Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 66

Nhà kính trong lâu đài đẹp không kém nhà kính trên đỉnh núi Thái Bình ở Hồng Kông, đầy đủ mọi tiện nghi. Một bức tường treo đầy giày múa ba lê và trang phục tập luyện.

Thẩm Tường Ý tâm trạng rất tốt. Sau khi thay trang phục tập luyện, cô bắt đầu bằng một vài bài tập khởi động với thanh tập, sau đó tiếp tục luyện phần múa solo trong vở “Kẹp Hạt Dẻ”.

Tập luyện cho đến khi trời tối hẳn, màn đêm buông xuống, cô mới dừng lại.

Toàn thân đổ mồ hôi, thở hổn hển. Vừa lau mồ hôi bằng khăn lông, cô vừa bước tới bàn pha lê ngồi xuống. Trên bàn đã được người hầu chuẩn bị sẵn trà đen và điểm tâm.

Cô rót một ly trà đen, khát nước đến mức uống cạn chỉ trong một hơi.

Hệ thống cảm ứng trong phòng bật đèn tự động khi trời bắt đầu tối.

Bên ngoài gió thổi mạnh, những bông hoa lay động trong gió. Từ góc độ này nhìn ra, cô có thể thấy lâu đài rộng lớn sừng sững phía trước không xa. Trong khuôn viên, đèn đuốc sáng rực.

Cô tìm điện thoại trong túi, định chụp một tấm ảnh.

Khi tập múa, cô không bao giờ chạm vào điện thoại, hoàn toàn tập trung vào việc luyện tập. Lúc này mở điện thoại lên, cô thấy vài tin nhắn mà Cao Du Lâm đã gửi từ vài giờ trước trên WeChat.

[Em nói bạn trai em chính là Hạ Tĩnh Sinh?]

[Em vẫn còn ở bên hắn sao? Đừng nói với anh là em thật sự yêu hắn?!]

[Thằng già đó là một con súc sinh không có nhân tính! Hắn là một tên ti tiện vô liêm sỉ, mẹ nó âm hiểm xảo quyệt! Dựa vào việc có chút tiền dơ bẩn trong túi, mẹ nó muốn làm gì thì làm! Anh nói cho em biết, trở về lâu như vậy, anh đã nghĩ thông suốt. Mọi chuyện anh trải qua đều là do hắn gây ra! Anh ngoại tình là anh sai, anh không kiềm chế được bản thân, nhưng cái con đ* lai đó dụ dỗ anh đó chắc chắn là do hắn sắp đặt! Còn lừa anh rằng sẽ dẫn anh đến Thung lũng Silicon! Lúc đó anh bị giáo sư vô cớ nhắm vào, còn bị làm nhục trước mặt mọi người ở trường học, tất cả đều là cái bẫy của hắn! Còn cả chuyện sàn đấu ngầm, căn bản không phải muốn giúp anh, mà là muốn mượn cớ đánh chết anh! Hắn muốn phá hủy anh để khiến em chia tay với anh!]

[Hắn bây giờ đối xử với em còn có chút tử tế, nhưng một ngày nào đó, nói không chừng những thủ đoạn này sẽ dùng lên người em! Người như hắn, có rất nhiều phụ nữ nhào lên người hắn. Em coi chừng, bị hắn đùa chết lúc nào không hay!]

[Em cảm thấy em sống hạnh phúc, chẳng qua là vì hắn có tiền! Ăn ngon mặc đẹp là nhờ hắn cung phụng. Nếu hắn giống anh, một kẻ thất nghiệp lang thang nghèo kiết xác, em có để mắt tới hắn không?!]

Từng dòng chữ đều bộc lộ rõ sự căm hận và phẫn uất cực đoan của Cao Du Lâm đối với Hạ Tĩnh Sinh, kèm theo những suy đoán và chửi rủa đầy ác ý.

Cuối cùng, Cao Du Lâm chuyển sang công kích cá nhân, chế nhạo Thẩm Tường Ý là kẻ hám giàu, sống vì hư vinh, chỉ ở bên Hạ Tĩnh Sinh vì tiền bạc của anh.

