Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 85

Hình thị cảm thấy cháu ngoại mình tuy không phải là con quý tộc, nhưng bộ dáng và phẩm hạnh không tồi, cho hắn vài năm nữa, chắc chắc sẽ xứng với em gái tướng quân. Huống hồ trước kia Ngu Nguyệt Trác cũng chỉ là thứ xuất ở Ngu gia, thân phận không được gọi là cao quý.

Tuy nghĩ như thế, biết rõ là có vài thứ chưa xứng, nhưng trong lòng vẫn lấy nhiều lí do, chỉ vì muốn leo cao, cho mình một chút thể diện, tâm tình Hình thị lúc này chính là như thế.

“Ngọc Nhân, ý ngươi ra sao? Biểu ca ngươi nhân phẩm cũng tốt, lại là nhân tài, thêm đoạn thời gian, thành tựu tuyệt không tồi. Ngươi cùng tướng quân tình cảm tốt, tướng quân nhiều việc đều nghe theo ngươi, nếu có chút thời gian, ngươi nói giúp biểu ca một câu, chúng ta đều cảm tạ ngươi…”

Hình thị hơi nhướn người về phía trước, nóng bỏng nhìn A Manh, cảm thấy việc này nếu có A Manh giúp đỡ, vậy là có thể nắm chắc thành công. Mà Hình thị cũng là dựa vào cái danh sủng thê của Ngu Nguyệt Trác của A Manh, ai mà không biết Tĩnh Viễn đại tướng quân chiều vợ nhất trên đời, chỉ kém nâng trong lòng bàn tay mà thôi.

Đối mặt với nhận định của mọi người, A Manh cũng rất áp lực, cố gắng nhớ lại xem Ngu Nguyệt Trác đã làm chuyện gì để mọi người nhận định như vậy, cuối cùng không có kết quả. Cho nên khi nàng thật sự không ý thức được, Ngu Nguyệt Trác đã đưa cái danh sủng thê đeo lên người, mà đương sự còn ngây thơ chưa biết gì.

Cho nên lúc này, đối mặt với ám chỉ của Hình thị, A Manh chỉ kém trợn mắt, không chút suy nghĩ từ chối ý nghĩ kỳ lạ của Hình thị. Có điều, A Manh cũng để lại mặt mũi cho Hình thị, cho nên ngữ khí uyển chuyển: “Nương, Hình biểu ca đương nhiên là tốt, nhưng Nguyệt Quyên là em gái suy nhất của tướng quân, mẹ chồng ta và tướng quân cũng từng nói qua, chung thân đại sự của nàng phải thật cẩn thận, phải để tướng quân vừa lòng mới được.”

Hình thị buồn bực nói: “Như thế nào mới có thể làm vừa lòng tướng quân?” Nghĩ ngợi, cháu ngoại bà ta đương nhiên là tốt, năm trước còn được hoàng thượng khen ngợi, lấy năng lực và tiền đồ của hắn, trong kinh thành rất nhiều người kính nể. Chỉ là Hình gia tầm nhìn xa rộng, không muốn kết thân với người quyền thế thấp, không mang lại lợi ích cho Hình gia. Mà Tĩnh Viễn đại tướng quân là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà muốn kết thân với phủ tướng quân đâu chỉ có mỗi Hình gia, còn có vài thế gia nữa đang như hổ rình mồi.

Cho nên khi Hình thị biết nhà mẹ đẻ có ý tứ này, liền xung phong nhận việc. Không còn cách nào khác, bà ta ở nhà chồng còn cần đến sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ. Mà Hình thị cũng hiểu được, chỉ có nhà mẹ đẻ có thế lực thì mới có thể thẳng lưng sống ở nhà chồng.

A Manh bình tĩnh nói dối: “Cái này ta cũng không biết. Năm ngoái mẹ chồng cũng muốn nói chuyện chọn nhà chồng cho Nguyệt Quyên, thậm chí còn hỏi chủ ý của ta, nhưng tướng quân không muốn sớm gả muội muội đi, nên nói chuyện hôn nhân của Nguyệt Quyên, phải thông qua khảo nghiệm của hắn. Đương nhiên, ta cũng hỏi đó là khảo nghiệm gì, nhưng tướng quân cũng không nói với ta. Nghĩ là tướng quân cũng có chủ ý rồi, nên ta là nữ nhân không tiện hỏi nhiều.” A Manh tủm tỉm cười nhìn Hình thị, tay vỗ vỗ bé con trong lòng, thấy bé há miệng ngáp một cái, nhịn không được mím môi cười, ngứa ngáy tay chân muốn bắt nạt con.

