Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 23

Thẩm Tường Ý không biết nên ngạc nhiên vì Hạ Tĩnh Sinh yêu cầu cô gọi tên anh, hay vì ngạc nhiên khi anh gọi cô bằng tên thân mật, Y Y.

Dường như anh đang làm gương cho cô, cho cô thấy cách thực hiện.

Nhắc nhở cô rằng sau khi mối quan hệ thay đổi, bước đầu tiên là thay đổi cách gọi nhau.

Tên thân mật của cô khi thốt ra từ miệng anh dường như thay đổi sắc thái. Một cái tên đơn giản và bình thường lại bị anh nói ra một cách mờ ám lại dịu dàng, giống như dư âm của tiếng đàn cello rất gợi cảm và đầy quyến rũ.

Hơn nữa điều này xảy ra một cách rất tự nhiên.

Đôi tai của Thẩm Tường Ý bất giác đỏ ửng. Một cảm giác ngượng ngùng sinh lý trỗi dậy dù trong lòng cô không hề muốn như vậy.

Ánh mắt sâu lắng của Hạ Tĩnh Sinh vẫn bao phủ lấy cô, trông anh rất kiên nhẫn, lặng lẽ chờ đợi cô lên tiếng.

Thẩm Tường Ý bị ánh mắt ấy nhìn đến mức có phần căng thẳng. Cô nuốt khan, cố gắng lên tiếng nhưng giọng nói lại lạnh lẽo như máy móc: “Hạ Tĩnh Sinh…”

Lông mày của Hạ Tĩnh Sinh hơi nhướn lên, bàn tay đặt ở sau gáy cô bất ngờ siết chặt khiến cô không kịp phản ứng rồi sau đó bị kéo lại gần thêm một bước. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc, đôi môi của cô suýt nữa đã chạm vào yết hầu của anh, chỉ cách vài milimet.

Tay của cô chạm vào ngực rắn chắc của anh, muốn rút lui nhưng bàn tay của anh lại vững chắc như một ngọn núi không thể lay chuyển.

“Không đúng” anh vẫn không hài lòng, giống như một thẩm phán quyền cao chức trọng.

Hơi thở của cô bắt đầu trở nên gấp gáp, vô tình thổi lên làn da và yết hầu của anh.

Cô thấy yết hầu của anh nhanh chóng chuyển động trong tầm mắt.

Hạ Tĩnh Sinh dường như cũng nhận ra khoảng cách này nguy hiểm đến mức nào, vì cơ thể anh lại một lần nữa có sự thay đổi nhỏ chỉ vì hơi thở của cô.

Cuối cùng anh cũng nhân từ buông cổ cô ra, nhưng thay vào đó anh nắm lấy cằm cô, khẽ nâng lên, khiến cô phải ngẩng đầu.

Nhìn thẳng vào mắt anh, cô cẩn thận đoán ý anh.

Có lẽ với người có thân phận như anh, không ai dám cả gan gọi tên anh một cách không kiêng nể như vậy.

Vì vậy sau khi củng cố tinh thần, Thẩm Tường Ý lại lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, từ tốn: “…Tĩnh Sinh.”

Lần này cô khôn ngoan hơn, biết thêm chút cảm xúc vào giọng nói.

Giọng nói mềm mại, cuối câu có chút e ấp.

Vì quá căng thẳng, giọng cô run lên, sự cứng nhắc cùng với cảm xúc được thêm vào khiến giọng nói có phần giả tạo, nhưng cũng đủ làm hài lòng Hạ Tĩnh Sinh đến mức chỉ vì một tiếng gọi của cô, cơ thể anh đã không thể kiềm chế.

Phản ứng này quá mạnh mẽ đến mức Hạ Tĩnh Sinh không giấu được sự khó chịu, ánh mắt anh tối đen lại.

Thẩm Tường Ý còn tưởng rằng lần này vẫn chưa làm anh hài lòng, trong lòng có phần lo lắng, đang nghĩ cách đối phó thì thấy anh khẽ mỉm cười, buông cằm cô ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt má cô như một phần thưởng.

Nhưng anh vẫn không nói gì, tiếp tục nắm tay cô dẫn đi.