Thẩm Tường Ý cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc, trong lòng nổi lên một cơn giận dữ.

Cao Du Lâm làm sao không nghĩ rằng, nếu cô thật sự là một người phụ nữ chỉ yêu tiền, vậy tại sao trước đây lại ở bên anh ta?

Những chuyện trước đây, cô không muốn nhắc lại, cũng không cần thiết phải tranh cãi với Cao Du Lâm về những điều này.

Đặc biệt là những lời lẽ thô tục nhắm vào Hạ Tĩnh Sinh, càng khiến Thẩm Tường Ý tức giận.

Cao Du Lâm đem toàn bộ bất hạnh của mình đổ lên Hạ Tĩnh Sinh. Ngay cả chuyện ở sàn đấu ngầm, dù cô chính mắt thấy anh ta bị đánh đến sợ chết khiếp, cô vẫn không thể quên được khi cô cầu xin cho anh ta, anh ta lại quay sang trách mắng cô “xen vào việc người khác” khiến cô tức giận đến mức muốn hộc máu.

Chuyện ở sàn đấu ngầm, nói cho cùng là do chính Cao Du Lâm chủ động tìm đến Hạ Tĩnh Sinh. Hành động của Hạ Tĩnh Sinh lúc đó, dù hơi quá đáng, cũng chỉ là lợi dụng điểm yếu của con người mà thôi.

Trước đây, Thẩm Tường Ý quả thực từng rất sợ Hạ Tĩnh Sinh. Chính anh cũng từng nói anh không phải là người tốt. Nhưng bao nhiêu ngày tháng ở bên nhau, những gì họ đã cùng nhau trải qua, không thể bị phủ định chỉ bằng vài câu nói. Hiện tại, giữa họ đã có sự thẳng thắn và chân thành. Hạ Tĩnh Sinh đã cho cô thấy toàn bộ con người anh, quá khứ của anh, không hề giấu giếm bất cứ điều gì. Giữa họ giờ đây không còn bí mật.

Huống hồ, hôm nay khi cô nói với Hạ Tĩnh Sinh về chuyện của Cao Du Lâm, anh không hề bày tỏ bất kỳ sự bất mãn nào, ngược lại còn đồng tình với cách làm của cô, thậm chí còn đề nghị giúp đỡ.

Cô hoàn toàn không tin Hạ Tĩnh Sinh sẽ làm những điều như Cao Du Lâm miêu tả.

Những gì Cao Du Lâm đang trải qua, tuy đáng tiếc và đáng thương, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là hậu quả của chính anh ta.

Cao Du Lâm có thể chế nhạo cô, nhưng làm sao anh ta có thể ác ý suy đoán về Hạ Tĩnh Sinh như vậy?

Thẩm Tường Ý hít một hơi, nhanh chóng gõ lên màn hình:

“Anh nói chuyện sao có thể khó nghe như vậy? Anh ấy không phải người như anh miêu tả đâu. Anh ấy rất tốt, hơn nữa chúng tôi sắp kết hôn…”

Gõ được nửa chừng, lý trí kéo cô quay trở lại. Cô xóa dòng chữ vừa viết.

Tại sao lại xúc động đi tranh cãi với một người đang có vấn đề về tinh thần?

Mẹ của Cao Du Lâm đã nhờ cô khuyên nhủ anh ta. Nếu cô thực sự làm anh ta kích động, lỡ như anh ta lại nghĩ đến chuyện tự sát, vậy cô sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất.

Thẩm Tường Ý nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhắn lại:

[Anh đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy giữ gìn sức khỏe. Hiện tại điều quan trọng nhất là anh phải khỏe mạnh.]

Cô không đáp lại những lời oán trách và chửi rủa của anh ta.

Sau khi gửi tin nhắn, cô xóa toàn bộ lịch sử tin nhắn của Cao Du Lâm, sợ rằng Hạ Tĩnh Sinh sẽ nhìn thấy. Những lời này thật sự quá khó nghe. Cô tự nhận mình là người có tính tình không tệ, nhưng đọc xong vẫn cảm thấy giận dữ. Hạ Tĩnh Sinh, người ngày thường luôn lịch sự, tao nhã, trong lòng lại có sự kiêu ngạo rất lớn. Nếu anh nghe những lời này, làm sao có thể chịu được?

