[Hi Trừng] Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người (Minh Tri Cố Muội)

Chương 52

Đêm sâu lồng lộng, sóng nước mênh mang. Lá sen rì rào, cá khuya quẫy sóng. Nửa vầng trăng sáng nhợt nhạt treo giữa trời cao thăm thẳm, ánh sáng vàng vọt yếu ớt không đủ soi sáng thế gian, trái lại khiến cho khung cảnh tranh tối tranh sáng tựa như càng thêm mấy phần huyền bí. Dưới sự che chở hết mình đó của màn đêm, hai bóng đen nọ lén lút vượt qua bờ tường Liên Hoa Ổ, thành thạo vô cùng tìm ra lối đi tắt tránh hết mọi tai mắt ngăn cản, thần không biết quỷ không hay đi đến bên phòng tông chủ.


Phòng tông chủ của Liên Hoa Ổ là nơi năm xưa Giang Trừng sinh hoạt, hiện tại do chủ mẫu Lam Hi Thần dùng để chữa thương. Lam Khải Nhân vừa đến, đương nhiên biết vị trí của Lam Hi Thần hiện tại khiến bao nhiêu người đỏ con mắt, lại nhìn ra bệnh tình của hắn có huyền cơ bất thường, lập tức bố trí nhân thủ ngày đêm canh gác xung quanh, một khắc cũng không lơi lỏng.


Dưới ánh trăng bàng bạc, bạch y mơ hồ lộ ra một sắc ưu thương. Một bóng đen nhìn vào, không nhịn được mà nguýt một cái, lẩm bẩm: "Có khác đám tang là bao đâu?". Nói rồi, hắn tiện tay ngắt một chiếc lá, vuốt vuốt cho phẳng, đưa lên bên môi. Âm thanh theo gió đêm nhè nhẹ lan tỏa, thoạt nghe không khác gì tiếng côn trùng kêu trong tán cây, tiếng sóng rì rào vuốt ve bờ đá, thế nhưng càng nghe càng khiến tâm trí bồng bềnh thả lỏng, hai mi mắt dần dần nặng trĩu, cho tới khi hợp làm một...


Đợi đến khi tất cả đệ tử canh gác nhà họ Lam đều gật gù chìm vào giấc ngủ sâu, người áo đen nọ mới hạ chiếc lá trên môi xuống, hoàn toàn không hề cảm thấy dùng chính âm luật Lam gia đối phó môn sinh Lam thị có gì xấu xa quá quắt, khe khẽ mỉm cười, ra hiệu cho đồng bọn. Cả hai đi qua một đám áo trắng thướt tha, dù ngủ gật nhưng tư thế vẫn vô cùng nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, bước vào lại khép lại.


Trong phòng ánh nến hôn ám, vừa đủ soi rọi người đang nằm trên giường. Tóc đen dài xõa xuống từng mảng, dưới ánh nến tựa như lấp lánh lấp lánh phát ra những vụn sáng nho nhỏ, vấn vít lấy nệm chăn màu tím sậm, càng tôn lên nước da trắng như ngọc, mềm mại như ngó sen. Một trong hai bóng đen nhẹ nhàng di chuyển đến bên giường, dựa vào ánh nến mà nhìn người kia. Trong tay hắn cầm một cái bình nhỏ, chẳng tốn chút công sức nào đã bóp mở khuôn miệng của Lam Hi Thần đang hôn mê bất tỉnh, trút thứ chất lỏng ở trong đó vào. Làm xong tất cả, hắn ra hiệu cho đồng bọn, cả hai nhẹ nhàng mở cửa phòng, muốn chuồn êm ra. Nhưng vừa chạm tay vào cánh cửa, năm chiếc phược tiên võng bỗng nhiên từ bốn phía xung quanh và trên đầu đánh úp lại. Hai bóng đen bị bất ngờ, cho dù phản xạ có nhanh, nhưng không ngờ chém đứt một tấm, tấm thứ hai ở ngay phía sau lại bù vào, cuối cùng đành bị trói lại, ngã trên nền nhà.


Hai bóng đen vừa thất thủ, một loạt đèn đuốc trong căn phòng thi nhau bừng lên, soi sáng toàn bộ không gian. Thế nhưng, nhìn từ bên ngoài căn phòng thì chỉ thấy màn đêm u tĩnh bao phủ trên cảnh vật đã say giấc nồng, rõ ràng một tia âm thanh hay ánh sáng cũng không lọt ra tới. Xem ra, có người đã bố trí sẵn kết giới khóa chặt lấy nơi này.


