Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 5

“Tang, tính tang, tình tang tang, tang tính tình tang…”.

“Tang cái đầu ấy, im giùm đi!”. Sách La Định dùng gối che đầu lại, lăn lộn trên giường.

Chợp tối, sau khi Sách La Định đã dỗ ngọt xong Bạch Hiểu Nguyệt rồi, hắn quyết định đến mã tràng cưỡi ngựa một chút, đến khi trời tối hẳn thì cũng sớm trở ngủ.

Nhưng vừa mới ngủ, tiếng đàn từ bên ngoài lại truyền đến khiến hắn chỉ muốn phá nhà. Tên nào thất đức thế chứ? Nửa đêm rồi còn đi gảy đàn à…. Hơn nữa, vấn đề là, Sách La Định nhận thấy không chỉ có một người gảy đàn thôi đâu, bốn phương tám hướng đều có tiếng đàn truyền đến, quá loạn.

Qua khoảng nửa canh giờ, khi cái đầu sắp nổ tung đến nơi rồi thì Sách La Định không chịu nổi nữa, bò dậy, đá văng cửa ra ngoài sân quay một vòng, phát hiện tiếng đàn truyền từ bên ngoài vào.

“Tử Khiêm.”. Sách La Định rống lên, sau đó im lặng đếm đến năm. Quả nhiên, ngay sau đó nhìn thấy Trình Tử Khiêm vừa sửa bản thảo vừa chạy như điên vào: “Ngươi chưa ngủ à? Chẳng phải ngày nào ngươi cũng ngủ thẳng cẳng từ khi trời lặn đến lúc trời lên sao, hôm nay lại lạ giường à?”.

Sách La Định ngoáy tai: “Ma âm rót nhĩ như vậy ngủ thế quái nào được? Tên khốn nào thất đức mà nửa đêm lại đi gảy đàn đến khó nghe như vậy chứ.”.

Trình Tử Khiêm ngẩn người, cười: “Ngươi cần thích ứng đi, xung quanh đây còn có đến mấy cái thư quán nữa đấy, ban ngày đám học sinh đã học đàn cho nên buổi tối mới luyện đàn thôi.”.

“Không phải chứ, sao không đi mà luyện ban ngày?”.

“Vậy ngươi không hiểu rồi.”. Trình Tử Khiêm lật đống tài liệu của mình: “Theo thống kê của ta, biện pháp tốt nhất để nam sinh theo đuổi nữ sinh chính là đánh đàn dưới trăng đêm đó.”

“Đàn cái rắm ấy, khó nghe hơn cả tiếng đánh bông (1), dụ cô nương hay là dụ nữ quỷ chứ?”. Sách La Định không ngủ được nên tâm trạng cực tệ, khoanh chân ngồi trong sân: “Đàn đến bao giờ?”.

“À. Cái này khó nói lắm.”. Trình Tử Khiêm lắc đầu: “Ngươi cũng biết đấy, người có thể đến học ở phố Đông Hoa, không phải công tử nhà giàu thì cũng là tiểu thư phú quý, đám người này ban này chẳng phải làm gì, suốt ngày việc duy nhất họ làm cũng chỉ là gảy đàn ngâm thơ, thêm nữa cũng chỉ là du hồ, quá rảnh mà, có thể đàn cả đêm rồi mai ngủ bù cũng được.”.

Trình Tử Khiêm vừa mới nói xong, cằm Sách La Định cũng sắp rớt.

“Ài….”. Trình Tử Khiêm thở dài, vươn tay vỗ vai hắn: “Lão Sách à, không phải ta chê ngươi đâu, ngươi còn trẻ như vậy, sao lại thở ngắn than dài như mấy ông lão nhà quê thế? Cần phải có tác phong của đám thanh niên chứ. Nhân lúc còn trẻ nhanh chóng ra ngoài du ngoạn đi, nhân khi tối lửa tắt đèn mà câu một tiểu cô nương nào đó về mới đúng. Ngươi nghĩ xem, dù sao thì cả hoàng thành này cũng đã nghĩ ngươi là một tên đại lưu manh cực ác rồi, ngươi mà vẫn còn thủ thân như ngọc, có ngày…”.

Trình Tử Khiêm còn chưa nói hết, thấy Sách La Định tháo guốc mộc dưới chân ra thì chỉ còn biết vọt đi cho lẹ thôi.

Sách La Định vừa đi lại giày, Trình Tử Khiêm đã bám mà cửa viện, thò đầu vào hỏi hắn: “Đi ăn khuya không?”.

