Hiền Tri Thiên Lý

Chương 17

Mọi người trong đoàn đội bị cái quỷ ảnh kia khiến cho tâm thần không yên.

"Lão đại, cứ như vậy không phải biện pháp tốt a!" Y Bố nhỏ giọng nói

Phương Chẩn nói: "Ta biết, đợi một chút, thử thêm vài lần nữa, trước hết phải xác định được đối phương có cái dị năng gì."

Đám người Y Bố gật đầu, tập trung tinh thần tìm kiếm địch nhân ở chỗ tối.

Lúc này, Thiên Lý mở miệng nói: "Phương đội trưởng, không cần tìm kiếm, hiện giờ chúng ta tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì."

"Nghĩa là sao?" Phương Chẩn cảnh giác xung quanh, đầu cũng không quay lại, hỏi.

"Các ngươi có phải nhìn thấy một người thế này không?" Thiên Lý cũng không đáp mà hỏi ngược lại "Tóc dài, gầy yếu, thân trên loã lồ, hạ thân mặc một cái quần dài rách nát, trên cổ tay trái còn mang theo một cái thủ hoàn (dịch không ra từ này, mọi người thông cảm :3)."

"Đúng vậy, là hắn." Mọi người lần lượt gật đầu.

"Quả nhiên là thế." Thiên Lý khẳng định nói "Thứ vừa rồi quấy rầy chúng ta căn bản không phải là người, mà là một phân thân."

Thiên Lý không nhìn thấy hình dáng của người kia, vừa rồi là nàng miêu tả tướng mạo của trọc hoá nhân trong quặng mỏ số 1, câu trả lời của mọi người đã chứng minh những gì nàng đoán là đúng. Bóng người mà bọn họ thấy chính là phân thân của trọc hoá nhân, hơn nữa lại là phân thân cấp bậc thấp nhất, lợi dụng năng lượng nhỏ bé chế tạo ra mấy ảo ảnh hình người đánh lén, nhưng trên thực tế thì cũng không có bao nhiêu lực công kích, đây cũng là nguyên nhân vì sao ban đầu Thiên Lý không phát hiện ra, dao động của năng lượng quá mức mỏng manh, lại xen lẫn bên trong trọc khí, rất dễ dàng bị bỏ qua.

"Phân thân?" Phương Chẩn nhíu mày, hỏi "Ngươi chắc chắn chứ?"

"Nắm chắc tám phần." Chế tạo phân thân theo chủ thể để di chuyển, đây đúng là dị năng đặc thù của kính tượng (gương). Dùng năng lượng mỏng manh chế tạo ra phân thân, có thể sánh bằng ảo ảnh bình thường.

"Nói cách khác, chúng ta sắp sửa phải đối mặt với một kính tượng dị năng (có năng lực sao chép) giả?'' Phương Chẩn lẩm bẩm nói "Kính tượng là dị năng hiếm gặp, ta chưa nhìn thấy bao giờ."

"Ta cũng chưa từng." Khoa Ni lắc lắc đầu, nhìn xuống cánh tay vừa rồi bị thương, nói "Ở trong sách khoa học phổ cập dị năng chỉ giới thiệu ngắn ngủi có mấy câu về kính tượng dị năng, phục chế thật thể, chuyển hoán năng lượng, phản xạ ánh sáng."

Y Bố nghi hoặc nói: "Những điều phía trước còn có thể hiểu, phản xạ ánh sáng? Như thế nào được gọi là phản xạ ánh sáng?"

''Không rõ lắm." Khoa Ni nói "Tư liệu về các dị năng hi hữu thường rất ít, chúng ta không có tư liệu để học hỏi."

Y Bố nhìn bóng người chợt loé rồi lại biến mất ở góc tường, vô tình cười nói: "Nếu phân thân chỉ có lực công kích như vậy thì cũng đâu có gì đáng sợ là bao."

Khoa Ni liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Luỹ thừa nguy hiểm của dị năng kính tượng là cấp S."

"Không phải chứ?" Y Bố trừng lớn mắt.

Sắc mặt những người còn lại đều trở nên trầm trọng.

Phương Chẩn mở miệng nói: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, lần này ta không thể an bài cụ thể được, tất cả tuỳ theo hoàn cảnh mà hành động, ở đây không có ai có kinh nghiệm chiến đấu với kính tượng dị năng giả, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến. Cửa ra ở ngay phía trước, hy vọng mọi người có thể bình an trở về thành."

