Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 41

Hai người kia rút dao găm ra, nhưng lại không hề cướp bóc, bởi vì thanh dao găm trên tay bọn họ là đồ gỗ.

Vừa nhìn thấy thanh đao gỗ này, Sách La Định liền sửng sốt.

“Sách La Định phải không?!”. Hai người kia vừa mừng vừa sợ gọi một tiếng: “Thật sự là ngươi rồi!”.

Sách La Định nhìn chằm chằm hai người thật kỹ, vui vẻ: “À, thì ra là hai tiểu tử các ngươi.”.

Hai người kia kích động chạy đến bá vai Sách La Định, có vẻ như bạn xa cách cũ lâu ngày gặp lại.

Ban nãy thiếu chút là Bạch thừa tướng đã xảy bổ lên rồi, lúc này lại có chút sững sờ - Tình huống này là sao?

Sau đó nói ra mới biết, thì ra hai người này cũng chẳng khác Sách La Định là mấy, đều là cô nhi, khi nhỏ có chơi chung với nhau, lớn lên mỗi người mỗi ngả, cũng không gặp nhau khoảng hai mươi năm rồi.

Lại hỏi kỹ thêm chút nữa, thì ra hai người này bây giờ mở một tiêu cục, làm ăn cũng không tệ. Lần này đến đây làm ăn nhưng lại thất bại, vốn định trở về, chẳng ngờ giữa đường gặp mưa lớn, lại có thể gặp được huynh đệ.

Bạch thừa tướng ở bên cạnh sờ râu, nghe mấy người nhắc đến những chuyện vui khi bé, chợt cũng ngộ ra tại sao cách nói chuyện của Sách La Định lại quái dị như thế, là do hắn quen biết những loại người khác mình. Quá trình trưởng thành của Sách La Định này hoàn toàn khác với tất cả những người mà mình quen biết hoặc qua lại!

Chỉ tiếc thời gian gặp nhau quá ngắn, hai vị huynh đệ kia còn phải lên đường, mưa đã ngừng, cũng muốn lên đường.

Trước khi đi, Sách La Định còn hỏi hai người: “Sao làm ăn lại thất bại? Có tổn thất không?”.

Hai người lắc đầu một cái: “Đừng nhắc đến nữa, gần đây có người trả giá cao tìm cao thủ đóng tại núi Đại Bình.”.

Sách La Định hơi sững sờ, cũng lưu ý hơn: “Tìm cao thủ thế nào?”.

“Phần lớn đều là những kẻ vô cùng hung ác.”. Hai người nói cho Sách La Định biết: “Hai chúng ta mới hoàn thành một chuyến phiêu, trước năm mới cũng không có chuẩn bị đi xa nhà nữa, nghe nói có việc này, nghĩ có người muốn cướp phiêu nên mới đến xem xét một chút. Nhưng xem ra lần này trông có vẻ như đều là sát thủ lại còn rất thần bí, cho nên chúng ta không nhận nữa.”.

Sách La Định nghe xong gật đầu một cái, lại hẹn họ mấy ngày nữa tụ tập uống rượu, tiện thể còn đưa toàn bộ bạc mang trên người cho hai huynh đệ kia luôn.

Hai huynh kiên quyết từ chối, nhưng Sách La Định có vẻ quen kiểu làm đại ca nói một không hai rồi, hai huynh đệ chẳng còn cách nào khác là cầm bạc đi, hẹn lần sau sẽ lại tụ tập, phải uống đến sáng mới thôi.

Bạch thừa tướng ở bên cạnh tán thưởng gật đầu – Người giang hồ quả nhiên có tình có nghĩa!

Tiễn hai người đi rồi, Sách La Định rời khỏi rừng cây, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Bạch thừa tướng: “Ông già, đường này rất bình yên, ông cứ đi tiếp về phía trước một đoạn nữa là tới thôi.”.

Nói xong, Sách La Định đi về hướng ngược lại, có vẻ vội vã trở về.

Bạch thừa tướng cũng đâu phải đi tìm con gái gì, cũng chạy theo hắn.

Sách La Định dở khóc dở cười, quay đầu lại nhìn ông già kia một cái: “Ta nói sao ông cứ đi theo ta vậy?”.

