Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 48


Đương nhiên Thiệu Quang Kiệt nhận ra giọng Tống Khải Minh, nhíu mày, ý tứ không rõ nhìn về phía Lâm Dục Thư, hỏi: "Cậu đang gọi điện thoại với Tống Khải Minh?"
Con người khi đối mặt với tình huống mình không hiểu, luôn có khuynh hướng đưa ra lời giải thích hợp lý.
Thiệu Quang Kiệt dường như hiểu vì sao Lâm Dục Thư không phối hợp với anh ta, bởi vì đối phương là Tống Khải Minh, không tính là người ngoài, hơn nữa bản thân hai người cũng không hợp nhau.
Lâm Dục Thư không trả lời, đi thẳng ra mở cửa.

Cậu sợ Tống Khải Minh gõ tiếp sẽ làm những người trong phòng khác ra nhìn.
Chốt vừa mở ra, cánh cửa bị một lực đẩy mạnh vào trong, thiếu chút nữa đập vào mặt Lâm Dục Thư.
Tống Khải Minh mặt đầy tức giận xông vào, nhưng khi nhìn thấy sau cửa là Lâm Dục Thư, hắn đè ba chữ "Thiệu Quang Kiệt" trở về, lo lắng nhìn Lâm Dục Thư hỏi: "Anh ta có làm gì em không?"
"Không có." Lâm Dục Thư chắn trước người Tống Khải Minh, ngăn tư thế muốn đánh nhau của hắn, hạ giọng nói: "Đừng kích động, bây giờ không phải lúc."
Thiệu Quang Kiệt từ ban công đi vào, thâm ý nhìn Tống Khải Minh: "Đêm hôm khuya khoắt cậu còn tìm Tiểu Lâm tổng giúp cậu làm việc?"
Nghe ý trong lời nói của anh ta, rõ ràng anh ta hoàn toàn tin tưởng Lâm Dục Thư, cho rằng bọn họ không có quan hệ gì, cuộc gọi từ Tống Khải Minh là bàn chuyện công việc.
Có lẽ ở trong mắt anh ta, đêm khuya Tống Khải Minh tìm Lâm Dục Thư làm việc nhưng bản chất cũng giống như anh ta, đều có động cơ thầm kín với Lâm Dục Thư.
Nói cách khác, anh ta cảm thấy mình và Tống Khải Minh bên tám lạng đàng nửa cân.
"Thiệu tổng, anh tự uống đi." Lâm Dục Thư đi tới bên vali, bắt đầu thu dọn hành lý: "Tôi đổi phòng khác."
"Cậu đổi phòng nào?" Thiệu Quang Kiệt nhíu mày, hiển nhiên bất mãn với thái độ của Lâm Dục Thư: "Ở đây còn phòng cho cậu đổi không?"
Trong thời gian diễn ra Diễn đàn Kinh tế Châu Á, các phòng hạng sang và hành chính từ khách sạn 5 sao trở lên đã được phân bổ cho các doanh nghiệp trong và ngoài nước.
Nội bộ doanh nghiệp sẽ căn cứ vào cấp bậc lãnh đạo, thân sơ và yêu cầu đặc thù, tiến hành phân bổ lần thứ hai.
Ví dụ như hai giám đốc điều hành tuy rằng không thuộc cùng một bộ phận, nhưng quan hệ vợ chồng, thư ký hành chính cũng sẽ an bài hai người ở chung.
Bởi vậy sau khi Thiệu Quang Kiệt cố ý sắp xếp, phòng của Lâm Dục Thư đã được định sẵn, nếu như cậu muốn đổi phòng thì phải phối hợp với những giám đốc điều hành khác, thậm chí còn phải phối hợp với các công ty khác, sẽ rất phiền phức.
Huống hồ vị thái tử gia Thiệu Quang Kiệt này cũng bằng lòng ở cùng một phòng với cậu, chẳng lẽ cậu còn tự cao tự đại, yêu cầu đổi phòng đơn sao?
Người Trung Quốc không có khuynh hướng làm trái với an bài tập thể, lúc đầu Lâm Dục Thư cũng như vậy, nhưng hiện tại đã không cần phải nhịn nữa.
"Cái này không phiền Thiệu tổng lo nghĩ." Lâm Dục Thư thu dọn tất cả hành lý, nói với Tống Khải Minh đang chờ bên cửa: "Đi thôi."
Nếu quyết tâm đổi phòng, dường như trước mắt Lâm Dục Thư có thêm vài một lựa chọn.

