Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 28


Hồi chuông báo động vang lên trong lòng, kèm theo đó là ù tai hoa mắt dữ dội.
Môi bị chặn lại, phản kháng chỉ có thể từ khóe miệng phun ra: "Không phải...!này...!Tống Kỳ Minh..."
Lần trước sau khi bị Tống Khải Minh nói, Lâm Dục Thư đã cố không đụng chạm vào ngực hắn, nhưng bây giờ cậu cũng không để ý nhiều như vậy, hai tay dùng sức chống đỡ lồ ng ngực Tống Khải Minh, trịnh trọng phản đối: "Tống Khải Minh, tôi sắp tức lên rồi đấy!"
Ai ngờ thanh âm phát ra lại khàn khàn kèm theo tiếng th ở dốc, hoàn toàn không đạt được hiệu quả của một cuộc đàm phán nghiêm túc.
Mười ngón tay đan vào nhau, hai tay bị người áp ở bên tai, Tống Khải Minh lại nghiêng người tiến lên, nhẹ nhàng hôn môi Lâm Dục Thư: "Cậu tức cái gì?"
"Tôi?" Lâm Dục Thư nổi giận đùng đùng, sắp chửi thề đến nơi: "Tôi đang nói với anh chuyện của Vũ Tu, anh nắm rõ tình huống được không?"
"Vũ Tu?" Trên đỉnh đầu Tống Khải Minh hiện ra một dấu chấm hỏi.
"Chính là diễn viên chính của bộ phim này." Cuối cùng Lâm Dục Thư tìm được cơ hội, đẩy Tống Khải Minh ra, ngồi dậy: "Anh họ của anh!"
Dường như cuối cùng Tống Khải Minh cũng ý thức được mọi chuyện không như hắn nghĩ.
Hắn ngồi xuống, dùng ngón trỏ gãi gãi gò má, trên mặt hiện lên vài phần ngượng ngùng: "Cậu không phải đang ngầm ra tín hiệu với tôi sao?"
"Tôi đang nói rõ với anh, người này rất quan trọng!"
Dù biết là hiểu lầm nhưng Lâm Dục Thư vẫn rất tức giận, cảm giác như bị chó gặm mất nụ hôn đầu vô cớ.
Kết quả, cậu không ngờ sau khoảnh khắc ngượng ngùng ban đầu, Tống Khải Minh không những không xin lỗi còn trách ngược lại cậu: "Đêm hôm khuya khoắt cậu hẹn tôi xem phim gay, hóa ra là muốn nói chuyện công việc?"
Lâm Dục Thư nghẹn họng, trừng mắt nhìn Tống Khải Minh: "Tại sao buổi tối không thể nói chuyện công việc?"
Trên thực tế, Lâm Dục Thư thường xuyên tăng ca buổi tối, cậu chẳng thấy có vấn đề gì.
—— Được rồi, cậu thừa nhận, có lẽ chọn bộ phim này không ổn lắm.
Bộ phim này là tác phẩm tiêu biểu của Vũ Tu, nhắc tới bộ phim này sẽ nghĩ đến Vũ Tu, Lâm Dục Thư cho rằng Tống Khải Minh sẽ hiểu.
Nhưng cậu quên mất, tên người Đức này không ở Trung Quốc nhiều.

Vẻ mặt Tống Khải Minh cạn lời hết chỗ nói: "Có người cuồng công việc quá đáng như cậu sao? Hả? Lâm Dục Thư?"
"Đâu phải ngày đầu tiên anh biết tôi." Lâm Dục Thư chột dạ, lại khui một lon bia, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì, cậu nhíu mày nhìn Tống Khải Minh, hỏi: "Vừa rồi anh là sao?"
"Là sao?" Tống Khải Minh cũng khui một lon bia.
"Bỏ qua hẹn hò." Ánh mắt Lâm Dục Thư đầy cảnh giác, giống như cả người đầy gai nhọn: "Anh muốn làm gì?"
"Thì bỏ qua hẹn hò thôi." Tống Khải Minh nhìn màn hình TV, qua loa uống một ngụm bia: "Chúng ta cũng khá hiểu về nhau, tôi cảm thấy bỏ qua hẹn hò chẳng có vấn đề gì."
"Ý tôi hỏi là." Lâm Dục Thư nhíu mày càng sâu: "Anh bỏ qua hẹn hò, bước tiếp theo muốn làm gì?"
Nếu như Lâm Dục Thư không hiểu sai, trong nhận thức của Tống Khải Minh, sau khi hẹn hò chính là lên giường.
Cậu hỏi Tống Khải Minh là muốn xác nhận điểm này, nhưng Tống Khải Minh rõ ràng đang mơ hồ trọng điểm, trả lời là tại sao phải bỏ qua.
Đơn giả là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Hai người vốn không có hẹn hò, vậy tại sao lại bỏ qua?
Lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù Lâm Dục Thư thật sự có lòng rảnh rang như vậy, cậu sẽ tìm hiểu thái độ tình cảm của Tống Khải Minh trước khi quyết định có nên hẹn hò với hắn hay không.
Kết quả Tống Khải Minh ngược lại, trực tiếp tự động bỏ qua bước này.
"Cậu ám chỉ rõ ràng như thế." Tống Khải Minh uống bia, nói: "Cũng không thể trách tôi chủ động chứ?"
Cho nên vừa rồi hắn thật sự muốn ngủ với Lâm Dục Thư.
"Tống Khải Minh." Mặc dù hiểu lầm vừa rồi đã giải thích rõ ràng nhưng Lâm Dục Thư lại bắt đầu tức giận: "Đừng dùng thủ đoạn playboy của anh với tôi."
Tống Khải Minh: "?"
Hắn đặt lon bia xuống, khó hiểu nói: "Tôi playboy lúc nào?"
Nghĩ đến những tin đồn về Tống Khải Minh trên truyền thông, Lâm Dục Thư càng thêm tức giận: "Tôi không giống anh, tôi không phải loại người tùy tiện."
Tống Khải Minh: "..."