Rời khỏi WeChat, cô mở camera, kéo màn hình rộng ra, hướng về phong cảnh bên ngoài cửa sổ, chụp một bức ảnh.

Cô giơ điện thoại lên đổi góc chụp khác, bất ngờ thấy một bóng dáng cao lớn lọt vào khung hình, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.

Đầu tiên, cô chụp lén một bức ảnh, sau đó đặt điện thoại xuống, cúi người, lén lút di chuyển theo bờ tường cây xanh đến gần cửa để trốn. Vừa nấp xong thì Hạ Tĩnh Sinh bước vào.

Ngay khi vào phòng, ánh mắt anh lập tức quét một vòng. Có lẽ không thấy Thẩm Tường Ý, anh định lấy điện thoại từ túi quần ra. Lúc này, Thẩm Tường Ý nhón chân, nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh như một con mèo, rồi bất thình lình nhảy lên, hô một tiếng “hù” đầy khí thế.

Nhưng Hạ Tĩnh Sinh đã đoán trước được hành động của cô. Ngay lúc cô lao tới, anh xoay người, vòng tay ra đỡ, ôm lấy cô vào lòng một cách dễ dàng.

Chân cô cách mặt đất, anh đỡ lấy eo cô, giữ cô trước người.

“Anh phát hiện ra em từ sớm à?” Thẩm Tường Ý ngạc nhiên hỏi.

Hạ Tĩnh Sinh chỉ nhướng mày, cười mà không đáp.

Từ xa anh đã thấy cô lén lút, nếu cô muốn chơi, vậy anh sẽ phối hợp.

“Thật chẳng thú vị.” Thẩm Tường Ý thất vọng bĩu môi.

“Vậy làm lại một lần nữa nhé?” Hạ Tĩnh Sinh nghiêm túc đưa ra phương án giải quyết, cam đoan: “Anh sẽ phối hợp thật tốt, nhất định biểu hiện đúng hiệu quả mà em muốn.”

Thẩm Tường Ý không nhịn được phì cười. Cô không biết nên nói anh không thú vị hay quá thú vị, đây là đang nói đùa với cô sao?

“Vậy càng không thú vị.”

Cô thật sự không hiểu, vì sao Hạ Tĩnh Sinh luôn giữ được vẻ thong dong, trầm ổn và tính toán mọi thứ như vậy. Dường như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến anh rối trí.

Cô vặn eo, đung đưa chân, cố vùng vẫy muốn nhảy xuống.

Nhưng ngay khi cô vừa động, cô lập tức cảm nhận được một nguồn nhiệt nóng bỏng và cứng rắn chạm vào bụng dưới.

Sự hiện diện rõ ràng đến mức cô không thể làm ngơ.

Nhiều ngày qua không gần gũi, giờ chỉ cần một cái chạm nhẹ từ anh đã khiến cô có phản ứng, cả người dường như hóa thành một vũng nước.

Chỉ cần xúc chạm một chút, cảm nhận một chút, cơ thể cô đã bắt đầu khẽ run rẩy.

Khi cô đang cố nuốt nước bọt, định mở miệng bảo anh về phòng, Hạ Tĩnh Sinh đã cúi xuống, môi anh bao phủ môi cô, hôn cô đến không còn khe hở. Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, bế cô đi về phía trước.

Cho đến khi lưng cô chạm vào một bề mặt lạnh lẽo – đó là tấm gương lớn trong phòng tập, phần lưng để lộ sau chiếc áo tập của cô đụng thẳng vào mặt gương. Cái lạnh khiến bả vai cô co lại, theo bản năng ưỡn ngực áp sát vào vòng ngực ấm áp của anh.

Hạ Tĩnh Sinh đặt bàn tay lên, chắn giữa cô và gương, ngăn cách sự lạnh lẽo với cô.