Một phòng tiêu chuẩn thấp nhất vài trăm tệ, còn phòng tổng thống 20 vạn, ngoại trừ tiếp đãi khách của Diễn đàn kinh tế, có thể khách sạn còn những phòng trống khác.
Nếu không, cậu có thể đến phòng Tống Khải Minh.

"Lâm Dục Thư." Dường như cuối cùng Thiệu Quang Kiệt cũng ý thức được tình huống không còn nằm trong tay anh ta, cau mày hỏi: "Cậu có chắc muốn rời khỏi chỗ tôi, đi cùng Tống Khải Minh?"
Lâm Dục Thư không trả lời, Tống Khải Minh nhận vali hành lý của cậu, nhìn Thiệu Quang Kiệt, nói: "Tự lo cho mình đi."
Thiệu Quang Kiệt không cam lòng, cao giọng: "Cậu có biết cậu chọn sai phe không?"
Trả lời Thiệu Quang Kiệt là tiếng đóng cửa không chút do dự của Lâm Dục Thư.
Muốn nói phe phái, thực ra Lâm Dục Thư đã chọn từ lâu, chỉ là gần đây cậu vẫn lừa gạt Thiệu Quang Kiệt, tạo ảo giác cho anh ta mà thôi.
Dù sao đứng ở góc độ Thiệu Quang Kiệt, anh ta có ưu thế tuyệt đối, thật khó hiểu tại sao Lâm Dục Thư lại bỏ rơi anh ta.
"Có lẽ anh ta sẽ đi mách ông ngoại." Tống Khải Minh đưa Lâm Dục Thư về thẳng phòng: "Chúng ta suy nghĩ lý do chối trước đã?"
"Là anh ta quấy rối em trước, muốn đi tố cáo cũng không dám nói đến chuyện tính hướng đâu, cùng lắm là nói em theo phe anh." Lâm Dục Thư ngã xuống giường lớn, đau đầu xoa huyệt thái dương: "Nhưng anh muốn bãi nhiệm anh ta, dù sao cũng không trốn tránh được ông ngoại anh."
"Anh biết." Tống Khải Minh giúp Lâm Dục Thư cởi giày, sau đó ngã xuống bên cạnh cậu, nhìn trần nhà nói: "Anh sẽ bảo ông ngoại đừng nhúng tay, nếu ông ấy không đồng ý —— "
"Thì sao?" Lâm Dục Thư quay đầu nhìn về phía Tống Khải Minh.
"Anh không ngại làm cho Thiệu gia gà bay chó sủa."
"Lạy anh." Lâm Dục Thư lại đau đầu: "Trong tay em còn có rất nhiều quyền chọn, anh đừng để em mất máu được không?"
"Yên tâm đi, bé cưng." Tống Khải Minh ôm Lâm Dục Thư vào lòng, hôn lên trán cậu: "Anh còn nợ nước ngoài mấy chục tỷ đô, anh có chừng mực."
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Dục Thư vẫn cảm thấy sẽ không ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa.
Lúc trước Thiệu Chấn Bang muốn Lâm Dục Thư ở rể, nhưng bởi vì bị rất nhiều người trong nhà phản đối mà ông đành gác lại ý nghĩ này, điều này nói rõ bản thân ông cũng không muốn dẫn đến mâu thuẫn gia đình.
Tương tự như vậy, nếu Tống Khải Minh dùng năng lực của mình chen chân Thiệu Quang Kiệt mà Thiệu Chấn Bang lại nhúng tay ngăn cản, vậy người bên Thiệu Hòa Húc nhất định sẽ không ngồi yên.
"Hơn nữa." Tống Khải Minh đột nhiên hạ cằm xuống, nhìn thẳng Lâm Dục Thư: "Vừa rồi anh nghe thấy em bị Thiệu Quang Kiệt khi dễ, trong lòng bỗng có suy nghĩ."
"Nghĩ gì?" "Lâm Dục Thư nghĩ, sẽ không phải là thiến anh họ hắn chứ?
"Nếu giúp anh mà em phải chịu oan ức." Tống Khải Minh ôm chặt Lâm Dục Thư: "Anh không cần cái gì nữa đâu."
Lại nữa rồi, lời sến súa của gã Đức.
Nhưng uy lực của câu nói này còn mạnh hơn việc thiến Thiệu Quang Kiệt gấp trăm lần.