Thẩm Tường Ý không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.

Người đàn ông này thật quá khó đoán.

Tòa lâu đài quá lớn, hai người đi bộ một lúc lâu, đi qua không biết bao nhiêu căn phòng mới đến nhà ăn.

Nhà ăn cũng lớn lạ thường. Chỉ riêng bàn ăn đã có mấy cái, mỗi cái lại có hình dạng khác nhau, dùng cho các dịp khác nhau.

Bữa sáng được bày trên một chiếc bàn tròn lớn bằng đá cẩm thạch trắng, giữa bàn có một bình hoa sứ, bên trong cắm một bó hoa tươi, là hoa hồng trắng.

Hạ Tĩnh Sinh kéo Thẩm Tường Ý đi tới.

Rất lịch sự kéo ghế cho cô, Thẩm Tường Ý nhẹ nhàng cảm ơn.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy khăn ăn trên bàn đặt lên đùi.

Người hầu đứng bên cạnh phục vụ. Họ rót cho hai người một tách trà sáng kiểu Anh chính thống.

Cô lại nhẹ nhàng cảm ơn, cầm tách trà lên nếm thử một ngụm.

Mùi vị giống trà Earl Grey nhưng có chút ngọt, một loại trà pha trộn rất đậm đà và thơm, khiến cô ngạc nhiên.

Cô không kìm được uống thêm vài ngụm nữa.

Bữa sáng có rất nhiều món, Thẩm Tường Ý chọn món thịt xông khói nướng sốt cà phê và siro lá phong. Thịt xông khói mềm giòn, độ ngọt của siro phong vừa phải, cà chua nướng và húng tây rắc lên làm tăng thêm vị thanh mát, thực sự là một bữa ăn ngon miệng.

Đôi mắt của Thẩm Tường Ý sáng lên.

“Món ăn thế nào?” Hạ Tĩnh Sinh nhận thấy phản ứng của cô, hỏi.

Thẩm Tường Ý không nghĩ ngợi gì mà gật đầu: “Ngon lắm.”

Không ngờ nước Anh – nơi được coi là sa mạc ẩm thực lại có món ngon như vậy.

Anh mỉm cười, đưa phần của mình cho cô: “Ở đây còn có nữa.”

Thẩm Tường Ý liên tục lắc đầu: “Không cần đâu, em không ăn được nhiều như vậy.”

Dù món ăn có ngon đến mấy cũng phải biết tiết chế, hơn nữa cô vốn ăn rất ít.

Nói đến đây, Thẩm Tường Ý theo đà tiếp tục thử dò xét: “Với lại lát nữa em còn phải đi tập ở nhà hát, không thể ăn quá nhiều.”

Cô vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của anh.

Lời này đã ám chỉ quá rõ ràng rồi.

Hạ Tĩnh Sinh từ từ nhấp một ngụm trà, rồi lấy dao nĩa cắt miếng sandwich trong đĩa, giọng nói cũng chậm rãi: “Anh đã xin nghỉ giúp em rồi. Em ở nhà nghỉ ngơi một ngày nữa, quan sát xem tình hình sức khỏe ổn định rồi ngày mai hẵng đi.”

“…” Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tường Ý là không hài lòng, anh sao có thể tự ý quyết định thay cô.

“Không được, em nhất định phải đi! Sức khỏe của em đã không sao rồi!” Thẩm Tường Ý kiên quyết phản đối.

Sau đó, cô nghe thấy anh bổ sung một cách điềm tĩnh: “Anh đã bảo A Sơn lo việc tài trợ mới rồi, lần này thêm 20 triệu bảng Anh nữa.”

Chỉ với một câu nhẹ nhàng, anh đã nắm trọn điểm yếu của cô.

Thẩm Tường Ý vô cùng bàng hoàng, thêm 20 triệu bảng Anh?

Vậy là tổng cộng 70 triệu bảng Anh (2 nghìn 294 tỷ vnd)?

Trong lòng cô chấn động, không kìm được siết chặt dao nĩa: “Vậy còn chuyến lưu diễn…”

“Yên tâm.”