Hình thị nhìn A Manh, trong tâm nói, chẳng lẽ ngươi không thủ thỉ bên gối được sao? Tướng quân sủng ngươi như thế, vậy mà việc nhỏ thế này cũng không làm được, thật sự là vô dụng.

“Nếu vậy… tướng quân đối với hôn sự của Nguyệt Quyên không nói gì nữa sao?” Tuy cảm thấy A Manh chỉ qua loa cho xong, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng Hình thị cũng biết mình đang cầu A Manh, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

“Ân, ta nhớ là tướng quân không nói gì khác nữa…”

"..."

......

Cuối cùng Hình thị vẫn không tìm được tin tức gì, may mà con gái nói là Hình Tu Văn đã gặp Ngu Nguyệt Quyên, nghe hai người trò chuyện có vẻ hợp ý, thế là đã hơn các công tử khác trong kinh thành nhiều rồi, tin tưởng chỉ cần cố gắng thêm, đả động thêm ở chỗ em gái tướng quân, chỉ cần nàng chủ động đề nghị, tin tưởng tướng quân cũng sẽ giúp em gái một tay.

A Manh nhìn bóng dáng Hình thị đi khuất, thật có chút đồng tình, rất muốn nói nàng đừng ép buộc, nếu Hình Tu Văn không thông qua khảo nghiệm của tướng quân biến thái kia, hết thảy đều là mây bay a.

Đem chuyện này quên đi, rất nhanh đã đến lúc khai tiệc.

A Manh bế bé con đang buồn ngủ trong tay, hôn lên mặt con một cái, rồi được một đám nha hoàn vây quanh hộ tống ra đại sảnh.

Trong đại sảnh, Ngu Nguyệt Trác đang cùng trưởng bối nói chuyện. A Manh nhìn qua, ngoài cha nàng, còn có vài vị thúc phụ của La gia, Ngu Đại bá, tam bá, tứ bá, còn có mấy đường ca, đều ở đây cả. Có điều không biết có phải nàng mẫn cảm quá hay không, cảm thấy ở đó có điều gì đó không bình thường.

A Manh ôm con đi qua thỉnh an các trưởng bối, La Hoằng Xương đang sống chết mặc bây bỗng nhảy qua, cao hứng nói: “Ôi, con gái ngoan, mau bế cháu ngoại lại đây cho ta nhìn một cái nào.”

Nghe La Hoằng Xương kêu to, cơ mặt của vài bị Ngu gia chợt run rẩy vài cái. A Manh liền ôm con đi qua, liếc nhìn tướng quân đang bình tĩnh uống trà, dùng ánh mắt hỏi, mà Ngu Nguyệt Trác chỉ trả về cho nàng một biểu tình vô tội. Vì thế, A Manh cũng nhận ra rằng vị tướng quân này đã làm chuyện gì chọc giận mấy vị trưởng bối rồi.

Mặc kệ các trưởng bối nghĩ thế nào, đều nhìn bé con xong rồi chúc vài lời hay, ai cũng là lão luyện trên quan trường, nên A Manh cũng không nhận ra bọn họ là thật hay giả, nhưng nàng nhận ra bộ dáng đắc ý của cha cùng mấy bị trưởng bối của La gia.

“Cửu đệ muội, nhìn cháu ta thật giống Cửu đệ a.” Người nói là Ngu Nguyệt Sí, từng có quen biết A Manh, từ trong lòng lấy ra một ngọc bội xanh biếc trao cho bé con làm lễ gặp mặt.

A Manh vội cho người tiếp nhận, cũng cười nói: “Cám ơn Ngũ ca.”

Chờ khi mọi người bắt đầu đi về Dịch viên, A Manh gọi một nha hoàn vừa rồi hầu hạ trong đại sảnh lại hỏi chuyện trước khi nàng đến, rất nhanh làm nàng có chút buồn cười khi biết chuyện.

