Hiền Tri Thiên Lý

Chương 82

Edit + beta: Ngân Lam

Trở lại chỗ cắm trại đã hơn hai giờ sáng, Thiên Lý và Tra Nhĩ cũng không vội chạy đi, ngủ đến hơn mười giờ sáng mới nhổ trại lên đường.

Đó khiến hai đội người kia phiền muộn chết mất, bình thường bảy giờ đã đi, giờ thì hay rồi, kéo thêm ba giờ nữa. Tại vùng đất trọc hóa, thời gian của tất cả mọi người đều rất quý giá, dù có thuốc tinh lọc, cũng không thể cam đoan sẽ không vì ở quá lâu mà bị trọc khí ăn mòn.

Đám Thiên Lý tiếp tục đi về phía nam, trên đường đi chỉ gặp một số thú trọc hóa rải rác. Nhóm người Ô Lạc thì ngược lại, rõ ràng cách họ chỉ có 1000 – 2000m thôi, lại thỉnh thoảng gặp được rất nhiều đàn thú trọc hóa. Lần một lần hai thì có thể là trùng hợp, nhưng lần bốn lần năm thì không thể không khiến người ta nghi ngờ.

“Anh cả, chúng ta vẫn tiếp tục ở lại ư?” Diêu Tử uống một hớp thuốc tinh lọc nhỏ, hổn hển nói, “Phương hướng của họ rất rõ, tuy rằng không lo mất dấu, nhưng với tốc độ này, ngày mai họ sẽ đến mảnh đất cấm kia.”

Ô Lạc gật đầu, suy tư một hồi, nói: “Chạy tới đây rồi, cũng nhân cơ hội đi xem thôi. Thung lũng Ma Lâm vẫn luôn là nỗi lo ngầm của chúng ta lâu nay, dù họ không xuất hiện thì chúng ta cũng phải lưu ý nhiều hơn.”

Mảnh đất cấm trong miệng Diêu Tử là thung lũng Ma Lâm. Mấy trăm năm trước, nơi đây đã phát sinh một trận động đất, tạo thành một thung lũng hẹp dài và sâu tối. Trong lòng thung lũng dày đặc trọc khí, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã hoàn toàn trọc hóa tất cả thực vật vốn đang nửa trọc hóa, chỉ để lại rễ cây đã mất đi linh khí. Được trọc khí thai nghén, chúng lại sinh trưởng thành thực vật biến dị - thực vật ma. Chúng có thể sinh ra rất nhiều trọc khí, xúc tiến sự tiến hóa của sinh vật trọc hóa.

Một khi thực vật ma mọc thành rừng, thì có nghĩa là một vùng sinh thái với cơ sở là trọc khí đã thành hình: từ nhỏ như các loại vi sinh vật, côn trùng; đến lớn như các loài bò sát, động vật có vú… đều biến thành những sinh vật mang hình thái khác, có loại bị trọc hóa sau sinh, cũng có loại bẩm sinh đã bị trọc hóa.

Sự nguy hại của một cánh rừng ma còn lớn hơn gấp trăm lần một vùng đất trọc hóa bình thường.

Cánh rừng ma lớn nhất, đáng sợ nhất trên tinh cầu Áo Lạc chính là gốc rễ của sự ô nhiễm – vực tối gần Hắc Tuyền. Diện tích thực vật ma ở đó chiếm khoảng hơn 13000 nghìn 〖km〗^2, kéo dài từ đông sang tây, ngăn khối đất nổi lớn nhất của tinh cầu thành hai khu Nam và Bắc. Nồng độ trọc khí ở đó đủ làm cho người bình thường lập tức tử vong, khiến dị năng giả cũng phải chùn bước; những người có can đảm đặt chân vào nơi đó đều thuộc loại siêu mạnh trong các dị năng giả.

Mặt khác khu vực trọc hóa cũng có những cánh rừng ma rải rác, có đã bị đốt hoàn toàn, có vẫn được giữ lại. Thung lũng Ma Lâm mà đám Thiên Lý sắp đặt chân tới cũng chỉ có diện tích rừng ma khoảng hơn 400 〖km〗^2; nhưng do địa hình hẹp dài, lại sâu không thấy đáy, cộng thêm hướng gió thổi loạn quanh năm, dị năng giả hệ lửa phổ thông còn chẳng thế khống chế được ngọn lửa, càng đừng nói là thiêu cháy rừng ma.