“Trời sắp tối rồi, ta về thành nghỉ một đêm, sáng mai đi tiếp!”. Bạch thừa tướng phản ứng cũng rất nhanh.

“À.”. Sách La Định gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Trời mưa, đường trơn trượt, Sách La Định tâm trạng nặng nề đi rất nhanh, còn Bạch thừa tướng dù sao cũng là người nhã nhặn, hơn nữa hắn quen ngồi xe ngựa hoặc ngồi kiệu rồi, vừa sơ ý một chút đã bị trượt chân…

“Ái cha!”.

Sách La Định quay đầu lại, thấy ông già đó ngã cũng thật mạnh.

“Này.”. Sách La Định tới đỡ hắn, thầm nghĩ chắc không ngã chết đó chứ?

Bạch thừa tướng bị ngã đầy người bùn đất, xoa hông: “Ái da, trẹo hông rồi.”.

Sách La Định đỡ hắn dậy, bảo hắn đi thử mấy bước xem… phát hiện ra ông lão này ngoại trừ đau hông ra thì chân cũng không bị thương.

“Mấy người đọc sách các ngươi không thể cứng cáp thêm chút à?”. Sách La Định lắc đầu: “Đọc ít sách vận động nhiều chút chẳng phải là ổn rồi sao, đi đường bằng mà cũng có thể lọt hố nữa.”.

Bạch thừa tướng thầm nói, tưởng ta dễ dàng lắm ấy!

“Ài, để ta cõng ông đi.”. Sách La Định bất đắc dĩ, ngoắc tay với Bạch thừa tướng: “Ông ở khách điếm nào? Hay là ta cõng ông đi tìm con gái ông đi? Để nàng ta chăm sóc ông nhé?”.

“Không đi, đến khách điếm là được.”. Bạch thừa tướng lắc đầu.

Sách La Định bất đắc dĩ, cõng lão quay về, lát nữa hắn còn muốn đến núi Đại Bình một chuyến cho nên chạy rất nhanh.

Bạch thừa tướng bám trên lưng hắn. Đừng nói chứ, vị Đại tướng quân này đúng là khác biệt, chạy thật nhanh lại thật vững! Lại nghĩ tiếp, mẹ bọn trẻ nói đúng là chẳng sai chút nào, tên võ tướng này cao lớn uy mãnh, hắn đúng là có thể bảo đảm an toàn cho Hiểu Nguyệt. Hơn nữa, Bạch thừa tướng cũng có chút hảo cảm với Sách La Định, tốt bụng, có nghĩ khí, bản chất không xấu! Qủa nhiên không thể tin lời đồn đại được! Chỉ là rất độc miệng, muốn đánh hắn!

Bạch thừa tướng còn đang suy nghĩ, Sách La Định đã cõng hắn về thành rồi, thật đúng lúc, lại đụng phải một chiếc xe ngựa, là xe của Bạch Hiểu Nguyệt trở về từ phủ Thừa tướng.

Hôm nay Hiểu Nguyệt còn rất khó hiểu, khó khăn lắm nàng mới về phủ thăm cha nương một chuyến, sao cha nàng lại ra ngoài chứ? Lúc nương nàng nhắc tới còn làm vẻ thần bí thâm sâu nữa.

Sách La Định thấy xe ngựa của Bạch Hiểu Nguyệt, nhanh chóng đặt Bạch thừa tướng lên xe của Hiểu Nguyệt, nói: “Hiểu Nguyệt, nàng giúp ta đưa ông già này về khách điếm, ta có việc gấp phải ra ngoài thành.”.

Nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt Hiểu Nguyệt đã chạy rồi.

Chờ Sách La Định đi rồi, Bạch thừa tướng sờ râu, đảo mắt thấy con gái đang nghiêng đầu khó hiểu nhìn mình.

Bạch Hiểu Nguyệt thấy cha nàng cả người đầy bùn đất, tiến tới lau cho hắn: “Cha, sao ngài lại đi chung với Sách La Định vậy?”.

Bạch thừa tướng lúng túng, cũng đâu thể nói là đặc biệt chạy đến thử con rể tương lai được, bèn nói: “À… cha ra ngoài thành tìm một người bạn, trên đường bị ngã chổng queo cho nên đụng phải Sách La Định.”.

