Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 55

Từ Phúc Lộc Đường đi ra, Lạc Tấn Vân đứng chờ phía trước, im lặng không nói.

Đợi Tiết Nghi Ninh bước đến gần, hắn mới mở lời:

“Chuyện đầy tháng, có thể tổ chức đơn giản một chút, không cần quá mức dè dặt. Loạn phương Nam, triều đình đã sớm có đối sách, ít ngày nữa sẽ bình ổn thôi.”

“Vâng.” nàng khẽ đáp.

Lạc Tấn Vân nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, lời vốn định nói lại nuốt trở vào lòng.

Tàn dư Nam Việt, chẳng qua là nỏ mạnh đã mất đà, sớm muộn gì cũng sẽ bị triều đình tiêu diệt, chỉ còn là vấn đề thời gian.

Mà vị tân đế Nam Việt kia, hoặc là Bùi Tuyển kết cục, chỉ có đường chết.

Nhưng... hắn lại sợ nàng không chịu nổi sự thật đó.

Thấy hắn không nói thêm gì nữa, nàng hành lễ với hắn, rồi lặng lẽ quay người, từng bước một đi về phía Kim Phúc Viện.

Nhìn bóng lưng nàng xa dần, hắn chợt nghĩ, giờ phút này, trong lòng nàng… đang nghĩ đến điều gì?

May mắn là… y thật sự đã thoát được.

Là lo lắng cho y sao?

Hay là… nàng đang nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, chính phu quân của mình sẽ cùng y ra trận đối đầu?

Nếu ngày đó thật sự đến, nàng mong là ai sẽ phải chết?

Trở về Kim Phúc Viện, Tiết Nghi Ninh khẽ vịn khung cửa, đưa mắt nhìn về phương nam xa thẳm nơi cuối chân trời.

Đã từng… bọn họ từng nghĩ, nếu quân tiền tuyến thất bại, thì dù có là kẻ thư sinh yếu ớt, cũng sẽ nắm tay nhau chống địch đến tận hơi thở cuối cùng.

Nàng đã từng nghĩ, nếu phản quân bị dẹp yên, nàng sẽ cùng y thành thân, đầu bạc răng long.

Hoặc là, phản quân đánh vào kinh thành, nước mất nhà tan, thì nàng sẽ cùng y, giống như nơi chiến trường đẫm máu, nguyện lấy thân báo quốc, chết ở bên nhau.

Hai con đường ấy… đều là tâm nguyện cả đời nàng. Thế mà nàng vạn lần không ngờ, đến cuối cùng, bọn họ lại mỗi người một ngả.

Y, quả thật đã kháng địch đến tận khoảnh khắc cuối cùng.

Còn nàng… lại gả cho kẻ địch của bọn họ, làm vợ của người đã giết phụ thân y.

Người phá bỏ lời thề năm xưa… chính là nàng.

Nửa tháng sau, Lạc phủ tổ chức lễ đầy tháng cho tiểu công tử.

Tuy không làm quá linh đình, nhưng trong phủ vẫn giăng đèn kết hoa, thêu lụa rực rỡ, các bậc quyền quý trong kinh thành nườm nượp kéo tới, tiếng cười rộn rã, phi thường náo nhiệt.

Hôm ấy, Tiết Nghi Ninh đã bận rộn từ sáng sớm.

Từ lúc trời còn mờ sáng, nàng đã sắp xếp việc trang trí trong phủ, chuẩn bị trà bánh và tiếp đãi khách khứa. Đến giờ Tỵ, khách đến mỗi lúc một đông, nàng thì đảm đương tiếp đãi nhóm nữ quyến ở hậu viện.

Lão phu nhân vai vế cao, không cần đích thân ra mặt nghênh tiếp. Hoàng Thúy Ngọc là con dâu thứ, lại bị lão phu nhân chướng mắt vì lời ăn tiếng nói, nên những việc lớn nhỏ thế này đều là do Tiết Nghi Ninh đứng ra gánh vác.