Ngay vừa rồi, cô bị cái lạnh của gương làm cho rùng mình. Bây giờ lòng bàn tay anh áp lên làn da cô, sức nóng từ đó như muốn thiêu đốt cô, khiến cô như tan chảy.

Thân hình Thẩm Tường Ý dù mảnh mai, không chút thịt thừa, nhưng không hề yếu ớt. Cơ bắp rõ nét do năm tháng tập múa, nhưng khi bị anh chạm vào, những cơ bắp ấy lại co rút, căng cứng một cách mềm mại.

Bàn tay Hạ Tĩnh Sinh từ từ di chuyển từ lưng cô ra phía trước áo, nhẹ nhàng vuốt ve vài lần rồi lại lướt về sau, men theo cột sống đi xuống tới vùng xương cùng.

Thân thể Thẩm Tường Ý tê dại, cảm giác này lan theo từng động tác của anh. Vừa nãy múa xong cô đã mệt đến thở hổn hển, uống một ly trà đen mới dần hồi sức. Nhưng giờ đây, hơi thở cô lại trở nên đứt quãng, không ngừng thở dốc.

Anh tiếp tục hôn cô, những nụ hôn dày đặc từ khóe môi xuống đến bờ vai đang run rẩy.

“…Chúng ta về phòng đi.” Cô nói với giọng đầy khó nhọc, còn sót lại một chút lý trí, nhắc nhở bản thân rằng đây là nhà kính trong suốt, bất kỳ ai đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này rõ ràng.

“Không ai nhìn thấy đâu.”

Trước đó anh đã căn dặn người hầu tối nay không được đến gần khu vực này.

Anh thả cô xuống, cơ thể mềm mại của cô như không còn xương, hoàn toàn để anh tùy ý trêu đùa.

“Không được…” Cô vẫn có chút băn khoăn. “Nơi này không có cái đó…”

Hạ Tĩnh Sinh nắm lấy tay cô, dẫn đến một nơi, mỉm cười nói: “Em thử sờ xem.”

Hạ Tĩnh Sinh kéo tay cô đặt lên túi quần của mình.

Chiếc quần đã bị căng đến cực hạn. Cô khó khăn thò tay vào túi quần, đầu ngón tay chạm đến một bề mặt nhôm bạc.

Cô rút ra, thứ trong tay cô… là một chiếc bao cao su.

Hơn nữa, trong túi quần anh vẫn còn. Cô lôi tất cả ra, rơi rớt bảy tám cái, kinh ngạc và ngượng ngùng đến không thể chịu nổi. “Sao… sao nhiều như vậy…”

Anh thật sự chuẩn bị rất chu đáo. Mang nhiều như vậy, là định ở đây không ngủ không nghỉ đến tận sáng sao?

Hạ Tĩnh Sinh lấy một chiếc từ tay cô. Phần còn lại rơi xuống đất khi tay cô co lại. Anh giữ lấy vai cô, xoay cô lại, ép sát cô vào tấm gương.

Mặt cô nóng bừng, giống như đang sốt cao, chỉ khi chạm vào mặt gương lạnh lẽo mới giảm bớt được chút ít.

Tấm gương phản chiếu rõ ràng dáng vẻ hiện tại của cả hai người.

Thẩm Tường Ý nhìn thấy.

Hạ Tĩnh Sinh cúi xuống, hôn lên sau cổ cô. Cơ thể cao lớn của anh dần hạ thấp, cặp kính lạnh buốt lướt qua sống lưng cô từng chút một.

Trong lòng cô dâng lên cảm giác phức tạp, vừa e thẹn vừa mong đợi. Giờ khắc này, cô chỉ mong anh lấp đầy cô.

Cô nhắm mắt, cắn chặt môi, nhưng lại chờ mãi không thấy anh có động tĩnh tiếp theo.

Cô mơ màng mở mắt, quay lại nhìn thì thấy Hạ Tĩnh Sinh đã nhẹ nhàng mặc lại quần áo cho cô. Anh đứng lên, ôm lấy eo cô, kéo cô rời khỏi tấm gương lạnh lẽo.