“Lạnh quá!” Hữu Vọng đứng ở sườn dốc, đón gió loạn mà nhìn cánh rừng ma âm u nơi xa kia, không nhịn được mà rùng mình một cái, hỏi, “Phía trước chính là thung lũng Ma Lâm, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Cắm trại, thí nghiệm.” Thiên Lý không ngẩng đầu lên, đáp.

“Thí nghiệm gì?” Hữu Vọng nhảy đến bên người cô, khó hiểu hỏi.

Thiên Lý không nói gì, lấy từ trong túi ra một cái rương xếp* nhỏ, mở ra, rồi lấy ra hai kiện linh khí hình la bàn giống nhau như đúc, lần lượt đặt tại góc đông và nam của nơi cắm trại, sau đó điều chỉnh trục xoay của một trong hai cái “la bàn”, để dẫn dắt cái còn lại. Cho đến khi nghe được tiếng ‘keng’, Thiên Lý thu tay lại.

(*) rương xếp: loại rương có thể gấp gọn lại

Hữu Vọng trừng to mắt, tinh tế cảm nhận được trọc khí bốn phía đang dần nhạt hơn, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhưng gió bẩn nổi lên, lại có trọc khí mới tiến vào, sau đó lại bị tinh lọc biến mất. Cứ thế lặp lại, trong phạm vi tác dụng của “la bàn” đã tạo thành một không gian tương đối sạch sẽ.

Thiên Lý gật đầu, khá thỏa mãn với hiệu quả của tổ hợp linh khí này.

“Hữu Vọng, đưa linh khí mà tôi đưa cho Vô Ảnh đây.”

Hữu Vọng vốn đang ngẩn người, nghe được câu này, rống lên một tiếng thê lương như heo bị chọc tiết: “A, đừng mà, cô đừng có tàn nhẫn như vậy chứ!”

Anh ôm cổ Vô Ảnh, đau đớn nói: “Cô đã cho tôi hy vọng rồi, đừng cho tôi tuyệt vọng chứ.”

Thiên Lý bỏ qua sự phản kháng của anh ta, nói: “Ít lải nhải thôi, lấy ra.”

Hữu Vọng thấy năn nỉ không có hiệu quả, đành run rẩy gỡ linh khí xuống, lại run rẩy đưa tới, giống như đưa đi gốc rễ* của mình vậy. Vô Ảnh cũng phối hợp phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào đáng thương, ngã vào trong lòng Hữu Vọng mà cọ (êu ôi bé đáng yêu chết mất T_T)

(*) gốc rễ: ờm, hơi bậy, nhưng mà nó là cái ở dưới của đàn ông ấy (bợn nào sắc nữ chắc biết lâu rồi nhỉ :v)

Thiên Lý vẫn bỏ qua, tiếp lấy dùng cảm giác thẩm tách kỹ càng. Linh khí này có thể không ngừng tinh lọc trọc khí ăn mòn Vô Ảnh, chỉ cần không bị thương quá nặng, hoặc ở trong hoàn cảnh như rừng ma, trong thời gian ngắn sẽ không có nguy cơ bị trọc hóa. Nhưng Thiên Lý vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, linh khí này không thể chỉ có một tác dụng như vậy. Cô có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa kết cấu linh khí đặc thù.

“Hữu Vọng, anh cầm lấy, đưa năng lượng vào xem sao.” Thiên Lý đưa nó cho Hữu Vọng.

Hữu Vọng không nói hai lời đưa năng lượng vào.

Thiên Lý chợt hiểu: Thì ra là thế, đúng là trùng hợp.

Ngay khi Hữu Vọng đưa năng lượng vào, anh và Vô Ảnh đồng thời sinh ra lực dẫn dắt, năng lượng vẫn chuyển lẫn nhau, dung hợp với linh khí, dần dần hình thành một vòng tuần hoàn.

Kết cấu năng lượng của người thuần thú khác với người thường: họ có lực tương tác không bình thường với động vật và ngôn ngữ linh hồn đặc thù. Một khi ký kết khế ước, thì có nghĩa là cả hai liên hệ với nhau. Mà cô cho họ linh khí này, vừa vặn có thể sinh ra lực dẫn dắt, từ một bên tác động tới bên còn lại, để tâm hữu linh tê*, lực lượng giao hòa, vừa vặn phù hợp với người thuần thú và đồng bạn linh thú của anh ta.

