“Em đâu có.”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tường Ý là phản bác.
“Có gì?” Hạ Tĩnh Sinh tiếp lời cô. “Có đâu mà cười với anh?”
Anh ngẫm nghĩ một lát, không do dự nói: “Thật sự không có.”
“…”
Hạ Tĩnh Sinh không vui.
Cho dù lúc này anh biểu cảm bình tĩnh, không chút cảm xúc nào lộ ra. Có lẽ vì thời gian gần đây tiếp xúc nhiều với nhau, Thẩm Tường Ý ít nhiều cũng học được cách nhìn mặt đoán ý và nhờ vào trực giác nhạy bén của phụ nữ, cô có thể cảm nhận được chính xác rằng——
Hạ Tĩnh Sinh bây giờ không vui.
Thế nhưng Thẩm Tường Ý lại không biết phải nói gì vì nghĩ kỹ lại, có vẻ như đúng là vậy thật.
Cô cũng không dám phản bác nữa, sợ anh bám vào điểm này không buông.
Chẳng lẽ bây giờ phải cười với anh một cái sao?
Tình hình hiện tại gần như đang giằng co, cô vội vàng nghĩ cách ứng phó.
Ngón tay cái của anh vẫn đang xoa lên môi dưới của cô, hơi mạnh một chút, môi bị chà xát đến nóng ran.
Thẩm Tường Ý bỗng nảy ra một ý tưởng, cô chớp chớp mắt, bĩu môi, giọng nhỏ nhẹ: “…Đau quá.”
Vừa dứt lời chưa đến một giây, Hạ Tĩnh Sinh đã theo bản năng buông tay ra: “Xin lỗi.”
Sau đó, tay anh lại đưa về, nâng cằm cô lên: “Để anh xem.”
Đồng thời, anh cúi xuống, đến gần hơn.
Hơi thở của anh phả vào mặt Thẩm Tường Ý, cô nín thở theo phản xạ, muốn lùi về sau nhưng anh vẫn mạnh mẽ như thường, giữ chặt cằm cô không để cô có cơ hội trốn thoát.
Anh cúi mắt xuống.
Ánh mắt dán chặt vào đôi môi của cô.
Tỉ mỉ kiểm tra xem đôi môi mềm mại ấy có bị tổn thương bởi hành động trút giận vừa rồi của mình không.
Anh quả thực không vui.
Từ khi anh đến đây nhìn Thẩm Tường Ý luyện tập.
Thấy bạn nhảy nam của cô lúc thì ôm eo cô, khi thì nhấc đùi cô lên.
Dù có chút không thoải mái, nhưng tất cả vẫn có thể chịu đựng, lý trí mách bảo anh rằng đó là công việc của cô, anh nên tôn trọng.
Điều thực sự khiến anh không vui là nụ cười của cô.
Cô cười lên thật đẹp, môi có sắc hồng của hoa hồng, răng trắng đều, khóe miệng cong lên một đường, đôi mắt chứa đầy linh khí.
Khiến anh nhớ đến lần đầu gặp cô trong cơn mưa ấy, cô cũng cười tươi tắn và rạng rỡ như thế.
Đáng tiếc.
Không phải cười với anh.
Anh bắt đầu để tâm.
Để tâm đến việc nụ cười của cô là dành cho người đàn ông nào đó không phải anh.
Ý nghĩ gần như cố chấp ấy nuốt chửng tâm trí anh.
Anh không thể chịu đựng được.
Không thể chịu đựng được việc cô cười với người đàn ông khác. Không thể chịu được việc cô nói cười với người đàn ông khác.
Thẩm Tường Ý tất nhiên không hiểu được lúc này trong lòng Hạ Tĩnh Sinh đang nghĩ gì.
Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, hơi thở nhẹ mà nóng của anh lướt qua gò má cô.
Ánh mắt cô bất giác rơi xuống người anh.
Dây kính của anh thõng xuống, ánh kim loại lấp lánh. Sợi dây vòng sau cổ dán chặt vào da, trông như một sợi dây chuyền.
Không thể không thừa nhận rằng, anh đeo chiếc kính gọng vàng có dây này thật sự rất cuốn hút.
Chiếc kính như vậy cực kỳ phô trương, nhưng cũng mang lại vẻ nhã nhặn, điềm đạm. Anh có thể dễ dàng khống chế nó, rất hợp với khí chất của anh.
Ánh mắt cô nhẹ nhàng chuyển từ dây kính lên phần cổ áo anh.
Hôm nay anh mặc bộ âu phục phong cách nhẹ nhàng với tông màu sáng, kết hợp với một chiếc áo sơ mi lụa đơn giản, không thắt cà vạt, mấy chiếc cúc áo ở cổ mở bung, chất liệu vải mềm mại, theo động tác cúi người của anh mà để lộ ra ngoài. Ngoài xương quai xanh, cô còn dễ dàng nhìn thấy… cơ ngực và những múi bụng rõ ràng đến mức chỉ có trong truyện tranh.
Thẩm Tường Ý vô thức nuốt nước bọt.
Cố gắng dời ánh mắt đi.