Lúc này, từ trong góc phòng đột ngột hiện lên hai hình khối lờ mờ, rõ ràng ngay từ đầu đã có người ẩn thân chờ sẵn trong đó. Hai "hình khối" này ánh mắt sáng rực nhìn hai "con cá" đang giãy dụa trong phược tiên võng, chầm chậm từ từ gỡ bỏ bùa chú ẩn thân, bước ra ánh sáng. Một trong số đó cất giọng ồm ồm kỳ lạ: "Giang tông chủ, Di Lăng lão tổ, vài ngày không gặp tựa như ba thu!"


Hai người vừa bước ra mặc y phục đen rộng lớn, đeo mặt nạ, giọng nói cũng cố tình biến đổi, dù đứng dưới đèn đuốc sáng choang cũng khó lòng nhìn ra là ai. Có điều, hai kẻ bị nhốt trong phược tiên võng, đèn vừa sáng lên đã lập tức bị bại lộ rõ ràng dưới ánh sáng - chính là Tam Độc Thánh Thủ và Di Lăng lão tổ mấy ngày trước đã bất hạnh rơi vực bỏ mình.


Trong hai người mặc y phục đen có một kẻ cao hơn chút đỉnh. Hắn nhìn hai vị danh tiếng lẫy lừng tiên môn như cá trong lưới giãy giụa trong phược tiên võng trên mặt đất, trong lòng tự dưng bốc lên một luồng cảm giác thỏa mãn vô cùng. Xem đi, từng phong quang vô hạn, từng làm người khiếp sợ, từng hiệu triệu giang hồ, từng điên đảo thương sinh, không phải đều từng người, từng người ngã quỵ trước mặt hắn hay sao?


Hắn dùng ánh mắt kiêu ngạo không chút che giấu mà nhìn Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện, ngồi xuống bên bàn, tự tay rót một chén trà. Liên hương từng tia vấn vít bay ra, thoang thoảng phủ kín căn phòng.


"Giang tông chủ, Di Lăng lão tổ, hai người có thích nghe hát, nghe thuyết thư kể chuyện không?"


Một câu không đầu, không cuối khiến cả Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đều không hiểu ra làm sao. Kẻ áo đen bật cười, gõ ngón tay lên bàn: "Giang tông chủ, ngươi có biết tại sao chuyện ngươi và Lam Hi Thần song tu đêm trước vừa nổ ra, sáng hôm sau thoại bản đã lan tràn khắp đông tây nam bắc không?"


Ngừng một khắc để cười cợt đáp lại ánh mắt dữ tợn mà Giang Trừng quăng tới, hắn nhẹ nhàng khoan khoái nói tiếp: "Đương nhiên là nhờ công của đội ngũ thuyết thư và đoàn hát rồi! Một đồn mười, mười đồn trăm, thêm mắm dặm muối, chẳng mấy chốc có thể biến có thành không, biến không thành có. Ta ngày trước chỉ cần dùng dăm ba thoại bản cùng một tấm hôn thư giả đã có thể bức hai đại tông chủ gia tộc lớn nhất tu chân giới không thể không liên hôn, hiện tại cũng chỉ tốn dăm ba câu hát, một chút nước bọt thế nhân, có thể khiến tội danh hại chết Lam tông chủ từ nay về sau buộc chặt trên người của các ngươi!"


Kẻ áo đen đúng là đã tính toán rất kỹ. Hắn thả ra tin tức Lam Hi Thần bị trúng độc hôn mê bất tỉnh, y sư không cách nào chẩn được bệnh ra ngoài, mục đích chính là muốn thả mồi "câu" về Giang Vãn Ngâm. Chỉ cần Giang Vãn Ngâm trở về, đêm nay, Lam Hi Thần sẽ phải chết. Ngụy Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm cũng chết. Lúc đó, tiên môn thế gia sẽ được chứng kiến một câu chuyện hay: Giang Vãn Ngâm vì muốn làm tiên đốc mà bày mưu bức ép Lam thị liên hôn, nào ngờ bị Lam Hi Thần tương kế tựu kế bán đứng, sau khi ngã vực không chết thì quay lại trả thù kẻ đã lợi dụng mình, cuối cùng oan oan tương báo, thiên địa đồng thọ...