“Thật sao?”. Hiểu Nguyệt có chút lo lắng: “Hắn cõng ngài về ạ? Vậy hắn có biết ngài là cha con không?”.

“Không biết, còn gọi ta là ông già nữa.”. Bạch thừa tướng trả lời, còn có chút ghen tỵ, sao không hỏi xem cha con ngã có nặng không một chút chứ.

Hiểu Nguyệt lại lo lắng: “Hắn chỉ gọi những lão nhân tốt là ông già thôi, nghĩ gọi như vậy khá thân thiết!”.

Bạch thừa tướng dở khóc dở cười – Cùi trỏ con bé này chổng hết cả ra ngoài rồi, cha con đang đau lưng đó!

“Sách La Định này, con người có chút thô lỗ…”.Bạch thừa tướng vừa mới mào đầu.

“Nhưng mà tấm lòng hắn rất tốt.”. Hiểu Nguyệt đã vội vàng bổ sung.

“Hình như không biết nhiều chữ lắm…”.

“Hắn vẽ rất đẹp!”.

“Có chút lưu manh…”.

“Người luyện võ không câu nệ tiểu tiết mà.”.

“Quàng chân bá vai chẳng có quy củ gì hết.”.

“Hắn cũng đâu phải là văn nhân nhỏ nhen hay ghen tỵ.”.

“Cha và anh con đều là văn nhân.”.

“Hừ.”.

***

Hiểu Nguyệt mất hứng xoay mặt đi – cha nàng chỉ thấy Sách La Định có nhiều khuyết điểm, cũng không thèm để ý đến ưu điểm của hắn.

Bạch thừa tướng thở dài – Hay là hôn sự này cứ quyết định vậy đi, xem ra con gái mình phóng lao chẳng thể quay đầu được nữa rồi, vẫn cảm thấy tên tiểu tử kia quá lời rồi!

Nhưng mà, một lúc lâu sau, lão Thừa tướng vẫn nói: “Sách La Định cũng coi như là một đại anh hùng vĩ đại, cũng đáng để nương tựa suốt đời, con người cũng rất thú vị.”.

Hiểu Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn cha mình – Khen Sách La Định đó! Còn nói nương tựa suốt đời gì đó…

***

Chờ đến khi Sách La Định trở lại thư quán một lần nữa thì trời đã tối rồi.

Vừa vào đến cửa đã thấy bọn Đường Tinh Trị đang quây quanh, nghiên cứu gì đó.

“Các ngươi làm gì đấy?”. Sách La Định đi tới.

“Ngày mai đến bãi săn săn thú!”. Hồ Khai mở lời: “Lần này Tinh Trị dẫn theo một đội, Tinh Vũ dẫn một đội, có thể sẽ tranh tài một chút.”.

“À…”. Sách La Định gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Đường Tinh Vũ điều tra sơn tặc thế nào rồi?”.

Mọi người nhìn nhau một cái, cùng đồng thanh hỏi: “Sơn tặc gì?”.

“Chuyện Trần Tỉnh trước đây ấy.”. Sách La Định nhắc nhở.

“Sáng nay Tinh Vũ vẫn còn uống rượu ở Vạn Hoa Lầu.”. Đường Tinh Trị bĩu môi: “Đã quên mất từ lâu rồi.”.

Sách La Định bèn cau mày.

Lúc này, Trình Tử Khiêm cầm bản thảo đi đến, nói: “Hôm nay lại có chuyện để buôn, muốn nghe không?”.

Sách La Định đứng trong sân ngây người.

Bạch Hiểu Nguyệt dẫn theo Tuấn Tuấn đi vào: “Buôn chuyện gì?”.

Bạch Hiểu Phong khoanh tay đi ở phía sau. Hắn biết hôm nay lão Thừa tướng đi thử Sách La Định, còn rất tò mò không biết cha mình có bị kinh ngạc vì Sách La Định hay không. Có điều, khi Hiểu Nguyệt đi về kể chuyện vừa rồi, Bạch Hiểu Phong lại càng thêm giật mình – Sách La Định thật biết cách, cha mình mà lại đi khen ngợi hắn nữa.

Tử Khiêm đi đến trước mặt mọi người: “Đây là tin đồn cuối cùng!”.

“Tin đồn gì?”. Mọi người tò mò.

“Nghe nói sau lần đi săn này sẽ quyết định ngai vị Thái tử!”.