Sách La Định suy nghĩ.

Muốn, dù sao cũng đâu có ngủ nổi, lại hơi đói bụng rồi, thôi thì cứ ra ngoài chăm lo cho cái dạ dày của mình cũng tốt, mà tốt nhất chính là gặp được mấy tên đang đánh bông kia, đập bay đàn của chúng đi để xem chúng còn đàn được nữa không.

Đổi giày, Sách La Định cùng Trình Tử Khiêm đi ăn khuya.

Ra khỏi thư quán Hiểu Phong rồi Sách La Định mới phát hiện ra, hình như mình đi ngủ quá sớm thật. Xem ra phố Đông Hoa này, buổi tối còn náo nhiệt hơn cả ban ngày nữa, hơn nữa cả đường đều đầy những trai tài gái sắc, có vẻ như mấy cặp tình nhân đều thích đến đây dạo chơi.

Sách La Định vừa mới đi mấy bước đã thấy một cầm quán, lần đầu mới biết dù mình có muốn đập cũng đập không hết đâu, tại sao ư? Nhìn đám người mua đàn còn đông hơn cả đám người xếp hàng mua bánh bao ăn sáng kia mà xem.

“Nhà này đi.”. Trình Tử Khiêm chỉ một trà lâu khá hoành tráng.

Mặc dù trời đã tối rồi, nhưng nhờ ánh đèn quá sáng xung quanh mà Sách La Định đã kịp nhìn thấy nụ cười tác quái như ẩn như hiện bên môi Trình Tử Khiêm kia.

“Khoan đã.”. Sách La Định kéo hắn lại: “Sao phải vào đây?”.

“Ở đây đồ ăn ngon mà.”. Trình Tử Khiêm lật tài liệu đọc vanh vách tên mấy món ăn, chỉ là còn chưa đọc xong thì Sách La Định đã kịp nhìn thấy khung cửa sổ rộng mở gần lối rẽ lầu hai kia rồi, vẻ mặt cũng đã hiểu.

Nhìn qua thì thấy bên cửa sổ lầu hai có một người đang uống rượu ngắm trăng.

Sách La Định liếc mắt cái đã nhận ra chính là thư sinh đi cùng Đường Tinh Trị mới gặp chiều nay, hình như là Đệ nhất tài tử Giang Nam gì đó, tên gọi Thạch Minh Lượng thì phải….

Sách La Định lé mắt liếc Trình Tử Khiêm.

Trình Tử Khiêm cười ha hả: “Ngươi nhịn thật hả? Người ta chọc ngươi mà.”.

Sách La Định có vẻ không hiểu: “Chọc ta cái gì?”.

“Hắn xé bức họa của ngươi chứ gì.”. Trình Tử Khiêm nhắc nhở: “Chuyện mới xảy ra hồi chiều đã quên rồi à?”.

Sách La Định nhếch mép: “Bức họa kia ta cho Bạch Hiểu Nguyệt rồi, chân dung trên đó cũng là Bạch Hiểu Nguyệt, cho nên nói chính xác thì, hắn xé bức họa của Bạch Hiểu Nguyệt mới đúng.”.

“Ý của ngươi là chuyện này ngươi sẽ nhịn à?”. Trình Tử Khiêm đưa tay sờ trán hắn: “Sốt hả?”.

Sách La Định đẩy tay hắn ra: “Đi nơi khác, nhìn thấy đám hủ nho Hoàng thân quốc thích lại thích ghen tuông này thì không nuốt nổi cơm nữa.”.

Trình Tử Khiêm theo hắn đi, vừa đi vừa hiếu kỳ hỏi: “Thế tại sao ngươi lại vẽ tranh cho Bạch Hiểu Nguyệt?”.

“Nàng không vui sẽ mắng ta.”. Sách La Định phất tay áo: “Cần phải nịnh bợ phu tử chứ.”.

“Ta còn tưởng ngươi chuẩn bị cạnh tranh chứ.”. Trình Tử Khiêm có vẻ mất hứng.

“Tranh cái gì?”. Sách La Định không hiểu.

“Hắn thích Bạch Hiểu Nguyệt mà! Vì ghen cho nên mới xé bức tranh đấy!”. Trình Tử Khiêm bĩu môi: “Ta còn tưởng ngươi sẽ tranh giành cùng hắn nữa.”.

