[Hi Trừng] Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người (Minh Tri Cố Muội)

Chương 3

Mấy hôm rồi tôi về quê nên không check được tin nhắn, cmt của mọi người, bây giờ mới gửi lời chúc mừng năm mới tới cả nhà được :3 Cả nhà năm mới tốt lành!


________




"Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,


Giang phong ngư hoả đối sầu miên."


(Nói thật, hai câu thơ này làm tui nhớ tới Giang tông chủ - phụ thân của sư muội vô cùng)


Tiếng nước chảy róc rách, tựa như va đập vào ống trúc, trong trẻo lại lạnh lẽo. Đây là âm thanh của nước suối dẫn xuống từ núi cao, sau đó tí tách rơi xuống hồ nhỏ.


Mùi đàn hương quanh quẩn, thanh lãnh, đạm bạc nhưng rất dịu dàng.


Trong gió còn nghe được tiếng hoa mai lay động, lả tả buông lơi, xuyên qua cửa sổ...


Giang Trừng chính là vào thời khắc này thì mở mắt tỉnh dậy.


Mấy tháng nay hắn một tay quản giáo Lan Lăng lẫn Vân Mộng, chạy đi chạy lại không ngớt, hao tâm tổn trí giúp cháu mình giữ vững cơ nghiệp sau cơn sóng gió Kim Quang Dao gây ra, hầu như chưa từng được ngủ quá hai canh giờ mỗi ngày. Giấc ngủ lần này trong trẻo yên bình không chút mộng mị, ở ngay tại thời điểm tứ chi còn bủn rủn, cảm giác còn mơ hồ vì chưa tỉnh táo hẳn, Giang Trừng vẫn có thể cảm nhận hết thảy bình an cùng trong lành của cảnh vật và không khí xung quanh.


Hắn có chút luyến tiếc mà mở mắt.


Một gian phòng nho nhỏ, màn che màu trắng khẽ lay động. Trong nhà có một bể nước cũng nho nhỏ, ống trúc xanh nối nhau dẫn nước từ núi cao xuống, chậm rãi từng giọt nhỏ vào bể. Trên chiếc bàn là một lò đàn hương, khói trắng từng sợi mỏng manh cuộn lên. Ngoài khung cửa sổ đang nửa khép nửa mở, hoa mai theo gió len lén bay vào phòng, cánh hoa trắng muốt chập chờn. Phía bên ngoài là hoàng hôn vùng núi cao, sắc trời hồng ửng như hoa đào ngày xuân nở rộ...


Giang Trừng mỉm cười hài lòng, thật yên bình! Sau đó an tâm nhắm mắt lại...


Mà khoan...


Tam Độc Thánh Thủ kinh hoàng trừng lớn hai mắt, bật người dậy nhìn xung quanh thêm một lần nữa.


Yên bình cái con khỉ! Tươi đẹp cái con khỉ!


Đây là chỗ nào?


Bây giờ là lúc nào rồi?


Còn đại lễ của Vân Thâm Bất Tri Xứ tối nay thì sao?


Việc đầu tiên Giang Trừng làm khi tỉnh dậy chính là nhảy xuống đi lại giày, kiểm tra bản thân một lượt. Rất tốt, không bị thương, hơn nữa Tử Điện vẫn còn đây...


Hắn mau chóng đẩy ra cánh cửa phòng, lập tức bị một trời cánh mai rơi rụng làm cho ngẩn người.


Xung quanh tòa nhà trồng đầy mai trắng cổ thụ, cánh hoa theo gió tứ tán trong không trung, nhẹ nhàng phiêu lãng, tạo nên một khung cảnh tựa như tiên cảnh lạc trần. Đứng dưới màn mưa cánh hoa đó là một bóng lưng thẳng tắp – Lam gia tông chủ Lam Hi Thần.


Giang Trừng cuối cùng cũng đại khái nhớ ra tại sao mình lại ở nơi này.