Ánh mắt từ từ dời lên trên.
Chỉ thấy anh hơi cúi đầu, đôi môi mím nhẹ. Tựa như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Tiếp tục nhìn lên.
Nhìn thấy sống mũi cao thẳng của anh.
Phải công nhận rằng, dù đã ba mươi hai tuổi nhưng trên mặt anh không hề có chút nếp nhăn nào. Da anh rất đẹp, không có nếp nhăn, cánh mũi đầy đặn, độ phẳng trên khuôn mặt rất cao, cấu trúc xương quá hoàn hảo.
Tiếp tục nhìn lên.
Lông mi anh rất dày, hơi rủ xuống che mất con ngươi. Không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh lúc này.
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo.
Không báo trước, anh đột ngột ngẩng mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh mắt đen kịt dưới con ngươi của anh.
Như thường lệ, ánh mắt ấy sắc bén vô cùng, có sức xuyên thấu mãnh liệt.
Thẩm Tường Ý bỗng dưng có cảm giác như đang lén nhìn trộm mà bị bắt quả tang, luống cuống dời mắt đi.
Theo phản xạ mím môi.
Không ngờ lại ngậm phải ngón tay của anh đang đặt trên môi cô.
Đầu ngón tay anh khẽ động.
Ngay sau đó ngón tay xoay nhẹ, giữ chặt lấy cằm cô.
Khuôn mặt anh phóng đại ngay trước mắt, hơi thở nóng bỏng áp sát, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Đồng tử cô co rút lại, nhận ra anh muốn hôn cô. Đầu óc cô trở nên trống rỗng thì nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang vọng đến, đang tiến về phía họ.
Thẩm Tường Ý gần như không hề do dự, lập tức quay đầu đẩy anh ra.
Nụ hôn của anh lỡ mất, ngay sau đó là một tiếng thở dài trầm thấp, không che giấu được sự khó chịu.
“Có người…”
Thẩm Tường Ý nói với âm lượng chỉ đủ để cả hai nghe thấy.
Nhìn ra, cô phát hiện người đang đi đến chính là Chung Đình.
Chung Đình mặc đồ tập múa, tay cầm một cốc nước đi về phía này. Khi chạm ánh mắt với Thẩm Tường Ý, vẻ mặt có phần kinh ngạc.
Chung Đình từ xa đã nhìn thấy một đôi nam nữ đứng ở góc khuất hành lang, không nghĩ nhiều, cô đoán chắc là một diễn viên múa ba lê nào đó đang hẹn hò với bạn trai. Nhưng dáng người của người đàn ông đó cao lớn, quần áo mặc trên người nhìn là biết rất đắt, khí chất nổi bật, chỉ cần nhìn góc nghiêng cũng đủ biết là một người đàn ông rất lịch lãm.
Đúng lúc phải đi ngang qua đó, nên cô ta không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.
Chỉ là không ngờ người phụ nữ đó lại chính là Thẩm Tường Ý.
Đúng lúc đó, người đàn ông đứng trước mặt Thẩm Tường Ý cũng hơi nghiêng đầu, không mấy để ý liếc nhìn qua, ánh mắt chỉ dừng lại chưa đầy 0.1 giây rồi thu lại.
Dù chỉ thoáng qua, chỉ là một góc mặt nghiêng, Chung Đình vẫn nhận ra anh là ai.
Là Hạ Tĩnh Sinh.
Tin chắc rằng, cả Hồng Kông này chẳng ai không biết đến Hạ Tĩnh Sinh.
Biểu cảm kinh ngạc trên mặt Chung Đình không thể nào che giấu.
Không ngờ Thẩm Tường Ý lại có mối quan hệ như vậy với Hạ Tĩnh Sinh.
Thẩm Tường Ý tất nhiên thấy rõ phản ứng của Chung Đình, cảm giác xấu hổ và lúng túng lại một lần nữa dâng lên. Cô không để lại dấu vết lùi về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa họ.
Cô biết rõ hành động này là thừa thãi.
Chung Đình đi ngang qua họ, ánh mắt vẫn liếc qua liếc lại không ngừng.
Thẩm Tường Ý cúi đầu xuống, giả vờ không thấy.
Cho đến khi Chung Đình hoàn toàn rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh.
Anh vốn ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng vào lúc này, đôi mày hơi nhíu lại, trong mắt tràn đầy bất mãn và khó chịu.
Đó là một câu hỏi thầm lặng.
Thẩm Tường Ý biết rõ hành động lùi lại của mình vừa rồi chắc chắn không thoát khỏi ánh mắt anh, anh chắc chắn đang khó chịu vì điều đó. Cô thề rằng, đó hoàn toàn là hành động vô thức, bản thân cô không hề kiểm soát được.
Chọc giận Hạ Tĩnh Sinh sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng, cô cũng sợ anh tức giận sẽ làm ra chuyện gì đó.
Thế nên cô chủ động bước lại vài bước, thử thăm dò bằng cách khẽ nắm lấy tay anh, giọng nhẹ nhàng giải thích: “…Khi nãy có người.”
Hạ Tĩnh Sinh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Ánh mắt trầm lặng, mang theo sự dò xét.