Sau đó, Tiết Nghi Ninh nhìn thấy Kim phu nhân.

Trước kia nàng từng gặp qua một lần, chỉ cảm thấy Kim phu nhân là người điềm đạm, đối đãi thân thiện, cũng không để lại ấn tượng gì đặc biệt. Nhưng hôm nay, sau khi biết quan hệ sâu xa giữa Lạc Tấn Vân và Kim gia, nàng mới chợt hiểu, ánh mắt khi xưa của Kim phu nhân, từng câu từng chữ bà nói… rốt cuộc mang theo hàm ý gì.

Lần đầu gặp mặt là trong tiệc thọ của một vị trưởng bối ở kinh thành. Khi ấy nàng mới gả vào Lạc phủ chưa bao lâu, đi theo lão phu nhân đến mừng thọ.

Chính tại nơi đó, các nàng gặp Kim phu nhân. Lão phu nhân bảo nàng gọi một tiếng “bá mẫu”. Kim phu nhân nhìn nàng thật lâu, sau đó chậm rãi nói:

“Thê tử của Tấn Vân… dung mạo cũng thật không tệ… Cũng được…”

Giờ nhớ lại, nàng mới hiểu, ánh mắt ấy, là sự đánh giá, là tán thưởng, cũng là chút gì đó như tiếc nuối và hụt hẫng.

Những lời bà nói năm đó… là tiếc cho một mối duyên không thành, là sự tiếc nuối đã lỡ.

Kim phu nhân, có lẽ từng thật lòng quý mến Lạc Tấn Vân, muốn gả con gái cho hắn, nhưng cuối cùng lại không thành. Sau này gặp nàng, thấy dung mạo, thấy khí chất… cảm thấy cũng chẳng kém gì con gái mình, cho nên mới để lộ ra ánh nhìn như thế.

Lúc nghe nói Kim phu nhân đến, trong lòng nàng không hiểu sao lại dâng lên vài phần áy náy.

Đợi đến khi trông thấy diện mạo Kim phu nhân, Tiết Nghi Ninh không khỏi thoáng kinh ngạc so với lần gặp trước, Kim phu nhân dường như đã già đi rất nhiều.

Gương mặt hốc hác, sắc da tái nhợt, trên trán hằn thêm mấy nếp nhăn.

Nàng giấu nhẹm cảm xúc ngoài ý muốn nơi đáy mắt, vẫn ôn hòa hành lễ, gọi một tiếng “Bá mẫu”, rồi bảo người đưa Kim phu nhân vào trong viện nghỉ ngơi.

Kim phu nhân cũng không nói nhiều, chỉ khách sáo chúc mừng mấy câu, rồi theo hạ nhân rời đi.

Mãi đến khi khách khứa gần như đã đến đủ, chuẩn bị bước vào tiệc rượu, Ngọc Khê mới tiến đến bên tai nàng thì thầm:

“Phu nhân, vừa nãy ta nghe được một tin.”

“Hửm?”

Ngọc Khê ghé sát, hạ thấp giọng:

“Nghe nói… vị Kim cô nương kia bị phu quân đánh, hai nhà giờ đang ầm ĩ đòi hòa ly.”

Trước đó, Ngọc Khê đã biết chuyện giữa Lạc Tấn Vân và Kim cô nương, nên giờ nghe được tin này, mới cố ý đến báo cho nàng hay.

Tiết Nghi Ninh chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

Thầm nghĩ, trách sao Kim phu nhân lại tiều tụy đến thế… thì ra là vì chuyện nữ nhi.

Con gái gặp cảnh không hay, làm mẹ sao có thể không sầu não?

Nàng bất giác nhớ đến mẫu thân của mình.

Mẫu thân cũng lo nàng sống không yên ổn ở Lạc phủ, nên mới thường sai người mang đồ đến thăm hỏi.

Ngay khi nàng còn đang ngẩn ngơ, tiền viện chợt truyền đến một khúc nhạc đàn vang lên.

Vừa nghe, nàng đã nhận ra đó là khúc 《Xuân Hiểu Ngâm》.