"Cái này không gọi là oan ức mà." Lâm Dục Thư chen về phía trước, tựa đầu vào hõm cổ Tống Khải Minh: "Ẩn nhẫn là triết lý công sở, em đã nhịn Thiệu Quang Kiệt nhiều năm rồi, đều không liên quan đến anh."
"Nhưng đúng là vì anh xuất hiện, anh ta mới táo tợn với em hơn."
"Ừm, vậy thì...!" Lâm Dục Thư ngẫm nghĩ, nói: "Anh mua một thỏi vàng đền bù cho em đi."
"Vàng thỏi sao?" Tay Tống Khải Minh bắt đầu không thành thật: "Cho em chọn lần nữa, gậy sắt và thỏi vàng, em chọn cái nào?"
"Gì chứ, thỏi vàng đáng giá hơn gậy của anh nhiều, ok? Em chọn thỏi vàng!" Lâm Dục Thư giãy dụa nói: "A...!Tống Khải Minh...!anh có nói đạo lý hay không..."
***
Ngày hôm sau, Tống Khải Minh mặc một bộ quần áo thoải mái đi hội trường diễn thuyết.
Vốn dĩ hắn mang theo một bộ âu phục đến, nhưng dáng vẻ mặc âu phục của hắn thật sự rất khó cưỡng, không biết Lâm Dục Thư bị ma xui quỷ khiến gì, tâm huyết dâng trào bảo hắn mặc âu phục vào làm tình, cuối cùng bộ đồ được may đo tỉ mỉ của hắn bị lộn nhào thành một đống.
Tại hội trường diễn thuyết, Tống Khải Minh đi lững thững trên sân khấu như đi dạo trong vườn, ung dung tự đắc chia sẻ với các tiền bối trong giới dưới sân khấu.
Khác với Thiệu Quang Kiệt, quan điểm chuyển vận của hắn xuất phát từ cái nhìn cá nhân của riêng hắn đối với ngành công nghiệp ô tô, đồng thời dùng tiếng Anh diễn thuyết toàn bộ quá trình, cũng thường trích dẫn vài câu ngạn ngữ tiếng Trung, chuyển đổi liền mạch giữa hai ngôn ngữ.
Lúc hắn phát biểu, số người sử dụng điện thoại di động ít hơn Thiệu Quang Kiệt rất nhiều, chỉ riêng điều này cũng đủ cho thấy nội dung của hắn tốt hơn Thiệu Quang Kiệt.
"Cậu không nghe người khác diễn thuyết à?"
Nghe Tống Khải Minh diễn thuyết xong, Lâm Dục Thư đi đến hội trường tiệc rượu bên cạnh.

Cậu vốn định thả lỏng một lúc, không ngờ Thiệu Hòa Đông lại tìm tới cậu.
"Thiệu đổng." Lâm Dục Thư đặt ly sâm banh xuống, nói: "Tôi tới xem có người quen hay không."
Ở một nơi đầy doanh nhân, việc chia sẻ ý tưởng chỉ là thứ yếu, việc mở rộng quan hệ là mới là cơ hội không thể bỏ qua.
Thân là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Tinh, Thiệu Hòa Đông hẳn là có rất nhiều mối xã giao mới đúng, nhưng ông ta lại cố ý tìm tới Lâm Dục Thư, hiển nhiên không thể chỉ nói chuyện phiếm.
"Cậu đã nghe bài phát biểu của Quang Kiệt và Khải Minh hết sao? "Thiệu Hòa Đông hỏi.
"Nghe rồi." Lâm Dục Thư nói: "Đều nói rất hay."
Thiệu Hòa Đông gật đầu, từ chối cho ý kiến.