“Ngươi nên sửa lại trình độ hóng hớt của mình đi.”. Sách La Định vừa đi vừa khoanh tay, còn lắc đầu: “Đường Tinh Trị có điểm nào thể hiện thích Bạch Hiểu Nguyệt hả?”.

“Đây là chuyện cả Hoàng thành đều biết còn gì?”. Trình Tử Khiêm thấy Sách La Định hoài nghi khả năng “hóng hớt” của mình cho nên lập tức nghiêm túc ngay.

Sách La Định đứng lại, chẳng biết có phải do hơi mệt không, hắn híp mắt, có vẻ rất không tán thành mà nhìn Trình Tử Khiêm: “Ta hỏi ngươi.”.

“Hỏi cái gì?”.

“Nếu như ngươi rất thích một cô nương, thích đến độ cả Hoàng thành đều biết luôn, ngươi lại đi xé một bức tranh vẽ rất giống nàng, còn đề cả tên nàng mà nàng lại còn rất thích nữa sao?”.

Trình Tử Khiêm ngẩn người.

“Nếu hắn thực sự thích, khi trộm được bức họa rồi hì lẽ ra phải nhét dưới gối, hàng đêm gối đầu mà ngủ mới đúng chứ.”. Sách La Định một tay chống hông, một tay ngoáy tai, phán một câu chấn động: “Sau này, trước khi ngươi hóng hớt nhớ kiểm tra trước đã nhé.”.

Nghe Sách La Định nói, Trình Tử Khiêm há hốc cả mồm.

Sách La Định thấy hắn há to miệng chẳng khác nào con cóc sắp nhận tiền vàng, cau mày: “Có đi không?”.

Trình Tử Khiêm há to miệng nhìn hắn, lại nhìn về phía trước một cái, vẫn bất động.

Sách La Định nghi ngờ, vừa quay đầu lại đã thấy cách mình chưa tới hai bước trước mặt, Đường Tinh Trị, Bạch Hiểu Nguyệt, còn thêm cả Bạch Hiểu Phong đang đứng đó tự bao giờ.

Lúc này, vẻ mặt ba người cũng cực đặc sắc.

Bạch Hiểu Nguyệt đứng trước, trong tay ôm huyền cầm, kinh ngạc nhìn Sách La Định. Đường Tinh Trị thì đỏ mặt đứng bên cạnh, mà Bạch Hiểu Phong ở sau lưng lại giả câm giả điếc đứng ngắm trời mây, thuận tiện còn mỉm cười với mấy cô nương bên đường vừa lén nhìn hắn nữa, tất nhiên những tiếng gào thét nhỏ nhỏ lại liên tiếp vang lên.

Sách La Định biết, bọn họ có lẽ đã nghe thấy mấy lời mình nói ban nãy rồi, ai da, cũng thật đúng lúc quá. Hắn vừa định nhờ Trình Tử Khiêm cứu vãn tình thế chút, nhưng vừa quay đầu lại…. phát hiện Trình Tử Khiêm vừa nãy còn sờ sờ trước mắt mình đã biến mất rồi – Tiểu tử này, độn thổ à? Chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa.

Khóe miệng Sách La Định co giật khóe miệng, lúc này cũng chẳng thèm nhịn nữa, nghiến răng nghiến lợi phun một câu: “Tên khốn khiếp!”.

“Sách La Định, ngươi cũng đi ăn khuya à?”.

Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt ôm đàn đi tới, xua tan tình huống có phần lúng túng.

Đúng lúc đó, Bạch Hiểu Phong sau lưng nàng vừa mới cất bước đã đột nhiên ngừng lại.

Đồng thời, lúc Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới tới trước mặt Sách La Định thì Sách La Định lại đột ngột kéo cánh tay nàng.

Bạch Hiểu Nguyệt giật mình, bàn tay Sách La Định lớn quá, sau khi kéo nàng thì lùi lại một bước…. đồng thời, hắn nghiêng người đưa tay ra, đón được một ly rượu từ trên trời rơi xuống, xoay tay một cái…. Chén rượu lật lên, vững vàng nhận lại toàn bộ rượu vừa rớt xuống, lắc nhẹ tay một cái, ngay cả một giọt cũng không tràn ra ngoài.