Kế hoạch này sắp xếp không một kẽ hở, ngay cả Lam Khải Nhân dẫn Lam thị y sư tới đây cũng nằm trong dự đoán của hắn. Hắn biết Giang Trừng bản tính đa nghi, không dễ bị đồn đoán bên ngoài lung lạc tâm ý, sẽ đoán ra tin tức Lam Hi Thần bệnh tám, chín phần là kẻ địch tung ra để lừa gạt bản thân quay về. Thế nhưng, Lam Khải Nhân và Lam Lâm là trưởng bối của Lam Hi Thần, kể cả hai người đó cũng chẩn không ra bệnh, Giang Vãn Ngâm lập tức sẽ không nghi ngờ, lo lắng cho Lam Hi Thần mà quay lại kiểm tra, tự mình chui đầu vào rọ!


Không ngờ đêm nay thu lưới, mẻ lưới này của hắn so với dự kiến lại càng thêm phần bội thu! Không chỉ một Giang Vãn Ngâm sa lưới, Ngụy Vô Tiện cũng tự dâng tới cửa. Đây phải chăng là ông trời giúp hắn?


Kẻ áo đen càng nghĩ càng vui vẻ, khẽ nâng tay ra hiệu. Đồng bọn của hắn lập tức hiểu ý, tiến tới cạnh giường của Lam Hi Thần. Giang Trừng ngồi dưới đất vừa nhìn thấy thế đột nhiên kinh hoảng. Không biết hai kẻ này muốn làm gì Lam Hi Thần, nhưng tuyệt nhiên sẽ không phải chuyện tốt! Hắn muốn lao tới ngăn cản, nhưng bị phược tiên võng trói chặt, như một con rối không thể thoát khỏi dây cước, bị kéo giật lại ngã xuống đất, đổ vào trên người Ngụy Vô Tiện.


"Ngươi muốn làm gì?!?"


Giang Trừng giãy giụa, một lần nữa nỗ lực đứng lên nhưng không thành công. Hắn nhìn kẻ nọ rút Sóc Nguyệt ra, mắt hạnh mở trừng trừng kinh hoảng, lo lắng, gấp gáp cùng tuyệt vọng không hề che giấu rành rành hiện lên trên gương mặt. Quả nhiên, dáng vẻ chật vật này của Giang Trừng càng khiến hai kẻ áo đen hài lòng. Một tên vung vung Sóc Nguyệt, làm như đang đánh giá chất lượng, rồi bất ngờ hướng mũi kiếm chỉ thẳng tới trước ngực người đã từng là Tam Độc Thánh Thủ uy danh chấn động, không ai dám chọc, không ai dám đắc tội kia, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt: "Giang tông chủ, niệm tình ngươi và Lam tông chủ đã kết lương duyên, phu phu tình thâm nghĩa trọng, ta thành toàn giúp ngươi, để ngươi chết dưới lưỡi kiếm của Trạch Vu Quân, thế nào? Ngươi có phải nên cảm ơn ta một tiếng không?"


Đối diện với hai ánh nhìn lạnh lẽo của Giang Trừng bắn tới, nụ cười của hắn lại càng thêm hài lòng, ha ha bật lên thành tiếng: "Ngươi yên tâm, kỳ thực, chỉ cần ngươi vừa chết, Lam tông chủ cũng lập tức xuống hoàng tuyền gặp ngươi. Hai người các ngươi vẫn có thể tại địa phủ hội ngộ với nhau."


Gian phòng đã âm u bí bách, tiếng cười của kẻ nọ lại càng lạo rạo chói tai, nghe quái dị vô cùng. Ngụy Vô Tiện nhíu mày, bàn tay của hắn nãy giờ vẫn giấu trong tay áo rộng thùng thình, cố gắng thi pháp điều khiển một hình nhân bằng giấy mỏng tang. Phược tiên võng có thể trói lại linh lực của Giang Trừng, nhưng không cách nào ngăn được hắn dùng quỷ đạo điều khiển mấy thứ đồ chơi nho nhỏ này. Ban nãy, nhân lúc Giang Trừng cố tình giả bộ hoảng loạn để dời đi sự chú ý của hai kẻ áo đen, hình nhân giấy nọ đã lén lút mà bò được ra tới cửa, chuẩn bị lách người vào khe cửa, trốn ra ngoài.