Ông nhìn quanh hội trường tiệc rượu rộng rãi, không nhanh không chậm nhấp một ngụm sâm banh, đột nhiên nói: "Gần đây tôi nghe được tin đồn."
Lâm Dục Thư phút chốc căng thẳng thần kinh: "Tin đồn?"
Thiệu Hòa Đông thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lâm Dục Thư: "Lại có người muốn đụng đến Quang Kiệt."
Lại.
Sở dĩ ông thêm chữ "lại" là bởi vì lúc trước Thiệu Quang Kiệt thất bại trong việc nghiên cứu phát triển xe điện, dẫn đến giá cổ phiếu công ty giảm mạnh, bị thành viên hội đồng quản trị bên ngoài yêu cầu từ chức CEO.
Nhưng lần này, Tống Khải Minh còn chưa chính thức ra tay, ông ta đã nghe thấy tin đồn, chắc chắn là Thiệu Hòa Húc đã bắt đầu âm thầm làm việc.
Lâm Dục Thư giả vờ giả không biết, hỏi: "Là muốn bãi nhiệm chức CEO của Thiệu tổng sao?"
"Hình như là vậy." Thiệu Hòa Đông nói tới đây, ánh mắt nhìn Lâm Dục Thư đột nhiên sắc bén: "Cậu thấy thế nào?"
Lâm Dục Thư tỉnh bơ, ngắn gọn trả lời: "Không có khả năng lắm."
Nói nhiều sai nhiều, Thiệu Hòa Đông cũng không dễ lừa gạt như Thiệu Quang Kiệt.
"Chính xác là không có khả năng." Thiệu Hòa Đông trực tiếp loại bỏ tính không xác định trong câu của Lâm Dục Thư, nói chắc nịch.
Ông ta lại nhấp một ngụm sâm banh, thay đổi giọng điệu chuyên nghiệp: "Dựa theo điều lệ mới của công ty, muốn bãi nhiệm chức CEO của Quang Kiệt, cần hơn 2/3 thành viên hội đồng quản trị đồng ý.

Nói cách khác, trong 11 thành viên hội đồng quản trị, phải có 8 người đồng ý mới được, cậu cảm thấy có thể sao?"
Lâm Dục Thư âm thầm siết chặt ly rượu, nghe ra ý khác của Thiệu Hòa Đông.
Thật ra ở công ty khác, việc bổ nhiệm và bãi nhiệm CEO, hơn một nửa thành viên hội đồng quản trị đồng ý là được.
Nhưng lần trước Thiệu Quang Kiệt suýt chút nữa đã bị đá đít, Thiệu Chấn Bang sửa đổi lại điều lệ công ty, hiện tại nhất định phải có hơn 2/3 thành viên hội đồng quản trị đồng ý mới được.
Lý do của Thiệu Chấn Bang cũng rất đơn giản —— không muốn người ngoài nhúng tay vào quản lý công ty, không có lợi cho sự đoàn kết nội bộ doanh nghiệp.
Bởi vậy hiện tại muốn bãi nhiệm Thiệu Quang Kiệt thực sự rất khó khăn.
Nhưng Lâm Dục Thư có thể không biết khó khăn sao?
Dưới tình huống cậu biết rõ, Thiệu Hòa Đông còn đặc biệt nhắc tới điều lệ mới, còn thân thương tính số người cho cậu, đương nhiên không phải vì giúp cậu ôn lại chế độ công ty, mà là đang cảnh cáo cậu, không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Xem ra Thiệu Quang Kiệt không đi tìm ông nội cáo trạng, mà đi tìm cha anh ta trước.
Thiệu Hòa Đông trầm mình trong giới kinh doanh nhiều năm, tâm tư mẫn cảm hơn Thiệu Quang Kiệt nhiều.
Ông ta chắc đã nghe được một ít tin tức, lại nghe Thiệu Quang Kiệt nói Lâm Dục Thư đứng về phía Tống Khải Minh, nhận ra toàn bộ sự việc không ổn nên mới tới đây thăm dò, đồng thời cảnh cáo cậu.
Phải thừa nhận, gừng càng già càng cay.
"Đương nhiên không thể." Lâm Dục Thư phụ họa với vẻ mặt như ngày thường: "Bên Thiệu Đổng ngài có 4 thành viên hội đồng quản trị thì làm sao mà 8 người đồng ý được chứ?"
"Ừ, cậu biết vậy là tốt rồi." Thiệu Hòa Đông thản nhiên nói: "Đi dạo thêm đi."
Sau khi Thiệu Hòa Đông rời đi, Lâm Dục Thư đổi một ly sâm banh trong tay phục vụ, tránh đám người đang trò chuyện vui vẻ, đi tới một góc không người.