Lạc phủ vốn không nuôi nhạc kỹ, hôm nay là hỉ sự, chắc chắn là mời nhạc sư bên ngoài đến diễn tấu.

Tay đàn hôm nay, xét về kỹ nghệ chỉ có thể coi là khá, nhưng lại mang theo vài phần ý vị khác biệt.

《Xuân Hiểu Ngâm》 là một khúc vịnh xuân, tả cảnh vạn vật hồi sinh, tiết tấu nhẹ nhàng trong trẻo.

Nhưng trong khúc đàn vừa rồi, ngoài sự thanh thoát còn ẩn chứa một loại bình hòa đĩnh đạc, có lẽ, là do người mới học nhưng thiên tư linh mẫn mà thành.

Nàng không kìm được mà bước lên phía trước, xuyên qua cửa thuỳ hoa, nhìn về tiền viện.

Nam khách đang lần lượt an toạ trong sân. Dưới mái hiên phía trước đại sảnh tiền viện, có mấy thiếu nữ trẻ tuổi đang nhảy múa, người đánh đàn ngồi ở phía trước bọn họ, nhưng lại không giống nhạc kỹ bình thường ngồi tuỳ tiện vô lễ, mà dáng ngồi đoan trang, thần thái thong dong, cả người toát ra khí chất khác biệt.

Nàng vừa nhìn liền nhận ra, đó là Thẩm Huệ Tâm.

Chuyện mời nhạc kỹ biểu diễn như thế này vốn không do nàng xử lý, mà là do quản sự ngoại viện phụ trách.

Nàng không ngờ bọn họ lại mời đến Thẩm Huệ Tâm.

Có vị khách nghe đàn cao hứng, liền ném xuống một thỏi bạc.

Cũng có người ném đồng tiền.

Thẩm Huệ Tâm ngẩng đầu, khẽ nghiêng mắt nhìn người dưới đài, nở một nụ cười vũ mị quyến rũ.

Tiết Nghi Ninh trở lại hậu viện, không bao lâu sau, yến tiệc bắt đầu. Các tân khách lần lượt ra tiền viện dự tiệc, nàng cũng thoáng rảnh rỗi một chút.

Tử Thanh khuyên nàng đến phòng ăn dùng bữa. Hôm nay phòng bếp bận rộn, các nữ quyến không dự tiệc đều tập trung ăn chung ở đó. Nếu đi trễ, e là chẳng còn gì.

Nàng vừa nghe tiếng đàn tiền viện dứt hẳn, không rõ Thẩm Huệ Tâm rời đi lúc nào, bèn dặn Tử Thanh: “Ngươi vào phòng lấy ba mươi… không, lấy năm mươi lượng bạc, đem thưởng cho Thẩm cô nương vừa đánh đàn ở tiền viện. Cứ nói là tiếng đàn nàng hay, ta thưởng.”

Tử Thanh nghe lời, trở về Kim Phúc Viện lấy bạc.

Đến khi Tiết Nghi Ninh ngồi trong phòng ăn được một lúc, đột nhiên lòng chợt se lại, nàng nhận ra, mình đã làm sai.

Nàng thưởng bạc cho Thẩm Huệ Tâm, chẳng qua là vì nhớ đến chút tình nghĩa cũ, cảm thương cho số phận thê lương của nàng ấy. Chính bản thân nàng cũng chẳng biết nên giúp bằng cách nào, nên mới âm thầm đưa bạc, năm mươi lượng.

Nhưng… Thẩm Huệ Tâm sẽ nghĩ thế nào?

Năm xưa các nàng đều là thiên kim tiểu thư xuất thân quan gia. Nay Thẩm Huệ Tâm rơi vào cảnh phải vào giáo phường bán nghệ, chịu người khinh rẻ, một đêm chỉ cầu nổi mười lượng.

Còn nàng, lại là thê tử của đại tướng quân, còn đường đường ngồi chủ vị, để Thẩm Huệ Tâm đến phủ mình gảy đàn tiêu khiển.

