“Lập tức chặn người lại.”
Hạ Tĩnh Sinh hơi nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh lóe lên, gọn gàng dứt khoát ra lệnh một câu rồi cúp máy.
Từ khán phòng muốn vào hậu trường phải đi ra khỏi đây, gần như vòng quanh cả nhà hát một vòng lớn mới tới được hậu trường. Hạ Tĩnh Sinh bây giờ căn bản không có thời gian nghĩ nhiều, cũng không đủ kiên nhẫn đi lòng vòng, Diệp Lâm Chu vừa về Hong Kong đã trực tiếp đến nhà hát, không ai dám đảm bảo Diệp Lâm Chu không nhằm vào Thẩm Tường Ý.
Vì vậy, Hạ Tĩnh Sinh trực tiếp lao xuống sân khấu trước mặt bao người, hai tay chống lên mép sân khấu, nhẹ nhàng nhảy phắt một cái đã lên đến nơi.
Khán phòng đông nghịt người, người người lần lượt ra về, chỉ có Hạ Tĩnh Sinh là một mình đi ngược dòng, hiện trường có nhân viên bảo vệ trật tự, thấy Hạ Tĩnh Sinh lao lên sân khấu, liền chạy lên trước, lớn tiếng gọi: “Này này, ông anh phía trước, cửa bên này!”
Hạ Tĩnh Sinh làm như không nghe thấy, vén rèm đỏ trên sân khấu, bước thẳng vào trong.
Nhân viên chỉ đành đuổi theo, chạy mấy bước, chắn trước mặt Hạ Tĩnh Sinh: “Ông anh…”
“Cút.”
Lời còn chưa dứt, vai người nhân viên đã bị một bàn tay đẩy mạnh, chẳng buồn liếc nhìn, giọng điệu gần như không hề gợn sóng nhưng một chữ ngắn gọn này cũng đủ khiến người nghe cảm nhận được sự sắc lạnh và uy hiếp.
Nhân viên cuối cùng cũng nhận ra, liên tục cúi đầu xin lỗi: “Ngài Hạ, xin lỗi xin lỗi…”
Ở Hong Kong không ai không biết đến Hạ Tĩnh Sinh, dù có không biết mặt, cũng nhất định sẽ biết đại danh của anh.
Nhân viên đã từng gặp Hạ Tĩnh Sinh một lần, là lần trước anh đến nhà hát để bàn chuyện đầu tư, nghe nói anh đã đầu tư ba tỷ cho nhà hát, chẳng bao lâu sau, lịch biểu diễn vốn của Đoàn Ba-lê Hong Kong đã được thay bằng Đoàn Ba-lê Anh Quốc.
Dù sao cũng là một đại gia giàu có quyền thế, đắc tội anh thì dù có mấy mạng cũng không đủ, người nhân viên sợ đến mức chỉ biết cúi đầu liên tục xin lỗi.
Hạ Tĩnh Sinh không thèm để ý, trực tiếp đi từ sân khấu ra phía cánh gà.
Đằng sau không thấy bóng dáng một diễn viên ba-lê nào, Hạ Tĩnh Sinh chưa từng đến đây, hậu trường quá rộng, nhiều phòng, anh không biết bây giờ Thẩm Tường Ý đang ở đâu.
Anh đoán có lẽ cô đang ở phòng hóa trang?
Vừa lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tường Ý, vừa quay đầu vẫy vẫy tay với nhân viên vẫn còn đứng đó.
Người nhân viên vội vã chạy đến, cung kính hỏi Hạ Tĩnh Sinh có điều gì dặn dò.
Thẩm Tường Ý không bắt máy, anh tiếp tục gọi, đồng thời nói với nhân viên: “Dẫn tôi đến phòng hóa trang.”
Vì quá gấp gáp nên anh vô thức nói bằng tiếng phổ thông.
Nhân viên ngẩn người ra một lúc, rất nhanh liền phản ứng, lập tức chỉ vào một hướng, đi trước dẫn đường cho Hạ Tĩnh Sinh.
Bước chân của Hạ Tĩnh Sinh đi rất nhanh, không giấu được sự vội vã, nhân viên tất nhiên cũng nhận ra Hạ Tĩnh Sinh lúc này đang rất sốt ruột, nên cũng nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, gần như chuyển thành chạy, chẳng mấy chốc đã đến khu vực phòng hóa trang và làm việc của hậu trường.