Hiện tại cậu không có tâm tư xã giao, trong đầu chỉ còn lại thông tin của các thành viên hội đồng quản trị.
Trong 11 thành viên, Thiệu Hòa Đông chiếm 4 ghế, điều này vô cùng khó giải quyết.
Vốn dĩ kế hoạch của Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh là đợi đến khi Diễn đàn Kinh tế Châu Á kết thúc mới thọc gậy Thiệu Quang Kiệt, sau đó hứa hẹn lợi ích với mấy thành viên hội đồng quản trị kia, nói không chừng có thể lôi kéo được họ.
Nhưng hiện tại Thiệu Hòa Đông đã sớm chuẩn bị, có lẽ sẽ rất khó thu phục những người đó.
Về phần Thiệu Hòa Húc và 2 thành viên hội đồng quản trị bất động sản Phương Thiên, cùng với 4 thành viên hội đồng quản trị bên ngoài khác, cho dù tất cả bọn họ tán thành cũng chỉ có 7 phiếu, không có cách nào loại bỏ Thiệu Quang Kiệt.
"Sao lại ở đây một mình?" Giọng Tống Khải Minh đột nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dục Thư.
Cậu nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý đến góc này liền kể cuộc đối thoại vừa rồi với Thiệu Hòa Đông cho Tống Khải Minh nghe.
"Trận này không dễ đánh." Nói xong lời cuối, Lâm Dục Thư không khỏi thở dài: "Một phiếu của Thiệu Hòa Húc không bàn cãi, Phương Lan nợ anh nhân tình, 2 phiếu của bất động sản Phương Thiên rất dễ lôi kéo, thành viên hội đồng quản trị bên ngoài có thành kiến sẵn với Thiệu Quang Kiệt, 4 phiếu đó cũng rất dễ giành được, nói không chừng Thiệu Hòa Húc đã lôi kéo được rồi.

Nhưng 1 phiếu còn lại thì sao?"
Tống Khải Minh suy tư một lát, hỏi: "Thật sự không lôi kéo được người của Thiệu Hòa Đông sao?"
"Nếu chúng ta ra tay trước, nói không chừng còn có hy vọng." Lâm Dục Thư nói: "Nhưng bây giờ Thiệu Hòa Đông nhất định sẽ lần lượt chào hỏi, chỉ sợ không có cơ hội."
"Nếu thời gian dư dả, cũng có thể từ từ nói chuyện." Tống Khải Minh cau mày nói.
"Nhưng hội đồng quản trị còn có vài ngày nữa."
Hai người lại lâm vào trầm tư, Lâm Dục Thư lại một lần nữa xem xét trong đầu thông tin của tất cả các thành viên, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nhưng lúc này Tống Khải Minh lại nói: "Hoặc là, lần này bỏ đi vậy."
Lâm Dục Thư dừng suy nghĩ, chờ Tống Khải Minh nói tiếp.
"Thực sự không đủ thời gian." Tống Khải Minh nói: "Hơn nữa bây giờ dừng lại, em vẫn còn đường lui.

Nếu tiếp tục, không thành công...!Anh không sao cả, nhưng tình thế của em sẽ rất khó khăn."
Lâm Dục Thư nghe hiểu ý Tống Khải Minh, có chút kinh ngạc nói: "Anh sợ?"
"Anh không sợ." Tống Khải Minh lập tức phủ nhận: "Anh chỉ là —— "
"Anh lo cho em." Lâm Dục Thư thay Tống Khải Minh nói nửa câu sau.
"Ừ." Tống Khải Minh bất đắc dĩ thở ra một hơi: "Đây dù sao cũng là chuyện của anh, không có lý do gì khiến em bị thương hết."
Lâm Dục Thư hạ cằm xuống, cười nhẹ một tiếng, lại một lần nữa nhìn về phía Tống Khải Minh, nói: "Anh vẫn quá xem thường em, Tống Khải Minh."
"Hả?" Tống Khải Minh lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Lâm Dục Thư cầm ly rượu chạm vào Tống Khải Minh, uống một hơi cạn sạch: "Tiếp theo giao cho em đi, bé cưng.".

Bình Luận (0)
Comment