Tử Khiêm vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn hắn.

“Thật sao?”. Hồ Khai hăng hái, vỗ Đường Tinh Trị một cái: “Ta đã nghĩ mà, hôm qua cha ta còn dặn dò ta, lúc đi săn phải giúp ngươi chiến thắng nữa.”.

“Yên tâm đi.”. Thạch Minh Lượng cười: “Cho dù lần này Tinh Trị không thắng thì ngai vị Thái tử cũng không đến lượt Đường Tinh Vũ.”.

“Chắc chắn vậy?”. Cát Phạm cũng tiến đến.

“Mấy hôm nay Tinh Vũ lại trở về như xưa rồi.”. Thạch Minh Lượng cười mỉa mai: “Không đi kỹ viện cũng là uống rượu mua vui, Hoàng thượng biết rõ nhất, ai dám giao giang sơn xã tắc cho hắn chứ, Tinh Trị mạnh hơn hắn nhiều.”.

“Chỉ là đến thời khắc cuối cùng không biết Vinh phi có giở trò gì hay không.”. Hồ Khai bắt đầu lo lắng, thỉnh thoảng còn nháy mắt với Đường Tinh Trị, ý bảo hắn – Nhờ Sách La Định giúp một tay đi!

Đường Tinh Trị vẫn rất miễn cưỡng, gãi đầu gãi tai.

“Sách tướng quân, ngài cũng đi cùng chứ?”. Sầm Miễn cũng là người tốt, thấy Đường Tinh Trị không nói gì thì giúp hắn hỏi Sách La Định.

Sách La Định còn chưa kịp nói gì thì Đường Tinh Trị đã nói chen vào: “Ai cần hắn đi chứ, tự ta sẽ giải quyết.”.

Sách La Định híp mắt cười mà gật đầu một cái: “Ừ, có chí khí, vậy ta đi giúp Đường Tinh Vũ vậy.”.

Đường Tinh Trị sửng sốt.

Hồ Khai nhảy dựng lên: “Ngươi không đùa chứ.”.

Thạch Minh Lượng cũng gật đầu: “Đúng vậy, cùng thư quán cả mà!”.

Sách La Định hỏi Đường Tinh Trị: “Ngươi cảm thấy sao?”.

Đường Tinh Trị nghiêng đầu: “Muốn giúp ai thì giúp, sợ ngươi sao.”.

Hồ Khai kéo tay hắn.

Sách La Định hài lòng gật đầu: “Vậy quyết định thế đi.”.

Vừa nói xong, bên ngoài có một tên gia đinh chạy vào: “Sách tướng quân, Vinh phi muốn mời ngài đi dùng trà.”.

Sách La Định phất tay, cười nói: “Không cần uốn trà, nói là ta đồng ý.”. Nói xong, đi vào nhà.

Mọi người xoay mặt nhìn nhau.

Thạch Minh Lượng bất mãn: “Không có nghĩa khí!”.

Đường Tinh Trị thì lại chẳng có vấn đề gì: “Dù sao ta cũng không có trông cậy hắn sẽ giúp một tay!”.

Bạch Hiểu Phong như không nghe thấy gì hết, rời khỏi viện, Bạch Hiểu Nguyệt dẫn theo Tuấn Tuấn, đi đến nhà bếp.

Ngay đêm hôm đó, Sách La Định ngồi trong sân chuẩn bị cung nỏ, lâu lắm rồi hắn không đi săn thú, cũng ngứa tay rồi.

Hiểu Nguyệt đi vào, đến bên cạnh hắn, trong tay còn bưng một chung canh đưa cho hắn: “Ăn đi, gà hầm.”.

Sách La Định cầm lấy uống một ngụm, cảm thấy thật ngon, ăn một miếng thịt gà, còn đút cho Hiểu Nguyệt một đũa mề gà nữa.

Hiểu Nguyệt vui vẻ nhai. Sách La Định không còn có thể thoải mái đối mặt với nàng được nữa, vừa nhìn nha đầu này lâu một chút là thấy tim đập nhanh quá, không biết xảy ra chuyện gì vậy.

“Đúng rồi, cảm ơn ngươi ban nãy đã cõng cha ta về.”. Hiểu Nguyệt nói lời cảm ơn với.