Mọi người đồng loạt gật đầu, nắm chặt vũ khí trong tay, chậm rãi đi đến quặng mỏ số 1.

Thiên Lý dựa vào lưng Tra Nhĩ, lông mi hơi nhăn lại. Nơi bọn họ đến gần, quặng mỏ số 1 đang xuất hiện biến hoá kỳ quái.

Khi bọn hắn đi vào quặng mỏ số 1, nghênh đón bọn họ không chỉ là 1 trọc hoá nhân, mà là 11 trọc hoá nhân.

Mọi người nhìn đến trọc hoá nhân đầu tiên, đang muốn động thủ, trước mắt lại xuất hiện một màn khiến người ta cứng lưỡi.

"Này, đây là cái gì?" Y Bố chỉ vào trước mặt, không thể tin nói "Không phải ta hoa mắt đây chứ?"

"Tất nhiên không phải." Phương Chẩn nghiêm túc nói "Xem ra hắn không chỉ có thể phân thân chính mình, mà còn có thể phân thân cả người khác."

Giờ phút này trước mặt mọi người xuất hiện 10 cá nhân, cho dù là tướng mạo, thần thái, ăn mặc hay vũ khí đều giống hệt bọn họ.

"Tiếp theo làm gì bây giờ?" Nhìn người giống y đúc bộ dáng của chính mình, mấy người Tạp Dịch Bối Nhã cảm thấy thập phần quỷ dị.

Phương Chẩn nghĩ nghĩ, nói "Dù sao cũng phải thử một chút, mọi người tự đối phó với phân thân của chính mình, tránh để đội hữu bị thương. Mặt khác tận dụng mọi khả năng công kích trọc hoá nhân kia, bản thể nếu chết, phân thân tất nhiên cũng sẽ biến mất."

Mọi người lên tiếng trả lời, đều lấy ra vũ khí của chính mình, mà phân thân trước mặt bọn họ cũng đồng thời làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Thiên Lý phát hiện những phân thân này hoàn hoàn khác biệt với cái vừa rồi, chẳng những có thực thể, hơn nữa lại có đầy đủ năng lượng, hẳn là có lực công kích nhất định.

Phương Chẩn dẫn đầu tiến lên, có thúc hồn trong tay, hắn có thể khống chế dị năng của mình cách thuần thục, một đạo tia chớp nhanh chóng bay đến phân thân của hắn.... Còn chưa kịp nhìn thấy kết quả công kích, Phương Chẩn mạnh mẽ nhảy về phía sau một cái, khó khăn tránh một hoả pháo bay tới.

"M!" Y Bố kêu to "Những phân thân này thế nhưng lại có dị năng giống của chúng ta!"

Phương Chẩn dừng lại, nhanh chóng nhìn lại phân thân của chính mình, ai ngờ phân thân kia thế nhưng lông tóc vô thương (không chút tổn hại), còn đang công kích đội hữu của hắn, đúng là đang dùng dị năng thiểm điện.

Đây là sao? Tại sao công kích của hắn không có hiệu quả? Phương Chẩn cắn chặt răng, lại một lần nữa đánh ra một đạo tia chớp.

Lúc này nhưng thật ra lại nhìn thấy rõ ràng, công kích của hắn không phải là không có hiệu quả, mà là căn bản không đánh trúng đối phương, thế nhưng lại trật? Không có khả năng. Dưới một khoảng cách như vậy, làm sao hắn có thể thất thủ được?

Những người còn lại cũng gặp tình huống tương tự, cả tập thể giống như đang chơi thuốc, liên tục phạm sai lầm.

Thiên Lý ở một bên "nhìn" cảm thấy rất kỳ quái, tuy nói đúng là phân thân sao chép một phần năng lực của bọn họ, nhưng tuyệt đối không thể theo kịp bản thể, chỉ cần bảo trì bình tĩnh, đánh bại bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng tại sao mọi người lại liên tục phạm sai lầm?

"Ôi!" Cánh tay Khắc Lý Tây thiếu chút nữa bị xuyên thủng, không nhịn được kêu lên "A Nhĩ Tháp, sao ngươi đánh ta!"

''Ta ở trong này, người đánh ngươi là phân thân của ta." Thanh âm A Nhĩ Tháp vang lên ở phía bên kia.

"Đới, ngươi làm cái gì vậy?" Tạp Dịch Bối Nhã chịu đựng đau đớn, không nhịn được quát lên.