Ngu gia đối với chuyện Ngu Nguyệt Trác đuổi các nha hoàn ấm giường ra khỏi nhà vẫn canh cánh trong lòng, cho nên khi gặp Ngu Nguyệt Trác, cố tình khơi ra tin đồn Ngu Nguyệt Trác sủng thê, làm cho người ngoài thấy con cháu Ngu gia thật không có tiền đồ, nhưng lại bị Ngu Nguyệt Trác nói lại, lão bà còn không sủng, có thể chấp nhận được sao? Khiến cho mặt mũi mấy trưởng bối Ngu gia đều mất hết.

Mà La gia cũng rất vừa lòng với con rể này, Ngu Nguyệt Trác hằng năm vào ngày lễ tết đều cho người đưa lễ vật đến La gia, nên chiếm được hảo cảm từ La gia. Sau khi có tin đồn Ngu Nguyệt Trác sủng thê truyền ra, cũng có người nói nữ nhân La thị rất được, ngay cả đại anh hùng cũng thu phục được, làm cho La gia rất có mặt mũi.

Cho nên giữa hai nhà, thật có chút gì đó. Mà nay khi có cơ hội gặp mặt, mới nói trong chốc lát, không biết vì sao lại bắt đầu đấu tranh gay gắt, vì thế khi A Manh vào cửa mới có không khí kỳ quái như vậy. Tuy là có chút ngây thơ, nhưng không ai chịu ai, nói đến hơn một nén nhanh, không phân thắng bại không cam lòng a.

Đến Dịch Viên, nam nữ liền tách ra.

Dịch Viên có một cây hoa đào đang nở hoa, bữa tiệc đặt dưới gốc đào, ngẫu nhiên có gió thổi đến, cánh hoa rơi phấp phới, mang theo vài phần ý xuân. Mà hôm nay thời tiết cũng tốt, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ vừa phải, không khí ôn hòa.

Đầy tháng ở phủ tướng quân, danh gia vọng tộc trong kinh đều đến, lượng người nhìn có chút khủng bố. A Manh không có cách nào chiêu đãi tất cả, cho nên dưới sự dẫn dắt của Diêu thị, ôm con đi chúc một số phu nhân có thân phận cao, trong đó có Tĩnh vương phi, Túc vương phi, Phó phu nhân, Trấn Quốc công phu nhân, Thái Sư phu nhân.

Cho con ra ngoài một lúc, thời tiết lại lạnh, A Manh sợ con bị lạnh, đi hết một vòng, A Manh liền cho bà vú ôm con trở lại phòng ấm.

Đến khi tiệc rượu kết thúc, A Manh, Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Trác đứng ở cửa tiễn khác, đột nhiên nha hoàn Lạc Nguyệt hiên đến thì thầm với nàng vài câu, nghe được nội dung, A Manh biến sắc.

“Làm sao vậy?” Diêu thị phát giác ra hành vi của nha hoàn, nghi hoặc hỏi.

A Manh nhìn quanh, còn một chút khách chưa rời đi, cũng không muốn nói chuyện này ra, thấp giọng nói với Diêu thị vài câu, khi sắc mặt Diêu thị đại biến, lại như không có việc gì nói: “Nương, thân thể ta đột nhiên không thoải mái, muốn nghỉ tạm một chút.”

Diêu thị cũng hiểu việc này không thể nói ra, miễn cưỡng cười nói: “Nếu không thoải mái, mau đi nghỉ đi, nơi này có ta.”

“Vậy làm phiền nương.”

A Manh nói xong, lại quay ra xin lỗi các phu nhân, rồi rời đi cùng Tri Xuân và Tri Hạ. Đến khi vào phạm vi nội viện, A Manh thu lại nụ cười, hỏi nha hoàn Lạc Nguyệt hiên: “Nói, làm sao tiểu thư lại bị thương?”

Nha hoàn đỏ hồng đôi mắt nói: “Bẩm phu nhân, tiểu thư bị người dọa, không biết làm sao, đột nhiên có người chạy đến lôi kéo tiểu thư đi, tiểu thư muốn tránh người nọ, cho nên không cẩn thận xoay chân bị thương, người cũng té, bị chảy máu…”

Khi nha hoàn nói xong, trong lòng A Manh cũng có đã hiểu được đôi chút, hẳn là hôm nay đến phủ có khách nam, khi đi dạo hậu viện nhìn thấy Ngu Nguyệt Quyên, sau đó khách nam đối với em gái tướng quân ôm ảo tưởng, cho nên thừa dịp không ai biết, liền muốn đối mặt, nếu có thể có được hảo cảm của em gái tướng quân, cũng không mất đi một cơ hội.