Anh hôn cô một cách dịu dàng, không còn chút nào nóng nảy.

Thẩm Tường Ý không khỏi bối rối, không hiểu vì sao anh dừng lại.

Khi cô định hỏi, anh đã mở miệng trước: “Em đến ngày rồi.”

“… ”

Kỳ kinh nguyệt đến thật bất ngờ, không kịp phòng bị. Cô đẩy Hạ Tĩnh Sinh ra, cúi xuống kiểm tra.

Quả nhiên, trên quần có vết đỏ nhàn nhạt.

Kinh nguyệt đến muộn đã lâu, giờ rốt cuộc cũng xuất hiện. Nhưng lúc này, Thẩm Tường Ý lại không hề vui, ngược lại, cô cảm thấy thất vọng vô cùng.

… Tại sao lại chọn đúng lúc này để đến.

Thật sự rất mất hứng, nhất là khi mọi chuyện đã đến giai đoạn không thể quay đầu.

Nhưng phản ứng của Hạ Tĩnh Sinh lại là: “Xem ra uống thuốc Đông y quả thật có tác dụng.”

Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của cô. “Có đau không?”

Cô ngước lên nhìn anh.

Ánh mắt anh chân thành, thuần khiết đến mức cô không khỏi rung động.

Anh không hề tỏ ra khó chịu hay bực bội vì sự cản trở bất ngờ này. Thay vào đó, anh quan tâm đến cơ thể của cô trước tiên.

Dù biết rõ rằng Hạ Tĩnh Sinh thật lòng yêu mình, cô vẫn không khỏi cảm động vì những chi tiết nhỏ nhặt này. Cô có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của anh.

Thẩm Tường Ý lắc đầu: “Không đau.”

Có lẽ thuốc Đông y thật sự hiệu quả. Cô không cảm nhận được chút đau đớn nào. Trước đây, dù không đau nghiêm trọng, cô vẫn thường có cảm giác trụy đau nhẹ.

Cũng có thể vì buổi chiều cô nhảy lâu, vận động mạnh đã kích thích adrenalin, làm cô quên đi cảm giác đau.

Tóm lại, hiện tại cô không hề khó chịu.

“Về phòng đi, lỡ như…”

Hạ Tĩnh Sinh chưa nói hết câu, Thẩm Tường Ý đã nhón chân lên, ôm lấy cổ anh, chủ động hôn môi anh, nuốt trọn những lời còn lại.

Cô thở khẽ bên tai anh: “Em giúp anh.”

Trước tấm gương, cô từ từ quỳ xuống trước mặt anh, tháo dây lưng của anh.

Đôi tay nhỏ nhắn không thể ôm trọn. Chiếc nhẫn thanh lịch trên ngón áp út tay trái của cô sáng lên lấp lánh.

Khoảng cách gần như vậy, nhiệt độ dường như truyền qua không khí, phả vào mặt cô.

Cô thật sự ngượng ngùng, nuốt khan một cái, nhắm chặt mắt lại.

Hạ Tĩnh Sinh cúi đầu, từ góc độ của anh không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng anh có thể nhìn thấy phần lưng trắng ngần của cô, làn da mềm mại như ngọc. Xương quai xanh của cô lõm xuống, bộ ngực khẽ phập phồng theo từng nhịp thở.

Cô hơi hé đôi môi màu hồng, run rẩy và khẩn trương tiến gần hơn.

Hạ Tĩnh Sinh không tự chủ được mà giữ chặt gáy cô, ngón tay cũng run lên hai lần.

Yết hầu anh như bị siết chặt, cảm giác nghẹt thở gần như ập đến.

Ý nghĩ tà ác chỉ cần một giây đã nảy sinh trong đầu.

Anh muốn, muốn ấn đầu cô xuống, ép môi cô gần hơn, càng lúc càng sát, ép đến khi đôi môi mềm mại ấy sưng đỏ đến cực hạn.

Nhưng khi cô chuẩn bị tiếp cận hơn, anh lại đặt tay lên sau cổ cô, giữ nhẹ, rồi nhấc cô lên, khiến môi cô chạm vào môi anh.