Anh vẫn điềm nhiên như không, nhưng hai chữ này lại vô cùng nặng ký.

Trái tim treo lơ lửng của Thẩm Tường Ý cuối cùng cũng thả lỏng, nhẹ nhõm gật đầu.

Anh ngước mắt nhìn cô, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng: “Vì anh đã khiến em hài lòng rồi, vậy em có thể nghe lời anh, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi một ngày được không?”

Dù giọng anh rất dịu dàng, giọng điệu giống như đang bàn bạc với cô nhưng Thẩm Tường Ý vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình.

“Được.”

Dù không muốn nhưng cô cũng đành đồng ý, còn chỗ nào để từ chối nữa đâu.

“Vậy mới ngoan chứ.” Hạ Tĩnh Sinh giơ tay xoa đầu cô, cằm khẽ chỉ vào đĩa thịt xông khói nướng sốt cà phê và siro lá phong trước mặt cô: “Ăn hết phần này nữa đi, bác sĩ nói em cần bổ sung dinh dưỡng.”

Thẩm Tường Ý vẫn gật đầu.

Ban đầu thấy món ăn rất ngon, nhưng lúc này trong miệng lại như nhai sáp, chẳng còn chút hứng thú.

Không khí lặng yên, chỉ còn tiếng dao nĩa va chạm khô khốc.

Cô ngoan ngoãn bắt đầu ăn phần thứ hai, càng ăn càng chậm, cuối cùng không thể nuốt nổi nữa.

Vì cô đã no đến cực hạn.

Đúng lúc đó, Trần Gia Sơn cầm theo chiếc điện thoại đang đổ chuông bước vào.

Hạ Tĩnh Sinh dùng khăn lau miệng: “Em cứ ăn tiếp, anh đi nghe điện thoại.”

Thẩm Tường Ý “ừm” một tiếng.

Khi Hạ Tĩnh Sinh đứng dậy, anh lại chạm vào má cô, sau đó rời khỏi nhà ăn.

Vừa thấy anh đi, Thẩm Tường Ý lập tức đặt dao nĩa xuống, không muốn ăn thêm nữa, khó chịu thở dài.

Chiếc điện thoại của cô không ở bên người, lúc này cũng không có việc gì làm, cô xoa xoa bụng, rồi cầm tách trà lên từ từ nhâm nhi.

Bên cạnh bàn ăn là một tấm kính trong suốt, rèm cửa bằng nhung được kéo sang hai bên, tầm nhìn mở rộng, có thể nhìn thấy ngay cây xanh trong vườn, cảnh tượng đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh khiến người ta cảm thấy thư thái.

Chỉ tiếc hôm nay thời tiết không đẹp, bầu trời âm u, một cơn mưa nhỏ tí tách rơi.

Thẩm Tường Ý đặt tách trà xuống, tay chống cằm, ánh mắt thẫn thờ, vô thức thở dài: “Lại mưa rồi.”

“Không thích trời mưa à?”

Giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau khiến Thẩm Tường Ý giật mình, cả người run rẩy vội quay đầu lại.

Hạ Tĩnh Sinh đang chậm rãi bước về phía cô.

Tất cả là do tấm thảm quá mềm, bước trên đó không phát ra chút âm thanh nào.

“Thời tiết ở Anh… dễ khiến người ta u sầu…” Thẩm Tường Ý thì thầm oán trách.

Anh ngồi xuống lại, cởi cúc áo vest, tựa người lười biếng vào ghế, cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ gì mà khóe mắt dài thoáng nở nụ cười, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Anh lại rất thích những ngày mưa.”

Thẩm Tường Ý không nói gì.

Hạ Tĩnh Sinh từ từ rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài, lại nhìn cô, nụ cười vẫn còn, anh hỏi: “Em đã từng đến Hồng Kông chưa?”

Thẩm Tường Ý lắc đầu: “Chưa.”

Trước đây đoàn múa từng đi lưu diễn khắp thế giới, cũng từng đến Hồng Kông, nhưng khi đó Thẩm Tường Ý chưa vào đoàn, mà trong mấy năm cô vào đoàn cũng không có kế hoạch lưu diễn ở Trung Quốc. Thời đi học lại càng không cần nhắc đến, cô không có thời gian du lịch, thậm chí chưa đi chơi hết Bắc Thành.