Sách La Định đỡ Bạch Hiểu Nguyệt đứng vững, Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, mặt bắt đầu hơi nóng, trước mặt nàng lúc này là khuôn ngực vững chắc và bờ vai rộng của Sách La Định…. Ngẩng mặt nhìn, vừa đúng lúc Sách La Định chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hiểu Nguyệt nhìn cái cổ cao hợp với cái cằm đẹp trông vô cùng nam tính mạnh mẽ, cảm giác này cứ như một bức cổ điêu bằng đá vậy…. Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy khi được cứu từ dưới sông lên năm ấy, chính là cái cằm này.

Nhìn theo tầm mắt Sách La Định, Bạch Hiểu Nguyệt thấy được Thạch Minh Lượng đang trợn mắt há mồm bám vào cửa sổ lầu hai.

Thì ra lúc này mọi người đã đứng ngay dưới cửa sổ lầu hai nơi Thạch Minh Lượng đang uống rượu, vì muốn thay mặt Đường Tinh Trị dằn mặt Sách La Định cho nên Thạch Minh Lượng mới vờ như lỡ tay làm rớt cái chén rượu kia.

Lại chẳng ngờ đúng lúc Bạch Hiểu Nguyệt đi tới, hơn nữa thân pháp của Sách La Định quá tốt, không những không bị thương, không bị rượu hắt trúng mà còn có thể diễn cả một màn anh hùng cứu mỹ nhân nữa chứ.

Sách La Định cầm chén rượu, nhìn Thạch Minh Lượng một cái…

Sách La Định là võ tướng, trong mắt còn mang theo mấy phần sát khí, Thạch Minh Lượng vừa nhìn đã nhũn cả chân, thiếu chút là ngồi phịch xuống đất rồi.

Lắc đầu một cái, Sách La Định cũng chẳng thèm so đo với một tên thư sinh đến trói gà cũng không chặt kia.

Bọn Bạch Hiểu Phong vốn định ra ngoài một chút, chẳng biết tại sao Bạch Hiểu Nguyệt lại muốn đi mua đàn cho nên hắn và Đường Tinh Trị mới đi theo nàng. Lúc trở về lại đúng lúc nghe thấy Sách La Định nói chuyện với Trình Tử Khiêm.

Quả là Vô xảo bất thành thư (2), vừa định gọi một tiếng lại nghe được màn ngôn luận “xé tranh” kia của Sách La Định, Đường Tinh Trị thiếu chút chỉ còn cách tìm một cái hố mà nhảy xuống thôi.

Bạch Hiểu Phong thì lại âm thầm gật đầu một cái – Sách La Định nói chẳng sai chút nào, Đường Tinh Trị thích Bạch Hiểu Nguyệt chẳng qua vì Hiểu Nguyệt đẹp, hoặc là do theo đuổi được nàng thì sẽ rất hãnh diện mà thôi, dù sao thì nàng cũng nổi tiếng khó gần mà. Hơn nữa…. tâm tư của Bạch Hiểu Nguyệt hắn hiểu rất rõ, từ khi được cứu khỏi sông năm đó, nàng càng lúc càng khó gần hơn. Mặc dù hắn không biết tiểu muội hắn đang chờ đợi ai, nhưng mà hắn chắc chắn, người như Đường Tinh Trị khó mà có thể lọt vào mắt nàng, chứ đừng nói đến có thể chiếm được chân tâm của nàng.

“Ta… chỉ trượt tay, Hiểu Nguyệt, không bị thương chứ?”. Thạch Minh Lượng hỏi một câu, giúp Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn đang ngây ngốc mà đứng nhìn chằm chằm cằm Sách La Định sực tỉnh.

“Hả?”. Bạch Hiểu Nguyệt có chút lúng túng, nhưng mà mọi người lại chỉ nghĩ là do nàng sợ đến ngây người mà thôi.

Đường Tinh Trị nhanh chóng chạy tới: “Không bị thương chứ?”. Vừa nói Đường Tinh Trị vừa có chút bất mãn mà trừng Sách La Định, hình như chê hắn quá thô lỗ…. Có điều, cho dù không có chuyện vừa rồi thì Đường Tinh Trị hắn vẫn vô cùng hận Sách La Định rồi.

Sách La Định nghĩ…. Tất cả là tại mấy tên đánh đàn kia ấy! Nếu không phải vì bọn chúng giờ này ông đây là ngồi chơi cờ cùng Chu Công rồi đó!

Bạch Hiểu Phong tiến lên mấy bước: “Sách Tướng quân, hay là lên trên cùng uống mấy chén đi?”.

“Đúng vậy.”. Thạch Minh Lượng quả không hổ danh Đệ nhất tài tử, cũng là người từng trải, lập tức khôi phục dáng vẻ tự tại, nói với xuống: “Thuận tiện cầm cả chén kia lên luôn.”.

