Bùi Diệu bước lên một bước, che chắn cho tôi, lạnh lùng nhìn anh ta.
Vốn dĩ cậu ta đã cao, giờ lại càng tạo ra áp lực lớn hơn: "Họ Thôi kia, anh đúng là thú vị. Kiếp trước anh chính là kẻ g.i.ế.c cô ấy, muốn chuộc tội thì cứ tự sát đi là xong chuyện, còn bày đặt 'nhất định không phụ em, đối xử tốt với em', anh đây là đang chuộc tội hay là trả thù vậy? Cô ấy đã làm sai điều gì mà còn phải dính dáng tới tên sát nhân như anh? Còn lo lắng tôi nói xấu anh sau lưng, anh đúng là lấy mình ra để đo lòng người khác. Tôi còn chẳng thèm bịa đặt nói xấu anh, ngay cả những chuyện bẩn thỉu mà anh đã làm, tôi cũng chưa từng kể với Châu Châu, chỉ coi anh như một cái rắm, muốn mặc kệ anh, vậy mà anh lại còn mặt mũi tự mình tìm đến cửa!"
"Cậu... cậu nói bậy! Châu Châu, đừng tin cậu ta, tôi... tôi không phải hung thủ g.i.ế.c em, rõ ràng là cô của em! Bà ta... Bà ta..."
Sắc mặt Bùi Diệu tối sầm lại, cậu ta nhắm mắt thở dài một hơi, rồi mới nói: "Kiếp trước, chị đúng là bị tên cặn bã này mê hoặc, yêu thầm anh ta nhiều năm, nhưng anh ta vẫn luôn dây dưa không dứt, đến thời khắc mấu chốt lại bán đứng chị. Chính anh ta là người bày mưu cho Hoàng thượng triệu chị nhập cung. Anh ta biết chị nhiều khả năng sẽ vì vậy mà chết, nhưng vẫn làm như vậy vì tiền đồ của bản thân."
"Tôi không biết! Tôi... Tôi chỉ muốn cô ấy vào cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, có gì sai chứ! Rõ ràng là hoàng hậu, cô của cô ấy, độc ác và ghen ghét, đã hạ độc g.i.ế.c cô ấy!"
Có lẽ kiếp trước tôi đã uống canh Mạnh Bà quá kỹ, nên thật sự không nhớ được gì cả.
Tuy rằng nghe bọn họ nói, trong lòng có chút rung động, nhưng vẫn cảm thấy mọi chuyện thật xa vời.
Nhưng dù có bao nhiêu lời qua tiếng lại, xét theo những gì Thôi Tử Ngôn tự mình thừa nhận, thì anh ta đúng là một tên cặn bã không hơn không kém.
"Hội trưởng Thôi, chuyện kiếp trước tôi không còn nhớ rõ nữa, nhưng tôi biết hiện tại tôi muốn ở bên Bùi Diệu. Mong rằng sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi không cần anh phải "bồi thường" gì cả. Tạm biệt."
Mọi chuyện khác, tôi sẽ hỏi Bùi Diệu vậy. Không hiểu sao, tôi lại càng tin tưởng cậu ta hơn.
Thôi Tử Ngôn sững sờ. Có vẻ anh ta không ngờ tôi lại từ chối thẳng thừng như vậy, nhất thời không kịp phản ứng lại, chỉ thấy tôi kéo tay Bùi Diệu bỏ đi.
Chúng tôi chưa đi được hai bước thì anh ta lại xông lên, túm lấy tay tôi: "Châu Châu, hãy tin tôi, em thật sự rất rất yêu tôi, chỉ là em chưa nhận ra thôi..."
Bùi Diệu hất mạnh tay anh ta ra, đẩy anh ta loạng choạng lùi về sau mấy bước: "Anh có nghe hiểu tiếng người không vậy?"
Kết quả là, sau một hồi giằng co, hộp "bảo bối" nhỏ mà tôi cất trong túi quần cứ thế... rơi xuống đất.
Đúng là muốn độn thổ!
Tôi cúi xuống nhặt đồ lên, kéo Bùi Diệu chạy thục mạng, sợ Thôi Tử Ngôn đuổi theo.
Vừa vào nhà, tôi liền đóng sầm cửa lại, dựa vào cánh cửa thở hổn hển, vẫn còn kinh hồn bạt vía.
Thấy tôi như vậy, Bùi Diệu, người từ lúc Thôi Tử Ngôn xuất hiện đến giờ vẫn luôn sa sầm mặt mày, bỗng nhiên bật cười.