Đúng lúc này, Sóc Nguyệt ở trên tay một kẻ áo đen chợt vung lên. Ngụy Vô Tiện hoảng sợ mở to mắt, cho rằng Giang Trừng bị trúng ám chiêu, thì Sóc Nguyệt đã lướt qua một bên vai Giang Trừng, cắm thẳng vào cạnh cửa. Hình nhân bên cửa bị trúng một kiếm, quỷ thuật không đỡ được linh khí của tiên kiếm thượng phẩm, phát sinh ra những tiếng lách tách xì xèo, hóa thành một làn khói đen tản đi, chỉ còn lại một chỉ giấy rách nát rơi xuống mặt đất.


Người áo đen nghiêng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện đang mặt mũi sững sờ, nở nụ cười: "Cá đã nằm trên thớt, hiện tại có cố sức giãy giụa cách nào cũng là vô ích, Di Lăng lão tổ, Giang tông chủ, hai người đừng vọng tưởng hão huyền nữa, ngoan ngoãn chờ chết đi!"


Hi vọng cuối cùng đã tiêu tán, sắc mặt của Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện phút chốc trở nên ảm đạm, tối tăm. Giang Trừng không đành lòng liếc về hướng giường nơi Lam Hi Thần đang nằm một cái, lại quay đầu nhìn chòng chọc hai kẻ áo đen trước mặt, mở miệng hỏi: "Nếu đã không tránh khỏi cái chết, ta cũng muốn được biết rõ bản thân chết ra sao. Ngươi nói cho ta biết, từ lúc nào đã tính toán đẩy ta tới bước đường cùng này? Tại sao lại muốn Lam - Giang hai nhà liên hôn? Lam Hi Thần tại sao lại hôn mê không tỉnh?"


"Giang tông chủ, "tại sao" của ngươi không phải quá nhiều rồi hay sao?" Kẻ áo đen nọ xoay mình ngồi xuống bên bàn, một nụ cười mỉa mai, khinh miệt chầm chậm vẽ lên trên môi hắn, khiến người ta đau mắt "Quả nhiên sắp chết ai cũng lắm lời! Thế nhưng, hôm nay tâm trạng ta không tệ, ta sẽ ban cho ngươi ân huệ, chết được minh bạch. Ta nói cho ngươi biết, Tán Linh Thảo và Dung Thụ Tán là ta đem bỏ vào trong Quan Âm Miếu. Hôn thư giả là do ta phát đi. Du tông chủ cũng là do ta giết chết. Quản gia Du Hằng, đương nhiên cũng là ta giết. Người hạ Tán Linh Thảo vào rượu chiêu đãi tiên môn bách gia, cũng chính là ta. Mục đích của ta từ đầu tới cuối chỉ có một: lấy mạng chó của ngươi và Ngụy Vô Tiện, hủy hoại Lam gia, khiến các ngươi từ nay về sau bị đời đời phỉ nhổ, chết không an ổn!"


Tròng mắt kẻ áo đen nọ vốn âm u đen ngòm như hai vực sâu lạnh lẽo, hiện tại lại tầng tầng gợn sóng. Có mừng rỡ như điên. Có hận sâu như biển. Có điên cuồng như lửa. Có quyết tuyệt như băng. Rõ ràng, đoạn hội thoại này vừa kích thích tới tâm tư của hắn, tuy nhiên, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nắm lấy thời cơ kích động thêm, đồng bọn của kẻ áo đen đã vội vàng vỗ vai đè hắn lại, nhè nhẹ lắc đầu. Vốn đang chìm đắm trong dòng tâm tình cuộn dâng tới mất khống chế, kẻ nọ rất nhanh chợt bừng tỉnh, lạnh lùng "hừ" một tiếng, nhấp một ngụm trà bình ổn tâm trạng, tiếp lời: "Việc hạ độc trong Quan Âm Miếu xác thực cực kỳ dễ dàng. Trước ngày khai quan một ngày, Nhiếp gia, Lam gia, Giang gia đều phái thuộc hạ đến tuần tra dọn dẹp miếu, di dời người dân xung quanh đi để tránh trường hợp biến cố phát sinh. Ta chỉ cần đánh ngất một người, mượn tạm quần áo của hắn vào trong giả bộ kiểm tra, hạ độc xong ra đổi lại, xóa ký ức của hắn là được. Du Hằng lại càng đơn giản hơn. Ta dùng cổ trùng khống chế tâm trí và hành động của ông ta, để ông ta khai ra ngươi là chủ mưu. Thế mới nói, tại sao người tu tiên các ngươi lại kinh thường người luyện cổ? Vì định kiến đó nên các ngươi mới trở nên ngu dốt, bị một tà ma ngoại đạo như ta dùng vài con trùng nho nhỏ đùa giỡn đảo điên trong lòng bàn tay cũng không nhận ra, hahaha..."