Trong lòng A Manh thở dài, Ngu Nguyệt Quyên cũng đã mười sáu, năm nay dù thế nào cũng phải gả nàng ra ngoài, đầu năm đã có một đống bà mối đến tìm, khi đó Ngu Nguyệt Trác bận việc quân doanh, mà nàng lại đang ở cữ, cho nên tiếp bà mối đều là Diêu thị. Diêu thị biết trong lòng con còn vấn vương nên không nhận bà mối nào cả, cho nên thái độ có chút mập mờ, vì thế nhà trai nào cũng ôm ảo tưởng.

Xem ra, Ngu Nguyệt Quyên đã gặp vận rồi. Chỉ cần Ngu Nguyệt Quyên còn là em gái của đại tướng quân đương triều, thì còn vô số nam nhân nhìn chằm chằm như sói đói.

“Thật là nực cười! Dám ở phủ chúng ta khinh dễ tiểu thư, tên chết dẫm đó đâu rồi?” A Manh giận giữ hỏi.

“Bẩm phu nhân, khi thị vệ đến, hắn đã đi rồi.” Nha hoàn nhìn A Manh một cái, lại bổ sung: “Có điều hắn có đưa một bức thư cho tiểu thư.”

A Manh vừa nghe, trong lòng vui vẻ, làm người ta bị thương còn dám để lại thư, thực là nam nhân ngu xuẩn, “Thư đâu?”

“Ở chỗ nô tỳ, tiểu thư vốn muốn hủy đi, nhưng nô tỳ cảm thấy nên để lại chứng cứ để tướng quân đi thu thập kẻ dám làm nhục tiểu thư.” Nha hoàn căm phẫn nói.

Lúc này A Manh mới thở phào, nghe lời này đương nhiên hiểu chủ ý của Ngu Nguyệt Quyên, nha đầu này không muốn danh dự của chủ tử bị hao tổn mới nhận sự tình này lên người, tình huống này không hiếm. Nhưng mà nha hoàn này nói cũng rất thú vị, xem ra Ngu Nguyệt Quyên bị thương không nặng, nặng ở đây là ở lòng tự trọng của nàng.

“Ngươi nói đúng, sau khi khách khứa rời đi, ngươi hãy mang đến cho tướng quân xem.”

"Dạ."

Đang nói, đã đến Lạc Nguyệt hiên, rất nhanh đến chỗ Ngu Nguyệt Quyên. Lúc này, Ngu Nguyệt Quyên đang ngồi trên giường, quần áo có chút hỗn độn, tóc tai xơ xác, dung nhan tái nhợt, thần sắc kinh hoảng, nhìn thật thương tiếc.

"Đại tẩu..."

Nhìn thấy nàng, Ngu Nguyệt Quyên kêu lên, trong mắt có vài giọt nước bị kìm lại. Xưa nay Ngu Nguyệt Quyên luôn cứng rắn, hôm nay bản thân bị người ức hiếp, trong lòng đương nhiên buồn bực. Mà làm cho nàng hận hơn chính là ý đồ của nam nhân kia, trong lời nói có nhiều khinh miệt, nói vì anh nàng là đại tướng quân cho nên mới xứng đáng để nam nhân nhớ thương, cưới nàng có gì tốt, đều là vì anh nàng cả, bảo sao nàng không thấy uất ức?

“Nguyệt Quyên, không sao chứ? Mời thầy thuốc chưa?” Câu cuối là để hỏi nha hoàn.

Nha hoàn Yến Ngữ nói: “Đã mời, nhưng tiểu thư không chỉ bị thương ở chân, còn trầy da tay nữa.”

A Manh nghe xong, quay đầu phân phó: “Bảo quản gia cho người đến y nữ cục mời nữ danh y qua. Tri Xuân, ngươi lại đây xử lý miệng vết thương cho tiểu thư.” Lại nói thêm với Ngu Nguyệt Quyên: “Đừng sợ, tay nghề Tri Xuân rất khá, rất thành thục. Đợt lát nữa anh trai muội đến, để hắn chủ trì công đạo cho muội, tiểu thư nhà chúng ta không thể bị người khác bắt nạt được.” Trong lòng đầy căm phẫn.