Hạ Tĩnh Sinh lại nói: “Hồng Kông hầu hết thời gian thời tiết đều tốt.”

Thẩm Tường Ý không hiểu vì sao anh đột nhiên nhắc đến Hồng Kông, chẳng lẽ anh đang khoe khoang về lãnh địa của mình?

Dù không hiểu nhưng cô cũng chỉ biết gật đầu phụ họa.

Cô vừa ngoan ngoãn gật đầu vừa vô thức gãi cổ.

Hạ Tĩnh Sinh vẫn đang cầm điện thoại, anh gõ nhẹ góc bàn: “Bên Hồng Kông có chút chuyện, anh phải về sớm…”

Chưa kịp nói hết anh đã phát hiện vết đỏ trên cổ Thẩm Tường Ý, giọng đột ngột cao lên: “Đừng gãi!”

Anh lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía cô, nắm lấy tay cô ngăn không cho cô tiếp tục gãi.

Cổ của cô đã nổi lên mảng mẩn đỏ lớn.

“Em dị ứng với cái gì?” Hạ Tĩnh Sinh nắm cằm cô, bắt cô nghiêng đầu, anh quan sát kỹ vết đỏ trên cổ cô, nhíu mày.

“Mật ong.” Thẩm Tường Ý thành thật trả lời.

Hạ Tĩnh Sinh quay sang hỏi người hầu bên cạnh xem món nào có mật ong, người hầu trả lời rằng trong trà sáng có pha mật ong.

Lông mày của anh càng nhíu chặt hơn, lập tức gọi điện cho Trần Gia Sơn, ra lệnh ngắn gọn: “Bảo bác sĩ đến nhà ăn ngay.”

Tối qua sau khi bác sĩ đến khám thì vẫn chưa rời đi, anh ta luôn ở trong lâu đài phòng trường hợp Thẩm Tường Ý tái sốt.

Gọi điện xong, Hạ Tĩnh Sinh lại nhìn cổ của cô, mẩn đỏ ngày càng nhiều, thậm chí lan đến mặt.

Cô ngứa đến mức không chịu nổi, còn muốn gãi, Hạ Tĩnh Sinh giữ chặt tay cô, nghiêm túc nhắc nhở: “Còn gãi sẽ rách da đấy.”

“Ngứa lắm.” Thẩm Tường Ý vùng vẫy.

Anh vẫn không buông tay, giọng bất đắc dĩ: “Cố chịu đi, bác sĩ sắp tới rồi.”

Giọng điệu chuyển sang gay gắt, anh nghiêm khắc chất vấn: “Lần trước ăn cơm ở Bắc Kinh anh có hỏi em có kiêng gì không, sao em không nói là dị ứng mật ong?”

Đòn phản công này làm Thẩm Tường Ý hoàn toàn bất ngờ.

Lần trước chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nào có tâm trạng nói chuyện kiêng cữ với anh.

Giờ cũng vậy.

Cô khẽ ho một tiếng, đầu nóng lên, lẩm bẩm: “Em tưởng… anh đã điều tra em rất kỹ rồi…”

Có chút mỉa mai.

Khi nhận ra mình đã lỡ lời, giọng cô càng ngày càng nhỏ, không dám nói thêm.

Thế nhưng Hạ Tĩnh Sinh không hề tức giận, ngược lại còn thuận theo lời cô nói: “Anh đúng là đã điều tra em, nhưng những chi tiết này anh muốn tự em nói với anh hơn.”

Anh thẳng thắn thừa nhận không chút che giấu.

Sự thẳng thắn của anh khiến Thẩm Tường Ý không biết phải đối đáp thế nào.

“Y Y.” Ngón tay thô ráp của anh dịu dàng vuốt ve má cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng và tình cảm gọi tên thân mật của cô.

“Vì sau này chúng ta còn phải ở bên nhau rất lâu, anh hy vọng em có thể thành thật với anh.”