Mà ngay vào lúc ấy, nàng lại đưa bạc thưởng, mang theo thương hại, mang theo đồng tình…

Như thế, là sỉ nhục, hay là từ trên cao nhìn xuống?

Cái gọi là “ơn nghĩa”, có khi… lại trở thành lưỡi dao.

Chính nàng cũng chẳng hơn Thẩm Huệ Tâm bao nhiêu, chỉ là do mỗi người một lựa chọn, một con đường khác biệt mà thôi.

Tiết Nghi Ninh lập tức đứng dậy, định đi tìm Tử Thanh ngăn lại, nhưng chưa kịp bước ra, Tử Thanh đã quay về, nói:

“Phu nhân, Thẩm cô nương kia hỏi… không biết người có rảnh không? Muốn gặp mặt để tự mình nói lời cảm tạ.”

Trong lòng Tiết Nghi Ninh thoáng dấy lên một chút bối rối và lo lắng, không rõ Thẩm Huệ Tâm muốn nói điều gì.

Nhưng nàng không thể tránh mặt, bèn đáp:

“Vậy đưa nàng vào đi, ta chờ trong đình hóng gió ở hoa viên.”

Nàng nghĩ, cùng lắm thì xin lỗi Thẩm Huệ Tâm một câu, nói rõ mình thật sự không có ý khinh thường. Nếu Thẩm Huệ Tâm không nhận bạc, muốn trả lại, nàng cũng sẵn sàng nhận lại.

Không bao lâu, Tử Thanh đã đưa Thẩm Huệ Tâm đến.

Tiết Nghi Ninh đang ngồi trong đình, còn chưa kịp mở lời, thì thấy Thẩm Huệ Tâm đã bước lên hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng:

“Thẩm Huệ Tâm tham kiến phu nhân, đa tạ phu nhân ban thưởng.”

Tiết Nghi Ninh vội vàng đứng dậy, bước tới đỡ nàng dậy, luống cuống nói:

“Thẩm tỷ tỷ… tỷ… không cần như vậy…”

Thẩm Huệ Tâm chỉ khẽ mỉm cười, thu tay lại, lùi về sau hai bước, giữ một khoảng cách vừa đủ với nàng.

Sau đó, nàng nhẹ giọng nói:

“Tiết muội muội, không cần bối rối. Dù chúng ta từng quen biết, nhưng nay muội là đại tướng quân phu nhân, còn ta… là kẻ hèn mọn, sống dưới đáy bụi trần. Muội bằng lòng gặp ta đã là ân tình, nếu còn thân thiết quá mức, lại khiến người khác dòm ngó, đặt điều. Ta biết trong một đại trạch như Lạc phủ, muốn an ổn đứng vững, không dễ chút nào.”

Tiết Nghi Ninh nghe xong, vành mắt đỏ hoe, khẽ đáp:

“Vừa rồi ta đưa bạc, thật ra là suy nghĩ không thấu đáo… Ta cứ sợ tỷ sẽ trách ta.”

Thẩm Huệ Tâm nhẹ nhàng đáp:

“Ta đánh đàn nửa ngày, lại phải cùng người uống rượu cười nói đến mức buồn nôn, cũng chỉ được mấy lượng bạc lẻ. Muội vừa ra tay liền thưởng cho ta năm mươi lượng, ta mừng còn không kịp, sao lại trách muội được?”

Một giọt nước mắt của Tiết Nghi Ninh rơi xuống, nàng nghẹn ngào:

“Thẩm tỷ tỷ… vẫn luôn tốt bụng như trước.”

Thẩm Huệ Tâm khẽ cười, giọng nói bình thản:

“Ta biết muội đang nghĩ gì. Yên tâm đi, không cần phải dè dặt như vậy với ta. Ta là kẻ sống trong bùn lầy, bán tiếng cười, bán thân, chịu người đùa giỡn, thân phận đã hèn mọn thế này… nếu còn muốn làm ra vẻ thanh cao, thì đã sớm tự mình tức chết rồi, còn sống thế nào được?