"Tôi nói, tôi cảm thấy chúng ta hợp nhau, cho nên không muốn lãng phí thời gian hẹn hò.

Tôi thấy cậu đã ra tín hiệu với tôi, tôi muốn tiết kiệm thời gian cho nhau, có gì không đúng? Cậu bình thường bề bộn nhiều việc, không phải sao?" Sắc mặt Tống Khải Minh không tốt, rõ ràng là bị Lâm Dục Thư làm cho không vui: "Tôi chưa bao giờ tùy tiện chủ động với người khác, cậu thật sự cho rằng tôi sẽ không từ chối bất kì ai?"
"Nhưng tại sao anh lại tùy tiện bỏ qua bước hẹn hò? Hành động của anh trong mắt tôi là ai đến cũng chịu đó."
Giọng điệu của cả hai bắt đầu hung hăng, như thể sắp cãi nhau.
Lâm Dục Thư đột nhiên nghĩ đến thái độ rất tệ của Tống Khải Minh với cậu cơ trưởng kia, theo tính tình của hắn, phỏng chừng sẽ lạnh mặt đóng cửa rời đi.
Ai ngờ sau khi hai người giằng co một lát, Tống Khải Minh bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa giơ lon bia lên, nhìn Lâm Dục Thư nói: "Vậy ngày mai chúng ta bắt đầu hẹn hò?"
Tông giọng của hắn mềm mại hơn rất nhiều, giống như đang nói: Em muốn từ từ, vậy thì nghe theo em.
Tống Khải Minh tỏ ra yếu thế rồi sao.
Nhận ra điều này, Lâm Dục Thư không được tự nhiên dời tầm mắt, giọng nói cũng không có khí thế như vừa rồi: "Không rảnh."
Nói xong, cậu quay đầu lại, nhìn Tống Khải Minh: "Anh còn nói chuyện công việc không?"
Dường như Tống Khải Minh không thể hiểu được tâm tình khó hiểu của Lâm Dục Thư, hắn bĩu môi, không hứng thú nhìn Vũ Tu trên TV, hỏi: "Cậu nói người này tên gì?"
"Vũ Tu, con riêng của Thiệu Hòa Húc."
Vừa dứt lời, trong phim lại xuất hiện cảnh k1ch tình.
Lần này Lâm Dục Thư không thể tập trung được nữa, vì vậy cậu nhấn nút tắt tiếng, sau đó kể cho Tống Khải Minh nội dung cuộc trò chuyện của cậu và Thiệu Hòa Húc vào buổi chiều.
"Ý chí tranh đoạt của ông ấy không mạnh, cho nên muốn lấy đất vẫn rất khó." Lâm Dục Thư kết luận.
"Nhưng mặt khác, ông ấy không hỏi nhiều về vấn đề này, điều đó cho thấy chúng ta có rất nhiều chỗ để ra tay." Tống Khải Minh ném lon rỗng vào thùng rác, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Dục Thư: " Tôi không nghĩ tới cậu làm việc nhanh đến vậy."
Hiệu suất làm việc của Lâm Dục Thư từ trước đến nay vẫn rất cao, cậu ngửa đầu uống hết lon bia còn lại, nói: "Tôi sẽ tìm cơ hội thăm dò thái độ của Phương Lan, mặt khác chuyện của Vũ Tu, tôi còn phải đi hỏi ý tứ ông cụ."
"Cậu cảm thấy ông ngoại sẽ nhận cậu ta sao?" Tống Khải Minh hỏi.

Lâm Dục Thư lắc đầu, vốn định mở thêm một lon bia, nhưng sau khi do dự một lát, vẫn bỏ ý định này.
"Chắc anh không hy vọng ông ngoại nhận cậu ta." - Cậu nói.