Hạ Tĩnh Sinh đứng trước mặt cô, vóc dáng anh quá cao, trong khi cô lại ngồi, hơi thở của anh bao trùm lên cô. Cô có phần lúng túng không biết phải đối phó thế nào, muốn cúi đầu tránh né, nhưng anh lại nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối mặt với anh, giọng nói chậm rãi nhấn mạnh: “Anh muốn hiểu thêm về em, là thông qua chính em, chứ không phải qua điều tra.”

Triệu chứng dị ứng càng lúc càng rõ ràng, mặt và cổ của cô ngứa ngáy dữ dội, khiến cô trở nên bồn chồn.

Lời nói của Hạ Tĩnh Sinh càng khiến tim cô loạn nhịp, không biết là vì cách anh gọi cô Y Y, hay là vì từ “sau này” mà anh nói ra.

Còn anh thì không ngừng dồn dập nhìn sâu vào mắt cô, nghiêm túc hỏi: “Y Y, em hiểu không?”

Dù giọng nói của anh rất dịu dàng, nhưng cũng không giấu được uy quyền bẩm sinh, cô khẽ chớp mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “Em hiểu rồi.”

May mắn thay bác sĩ kịp thời đến, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ lúc này.

Hạ Tĩnh Sinh buông tay cô ra, cuối cùng cô cũng có cơ hội thở phào.

Bác sĩ kiểm tra mặt và cổ của Thẩm Tường Ý, sau đó đưa cho cô một hộp thuốc bôi ngoài và thuốc uống, nhắc cô không được gãi.

Sau khi bác sĩ rời đi, Hạ Tĩnh Sinh tự tay rót cho cô một cốc nước để uống thuốc, sau đó vặn nắp thuốc mỡ, cẩn thận bôi thuốc cho cô.

Vừa bôi anh vừa hỏi: “Còn chỗ nào khác không?”

Thực ra chân cô cũng ngứa, nhưng Thẩm Tường Ý không nói ra, cô lắc đầu cho qua chuyện.

May mắn là anh không hỏi thêm.

Trong lòng Thẩm Tường Ý vẫn không thể bình tĩnh, đầu óc cô chỉ quanh quẩn với từ “sau này” mà anh nói.

Hạ Tĩnh Sinh đang cúi xuống, đầu ngón tay dính thuốc mỡ nhẹ nhàng lướt trên da cô, ánh mắt anh chuyên chú, như đang nghiên cứu khoa học.

Dù nhíu mày, nhưng lúc này lại không hề có chút nào hung dữ thường ngày, đôi mắt dịu dàng kia giờ chỉ còn lại sự chăm sóc, không hề có chút tàn nhẫn hay chiếm đoạt.

Có lẽ chính vì khoảnh khắc này mà cô bất chợt có thêm chút can đảm, dám hỏi thẳng: “Em muốn biết… thời hạn là bao lâu?”

Câu hỏi bất chợt.

Không cần hỏi quá trực tiếp, anh tất nhiên hiểu ý của cô.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng ngước mắt, không chút cảm xúc nhìn cô.

Thẩm Tường Ý cuối cùng cũng lấy lại lý trí, khi bị anh nhìn đến, cô lập tức sợ hãi mà né tránh, vẫn còn sợ phải đối diện với ánh mắt anh.

Đôi mắt của anh sắc như chim ưng, có khả năng xuyên thấu mạnh mẽ, dường như mọi suy nghĩ nhỏ nhoi đều không qua được ánh mắt ấy.

“Em…”

Cô đang định tìm lời giải thích cho mình thì anh đã mở miệng trước: “Em muốn có một thời hạn, phải không? Để anh suy nghĩ.”

Giọng nói trầm lắng, gương mặt cũng không hề có chút tức giận, dường như anh đang thật sự suy nghĩ.

Điều này đủ để khơi dậy chút hy vọng mong manh của Thẩm Tường Ý, cô mím môi không nói, nhưng không thể kìm được mà bắt đầu mong chờ.

Anh vẫn nghiêm túc bôi thuốc, trầm ngâm vài giây, sau đó mỉm cười nhàn nhạt, ngữ điệu nhẹ nhàng như đang thương lượng: “Vậy thì cho đến khi em yêu anh?”