Khu vực này cũng thuộc hậu trường, không gian rộng rãi, tất cả diễn viên ba-lê đều ở đây, chưa ai thay quần áo, đang nghe Delia nói chuyện, có lẽ đang tổng kết về buổi biểu diễn tối nay.
Ánh mắt của Hạ Tĩnh Sinh lướt một vòng nhanh chóng, không thấy bóng dáng Thẩm Tường Ý đâu.
Sắc mặt anh trầm xuống, khuôn mặt lập tức căng thẳng đến mức có thể nhìn thấy rõ, anh đi thẳng qua đám đông, không màng đến phép lịch sự, trực tiếp cắt ngang lời của Delia, giọng nói lạnh lẽo không một chút ấm áp: “Where’s Cynthia?”
Hạ Tĩnh Sinh bất ngờ xuất hiện, vừa đến đã hỏi Thẩm Tường Ý đang ở đâu.
Mà lúc này Hạ Tĩnh Sinh, dù gương mặt vẫn như thường ngày không biểu cảm, nhưng khí chất quanh thân anh lại đặc biệt lạnh lẽo và đầy uy hiếp, ánh mắt sắc bén như muốn cắt người ta thành từng mảnh, cảm giác áp bức tỏa ra khắp nơi.
Nhận thấy sự nguy hiểm nồng đậm, Delia vội vàng tìm kiếm, sau đó hỏi những người khác: “Có ai thấy Cynthia không?”
Mọi người đều lắc đầu. Sau khi biểu diễn xong người đông như kiến, không ai chú ý Thẩm Tường Ý đi đâu.
Tất cả mọi người đều bị khí chất của Hạ Tĩnh Sinh dọa đến nỗi không dám thở mạnh.
“Kiki đâu?”
Delia lại hỏi.
Kiki và Thẩm Tường Ý ở trong nhà hát lúc nào cũng như hình với bóng, kết quả quét một vòng, Kiki cũng không thấy đâu.
Sắc mặt Hạ Tĩnh Sinh như sắp bão tố, mất hết kiên nhẫn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhấc điện thoại định gọi cho Trần Gia Sơn bảo người đi trích xuất camera giám sát, thì có người đột nhiên kích động kêu lên: “Cynthia ở kia kìa!”
Hạ Tĩnh Sinh theo phản xạ ngẩng đầu nhìn qua.
Quả nhiên thấy Thẩm Tường Ý đang ôm một bó hoa trong lòng.
Một bó hoa hỗn hợp của nhiều loại kết hợp lại với nhau, chính giữa là một chùm hoa cẩm tú cầu màu tím nhạt, bên cạnh điểm xuyết vài đóa mao lương, baby, cúc nhỏ màu hồng nhạt và hoa hồng vàng, là một bó hoa nhỏ rất thanh nhã.
Cô bước đến từ ngã rẽ, ngón tay khẽ chạm vào những đóa baby, cúi đầu ngửi ngửi, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên mỉm cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Lúc này, đột nhiên nghe có người gọi cô, Thẩm Tường Ý lập tức ngẩng đầu nhìn lại, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, đã thấy Hạ Tĩnh Sinh với vẻ mặt nghiêm nghị bước nhanh về phía cô.
“Đi đâu vậy.”
Giọng anh trầm khàn nặng nề, vô thức khiến người khác căng thẳng: “Sao không nghe điện thoại của anh?”
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua trên dưới cô, như đang xác nhận xem cô có bị thương gì không.
Anh âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thẩm Tường Ý bị bộ dáng vô cùng nghiêm túc của anh làm cho ngẩn người, nụ cười lập tức cứng lại, lắp bắp: “Em không, không mang điện thoại, điện thoại em để trong túi.”
“Đi đâu vậy.” Anh lại hỏi một lần nữa.
Mọi người xung quanh đều đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm vào hai người, Thẩm Tường Ý lập tức cảm thấy da đầu tê rần, cô nắm lấy vạt áo của Hạ Tĩnh Sinh, hạ giọng nói nhỏ, thần thần bí bí: “Lát nữa em nói cho anh biết.”
Nói xong cô định đi ngang qua người Hạ Tĩnh Sinh bước lên phía trước, kết quả bị anh một phát kéo lại gần, bó hoa trong lòng cô bị ép đến mức biến dạng.
“Chuyện gì vậy.” Hạ Tĩnh Sinh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sắc bén không chỉ mang theo vẻ dò xét mà còn có cả lo lắng: “Vừa nãy có ai tìm em sao?”