(*) tâm hữu linh tê: lấy từ trong câu “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông” trong bài thơ “Vô đề” của tác giả Lý Thương Ẩn, nghĩa là trong lòng có điểm sừng tê. Ý chỉ sự liên hệ giữa hai người với nhau (đại khái giống như thần giao cách cảm)

Không thể không nói, đôi khi vận mệnh rất kỳ lạ.

Thiên Lý cười nói: “Hữu Vọng, linh khí này còn chưa có tên chính thức, anh đặt đi.”

Hữu Vọng ngẩn ra, lập tức kinh hỉ nói: “Ý của cô là, cô quyết định tặng linh khí này cho tôi?”

Thiên Lý gật đầu.

Hữu Vọng ngửa đầu hô lớn một tiếng, kích động nói: “Tên, nhất định phải lấy một cái tên thật phong cách, ừm, gọi là Thần Dư* đi!”

(*) Thần Dư: thần ban cho

Anh yên lặng nhìn Thiên Lý, vẻ mặt kính trọng: “Nó tựa như món quà mà thần ban cho tôi và Vô Ảnh vậy.”

Thiên Lý cười cười, không nói gì.

Hữu Vọng cũng không nói nhiều, thò tay định đeo Thần Dư về trên cổ Vô Ảnh.

Thiên Lý nói: “Linh khí này để anh đeo đi, chỉ cần anh không bị trọc hóa, Vô Ảnh cũng sẽ không bị trọc hóa. Chẳng lẽ vừa rồi anh không cảm thấy sự liên hệ của năng lượng sao?”

Hữu Vọng giật mình: “Khó trách, tôi đang nghĩ vì sao trước đó không có hiệu quả này, thì ra là bởi vì cách sử dụng không đúng.”

Thiên Lý suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Linh khí có lợi hại hơn cũng chỉ là phụ trợ, anh và Vô Ảnh phải mau chóng thích ứng với trọc khí, chỉ có bản thân tiến hóa mới là mục đích cuối cùng.”

Hữu Vọng thận trọng gật đầu.

Anh nhìn bóng người gầy gò ngồi xếp bằng dưới đất, đơn độc trong gió giống như một nhà trí giả, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác kính phục. Suốt quãng đường, anh tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của cô, nhìn như yếu ớt, lại nắm giữ sức mạnh thần bí không ai có được.

Hiển nhiên cô đã đi lại trong vùng đất trọc hóa rất lâu rồi. Dù là cô, hay cường giả bên người cô kia, đều có loại ung dung tiêu sái đầy kinh nghiệm. Anh ta không quan tâm cô đến từ đâu, anh ta chỉ để ý là mình có thể đuổi theo bước chân của cô, trở thành một chiến sĩ thật sự hay không.

“Lão sư, xin để tôi đi theo cô, để tôi cùng chiến đấu.” Hữu Vọng đột nhiên quỳ một gối xuống bên người Thiên Lý, đưa ra thỉnh cầu.

“Lão sư?” Thiên Lý hơi sững sờ. (ờ thì là thầy cô, nhưng mà ta thích để vậy T_T)

“Đúng vậy, lão sư.” Hữu Vọng kích động nói, “Tôi thích chiến đấu, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của tôi ở vùng đất trọc hóa gần như là không. Tôi hy vọng cô và Tạp Nhĩ có thể trở thành thầy của tôi, huấn luyện tôi thành một chiến sĩ đủ tiêu chuẩn.”

Thiên Lý im lặng. Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn phương xa, thản nhiên nói: “Anh bây giờ chưa đủ tư cách.”

Sắc mặt Hữu Vọng thay đổi, cho là Thiên Lý xem thường anh ta, không nhịn được hỏi: “Tư cách gì?”

Thiên Lý từ từ đứng dậy, nói với anh ta: “Nơi tôi muốn tới, các anh chưa đi được.”

Hữu Vọng còn chưa phản ứng kịp, đã thấy Thiên Lý khoác balo lên, gọi Tra Nhĩ cùng rời khỏi kết giới la bàn.

Anh vội hỏi: “Hai người đi đâu?”

Vừa dứt lời, bóng hai người đã đi xa về phía cánh rừng ma, gió loạn mang về những tiếng cuối cùng của Thiên Lý: “Ở chỗ cắm trại chờ chúng tôi trở về, bảo vệ mình cho tốt.”

Lúc này Hữu Vọng mới hiểu câu “Nơi tôi muốn tới, các anh chưa đi được” của Thiên Lý có ý gì.

Họ muốn đi tới rừng ma!