Thẩm Tường Ý sững sờ.

Không ngờ anh lại trả lời như vậy, nhất thời cô không suy nghĩ kịp mà buột miệng: “Đó chẳng phải là gian lận sao? Nếu đã yêu anh, làm sao còn muốn kết thúc được?”

Anh đột nhiên bật cười khẽ, điềm tĩnh hỏi ngược lại một cách thấu triệt: “Được thôi, vậy để anh hỏi em, thời hạn để em yêu anh là bao lâu?”

“…”

Thẩm Tường Ý há hốc mồm, không nói nên lời.

Câu hỏi này đúng là một đòn chí mạng, tim cô cũng run lên.

Trên mặt vẫn còn vết đỏ dị ứng, che bớt đi khuôn mặt đang ửng đỏ.

“Đó vốn là một câu hỏi giả.” Cô quay đầu, biểu cảm không tự nhiên.

“Chẳng phải chính em là người hỏi trước sao?” Hạ Tĩnh Sinh cười càng đậm, anh giơ tay tỏ vẻ vô tội và bất lực.

Thẩm Tường Ý biết mình không phải là đối thủ của Hạ Tĩnh Sinh, nên cô không định tranh luận thêm nữa, tránh để bị anh xoay vòng thêm.

Cô giật lấy hộp thuốc mỡ từ tay anh, khẽ nói: “Để em tự làm được rồi. Em ăn no rồi, em lên trước đây.”

Cô đứng dậy, bước đi có phần vội vã như đang bỏ chạy.

Tiếng bước chân của cô dần xa.

Trong nhà ăn rộng lớn chỉ còn lại Hạ Tĩnh Sinh và một người hầu, anh khẽ ra lệnh, từ giờ trở đi trong nhà không được phép xuất hiện mật ong nữa.

Sau đó, anh nhặt chiếc khăn trên bàn lên, từ từ lau sạch những dấu vết thuốc mỡ còn dính trên tay.

Nụ cười trên mặt anh bỗng chốc biến mất, đôi mắt ẩn sau cặp kính vốn còn tràn đầy tình cảm phút trước giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Anh khẽ cười khẩy.

Muốn kết thúc sao?

Đúng là mơ mộng hão huyền.

Thời hạn.

Vậy thì đến chết mới thôi.

Hạ Tĩnh Sinh nheo mắt, thay đổi ý định.

Chuyện này sẽ không bao giờ có thời hạn.

Vì đến chết anh cũng không định buông tha cô.

Thẩm Tường Ý nghe theo lời Hạ Tĩnh Sinh, ngoan ngoãn ở lại nghỉ ngơi trong lâu đài một ngày, không còn bị sốt nữa. Triệu chứng dị ứng cũng nhanh chóng được kiểm soát nhờ thuốc bôi ngoài và thuốc uống.

Hạ Tĩnh Sinh đã ra ngoài một lúc, khi về lại ở trong phòng làm việc giải quyết công việc. Hai người ngoài giờ ăn thì hầu như không có tiếp xúc gì.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm.

Hạ Tĩnh Sinh đã sắp xếp tài xế đưa cô đến nhà hát.

Mọi người quả nhiên đã bắt đầu tập luyện lại rất hăng say, nhưng khi thấy Thẩm Tường Ý, người đã biến mất hai ngày, trên mặt họ không giấu nổi sự tò mò.

Ngày hôm đó, ngay sau khi Thẩm Tường Ý biết tin chuyến lưu diễn bị hủy thì cô biến mất, kết quả chưa đầy một ngày sau, Hedy lại thông báo rằng chuyến lưu diễn vẫn tiếp tục và Ethan He tiếp tục tài trợ thêm 70 triệu bảng Anh cho đoàn múa.

Ai nấy đều kinh ngạc, không ngờ mọi chuyện lại thay đổi bất ngờ đến vậy.

Nhưng khi thấy Thẩm Tường Ý, mọi người đều ngầm hiểu rõ lý do sự việc thay đổi đột ngột.

Dù vậy, không ai nói gì cả, giả vờ như không biết chuyện gì, chỉ hỏi cô tại sao hôm qua không đến.