Kẻ áo đen cười đến mức ngả ngả nghiêng nghiêng, xem ra cực kỳ hài lòng. Mưu toan bao lâu, ẩn nhẫn bao lâu, hiện tại đã sắp thu về trái ngọt, niềm vui này khiến hắn dường như muốn bay lên. Hắn chỉ ngón trỏ về phía Giang Trừng, chép miệng lắc đầu, kể tiếp: "Ta cố tình điều khiển Du Hằng chồm tới ngươi, buộc ngươi phản xạ hất văng ông ta ra. Đúng lúc này, bóp vỡ mẫu trùng, khiến độc trùng trong người Du Hằng cũng nổ tan tành, hủy diệt chứng cớ, cũng khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta bị chấn động, không khác gì chết do nội lực của ngươi làm bị tổn thương."


Nghe hắn nói tới đây, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng rốt cuộc rõ ràng tại sao bao nhiêu y sư đều không tra ra sự khác thường trong cái chết của Du Hằng. Đơn giản là vì cổ trùng đã sớm bị nổ tan tành, không hề lưu lại giấu vết. Thủ đoạn này có thể khen một câu: "Kín kẽ không chỗ hở", xem ra, hai kẻ áo đen nọ hao tốn không ít tâm huyết chỉ để lấy mạng của bọn họ!


"Vậy còn thanh tâm linh thì sao? Tại sao nó lại nằm trong tay Du Hằng, còn là thanh tâm linh đã có kết nối với thanh tâm linh của tông chủ? Ngươi từ đâu có được?"


Nghe Ngụy Vô Tiện chất vấn, ánh mắt của kẻ nọ đột ngột lóe lên một tia sáng lạ lùng, tựa như kích động, cũng tựa như trào phúng. Hắn nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn, không nhanh không chậm đáp lại: "Cái này còn không phải do Di Lăng lão tổ ngài dạy hay sao?"


"Do ta?" Ngụy Vô Tiện ngỡ ngàng chỉ vào mình, không hiểu ra làm sao.


Giang Trừng liếc xéo hắn một cái, lại nghe tên áo đen kia bật cười: "Nói về trộm đồ từ cõi chết, không phải Di Lăng lão tổ chính là tấm gương sáng đi đầu hay sao?"


Thì ra là vậy!


Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện nháy mắt lập tức rõ ràng ý của kẻ nọ. Mỗi nhân sĩ Giang thị ngã xuống, thanh tâm linh sẽ được chôn theo bên người. Hơn thế nữa, trong tang lễ của người đó, tông chủ Giang thị sẽ dùng thanh tâm linh của mình phát lệnh cộng hưởng với thanh tâm linh của người đã mất, sau đó tất cả thanh tâm linh của môn sinh Giang thị sẽ cùng reo lên tiễn đưa - vừa là nghi lễ an hồn dành cho người đã khuất, vừa biểu thị sự trân trọng của Giang gia dành cho họ.


Vậy mà kẻ này dám lợi dụng nghi lễ thiêng liêng đó!


Nếu như lúc này không bị phược tiên võng tứ bề bó chặt khống chế, Giang Trừng đã lập tức xông lên trăm đao vạn quả hai kẻ kia. Hắn nắm chặt tay, từng từ từng chữ nghiến qua kẽ răng: "Ngươi dám quật mộ môn sinh Giang thị trộm thanh tâm linh?!?"


"Ta có gì không dám đây?" Kẻ áo đen nọ sừng sộ trợn mắt nhìn lại, thưởng thức tức giận cùng phẫn nộ đan xen trên mặt Giang Trừng "Ngươi và Ngụy Vô Tiện ta dám giết, Lam thị ta dám tính kế, tiên môn bách gia ta dám đặt trong tay chơi đùa, quật dăm ba cái mộ vô danh tiểu tốt, ta có gì lại không dám đây? Sao, Ngụy Vô Tiện quật mộ người ta luyện hung thi thì được, ta quật mộ lấy quả chuông nhỏ lại không được?"