“Không cần,” giọng anh nghèn nghẹn: “Em cần nghỉ ngơi.”

Dù có khát khao đến mức nào, anh cũng không đến mức mất lý trí mà để cô, trong những ngày sinh lý nhạy cảm, phải làm điều gì để chiều theo cảm giác của anh.

Hạ Tĩnh Sinh bế ngang Thẩm Tường Ý lên, rời khỏi nhà kính pha lê.

Đồng hồ sinh học của Hạ Tĩnh Sinh báo thức lúc 5 giờ sáng, còn của Thẩm Tường Ý là 6 giờ.

Tối qua chuyện không thành, cô nằm khó chịu một lúc lâu mới ngủ được. Còn anh, dù bộ quần áo gần như sắp rách, vẫn dường như không cảm thấy vấn đề gì, còn thản nhiên nói rằng không quan trọng.

Sáng tỉnh dậy, Hạ Tĩnh Sinh đã không còn ở đó. Thẩm Tường Ý rửa mặt xong liền đi thay quần áo.

Khi vào nhà vệ sinh, cô phát hiện hôm nay lượng kinh nguyệt nhiều hơn hẳn. Điều này khiến cô có chút phiền muộn. Trước đây lượng kinh nguyệt của cô không nhiều, nhưng lần này lại như vỡ đê, chỉ cần cử động nhẹ cũng cảm nhận được.

Chiều nay cô có buổi diễn, cả ngày đều phải vận động mạnh. Nếu xảy ra sự cố thì thật quá xấu hổ.

Trong nhà chỉ có loại băng vệ sinh dán, trước kia dùng loại này là đủ, nhưng hiện tại cô không dám mạo hiểm.

Phương án an toàn nhất vẫn là dùng loại băng vệ sinh dạng ống. Trước đây cô không dám dùng vì sợ đau, nhưng giờ khác rồi, sau khi đã có đời sống vợ chồng, cô không còn ngại nữa.

Cô quyết định trên đường đến nhà hát sẽ mua một ít.

Sau bữa sáng với Hạ Tĩnh Sinh, tài xế đưa cô đến nhà hát. Ngay khi đến cửa, cô gặp Ada.

Ada có đôi mắt hơi sưng, khuôn mặt mệt mỏi, rõ ràng tâm trạng không tốt.

Hai người chạm mặt nhau.

Thẩm Tường Ý chủ động chào hỏi: “Good morning, Ada.”

Dù ngày thường quan hệ giữa hai người không tốt, nhưng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nên cô vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu.

Tuy nhiên, lần này Ada không những không đáp lại lời chào, mà khi nhìn thấy cô, sắc mặt càng khó chịu, ánh mắt không mấy thiện cảm. Cô ta mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng khi liếc thấy chiếc siêu xe đậu ngoài cửa, cuối cùng chỉ miễn cưỡng nói một câu qua loa: “Morning, Cynthia.”

Nói xong, cô ta đi lướt qua, vào nhà hát.

Thẩm Tường Ý ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. “Công chúa nhỏ này hôm nay sao lại khó ở như vậy?”

Khi vào trong, cô chưa kịp thay quần áo đã bị gọi đi tập trung vì có thông báo mới.

Tất cả các diễn viên ba lê đều được tập hợp trong phòng tập lớn.

Mọi người đều không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Cho đến khi một người phụ nữ tóc vàng, mắt xanh, khí chất tuyệt vời bước vào. Bà mỉm cười, giọng nói rõ ràng:

“Chào buổi sáng tất cả mọi người. Tôi là Keira. Từ giờ, tôi sẽ tiếp nhận vị trí của Hedy và đảm nhiệm chức vụ giám đốc nghệ thuật.”

Thông tin này đến quá bất ngờ, khiến mọi người đều ngạc nhiên.

“Hedy đâu rồi?” Một người hỏi.

“Oh, thân mến, Hedy thật may mắn,” Keira vẫn mỉm cười, trả lời: “Bà ấy đã được thăng chức lên hội đồng quản trị.”
Bình Luận (0)
Comment