Đó hoàn toàn không có khả năng, đại bộ phận cánh rừng ma này nằm ở đáy thung lũng, muốn đi vào phải leo theo dây thực vật ma xuống dưới. Nhưng bên cạnh thực vật ma thường có sinh vật trọc hóa xuất hiện, đặc biệt là những côn trùng độc nhỏ, hơi không chú ý sẽ chết.

Họ lại tự tin như thế, rốt cuộc là dựa vào đâu?

Thực tế, Thiên Lý không định tiến vào rừng ma, mà muốn lướt qua khe núi đến bên đối đối diện, bên đó có một cánh rừng trọc hóa. Mỗi loại linh khí trong rừng rậm trọc hóa đều là một loại quy tắc hệ thống, cô tuyệt đối không muốn bỏ qua.

Nhưng khe núi hẹp nhất cũng rộng hơn 500m, dù là Tra Nhĩ cũng không thể nhảy một lần được xa như vậy.

Cô lấy một thứ đồ từ trong balo đằng sau, mở nó ra. Đó là một vật kim loại hình ván trượt. Đây chính là kiện trang bị Long Ngữ thứ ba sau lá chắn xua trọc, găng tay xua trọc ---- ván bay xua trọc, dùng thay đi bộ trong tình huống đặc thù.

Tác dụng lớn nhất của trang bị Long Ngữ là có thể sử dụng ở vùng đất trọc hóa. Ngoại trừ vũ khí, công cụ di chuyển vẫn luôn là thứ dị năng giả khát vọng nhất. Đáng tiếc bây giờ vật liệu vẫn bị trọc khí hạn chế, không thể tạo ra khí giới đi vào trong vùng trọc hóa được.

Thiên Lý may mắn có được kim loại Long Ngữ và trái tim Long Ngữ, tạm thời giải quyết được vấn đề này. Nhưng vật liệu có hạn, nếu không thể tìm được vật liệu tốt hơn để thay thế, loại khí giới này cũng chỉ là “phù dung sớm nở tối tàn”* mà thôi.

(*) phù dung sớm nở tối tàn: mượn hình ảnh hoa phù dung chỉ nở trong một thời gian ngắn (1 ngày) để chỉ những gì đẹp, tốt nhưng chỉ tồn tại được trong một thời gian nhất định

“Tra Nhĩ, bám chắc.” Thiên Lý ngồi xổm trên ván bay, hai tay nắm chặt tay vịn, lớn tiếng nói với Tra Nhĩ sau lưng, “Lát nữa ván bay có thể sẽ bị khí lưu cuốn đi, cho nên dù thế nào cũng không được buông tay ra nghe chưa.”

Đầu của Tra Nhĩ ra sức gật bên cổ Thiên Lý.

Thiên Lý thở một hơi thật dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Được, khởi động.”

Ván bay từ từ bay lên, sau đó ‘vèo’, nhanh chóng bay lên phía trước.

Tốc độ gió phía trên thung lũng cao hơn, vang lên vù vù bên tai, cọ đau da người. Thiên Lý điều khiển ván bay, chạy theo hướng gió, xoay tròn vài vòng trên không trung rồi hữu kinh vô hiểm* đến phía đối diện.

(*) hữu kinh vô hiểm: có hoảng sợ nhưng không có nguy hiểm

Chọn một chỗ khuất gió đáp xuống, Thiên Lý vỗ ngực một cái, xuống dưới ván bay, lại thấy Tra Nhĩ vẫn nắm chặt mép ván bay.

“Tra Nhĩ, đến nơi rồi.” Thiên Lý nói.

Hai mắt Tra Nhĩ sáng lên, vỗ vỗ ván bay, mở miệng: “Thiên Lý, đi một lần nữa đi.”

“…”

Vì vậy, Thiên Lý lại dẫn Tra Nhĩ bay lên.

Rời khỏi phạm vi thung lũng, tốc độ gió dần giảm xuống, ván bay giữ nguyên tốc độ bay nhanh chóng.

Tra Nhĩ ngồi xếp bằng sau lưng Thiên Lý, mãn nguyện ngắm phong cảnh. Mũ Thiên Lý rơi xuống, tóc dài bay theo gió, hấp dẫn ánh mắt của hắn, bả vai gầy gò và bóng lưng kiên cường của người ngồi trước khắc sâu ấn ký trong mắt Tra Nhĩ. Hắn đột nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, cằm tựa trên vai cô, hai người dựa sát vào nhau trong gió…
Bình Luận (0)
Comment