Thẩm Tường Ý gượng cười đáp rằng cô lại bị sốt.

Cô đã nghỉ bệnh mấy ngày liền không tập luyện, sợ bản thân bị mất đi cảm giác, nên dù những người khác nghỉ ngơi cô vẫn âm thầm tập luyện một mình, không dám dừng lại.

Đến khi kết thúc buổi tập, Hedy bất ngờ xuất hiện, bà ấy vỗ tay, dõng dạc tuyên bố: “Mọi người nghe đây, kế hoạch lưu diễn có chút thay đổi.”

Mọi người tập trung lắng nghe, Thẩm Tường Ý nghe câu này thì cảm thấy căng thẳng.

Không hiểu lưu diễn lại có vấn đề gì.

Tuy nhiên, so với vẻ mệt mỏi lo lắng hai hôm trước, Hedy lúc này lại tràn đầy niềm vui, rạng rỡ.

Vậy có lẽ không phải là chuyện xấu?

Trong khi mọi người còn đang đoán già đoán non, Hedy mỉm cười nói: “Hôm qua đoàn múa của chúng ta đã nhận được lời mời từ Nhà hát Lớn Hồng Kông, vì vậy buổi biểu diễn đầu tiên của ‘Kẹp hạt dẻ’ tại London sẽ được thay đổi thành Hồng Kông. Chuyến lưu diễn còn hơn nửa tháng nữa mới diễn ra, do thời gian gấp gáp nên chúng ta cần đến Hồng Kông sớm để tập luyện và làm quen với sân khấu. Nhà hát bên đó đã chuẩn bị chuyên cơ cho chúng ta, tối nay mọi người về chuẩn bị hành lý, sáng mai 10 giờ xuất phát.”

Lịch trình thay đổi đột ngột, mọi người đều bất ngờ, nhưng đều phấn khởi. Họ xì xào bàn tán về việc đã lâu rồi không được đến Trung Quốc biểu diễn.

Chỉ riêng Thẩm Tường Ý cảm thấy vô cùng phức tạp.

Buổi tập kết thúc, mọi người lần lượt thu dọn đồ đạc ra về, Kiki chạy đến hỏi Thẩm Tường Ý khi nào đi.

Thẩm Tường Ý nói cô còn muốn tập thêm, bảo Kiki cứ về trước.

Kiki định nhắc cô mới khỏi bệnh nên phải chú ý nghỉ ngơi, thì điện thoại của Thẩm Tường Ý đột nhiên reo lên.

Thẩm Tường Ý chạy lại lấy điện thoại từ trong túi vải ra xem.

Cuộc gọi đến từ Hồng Kông.

Dù không lưu tên nhưng cô vẫn nhận ra ngay là số của Hạ Tĩnh Sinh.

Cô chần chừ nghe máy: “Alo.”

“Tối nay anh có việc, sẽ về muộn. Tài xế sẽ đến đón em.” Hạ Tĩnh Sinh nói ngắn gọn.

Thực ra sáng nay Thẩm Tường Ý đã bắt đầu lo lắng về việc làm sao thuyết phục anh cho cô ở lại ký túc xá, nhưng giờ cô còn bối rối hơn: “Hedy vừa nói… mai đoàn múa của chúng em sẽ đi Hồng Kông.”

Cô dò hỏi nửa kín nửa hở.

Vì cô biết chuyện này có lẽ không phải ngẫu nhiên.

“Ừ.”

Hạ Tĩnh Sinh vẫn bình thản: “Em cứ về ký túc xá thu dọn hành lý đi, mai cùng anh đi.”

Anh không hề tỏ ra bất ngờ, không phủ nhận, cũng chẳng cần che giấu.

Càng không cho phép phản đối.

Thẩm Tường Ý ngay lập tức nhận ra.

Không lạ gì mà hôm đó đột nhiên anh hỏi cô đã từng đến Hồng Kông chưa, rồi lại nói chuyện về thời tiết ở Hồng Kông.

Thì ra anh đã lên kế hoạch cho mọi chuyện từ lâu.
Bình Luận (0)
Comment