Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu

Chương 19

“Câu này, em tự nhìn tôi rồi nói lại lần nữa xem.” Anh nói.

Nói xong, anh nâng mặt tôi lên, buộc tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Trong đôi mắt sâu thẳm kia, không hề có giận dữ hay lạnh lùng như tôi tưởng, chỉ tràn đầy dịu dàng và chân thành.

Tim tôi khẽ run rẩy.

Không những không “trống rỗng”, trong đầu tôi còn… đầy hình ảnh 18+.

Tôi chu môi:

“Nhưng chúng ta chưa từng tỏ tình chính thức, sao mà coi là đang yêu được?”

“Được.” Anh nghiêm túc nói:

“Lâm Sơ, anh thích em. Em đồng ý kết hôn với anh không?”

Tôi sặc khẽ, nhắc nhở:

“...Anh sai rồi, là ‘tỏ tình yêu đương’ trước, kết hôn để sau, làm lại.”

Anh không hề bực, nói lại lần nữa:

“Anh thích em. Em đồng ý làm người yêu anh không?”

Tim tôi đập loạn như gõ trống.

Sau vài giây tự thuyết phục bản thân, tôi cố kìm nén nụ cười sắp lộ ra:

“...Thôi được rồi.”

Dù sao thì, ở bên Hạ Trầm Nguy cũng không tệ.

Thấy anh dính tôi như thế, thôi thì tôi cũng đành cố gắng nuông chiều anh vậy.

---

17

Mẹ tôi không bệnh nặng, tôi cũng chẳng phải Omega nhỏ đáng thương tay trắng làm lại từ đầu gì cả.

Bố tôi mất từ sớm, để lại cho hai mẹ con chút tài sản.

Vài năm trước, tôi nắm quyền điều hành công ty, mẹ tôi liền sang nước ngoài sống vui vẻ.

Tôi và Hạ Trầm Nguy quen nhau gần bảy năm rồi.

Anh ấy học trên tôi một khóa.

Còn nhớ ban đầu vì lý do gì mà không vừa mắt nhau… giờ tôi cũng quên luôn rồi.

Chỉ biết về sau, đấu đá thành thói quen, đấu riết cũng khắc vào sinh hoạt của nhau như chuyện thường ngày.

Còn cái người tên Thẩm Tịch Nhiên kia? Chẳng phải “bạch nguyệt quang” gì hết.

Là bạn học đại học của tôi, thích Hạ Trầm Nguy từ lâu.

Nhưng có lẽ vì cậu ta vừa trà vừa diễn, tôi cực kỳ không ưa.

Khuyết điểm lớn nhất của việc nhớ lại chính là… tôi phải quay lại đi làm!

Trước đó đều là Hạ Trầm Nguy lo liệu giúp, những quyết định lớn nhỏ cũng có người đáng tin xử lý hộ.

Còn tôi thì được ngủ đến khi nào tỉnh thì tỉnh, sướng thật.

Tối đó tôi than thở với anh:

“Nghĩ lui nghĩ tới, anh không thể nuôi em à?”

Hạ Trầm Nguy ôm lấy tôi, bàn tay chui vào trong lớp áo, đặt lên eo tôi:

“Không cần nghĩ lui. Nuôi.”

Tôi hừ khẽ, không trả lời.

Đang nói chuyện, Hạ Trầm Nguy lại bắt đầu khúc mắc chuyện xưng hô:

“Bảo bối, sao em không gọi anh là ‘chồng’ nữa rồi?”

Tôi trợn mắt — ngọt ngào quá rồi đó, tôi thật sự nói không nổi nữa!

Đành qua loa:

“Còn chưa cưới, mơ gì vậy?”

Anh nghiêm túc đếm ngón tay:

“Vậy khi nào cưới?”

Tôi giơ tay tính tính:

“Chúng ta mới quen lại được ba ngày.”

Anh trầm ngâm một lúc, thản nhiên nói:

“Vậy hai tháng trước tính là gì?”

Tôi bật cười:

“Tính là tôi xài chùa đó!”

—【Hết】—

Bình Luận (0)
Comment