Hốc mắt Ngu Nguyệt Quyên ửng đỏ, không nhịn được khóc nấc lên trong lòng A Manh, A Manh lại phải trấn an thêm một hồi.

Qua nửa canh giờ, Ngu Nguyệt Trác, Diêu thị, thầy thuốc đều đến cả.

Thầy thuốc xem mạch cho Ngu Nguyệt Quyên, nói không vấn đề gì, bởi vì nam nữ khác biệt, vết thương ở chân chỉ có thể chờ y nữ lại. Rất nhanh, y nữ đến, thầy thuốc cũng kê đơn.

Chờ mọi việc xong xuôi, Ngu Nguyệt Trác cho người lui hết ra ngoài, chỉ còn lại vài vị chủ tử.

Diêu thị ôm con gái, thương tâm, cùng A Manh ngồi bên cạnh an ủi.

“Nguyệt Trác, Nguyệt Quyên không thể để cho người ta bắt nạt như vậy được.” Diêu thị không muốn chuyện này truyền ra ngoài làm hỏng thanh danh con gái, nhưng cũng không muốn tha cho tên chết dẫm kia.

Ngu Nguyệt Trác gật đầu, khóe môi mỉm cười: “Nương yên tâm, ta sẽ không để Nguyệt Quyên chịu thiệt.” Nói xong, nhìn thư trong tay, trong lòng cười lạnh, gì mà con thái phó gia sao? Xem ra, Hà gia đều là kẻ ngu.

Trấn an Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên xong, Ngu Nguyệt Trác đưa A Manh rời đi.

Trên đường, Ngu Nguyệt Trác đi chậm phối hợp với tốc độ của A Manh, gió xuân lơ đãng thổi qua, nhấc lên vạt áo của hai người.

“Chàng sẽ xử lý kẻ kia như thế nào?” A Manh tiến lên nhặt một nhánh cây đang đâm chồi.

Ngu Nguyệt Trác chắp tay sau lưng, cười đến cao nhã, “Đương nhiên là cho hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết.”

"..."

Trong lòng A Manh thật muốn nói nam nhân này không cần cười cao nhã mà nói lời kinh khủng như vậy, thật làm người ta khó tiếp nhận nha.

Ngu Nguyệt Trác giơ thư trong tay lên, cười nói: “Không hổ là con thái phó, học đủ thứ thi thơ, còn hiểu được thư tình, nhưng lại dám làm càn.”

A Manh nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ chàng không biết trong kinh Tây Uyển có một đoạn nói về nam nữ chưa kết hôn gặp nhau cùng đàm luận thi ca, đều tặng nhau thư sao?”

“Nga, là thế sao?” Người nào đó tế bào não chưa từng tiếp túc với chuyện này kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: “Nhưng nàng chưa từng viết thư cho ta!”

A Manh nhún nhún vai, “Chàng cũng chưa từng viết cho ta, vì sao bắt ta viết cho chàng?”

“Không giống nha, ta là người học võ, làm sao biết viết thơ? Nhưng nàng thì đã được phu tử dạy làm thơ a? Ngày mai hãy viết cho vi phu một cái. Nhớ rõ, phải thật thâm tình, sầu triền miên, làm cho vi phu cảm động.”

“Không!” A Manh đen mặt, cái gì mà thâm tình, sầu triền miên, làm cho vi phu cảm động? Nam nhân này đi đọc Kinh Thi có vẻ tốt hơn. Hơn nữa nàng cũng sẽ không làm chuyện đó. Mặc dù ngày bé có đi học, nhưng đều là ứng phó thôi, kêu nàng đánh đàn, nàng sẽ đánh ra một khúc ai nghe cũng phải cười a.

“Không? Vì sao?” Ngu Nguyệt Trác vẫn cười như cũ, chỉ là nắm chặt bức thư trong tay, sau đó dưới cái nhìn trân trối của A Manh, một chút một chút biến thành bột phấn, bay phiêu tán trong gió.

A Manh: “... Yên tâm, ngày mai ta lập tức viết cho chàng, để chàng vừa lòng.” (Editor: TAT, anh anh anh, thực đáng sợ!!!)

“Thực ngoan, ngày mai cho người mang đến thư phòng cho ta, ta hy vọng sau khi làm việc vất vả, sẽ đọc được thư tình cảm động của nương tử.”

A Manh: OO XX chàng, không cần uy hiếp ta như vậy!
Bình Luận (0)
Comment