắt cố chấp đứng ở cửa phòng cấp cứu, Lệnh Hồ Huyên ngầm thở dài, giọng vẫn mềm mại đáng yêu như vậy, "Cám ơn Triệu trưởng phòng nhắc nhở, vậy tôi đi dỗ tiểu bảo bối nhà tôi, Triệu trưởng phòng, mộng đẹp."
" Ừm, tạm biệt." Triệu Mạt Thương bình tĩnh trả lời một câu, mặt nhưng không nhịn được đỏ lên.
Thương Mặc mỗi lần sau khi cùng cô làm chuyện kia xong, cũng đều thỏa mãn mang giọng cưng chiều gọi cô là bảo bối.
"Tiểu Đản. . ." Lầm bầm gọi một tiếng, Triệu Mạt Thương nghiêng người ôm chăn, tựa như ôm Thương Mặc vậy, an tâm ngủ.
Cấp cứu đến tận rạng sáng 4 giờ, sau khi Lệnh Hồ Huyên cúp điện thoại không lâu, Thương Thần Nho cũng tới.
Tất cả mọi người đều lẳng lặng ở ngoài cửa chờ đợi, Thương Thần Nho lẳng lặng nhìn phòng đèn trên cửa phòng cấp cứu, khuôn mặt có vẻ có chút già nua.
Cùng ba năm trước đây cũng giống như vậy.
Bắn nhau, cấp cứu.
Chẳng qua là lần này, Thương Mặc từ đứa trẻ bị đuổi giết vô lực phản kháng năm đó, thành Thiếu chủ trưởng thành cầm súng giết mấy chục người.
Mặc Nhi của ông, đã thật sự trưởng thành.
Rạng sáng bốn giờ, bóng đèn đỏ rốt cuộc tắt đi, Thương Mặc được đẩy ra, Linh Lung lần nữa xông tới, Lệnh Hồ Huyên thở dài một tiếng, đi tới hỏi bác sĩ tình hình.
"Mất máu quá nhiều tương đối nghiêm trọng, những vấn đề khác không lớn, hảo hảo dưỡng một thời gian thì tốt rồi." Bắc sĩ bình tĩnh nói xong đẩy một cái mắt kiếng, "Tôi nói các người là cảnh sát phải không? Làm sao nhiều viên đạn như vậy ở trong thân thể cô ấy?"
Lệnh Hồ Huyên từ chối cho ý kiến, chuyển đề tài nói, "Vậy cô ấy lúc nào mới có thể tỉnh lại?"
"Hứ, hết thuốc mê thì có thể tỉnh." Bác sĩ thấy nàng không đáp, cũng không hỏi thêm nữa, vừa đi vừa nói, "Bất quá coi như hết thuốc mê, cũng không nhất định sẽ tỉnh, mệt mỏi ngủ nhiều một hồi rất bình thường."
囧. (tự gg nha ta lười :))
Lệnh Hồ Huyên không nói liếc bác sĩ một cái, tầm mắt lần nữa rơi vào trên người Thương Mặc, trong đôi mắt tràn đầy đau lòng.
Cho dù ở dưới tình huống bị trọng thương cũng còn nhớ giao phó nàng đừng để cho Triệu Mạt Thương biết, kia. . . Cần gì phải mạo hiểm như vậy?
Uông Minh đứng một bên nhìn Thương Mặc còn đang ngủ say , hít một hơi thật sâu, trong mắt hàn quang chợt lóe rời đi.
Thương Thần Nho đi theo xe đẩy mãi cho đến phòng bệnh, ngồi ở giường nhìn Thương Mặc nhắm hai mắt sắc mặt tái nhợt, giúp Thương Mặc kéo tốt chăn, lúc này mới xoay người, đối với Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung nói, "Chiếu cố thật tốt Mặc Nhi."
"Dạ !"
Ra bệnh viện một đường đến phân đà của Thanh Long Bang ở thành phố N, Uông Minh đang cầm dây thắt lưng quất Cận Phi Hàn.
"Mày dám đánh tao..... A ——" Cận Phi Hàn bị còng ở trên thành lan can, dây thắt lưng trong tay Uông Minh không ngừng rơi vào trên người hắn, làm cho hắn kêu la thảm thiết không ngừng.
Thương Thần Nho cũng không có ngăn cản Uông Minh hành động nhìn như có chút điên cuồng, đứng ở một bên, mặt không chút thay đổi.
"Bang chủ." Quất mạnh một chút, dây thắt lưng đứt, Uông Minh thở hổn hển, định để cho người cầm roi ngựa tới, không ngờ vừa quay người lại thấy Thương Thần Nho, lập tức khom người xuống nói.
Thương Thần Nho khoát khoát tay, bước chân chậm rãi đi tới trước mặt Cận Phi Hàn, trong mắt xẹt qua tàn nhẫn, "Lần này là ngươi thiết kế?"
Cận Phi Hàn hoảng sợ nhìn Thương Thần Nho, lắp bắp lắc đầu, "Không. . . Không phải. . ."
"Phải không ?" Thương Thần Nho híp mắt, lạnh giọng nói, "Cận gia ở trong mắt ta không tính là cái gì."
"Bang chủ, bên ngoài có người muốn gặp ngài." Liên Ám từ bên ngoài đi vào, hướng về phía Thương Thần Nho cung kính nói.
Thương Thần Nho tầm mắt chuyển tới trên người Liên Ám, vừa thấy ánh mắt Liên Ám, lập tức hiểu được, khinh miệt cười cười, "Không rãnh."
"Dạ !" Liên Ám lui xuống.
Quay lại nhìn Cận Phi Hàn tựa hồ toàn thân đều run rẩy, Thương Thần Nho từ trên bàn cầm lên một khẩu súng, "Mặc Nhi nhà chúng ta là nữ nhân, thương hương tiếc ngọc những lời này, Cận công tử chưa từng nghe qua sao?"
"Ta. . . Ta. . ." Cận Phi Hàn thật là muốn khóc, nhìn mặt Thương Thần Nho không chút thay đổi, hai chân trực run rẩy.
Đem súng lục đưa cho Uông Minh, Thương Thần Nho nhàn nhạt nói, "Mặc Nhi nơi nào có vết thương đạn bắn, khiến cho hắn cũng bị giống như vậy."
"Dạ !" Uông Minh cầm súng lục, khóe miệng câu khởi mặt đầy tà ác, súng lục để ở trên cánh tay phải Cận Phi Hàn, bóp cò.
Bên trên súng là ống giảm thanh, cho nên không có tiếng súng truyền tới, Cận Phi Hàn lại kêu la thảm thiết.
"A, bang chủ, Thiếu chủ là cánh tay trái bị thương, tôi bắn nhầm cánh tay phải." Uông Minh bỗng nhiên rất vô tội hô một câu.
"Cánh tay trái bắn lại một phát súng, phải cùng vị trí vết thương của Mặc Nhi giống nhau như đúc, không giống nhau lại bắn lại lần nữa."
"Dạ !"
---------------------
Là Lá La bắn đi bắn mạnh zô, bắn cho hắn thành lỗ châu mai luôn đi :) . Dám khi dễ tiểu Mặc Mặc của ta đáng đời.

Bình Luận (0)
Comment