Đôi mắt của cô quả thật rất có hồn, có lẽ là do cô đã khôn ngoan hơn, biết cách tận dụng ưu thế của mình để làm lung lạc lòng người.
Lúc này đây, cô nhìn anh chằm chằm, trông có vẻ ngoan ngoãn hiền lành, không chút sát thương.
Giống hệt như vừa rồi, khi nói “Đau quá”.
Rõ ràng biết đó chỉ là cái cớ để cô đánh trống lảng, nhưng anh vẫn lựa chọn phối hợp cùng cô.
Bây giờ cũng thế.
Cô lùi lại rồi lại chủ động bước lên, khẽ nắm lấy tay anh.
Chẳng khác gì vả một bạt tai rồi lại cho một quả táo.
Khổ nỗi, khổ nỗi là ở chỗ này.
Anh biết tỏng mọi thứ, cuối cùng vẫn đón lấy quả táo mà cô đưa.
Khẽ thở dài, nắm chặt tay cô, kéo cô lại gần hơn vài bước, tay kia vòng qua ôm lấy eo cô.
“Khi nào kết thúc?” Anh hỏi: “Cùng nhau ăn trưa nhé.”
“Hả?”
Thẩm Tường Ý bị anh ôm vào lòng, mắt liếc quanh bốn phía, luôn luôn cảnh giác, sợ có ai đó xuất hiện, cô trả lời đầy tâm trạng: “Vì anh không nói trước nên em đã hẹn với bạn bè cùng đi ăn…”
Nói đến đây, cô đột nhiên ngừng lại. Lưng cô bỗng cứng đờ.
Cô mặc đồ tập múa, áo có phần hở lưng rộng.
Ngón tay anh dọc theo xương sống cô từ từ lướt lên trên, dừng lại ở giữa, đầu ngón tay nóng ấm khẽ chuyển hướng, lách vào lớp vải, từ phía sau trượt ra phía trước.
Cô không mặc nội y, vì đồ tập múa có sẵn lớp lót trong.
Vậy nên, anh cứ thế dễ dàng mà nắm lấy.
“Theo như em nói thì, bạn trai muốn ăn cùng một bữa cơm,” tay anh nhẹ nhàng xoa nắn: “còn phải đặt lịch trước.”
Cảm giác như có dòng điện chạy khắp cơ thể khiến Thẩm Tường Ý suýt nữa đứng không vững.
“Có camera!” Cô trừng mắt nhìn anh, không thể tin nổi còn có chuyện gì mà Hạ Tĩnh Sinh không làm được.
Đây là nơi công cộng, bất cứ lúc nào cũng có người đi ngang qua!
Cô vội vàng đẩy tay anh ra. Nhưng không hề cản nổi chút nào.
Anh dường như rất rõ vị trí camera ở đâu, từ đầu đến cuối đều quay lưng lại, mặt không biến sắc, vòng tay ôm cô lùi về một góc khuất, lưng cô áp vào tường.
Bức tường lạnh băng khiến cô rùng mình.
Hạ Tĩnh Sinh giơ cánh tay còn lại đặt giữa cô và tường.
Quần áo phía trước không ngừng lay động, Thẩm Tường Ý hoảng loạn cực độ, ra sức đẩy anh.
Cuối cùng cũng chạm được vào bắp thịt của anh, cứng như sắt, cảm nhận rõ ràng từng đường nét của cơ bụng.
“Chiều nay anh bay sang Đức, phải rời đi vài ngày,”
Rõ ràng đang làm chuyện khó nói, vậy mà anh vẫn có thể mặt không đỏ tim không loạn, điềm tĩnh nói: “Em không tiễn anh sao?”
Thẩm Tường Ý giờ mới biết hóa ra anh chỉ đang đổi cách để ép cô ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Bây giờ cô chỉ còn cách thỏa hiệp.
Cật lực gật đầu: “Được, em tiễn anh.”
Mặt cô đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, không biết là vì căng thẳng hay vì gì khác.
Nhìn trái nhìn phải, nhíu mày, thì thầm: “Đừng như vậy!”
“Y Y, em luôn miệng nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Hạ Tĩnh Sinh khẽ cong môi, khóe mắt nhếch lên mang theo nét ngông nghênh.
Đồ tập là loại liền mảnh, càng tiện cho anh di chuyển.
“Em có biết là, em…..”
Môi anh tiến sát đến vành tai cô, kéo dài âm cuối đầy mờ ám.
Anh cao hơn cô rất nhiều, sự chênh lệch về vóc dáng rõ ràng đến mức anh có thể hoàn toàn che khuất cô, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy lớp vải tutu ở váy đang khẽ lay động.
Cuối cùng anh cũng rời tay ra, nguy cơ được giải trừ, đáng lẽ cô nên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Thẩm Tường Ý lại nắm chặt lấy áo anh, đầu cúi thấp, vành tai đỏ rực đến mức sắp nhỏ máu. Không còn mặt mũi gặp ai.
Bởi vì vừa rồi anh dùng âm hơi thầm thì bên tai cô hai chữ…
Ướt quá.