''Tiểu thư, ngươi nhận nhầm người." Đới bất đắc dĩ trả lời.

"Đáng chết, căn bản là không phân biệt được ai với ai." Y Bố nóng nảy không thôi.

... ......

Khung cảnh nhất thời hỗn loạn, mọi người khó có thể nhận ra nhau, đánh nhau đến bó tay bó chân, sợ vô tình gây tổn thương cho đội hữu, mà phân thân lại không thèm để ý, ra tay không chút lưu tình.

Phương Chẩn vừa phòng ngự vừa nhìn về trọc hoá nhân phía trước, đột nhiên hô "Bá Nạp Đức, hướng về phía trọc hoá nhân bắn tên đi!"

Bá Nạp Đức không nói một câu, tránh thoát vài ba công kích, nâng cung vọt tới.

"Phanh" một tiếng, phong tên bắn vào vách tường bên cạnh trọc hoá nhân.

Lại trật! Bá Nạp Đức nheo mắt, sắc mặt lạnh lùng.

......

Sao lại thế này? Địch nhân rõ ràng ở phía bên trái, bọn họ sao lại công kích phía bên phải? Thiên Lý suy nghĩ mãi không thể hiểu nổi.

Ở đây chỉ có nàng và Tra Nhĩ là không tham gia chiến đâu, phân thân của hai người bọn họ cũng không có cử động. Thiên Lý đoán trọc hoá nhân cũng không có sao chép năng lực của hai người bọn họ, bởi vì vừa rồi ở trong quặng mỏ số 2, khi cái phân thân kia đi ra quầy rầy, chỉ có bọn họ là không ra tay. Kính tượng là cần phải bắt chước làm theo, nhưng nếu không có hành động gì để bắt chước, liền không thể tái tạo đầy đủ.

Vấn đề hiện tại là, nguyên nhân khiến mọi người sai lầm là gì?

Dị năng kính tượng có thể phục chế thật thể, chuyển hoán năng lượng, phản xạ ánh sáng... Đợi một chút, phản xạ ánh sáng? Chẳng lẽ là do nó?

Mọi người đều biết, ánh mắt có thể nhìn vật là nhờ thông qua hình chiếu của ánh sáng, nhưng nếu là thay đổi lại phương hướng ánh sáng chiết xạ, thị giác sẽ bị sai lệch. Giống như mọi người bây giờ, luôn luôn không thể công kích trúng mục tiêu. Thị lực tốt ngược lại trở thành trở ngại của mọi người.

Thì ra là thế, đây mới chân chính là chỗ đáng sợ của kính tượng dị năng giả. Bọn họ có thể tạo ra phân thân tương đương với bản thể, đồng thời còn có thể đánh lừa thị giác tạo ra thế mạnh, chỉ cần có đầy đủ năng lượng, một người có thể đối phó với một đoàn đội.

May mắn trọc hoá nhân không đủ thông minh, nếu không bọn họ đã sớm xuất hiện thương vong.

Thiên Lý vốn định để cho Tra Nhĩ ra tay, nhưng ruốt cuộc là lo lắng đối phương sẽ sao chép năng lực của Tra Nhĩ, tạo thành một áp lực lớn hơn nữa cho mọi người. Nàng không thể xác định được sự sai lệch thị giác có tác dụng lên người Tra Nhĩ không, nếu là có, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn Tra Nhĩ cũng không thể giết chết đối phương.

Thiên Lý nghĩ nghĩ, từ trong túi tiền lấy ra đèn pin, bật lên, giơ lên, chiếu lên mặt tường, phóng ra một luồng sáng, sau đó chậm rãi di chuyển.

Phương Chẩn chú ý tới biến hoá này, không nhịn được hỏi: "Thiên Lý, ngươi đang làm gì vậy?"

"Ta giúp các ngươi định vị." Thiên Lý trả lời "Trọc hoá nhân có thể lợi dụng ánh sáng khiến thị giác của các ngươi bị sai lệch, cho nên các ngươi căn bản không thể đánh trúng mục tiêu."

"Thì ra là thế." Đám người Phương Chẩn giật mình, đồng thời không nhịn được nghi hoặc một điều, vì sao Thiên Lý lại không bị ảnh hưởng? Theo lý mà nói, ngũ giác của Linh giác dị năng giả siêu việt hơn người thường rất nhiều, khi ánh sáng bị như vậy, đáng lẽ ra phải càng hỗn loạn hơn so với mọi người chứ?