Từng câu từng chữ, nhắm trúng yếu điểm.
Thẩm Tường Ý thấy anh cứ truy hỏi mãi. Biết tính hay đa nghi của anh lại tái phát, giờ mà không nói, e là anh sẽ không chịu để yên.
Cho nên không màng mọi người xung quanh đang nhìn, cô kéo Hạ Tĩnh Sinh ra một góc, sau đó nắm lấy cổ áo của anh, kéo anh xuống thấp hơn, ghé sát vào tai anh, giọng nhỏ đến mức sợ người khác nghe thấy: “Đoàn Ba-lê Bắc Kinh muốn chiêu mộ em.”
“Hửm?” Hạ Tĩnh Sinh nhíu mày.
“Em ký hợp đồng với Đoàn Ba-lê Anh Quốc đến năm sau là hết hạn, vừa nãy sau khi diễn xong, đoàn trưởng của Đoàn Ba-lê Bắc Kinh tìm em nói chuyện riêng, hỏi em có muốn về đoàn của họ không, còn nói nếu em về đó, chưa đầy một năm sẽ trở thành diễn viên chính.”
Thẩm Tường Ý nói.
“Bó hoa này?” Hạ Tĩnh Sinh khẽ gật đầu.
“Là đoàn trưởng của Bắc Thành tặng cho em.” Thẩm Tường Ý sợ anh nghĩ nhiều, cố ý nhấn mạnh: “Là phụ nữ!”
Hạ Tĩnh Sinh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Khuôn mặt âm trầm cuối cùng cũng dần dịu đi.
“Thật đấy!” Thẩm Tường Ý lại nhấn mạnh. Cô khẽ nhăn mũi, đôi mắt tròn to lộ ra vẻ không vui, cô xoay người định đi, chu môi lẩm bẩm trách móc: “Anh lại không tin em.”
Hạ Tĩnh Sinh nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, che giấu mọi cảm xúc, giọng nói trở nên dịu dàng: “Anh tất nhiên tin em. Chỉ là vừa nãy không thấy em, anh rất lo.”
“Đừng giận nữa.” Anh cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô.
Thẩm Tường Ý nhớ ra điều gì, từ trong bó hoa lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Hạ Tĩnh Sinh, chứng minh: “Anh xem, đây là danh thiếp của cô ấy.”
Hạ Tĩnh Sinh thật sự cầm tấm danh thiếp lên, cẩn thận quan sát.
Trông đúng là một tấm danh thiếp tử tế, trên đó ghi rõ: Giám đốc nghệ thuật Đoàn Ba-lê Bắc Kinh: Trương Liên Quỳnh.
Anh nhanh chóng ghi nhớ tên và số điện thoại, vài giây sau trả lại cho Thẩm Tường Ý.
“Giờ thì tin rồi chứ?” Thẩm Tường Ý trách móc hừ một tiếng.
Tâm trạng tốt, không muốn chấp nhặt với anh.
Đoàn Ba-lê Bắc Kinh thuộc đoàn ba-lê quốc gia, ra đời từ Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, cô cũng tốt nghiệp từ học viện này. Mặc dù cô không có ý định rời khỏi Đoàn Ba-lê Anh Quốc, nhưng đoàn trưởng Đoàn Ba-lê Bắc Kinh đích thân đến mời, cô vẫn cảm thấy rất vui, đó cũng là một sự khẳng định cho bản thân.
Thật ra việc các đoàn ba-lê chiêu mộ diễn viên lẫn nhau là chuyện rất bình thường, nhưng Thẩm Tường Ý lại không muốn để người khác biết, vẫn cần phải có chút tránh né. Vậy nên vừa rồi cô không muốn nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.
Hạ Tĩnh Sinh không nói gì thêm, chỉ ôm cô chặt hơn.
“Đừng làm hoa của em dập hết.” Thẩm Tường Ý né tránh. Hơn nữa mọi người đều đang ở đây, cô không quen khi thân mật với anh trước mặt người khác.
Lúc này, điện thoại của Hạ Tĩnh Sinh reo lên.
Anh nhìn qua, là Trần Gia Sơn gọi đến.
“Anh có việc phải ra ngoài một chuyến.” Hạ Tĩnh Sinh không vội bắt máy, mà cúi đầu dặn dò Thẩm Tường Ý: “Em ở lại đây, đừng chạy lung tung, đợi anh đến tìm em.”