“Cha nàng?”. Sách La Định khó hiểu.

“Người ngươi gặp lúc sáng đó…”. Hiểu Nguyệt mỉm cười: “Ngươi còn gọi ngài là ông già nữa.”.

“Phụt… khụ khụ.”. Sách La Định suýt nữa thì nuốt cả xương gà, vừa đấm ngực vừa hỏi: “Đó là cha nàng sao?!”.

Hiểu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy!”.

Sách La Định lập tức nhớ đến ông già đó nói gì mà “con gái ta thích tên lưu manh”… khóe miệng liền co giật, lầm bầm một câu: “May mà ta không có nương, nếu không thì nguy rồi.”.

“Sao?”. Hiểu Nguyệt không hiểu.

“Không có gì… ha ha.”. Sách La Định cười khan hai tiếng, thầm nghĩ, chắc Bạch thừa tướng phải giận điên lên cho xem.

“Cha ta nói ngươi rất tốt.”. Hiểu Nguyệt đột nhiên nói.

Sách La Định thì lại giật mình: “Hả? Tốt á?”.

“Ngài chính miệng nói với ta mà.”. Hiểu Nguyệt không quên bổ sung một câu: “Yêu cầu của cha ta rất cao! Để được ngài khen tốt cũng không có được mấy người đâu.”.

“Thật không?”. Tâm trạng Sách La Định tốt lên trông thấy.

Hiểu Nguyệt lại ngồi cùng hắn lúc nữa, đợi hắn ăn gà hầm xong rồi bèn thu thập bát đũa chuẩn bị trở về phòng ngủ.

“Nàng không hỏi một chút xem tại sao ta lại giúp Đường Tinh Vũ mà không giúp Đường Tinh Trị à?”. Sách La Định hỏi.

Hiểu Nguyệt lắc đầu một cái: “Nhất định là ngươi có lý do, ta tin tưởng ngươi. Có điều, ngươi cũng phải cẩn thận một chút.”. Nói xong, đỏ mặt dẫn Tuấn Tuấn đi.

Sách La Định đứng trong sân, sờ cằm nhìn bóng lưng uyển chuyển của Hiểu Nguyệt, trong lòng thầm nói nha đầu này gần đây càng nhìn càng dễ chịu nha, dễ chịu đến không thể dễ chịu hơn nữa.

Đột nhiên lại nghe thấy sau lưng ai đó chen vào nói: “Lão Sách à, cô nương này thật tốt, gả đi… ấy nhầm, cưới đi!”.

Sách La Định quay đầu lại, quả nhiên là Trình Tử Khiêm: “Chuyện bảo ngươi điều tra thế nào rồi?”.

“Có đầu mối rồi!”. Trình Tử Khiêm mở giấy ghi chép ra, nói: “Gần đây đúng là có người chiêu mộ sát thủ, tiến hành rất bí mật, yêu cầu là những người quen thuộc với địa hình vùng núi Đại Bình. Mặt khác, cuối cùng cũng điều tra ra được người kết nối và triệu tập, là Huy công công.”.

“Qủa nhiên là người do Vinh phi mua chuộc sao.”. Sách La Định lắc đầu một cái: “Xem ra ngày đi săn ấy, không phải bà ta muốn Đường Tinh Vũ thắng, mà là muốn Đường Tinh Trị chết à.”.

“Ác như vậy sao?”. Trình Tử Khiêm lắc đầu một cái: “Chơi lớn thật. Thật ra thì ta cũng đã hỏi thăm một chút về chuyện của Nguyệt Như lúc trước, hình như người truyền ra tin tức, có thể là Vinh phi.”.

“Bà ta muốn giá họa cho Lệ phi cùng Hoàng hậu, gây loạn thì giá họa cho Đường Tinh Trị.”. Sách La Định lắc đầu một cái: “Ái dà, thái bình thịnh thế cũng thường bị hủy hoại trong tay mấy nữ nhân mà.”.

“Vậy ngươi định ra nhập bên kia là để ngăn cản bọn họ hành thích à?”. Trình Tử Khiêm hỏi: “Mấy bà đó muốn lôi kéo ngươi để làm con bài dự trù. Thật ra thì trong lòng Hoàng thượng cũng đã đoán được ít nhiều, nếu không sẽ không phái người bảo vệ Nguyệt Như và Tinh Trị rồi. Ngươi nhất định phải nhảy vào bãi nước đục này à? Hay là cứ trực tiếp dẫn người đến bắt được cả người lẫn tang vật rồi giao cho Hoàng thượng xử lý đi?”.