"Như vậy anh sẽ có thêm một người tranh gia sản."
Tống Khải Minh nhún vai làm ngơ: "Tôi không nhằm vào gia sản."
"Anh tốt nhất nên như vậy." Lâm Dục Thư đã sớm thấy dã tâm của Tống Khải Minh, đương nhiên sẽ không tin lời hắn nói: "Dù sao tôi giúp anh là vì phát triển công ty, không phải vì giúp anh tranh đoạt gia sản."
"Tôi biết." Tống Khải Minh duỗi dài cánh tay, cầm lấy lon bia thứ ba: "Cậu không muốn tôi khiến Thiệu gia gà bay chó sủa."
"Ông cụ cũng không muốn thế." Lâm Dục Thư nhìn lon bia còn sót lại, cuối cùng vẫn không động thủ: " Cho nên tôi cảm thấy tỷ lệ ông cụ nhận Vũ Tu rất nhỏ, bởi vì sẽ khiến cho nội bộ gia tộc mâu thuẫn."
"Hơn nữa." Tống Khải Minh đột nhiên nói: "Cậu cảm thấy tôi có thể được chia bao nhiêu gia sản?"
Lâm Dục Thư cau mày: "Không phải anh nói không nhằm vào gia sản sao?"
"Cho nhiều thì tôi không tranh." Tống Khải Minh nói: "Nhưng nên là của tôi, tôi sẽ không để mất."
Lời này nghe vô cùng công bằng hợp lý, nhưng Lâm Dục Thư lập tức cảm thấy có gì đó không đúng: "Anh cảm thấy bao nhiêu là của anh? Là dựa theo tiêu chuẩn của Thiệu Quang Kiệt hay là tiêu chuẩn của anh?"
Tống Khải Minh nói như lẽ đương nhiên: "Dĩ nhiên là của tôi."
Nói cách khác, nếu như phân chia tài sản không khiến Tống Khải Minh hài lòng, hắn vẫn sẽ khiến Thiệu gia gà bay chó sủa.
"Anh tốt nhất đừng gây chuyện cho tôi." Lâm Dục Thư đau đầu nói: "Anh như vậy tôi sẽ không giúp anh nữa."
"Yên tâm đi." Tống Khải Minh nhàn nhã uống một hớp bia: "Tôi đang nợ nhiều tiền thế này, sẽ không làm bậy."
Lâm Dục Thư đột nhiên phát hiện ra Tống Khải Minh hình như luôn như vậy, luôn chú ý giấu đi cái đuôi của mình, không cho người khác phát hiện ra dã tâm của hắn.
Nhưng một khi hắn chủ động để lộ dã tâm kia, nhất định sẽ làm Lâm Dục Thư cả kinh.
Lúc mua đáy cổ phiếu cũng vậy, lúc muốn lấy đất cũng vậy.
—— Lúc tấn công Lâm Dục Thư cũng là như vậy.
Nhớ lại, môi Tống Khải Minh mềm thật, nhưng đầu lưỡi hắn nóng quá...

"Cậu có hẹn Phương Lan không?" - Tống Khải Minh cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dục Thư.
"Vẫn chưa, hẹn cô ấy không dễ." Lâm Dục Thư thu lại hồi tưởng không thích hợp trong đầu, nghĩ thầm không uống nữa là quyết định đúng đắn.

"Hình như cô ấy không muốn qua lại với người Thiệu gia, chuyện ly hôn đều do luật sư ra mặt xử lý."
"Vậy à." Tống Khải Minh suy tư nói.

"Vậy tôi cũng nghĩ cách coi sao."
Không biết có phải do bia bắt đầu có tác dụng hay không, Lâm Dục Thư muốn kiềm nén hồi tưởng nhưng hoàn toàn ngược lại, làn da bị Tống Khải Minh chạm vào trở nên nóng ran khó hiểu.
"Anh còn chưa về?" Cậu hỏi.
Tống Khải Minh lắc lon bia trong tay: "Bia còn chưa uống hết."
"Về nhà uống." Trong giọng nói của Lâm Dục Thư mang theo nét kiên định không thể cự tuyệt.
Vẻ mặt Tống Khải Minh có chút khó hiểu, chắc là không rõ vì sao Lâm Dục Thư đột nhiên muốn đuổi hắn đi.

Hắn hất cằm, chỉ vào TV: "Phim còn chưa xem xong mà."
Lâm Dục Thư nhấn nút tắt nguồn, màn hình lập tức tối đen: "Bây giờ xem xong rồi."
Tống Khải Minh: "..."
***
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Wowo đang ngủ chổng vó trên sofa lập tức trở mình, cảnh giác nhìn về phía cửa chính.
Không lâu sau, Tống Khải Minh từ ngoài cửa đi vào, Wowo lúc này căng thẳng hết cả thân chó, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn khỏi sofa.
Tuy nhiên màn mắng mỏ trong dự đoán lại không xảy ra, Tống Khải Minh vừa trở về đã ỉu xìu ngồi xuống sofa, khoanh hai chân, một tay khoát lên đầu gối, chống cằm, tay kia xoa xoa đầu chó của Wowo: "Vừa rồi không cẩn thận lộ đuôi, bị cậu ấy phát hiện rồi."
Có lẽ càng nghĩ càng phiền, Tống Khải Minh tăng lực trên tay, xoa lông sau gáy của Wowo rối bù cả lên: "Mẹ mày sao khó theo đuổi quá, mày còn mặt mũi mà ngủ?".

Bình Luận (0)
Comment