Hôm nay, hắn đưa Kim Lăng tới gửi học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mấy hôm trước phải dẫn người đi tra xét, an bài lại một lượt tàn dư đệ tử của Mạt Lăng Tô thị, trên đường về thuận tiện còn săn đêm trừ ngư quái trăm năm đạo hạnh Ứng Thành phụ cận Vân Mộng, rồi bận quay cuồng sắp xếp, chỉnh đốn lại địa vị, thủ hạ của Kim Lăng tại Kim Lân đài, tính ra đã ba ngày liền hắn không kịp chợp mắt tử tế. Vì thế sau khi nói chuyện với Lam lão tiên sinh yêu gia quy hơn yêu mạng của Lam gia, Giang Trừng lập tức bị chất giọng đều đều như tụng kinh, không cảm xúc của lão tiên sinh làm cho cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ... buồn ngủ.


Vậy nên, hắn tự mình đi tìm một nơi không bóng người, muốn tranh thủ chợp mắt một chút. Hắn theo trí nhớ mơ hồ của mười mấy năm trước, đi lạc tới nơi này, bắt gặp Lam Hi Thần đang vi phạm gia quy.


Tam Độc Thánh Thủ có một tật xấu mà ngoài gia đình hắn ra thì không ai biết, đó là lúc hắn cực điểm buồn ngủ, phản ứng thường khá... chậm chạp, lại tương đối ngây thơ thành thật, rất dễ bị lừa... Thế nhưng trên đời này ngoài Ngụy Vô Tiện, người có can đảm lừa qua hắn cũng chẳng còn ai, vì thế tật xấu nhỏ nhỏ đáng yêu này của Giang Trừng trước giờ chưa từng có ai biết hết.


Vào đúng lúc hắn đang cực điểm buồn ngủ, lại gặp phải Lam tông chủ lần đầu phạm gia quy, đời quả nhiên có nhiều sự thú vị!


Vì thế Giang Trừng rất không bình thường mà đọc vanh vách gia quy Lam gia, lại rất không bình thường mà ngồi uống rượu cùng Trạch Vu Quân. Uống tới say mèm...


Lam Hi Thần quay đầu lại, thấy Giang Trừng nhăn mặt nhíu mày đứng ở trước cửa, vẻ mặt càng lúc càng u ám, liền tiến tới giải thích: "Lúc nãy Giang tông chủ uống say, ngoài trời gió to không thể ở lâu, ta đành mạn phép mang Giang tông chủ vào trong nhà nghỉ ngơi."


Giang Trừng mặt không đổi sắc gật đầu đáp lời, sau đó tiện thể hỏi luôn Lam Hi Thần hiện tại là bao giờ, liệu hắn có thất lễ ngủ quên đại tiệc tối của Vân Thâm Bất Tri Xứ hay không?


Trạch Vu Quân mỉm cười: "Theo lệ hàng năm thì khoảng nửa canh giờ nữa đại tiệc mới bắt đầu, Giang tông chủ cứ thong thả."


Một câu này cũng đủ cho thấy, vị Lam gia tông chủ đang bế quan này vẫn tiếp tục định không quản sự đời, đêm nay cũng không chủ trì đại tiệc, để mặc thúc phụ và tiểu bối tự lo liệu. Giang Trừng vất lại một câu cảm ơn, lòng đầy chán ghét mà đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên thấy phía sau vang lên tiếng gọi của Lam Hi Thần: "Giang tông chủ, khoan đã!"


Hắn dừng bước, nghi ngờ ngoái đầu lại, hàng lông mày cau chặt lại như thiếu điều in lên mấy chữ: "Lại có việc gì nữa đây?"


Trạch Vu Quân ngập ngừng một chút, sau đó chỉ tay về hướng ngược lại: "À, kỳ thực, lối về đại sảnh là ở bên phải."


Giang Trừng ngẩn người, sau đó phủi vạt áo, "hừ" một tiếng, quay đầu đi về hướng ngược lại, tới khi khuất khỏi tầm mắt của Lam Hi Thần mới chuyển hướng, đi tới bờ tường nơi ban chiều Lam Hi Thần nhảy qua. Bờ tường này không quá cao, bên cạnh còn có một tán cây sum suê tỏa bóng. Giang Trừng ngước nhìn tán cây, lại nhìn xuống đám cỏ xanh đã ngả nghiêng rạp xuống một mảng nhỏ ở phía dưới, cho thấy rõ ràng có người đã đứng ở đấy khá lâu, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười đắc ý.


Xem ra, hắn đoán không sai!


____


Giang muội so ciu <3

Bình Luận (0)
Comment