Thẩm Tường Ý cố tình không để ý đến anh.
“Y Y, trả lời anh.” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, giữ lấy cằm cô nâng nhẹ lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Anh lại nghiêm túc và áp đặt như lúc trước, Thẩm Tường Ý đành gật đầu đồng ý: “Được được, em biết rồi!”
“Ngoan.” Anh lúc này mới hài lòng, xoa xoa đầu cô: “Đợi anh.”
Nói xong, Hạ Tĩnh Sinh thu tay lại, quay người bước nhanh ra ngoài, bắt máy nghe điện thoại của Trần Gia Sơn.
Trần Gia Sơn nói người đã bị chặn lại, bọn họ đang ở cửa sau.
Hạ Tĩnh Sinh cúp máy, bước về hướng đó.
Cửa lớn phía sau đã đóng lại, dọc hành lang có mấy vệ sĩ áo đen vây quanh một người đàn ông.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Gia Sơn quay đầu lại nhìn, sau đó nhường đường: “Anh Sinh.”
Người đàn ông bị chặn lại vẫn không chút hoang mang, cả người nhàn nhã dựa vào tường, một chân chống, một chân co lại mũi chân chống vào tường, hai tay khoanh trước ngực, sau gáy gật gù như có như không tựa vào tường.
Ở Úc lâu ngày, làn da người đàn ông thành màu nâu lúa mạch, khoác chiếc áo khoác đen, tóc húi cua, chân mày đứt đoạn, trên tai đeo một chiếc khuyên dài, trông vô cùng bất cần đời.
Nghe Trần Gia Sơn gọi một tiếng, anh ta chẳng buồn để tâm, chỉ xoay đầu nhìn qua, dường như ngạc nhiên nhướn mày: “Ồ, lâu lắm không gặp, ngài Hạ, thật khéo! Ngài cũng đến xem ba-lê à.”
“Ừ, sao mà khéo thế nhỉ. Tôi cũng không biết anh còn có sở thích này.”
Hạ Tĩnh Sinh bình thản bước tới, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Diệp Lâm Chu, nhếch môi cười, giọng điệu cứ như đang tán gẫu hỏi thăm, thờ ơ nói: “Có vở ba-lê nào mà Úc không có sao? Nhất định phải về Hong Kong xem?”
“Anh còn biết học cách bồi dưỡng tâm hồn, tôi sao có thể lạc hậu được.”
Diệp Lâm Chu vẫn giữ bộ dáng bất cần đời không ra sao, nhún nhún vai.
Cuối cùng anh ta đứng thẳng người, bước về phía Hạ Tĩnh Sinh, Trần Gia Sơn lập tức chắn trước mặt anh ta, chặn đường.
Diệp Lâm Chu liếc nhìn Trần Gia Sơn một cái, cười nhạo rồi tiếp tục nói: “Đoàn ba-lê tôi thích vừa hay đến Hong Kong biểu diễn, tôi dù có rời Hong Kong đi chăng nữa, thế nào cũng vẫn là người Hong Kong, tất nhiên phải đến tặng hoa cho diễn viên ba-lê tôi thích rồi.”
Hạ Tĩnh Sinh vẫn giữ nụ cười, sắc mặt thản nhiên: “Diễn viên ba-lê nào mà có sức hút lớn đến nỗi khiến anh phải mạo hiểm trở về Hong Kong thế này?”
“À, chỉ là một diễn viên ba-lê bình thường thôi mà. Sao vậy? Tôi theo đuổi một cô gái cũng phải được anh đồng ý sao?”
Diệp Lâm Chu híp mắt, liếc nhìn Hạ Tĩnh Sinh đầy ẩn ý: “Ngược lại anh, ngài Hạ nổi danh lừng lẫy, có phải là đã để mắt tới diễn viên ba-lê nào rồi không?”
Nói xong, Diệp Lâm Chu dùng tay trái từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá và bật lửa, cả hai tay đều đeo găng tay da, dùng tay trái mở hộp thuốc, ngậm một điếu vào miệng, sau đó lại dùng tay trái bật lửa.
“Ở đây không được hút thuốc.”
Hạ Tĩnh Sinh ngẩng đầu, chỉ vào biển cấm hút thuốc trên tường đằng sau, tốt bụng nhắc nhở.
Trần Gia Sơn lập tức giơ tay lên, giật điếu thuốc trong miệng Diệp Lâm Chu.
“Sao vẫn cứ thô bạo như vậy, A Sơn.”