Ta đến gặp muội, chỉ vì thấy khó có dịp như hôm nay, muội lại không giả vờ như không quen biết ta như bao người khác, nên ta mới muốn nói với muội vài câu. Ngoài ra không có ý gì khác.”

Tiết Nghi Ninh nghe đến đó, một lúc lâu cũng chẳng biết nên nói gì, cuối cùng mới khẽ lên tiếng:

“Ta tuy cũng sống không dễ dàng gì… nhưng ít ra trên người còn chút tiền, trên đầu còn cha mẹ che chở. Nếu tỷ có điều gì khó khăn, cần giúp đỡ… chỉ cần nói với ta một tiếng, ta nhất định sẽ cố hết sức.”

Thẩm Huệ Tâm lắc đầu, cười nhàn nhạt:

“Lối ra tốt nhất với ta bây giờ, là gặp được một nam nhân đáng tin, chịu coi trọng ta, chịu giúp ta thoát khỏi giáo phường, hoặc là nạp làm di nương, hoặc là chu cấp nuôi dưỡng bên ngoài. Nhưng chuyện ấy cần cơ duyên, mà muội, lại không phải nam nhân, nên giúp không được rồi. Hôm nay muội cho ta năm mươi lượng, với ta mà nói… đã là một món ân tình lớn.”

Tiết Nghi Ninh nghe vậy, nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Huệ Tâm lại mỉm cười, nói tiếp:

“Đừng suy nghĩ nhiều. Đi đến đâu thì sống theo kiểu ở đó. Trên đời này khổ hèn nhiều không đếm xuể, ngay cả Quan Âm Bồ Tát hay Hoàng đế cũng không thể lo xuể, muội thì có thể làm được gì? Người khác sống được, ta cũng sống được. Muội xem, ta chẳng phải vẫn sống tốt hơn khối cô nương trong thanh lâu đấy sao?”

Tiết Nghi Ninh gật đầu, im lặng hồi lâu mới khẽ nói:

“Đoạn cuối lúc tỹ đánh đàn, không bằng đoạn trước. Tỷ dùng đốt tay ấn dây, nếu dùng móng tay để nửa đè dây, âm thanh sẽ sáng và mượt hơn, hiệu quả cũng tốt hơn chút.”

Thẩm Huệ Tâm lập tức bật cười thành tiếng:

“Hôm ấy ở cầm phường, ta còn tưởng mình nhìn nhầm… Xem ra đúng thật là muội rồi. Hôm nay lại được Tiết đại sư chỉ dạy, tiểu nữ tử thật sự vinh hạnh, nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, về sau chăm chỉ luyện tập, không để uổng phí một lời chỉ điểm hôm nay.”

Tiết Nghi Ninh cũng không nhịn được, rưng rưng bật cười theo.

Cười xong, Thẩm Huệ Tâm nói tiếp:

“Được rồi, ta phải quay về. Chiều còn phải đến một thi hội giúp vui. Nghe nói ở đó có một vị công tử họ Hào, sống nửa lưng chừng núi, cũng là người đọc sách, tính tình không tệ, hình như có ý muốn chuộc ta về làm thiếp. Ta phải để tâm một chút.”

Tiết Nghi Ninh gật đầu, rồi như sực nhớ ra điều gì, liền tháo đoá hoa lụa màu lam nhạt trên đầu xuống, cài lên tóc Thẩm Huệ Tâm.

“Này là kiểu mới nhất, màu sắc rất hợp với tỷ. Mang nó, nhất định sẽ khiến vị kia thêm phần vui mắt.” nàng dịu dàng nói.

Thẩm Huệ Tâm khẽ vuốt đoá hoa trên đầu, cười nhẹ rồi gật đầu, sau đó nhìn Tiết Nghi Ninh một cái thật sâu, chậm rãi hành lễ, dịu giọng nói:

“Ta đi trước, hôm nay đa tạ phu nhân .”

Bình Luận (0)
Comment