Tôi ngồi buồn nghịch chăn trên giường bệnh, khoảng hai mươi phút sau thì Hạ Trầm Nguy cuối cùng cũng đến.
Cửa phòng bật mở, bóng dáng cao lớn của Alpha bước vào trong tầm mắt tôi.
Anh mặc vest chỉnh tề, một tay đặt trên tay nắm cửa, cổ tay trắng trẻo lộ ra dưới ống tay áo cùng với chiếc đồng hồ cơ xa xỉ. Ánh đèn bệnh viện dù có mờ đến đâu cũng không che lấp nổi vẻ ngoài sắc bén, tuấn tú và lạnh lùng bẩm sinh của anh.
Đúng là chồng tôi, đẹp trai đến vô lý.
Tim tôi đập loạn xạ, lặng lẽ nhìn anh từng bước tiến đến gần.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được ngay câu nói tiếp theo sẽ là:
“Ai cho em bị thương hả?”
Câu nói bá đạo, mang đầy cảm giác chiếm hữu ấy – chắc chắn là thứ tôi yêu nhất ở anh.
Hạ Trầm Nguy đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống tôi.
Anh hơi cúi người, mím môi nói:
“Phản xạ của em cũng nhanh đấy.”
Tôi ngơ ngác chớp mắt, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.
Tôi nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo vest của anh, giọng nhỏ đi:
“Em không cố tình bị thương đâu mà…”
Tôi cụp mắt xuống, hơi đỏ mặt:
“Tối nay… anh nhẹ tay một chút được không?”
Sắc mặt Hạ Trầm Nguy thoáng ngẩn ra, ánh mắt anh dừng lại nơi tay tôi đang níu áo anh.
Ánh mắt anh dần trở nên sâu và tối.
---
Người chồng luôn quan tâm chu đáo của tôi, làm sao có thể cho phép tôi xảy ra chút sơ suất nào được chứ.
Trong phòng bệnh, bác sĩ hỏi tôi mấy câu ngớ ngẩn kiểu như: “Anh ấy là Alpha của cậu à?”, “Hai người là quan hệ gì?”, v.v…
Sau đó nhìn phim CT mà suýt xoa trầm trồ, mặt mày thì nhăn nhó đầy khó xử.
Lại còn nói chuyện với Hạ Trầm Nguy một hồi khá lâu.
Tôi ngồi cách đó không xa, nghe không rõ họ đang nói gì. Chỉ nghĩ: nói gì thì nói, tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà với chồng thôi.
Cuối cùng cũng nói xong, tôi thấy Hạ Trầm Nguy đi về phía mình.
Tôi mừng rỡ vô cùng, định như mọi khi nhào tới ôm chầm lấy anh.
Ai ngờ lại bị anh nhanh tay giơ tay chặn lại, dứt khoát từ chối vòng tay của tôi.
Giọng anh không tự nhiên lắm: “Đi đứng cho đàng hoàng.”
Tôi sững người.
Kinh ngạc tột độ.
Đã rất lâu rồi Hạ Trầm Nguy không từ chối tôi như vậy. Có lẽ anh vẫn chưa hoàn hồn sau vụ tai nạn? Nghĩ vậy nên tôi cũng không để bụng, ngoan ngoãn để anh dắt tôi rời khỏi bệnh viện.
“Đi thôi.”
Tôi rối bời bước theo sau anh, đến khi lên xe rồi vẫn chưa bình tâm lại được.
Tự trấn an mình trong lòng: chắc anh chỉ ngại có người ngoài nên mới làm thế. Có người khác ở đó, anh ngại thể hiện tình cảm thôi.