Diệp Lâm Chu tặc lưỡi, ngoảnh đầu nhìn về phía Hạ Tĩnh Sinh, bất lực giang tay:
“Đùa đấy à, ngài Hạ. Tôi biết hiện tại cả Hong Kong này anh là người cầm quyền, nhưng đâu đến mức chuyện này cũng phải quản chứ?”
Anh Anhta nhếch mép, biểu cảm ngông cuồng đầy khiêu khích, như đang bông đùa trêu chọc: “Đại sứ hình ảnh Hong Kong sao?”
Đối mặt với sự trêu chọc của hắn, Hạ Tĩnh Sinh vẫn không chút thay đổi sắc mặt, không giận không tức. Cuối cùng bước lên, nhẹ nhàng đẩy Trần Gia Sơn đang chắn trước mặt mình, chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Lâm Chu.
Diệp Lâm Chu thấp hơn anh vài centimet, anh cúi xuống nhìn hắn, đôi mắt sau cặp kính vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, như mọi khi phong độ ngời ngời, nhã nhặn lịch sự, bình thản nói: “A Sơn đang dạy anh, chuyện không nên làm, thì đừng làm.”
Anh không nói tiếng Quảng nữa, mà chuyển sang tiếng phổ thông.
Ánh mắt từ từ trượt xuống, dừng trên bàn tay phải của Diệp Lâm Chu, bàn tay chưa bao giờ giơ lên, giọng điệu chậm rãi như đang cảm thán: “Xem ra thời gian trôi qua lâu như vậy, cũng đủ để anh quen với việc chỉ sống bằng một tay. Đó là một điều tốt.”
Nụ cười càng đậm, nhưng không chạm đến đáy mắt.
Không khí xung quanh dường như trong khoảnh khắc này đông cứng lại.
Chỉ một câu nói đơn giản, đã khiến Diệp Lâm Chu từ khi gặp mặt đến giờ vẫn giữ trạng thái nhàn nhã bỗng chốc thay đổi sắc mặt, làm sao anh ta không hiểu hàm ý của Hạ Tĩnh Sinh, mỉa mai, châm biếm, cảnh cáo hắn tốt nhất đừng có quên đau.
Chạm đến nỗi đau, anh ta tức giận ném bật lửa trong tay xuống đất, tay trái nắm thành nắm đấm, ngay cả bàn tay đeo găng ở tay phải cũng không ngừng run rẩy.
Đôi mắt phượng dài hẹp, khi ngập tràn thù hận trông lại càng hung ác đáng sợ.
Biểu cảm của Hạ Tĩnh Sinh vẫn không đổi, giữ nguyên nụ cười nho nhã điềm tĩnh, đối mặt với sự kích động của hắn, thờ ơ nhướn nhẹ xương mày.
Diệp Lâm Chu hít một hơi thật sâu, không làm gì cả, quay người muốn đi ra ngoài, vệ sĩ lập tức bước lên chặn đường.
“Cút ra khỏi cái đường chết tiệt này đi!” Diệp Lâm Chu trút giận đạp thẳng một phát vào vệ sĩ, mắng to: “Đồ khốn!”
“Tránh ra hết.” Hạ Tĩnh Sinh lên tiếng.
Những vệ sĩ sừng sững như tường thành lập tức nhường lối, Diệp Lâm Chu bước ra ngoài, còn khạc nhổ một bãi nước bọt xuống đất, khinh miệt “phì” một tiếng.
“A Sơn, phái người đưa Diệp sinh về.” Hạ Tĩnh Sinh thản nhiên nói: “Ngài Diệp khó khăn lắm mới về được Hong Kong một chuyến, phải phục vụ chu đáo mới phải.”
Dừng một chút, lại cố ý nhấn mạnh: “Không được thô bạo.”
“Không cần phải giám sát tôi, ở Hong Kong tôi còn có thể làm được gì chứ.”
Diệp Lâm Chu cười nhạt tức giận.
Hạ Tĩnh Sinh chỉnh lại lời hắn: “Nói thế là không đúng, đâu phải giám sát, chỉ là vì có lòng tốt.”
Diệp Lâm Chu hiểu rất rõ Hạ Tĩnh Sinh là một kẻ giỏi ngụy trang, nụ cười đầy sát khí, thủ đoạn độc ác là một kẻ tiểu nhân hiểm ác, thứ anh ta hận nhất chính là bộ dáng quân tử giả nhân giả nghĩa này của Hạ Tĩnh Sinh! Một ngày nào đó anh ta sẽ xé nát bộ mặt giả dối này của anh ra!