Hắn ha ha cười vài câu, nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, lấy từ trong ngực áo ra một chiếc huân ngọc, cười cợt: "Di Lăng lão tổ, ngươi phải biết, ta từ đầu đến cuối mặc dù nhắm vào Giang Vãn Ngâm ra tay, nhưng mà ngươi, ngươi cũng là một phần trọng yếu trong kế hoạch của ta. Ngày hôm nay, Giang Vãn Ngâm có thể nhẹ nhàng hơn ngươi rất nhiều, bị Sóc Nguyệt xuyên tim mà chết. Nhưng ngươi, ngươi nhất định phải nếm trải mùi vị sống không bằng chết, nếm thử luyện ngục trần gian."


Nói dứt lời, kẻ áo đen nọ đặt huân lên khóe môi, một giai điệu âm u quỷ dị từ trong thân ngọc ào ào tuôn ra, chen chúc nhau trong không gian đóng chặt. Giang Trừng biến sắc mặt, vội vàng hét to "Dừng lại, các ngươi muốn làm gì?", thế nhưng, đáp lại hắn, chỉ có từng tia âm thanh ngày càng sắc bén, ngày càng dồn dập bủa vây. Tiếng nhạc giống như được dẫn dắt, hóa hình thành tơ bạc chằng chịt, từng sợi, từng sợi tựa mạng nhện, lấy Ngụy Vô Tiện làm trung tâm tua tủa bò ra ngoài. Giang Trừng hoảng hốt muốn lại gần, thế nhưng Phược Tiên Võng cũng hệt như một chiếc mạng nhện cuốn chặt lấy con mồi, khiến hắn mặc dù chỉ cách vài bước chân cũng không cách nào tiến lại gần Ngụy Vô Tiện. Phía bên kia, Ngụy Vô Tiện từ lúc tiếng nhạc vừa cất lên đã bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, hai tay ôm đầu đau đớn. Bởi vì nhẫn nhịn không kêu lên, khóe môi đã bị Ngụy Vô Tiện cắn tới rướm máu, máu đỏ tươi đập vào mắt Giang Trừng, hóa thành vô số lưỡi đao cắt sau vào vết thương lòng. Hắn nhớ tới, nhớ tới... Loạn Táng Cương máu chảy thành sông, nhớ tới Phục Ma Động oán khí ngút trời. Hắn nhớ tới Ngụy Vô Tiện ngày đó chính là ở trước mặt hắn bị trăm thi vạn quỷ xông lên cắn xé. Hắn chỉ sững sờ có một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc bị cảnh tượng đó làm cho ngã xuống, vậy mà ngẩng lên, nơi Ngụy Vô Tiện vừa đứng đã biến thành một quần tụ oán linh, oan hồn châu đầu vào giành giật, cắn nuốt, vo thành một quả cầu đen khổng lồ giữa không trung. Hắn liều mạng xông lên dùng Tử Điện quất bay từng lớp, từng lớp quỷ hồn, đến cuối cùng nhìn thấy lại chỉ còn duy nhất một Trần Tình rơi xuống, lăn lóc trong đống máu tươi tanh tưởi. Hắn tận mắt nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang là một người sống sờ sờ bị cắn xé đến xương thịt không còn lại vụn nhỏ. Hắn chỉ biết khắc trước tên đó vẫn nhìn hắn chảy nước mắt gọi một tiếng "Sư đệ, xin lỗi...", chớp mắt đã triệt để, vĩnh viễn tiêu tan...


Xung quanh Giang Trừng tựa như chao đảo, rung lắc. Tơ nhện bốn phương tám hướng tìm đến hắn, luồn lách qua mắt lưới của Phược Tiên Võng, quấn chặt lấy toàn thân Giang Trừng. Hắn không thể giãy dụa, cũng không có khí lực giãy dụa. Mỗi một sợi tơ chạm vào người hắn, Giang Trừng lại cảm thấy những quá khứ đau thương tột cùng hắn đã nỗ lực đè ép xuống lại bị từng cái, từng cái lật tung lên. Nỗi đau, sự thống khổ cùng lúc bủa vây dồn dập chảy tới, ào ào như thác lũ, nhấn chìm hắn, ép hắn không thở nổi.


Giang Trừng nỗ lực mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy phía trước, Ngụy Vô Tiện đã bị "mạng nhện"

Bình Luận (0)
Comment