Sách La Định sờ mũi, lắc đầu một cái: “Đến lúc đó hãy nói tiếp.”.

Tử Khiêm than thở: “Ta biết ngươi nghĩ cái gì, hẳn là ngươi muốn có thể hóa giải chuyện này mà vẫn không làm tổn thương hòa khí đi, đỡ phải gây ra rối loạn gì.”.

Sách La Định vẫn tiếp tục im lặng.

“Vậy ngươi phải nhớ kỹ đến những gì vị Thiếp hữu ý đó của ngươi nói.”. Tử Khiêm thấy không thể khuyên được hắn, chẳng còn cách nào khác là vỗ vai hắn khuyên: “Cẩn thận là trên hết.”.

Sách La Định xua tay – Thiếp cái đầu ngươi ấy.

Ngày hôm sau… tin đồn lại vang dội khắp thành, cũng chẳng biết là ai tung ra tin tức, nói lần đi săn này hình như Sách La Định quyết định giúp Đường Tinh Vũ, Đường Tinh Trị phải một mình ứng chiến.

Cho nên, lại có rất nhiều người khó hiểu.

“Chẳng phải Sách La Định và Lục hoàng tử cùng một thư quán à?”.

“Đúng vậy, đâu có lý nào lại đi giúp người ngoài mà không giúp người mình chứ!”.

“Đừng nói nữa, phẩm hạnh của Đường Tinh Vũ không ra gì cũng đâu phải là bí mật, có lẽ Sách La Định và hắn lại rất hợp nhau mới đúng ấy chứ?”.

“Chậc! Lục hoàng tử phải cố gắng lên đó, đừng có thua cái tên lưu manh ấy!”.

“Đúng vậy….”.

Trong thư quán, bọn Đường Tinh Trị và Hồ Khai tìm một mảnh rừng nhỏ để luyện tập.

Hồ Khai nói với Đường Tinh Trị: “Ngươi có nghe nói qua không, Sách La Định có một đạo quân săn thú đặc biệt, chỉ cần một buổi chiều vào rừng săn thú rừng cũng đủ cho cả quân doanh chén một bữa thịnh soạn rồi.”.

Đường Tinh Trị liếc hắn một cái: “Bớt nâng cao sĩ khí địch hạ bớt uy phong ta đi.”.

“Tinh Trị này, ngươi đừng có đấu sĩ với Sách La Định nữa, bây giờ không phải lúc đâu.”. Thạch Minh Lượng cũng khuyên: “Ta thấy Sách La Định cũng chỉ muốn trêu chọc ngươi mà thôi, nếu ngươi muốn người ta giúp một tay, chỉ cần mở miệng nói, cũng đâu có thể để lúc nào người ta cũng chạy đến giúp ngươi mà đến một câu tạ ơn ngươi cũng không buồn nói được.”.

“Cũng đúng, hắn đã giúp chúng ta bao nhiêu lần rồi.”. Cát Phạm nói: “Ngươi chỉ vì Bạch Hiểu Nguyệt nên mới không hợp với hắn mà thôi, thật ra thì…”.

“Ai dà.”. Đường Tinh Trị còn chê mọi người quá phiền phức, nói: “Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, luyện bắn tên cho tốt đi!”.

***

Đầu bên kia, Sách La Định dẫn người đến núi Đại Bình, ra lệnh cho Tử Liêm mai phục cho tốt, chuẩn bị sẵn sàng.

Hôm nay hắn hẹn Đường Tinh Vũ buổi chiều vào thử tên, chẳng biết thằng ranh đó bắn có chính xác không.

Nhưng mà đợi đến tận lúc trời xẩm tối đến nơi mới thấy Đường Tinh Vũ sai một tên hạ nhân tới, nói là hắn ngủ quên mất, bảo bọn Sách La Định tự luyện đi.

Tử Liêm cau mày: “Phù bất khởi A Đẩu. (1)”

Sách La Định lại cười một tiếng: “Không đến càng tốt, đỡ phiền phức.”.
Bình Luận (0)
Comment