Có vẻ như… ngày đó cũng không còn xa nữa.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Diệp Lâm Chu lại nở nụ cười. Nhưng anh anhta không nói thêm gì nữa, đá văng cánh cửa rồi rời đi.
Nụ cười trong mắt Hạ Tĩnh Sinh lập tức chuyển thành một tia u ám kinh người, nheo mắt lại.
Không cần biết diễn viên ba-lê mà Diệp Lâm Chu nói là ai, anh ta tặng hoa cho ai, hay cả hai trường hợp đều là bịa đặt.
Nhưng có thể khẳng định, Diệp Lâm Chu quả nhiên đã biết chuyện giữa anh và Thẩm Tường Ý. Đến nhà hát cũng là nhắm vào Thẩm Tường Ý.
Nhưng Thẩm Tường Ý nói bó hoa cô cầm là đoàn trưởng Bắc Kinh tặng, còn có danh thiếp.
Anh không phải nghi ngờ Thẩm Tường Ý, cũng không muốn làm cô buồn, chỉ sợ ngay cả chính cô cũng không biết mình bị lừa.
Vì vậy để chắc chắn, anh dặn Trần Gia Sơn: “Lập tức điều tra một người tên Trương Liên Quỳnh, xem có liên quan gì đến Diệp Lâm Chu không.”
Tạm thời quan sát tình hình, xem lần này Diệp Lâm Chu lại muốn làm trò chết tiệt gì nữa.
Sau khi Hạ Tĩnh Sinh rời đi, Thẩm Tường Ý ôm bó hoa chạy vào đứng vào đám đông, tiếp tục nghe Delia nói chuyện.
Nói chưa được bao lâu đã giải tán, những người khác đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô, nhưng không ai lên tiếng hỏi, Thẩm Tường Ý ôm hoa bước vào phòng hóa trang, lấy từ trong túi ra chiếc máy chụp ảnh lấy liền, chụp vài bức cùng vài đồng nghiệp.
Cô tìm một vòng, vẫn không thấy Kiki, từ khi biểu diễn kết thúc, đoàn trưởng Đoàn Ba-lê Bắc Kinh đã đến hậu trường tìm cô nói chuyện riêng, lúc đó hình như không thấy Kiki đâu.
Thẩm Tường Ý đang định gọi cho Kiki thì thấy cô ấy xuất hiện.
Trong lòng Kiki còn ôm một bó hồng lớn, ước chừng có đến 99 bông. Bó hoa lớn đến nỗi gần như che hết cả người Kiki.
Thẩm Tường Ý kinh ngạc, chạy lại: “Wow, hoa đẹp quá.”
Cô nháy nháy mắt: “Ai tặng cậu vậy?”
“Một fan thôi.” Kiki thường ngày mạnh mẽ, mà giờ lại đỏ mặt.
“Fan nam chứ gì?” Thẩm Tường Ý chạm vai cô ấy.
Thật ra việc nhận được hoa là rất bình thường, sau mỗi lần biểu diễn xong, hiện tượng fan đứng ngoài cửa tặng hoa không hiếm gặp, có điều cơ bản fan đều là nữ, mà cũng hiếm khi có nữ fan lại tặng một bó hoa hồng to như thế này.
Nhưng người hay nhận được hoa đa phần là các diễn viên nổi tiếng trong đoàn, các diễn viên chính hoặc diễn viên hạng nhất, còn như các diễn viên phụ, thì rất hiếm.
Vậy nên việc Kiki bỗng dưng nhận được một bó hồng lớn như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác trêu chọc một phen.
Khuôn mặt Kiki càng đỏ hơn: “Mình không ngờ anh ấy lại thật sự đến.”
“Ai vậy ai vậy?” Thẩm Tường Ý hiếu kỳ đến mức không chịu nổi: “Người theo đuổi cậu à?”
“Chính là mấy hôm trước, vừa mới đến Hong Kong chưa lâu, có một nam fan trên IG cứ nhắn tin cho mình, nói thích những buổi diễn của mình… còn nói sẽ đến tặng hoa cho mình.” Kiki nói.
Thẩm Tường Ý hỏi: “Rồi sao, anh ấy thật sự đến rồi?”
Kiki: “Ừ ừ, anh ấy từ Úc bay đến.”