Bất quá tạm thời đây không phải là thời điểm để lo lắng việc này, mọi người một bên phòng thủ, một bên chú ý tới vị trí của luồng sáng.

Rốt cuộc, luồng sáng dừng lại ở một điểm, mọi người nhìn thấy, nơi đó chỉ là một vách tường mà thôi.

"Bá Nạp Đức, A Nhĩ Tháp, chính là bây giờ!" Phương Chẩn hô to.

Ba người đồng thời ra tay, hướng đến luồng sáng công kích.

Chỉ nghe tiếng trọc hoá nhân kêu đau một tiếng, một lượng máu lớn phun lên trên mặt tường. Động tác của phân thân nhất thời chậm lại, công kích cũng chậm lại.

Đám người Phương Chẩn thấy thế mừng rỡ, không ngừng hướng đến vị trí của trọc hoá nhân công kích liên tục. Đáng tiếc, họ vẫn bị ảnh hưởng của việc sai lệch thị giác, trọc hoá nhân đã không còn ở vị trí trước đó, nơi bọn họ đánh tới là một khoảng trống.

Luồng sáng Thiên Lý chiếu ra nhanh chóng di chuyển, cuối cùng dừng lại ở một góc.

Trọc hoá nhân ngồi xổm xuống thở, còn không đợi hắn kịp phản ứng, một loạt công kích phô thiên đại địa (ùn ùn kéo đến) đã tới...

"Ha ha, nhìn ngươi lúc này đi chèn ép người khác như thế nào." Y Bố xông lên phía trước vung một kiếm, bổ đôi người trọc hoá nhân ra.

Mọi người thấy trọc nhân đã chết, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này sắc mặt của Thiên Lý đột nhiên thay đổi, nàng hô to: "Không ổn rồi, năng lượng bị hỗn loạn, mọi người mau chạy đi."

Mọi người nhất thời còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Tra Nhĩ cõng Thiên Lý chạy vụt qua, hướng tới thông đạo đi tới.

Mặc dù mọi người không hiểu lắm, nhưng cũng không dám khinh thường, nhanh chóng theo sát sau đó, ngay cả duệ thạch trong cơ thể trọc hoá nhân cũng không kịp lấy.

Tra Nhĩ chạy đến chỗ cửa ra, một cước đem cửa phá vỡ, dẫn đầu chạy ra ngoài.

Những người còn lại chỉ cách bọn họ vài trăm thước, mắt thấy lối ra ngay ở trước mặt, đột nhiên, một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, quặng mỏ phía sau ào ào sụp đổ, một cỗ năng lượng từ phái sau dần dần ập đến.

Mọi người cảm thấy sợ hãi, trên đầu rơi xuống bao nhiêu đất đá, liều mạng hướng đến lối ra chạy đi, cuối cùng bị cỗ năng lượng kia hung hăng đẩy ra khỏi cửa, bay đi ước chừng gần một trăm mét mới dừng lại.

Đợi cho tất cả đều bình tĩnh lại, mọi người quay đầu nhìn về phái quặng mỏ, xung quanh khu vực quặng mỏ toàn bộ đều sụp xuống, biến thành một hố đá vụn độ chừng tám trăm mét.

Mọi người vết thường đầy mình, chật vật không chịu nổi, cũng có mấy người bị trọng thương, nếu không chữa trị kịp thời, chỉ sợ khó giữ được mạng.

Nhưng ít ra bây giờ vẫn còn sống, thế là đã rất may mắn rồi.

Hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, mọi người lập tức sợ hãi. Nếu không có Thiên Lý nhắc nhở, có lẽ tất cả bọn họ đề chết ở trong này. Không thể tưởng tượng nổi rằng khi kính tượng dị năng giả chết, phân thân hắn chế tạo sẽ sinh ra hiện tượng hỗn loạn năng lượng. Khó trách luỹ thừa nguy hiểm của kính tượng dị năng là cấp S.

Mọi người lúc này mới nhớ ra, chuẩn bị hướng Thiên Lý cảm tạ, lại phát hiện bóng dáng của nàng và Tra Nhĩ đã sớm không thấy đâu.

Tiểu cô nương thần kỳ, người thủ hộ cường đại.

Đến tột cùng thì bọn họ là ai?
Bình Luận (0)
Comment