“Cái chén này vô dụng rồi.”. Sách La Định cười nhạt: “Đã nát.”. Nói xong buông lỏng tay một cái….

Một trận gió thổi qua…. Thổi bay một tầng bụi trắng trong tay Sách La Định.

Thạch Minh Lượng theo bản năng nuốt nước miếng một cái, bắp chân cũng cảm thấy như bị chuột rút vậy.

Sách La Định phủi đi bụi dính trên tay.

Sau khi phủi bụi xong rồi liền khoanh tay, xoay người: “Không ăn nữa, đi làm chuyện khác.”.

“Trễ thế này rồi ngươi còn làm gì?”. Bạch Hiểu Nguyệt hỏi.

“Ừm…”. Sách La Định sờ cằm, nghiêm túc nghĩ: “Nếu có thù không báo không phải quân tử thì…. Lão tử về làm quân tử vậy.”. Nói xong, hớn hở rời đi.

Mọi người nhìn nhau.

Đường Tinh Trị cười nói với Bạch Hiểu Nguyệt: “Sách La Định này lạ nhỉ?”.

“Có chút, ha.”. Bạch Hiểu Nguyệt thấy Sách La Định chạy mấy bước đã biến mất rồi, cũng có vẻ không để ý lắm, mỉm cười đi vào trong tiệm.

Đường Tinh Trị nhìn theo nụ cười của Bạch Hiểu Nguyệt – Cô nương này lúc cười lên quá đẹp, đôi lông mày cong lên, má lúm đồng tiền nhìn cực vui vẻ, nhìn qua cũng rất ngoan ngoãn, mặc dù đôi lúc cũng khá độc miệng, khó gần.

Nghĩ đến đây lại nhớ tới, hình như nàng cũng không để ý đến chuyện xé tranh lắm, không thấy giận dữ.

Đó là Đường Tinh Trị không biết, tất cả là do tâm tình hiện giờ của Bạch Hiểu Nguyệt cực tốt mà thôi, cho nên, bước chân lên lầu của nàng cũng nhẹ nhàng hơn. Bạch Hiểu Phong ở phía sau nàng thì lại buồn cười – Nha đầu này sao vậy?

Mọi người lên lầu ngồi xuống, vừa mới gọi chút điểm tâm, trò chuyện được đôi câu, chợt nghe thấy tiếng trống long trời lở đất dữ dội vang lên, vang đến độ cả hai bên phố Đông Hoa đều rung chuyển.

Hồi trống “thùng thùng, thùng thùng thùng….” vang lên không ngừng, nghe như trống trận, vô cùng khí phách, có điều cũng vang quá rồi đó.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tai đau nhói, người người từ các trà lâu tửu lâu hai bên phố đều chạy ra ngoài xem, vừa bịt tai vừa ngắm thì thấy trên đỉnh tàng thư các cao nhất của Thư quán Hiểu Phong kia, chẳng biết tự bao giờ đã xuất hiện một mặt trống trận to đùng, trước mặt trống còn có một bóng đen đang ra sức đánh.

Sách La Định đang đánh trống, phải nói là ồn quá mức luôn.

“Ái cha! Tên điên này đang làm gì vậy chứ?”.

“Ồn quá đi mất!”.

Sách La Định thì lại vừa đánh trống vừa hát: “Các ngươi không cho lão tử ngủ, lão tử không cho các ngươi đánh đàn nữa, cứ thử xem ai thiệt hơn ai!”.

Chỉ trông chốc lát, người trên cả phố Đông Hoa đều đã chạy sạch hết trơn.

Sách La Định dừng lại, dỏng tai nghe thử - Im ắng rồi!

Thầm nói rốt cuộc cũng đã được yên tĩnh rồi, Sách La Định ngẩng mặt nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu, ném phắt dùi trống đi – Buồn ngủ quá!

***

“Liệu Sách La Định này có bị điên thật không đấy?”.

“Thật đáng sợ….”.

Trong tửu lâu, trừ những tài tử giai nhân bị dọa ngất xỉu ra thì tất cả đều vây quanh bàn cùng nhau bàn luận.

Chỉ có Bạch Hiểu Nguyệt là hai tay chống cằm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, híp mắt cười thật tươi mà nhìn mặt trống trận trên đỉnh nóc nhà xa xa kia.
Bình Luận (0)
Comment