Thẩm Tường Ý gọi điện và nhắn tin cho Cao Du Lâm, nhưng không nhận được phản hồi, cảm giác tội lỗi ngập tràn trong cô.
Cô đến khách sạn, gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời, đành phải xuống quầy lễ tân nhờ họ gọi điện thoại bàn trong phòng của Cao Du Lâm, nhưng gọi vài lần vẫn không có ai nghe máy. Lễ tân nói có lẽ anh ta không có trong phòng.
Nghe vậy, Thẩm Tường Ý lo lắng cho sự an toàn của Cao Du Lâm. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh ta đến London, không quen thuộc với nơi này, giờ đã khuya, cô lo lắng anh ta sẽ gặp chuyện không may.
Đúng lúc Thẩm Tường Ý cầm điện thoại chuẩn bị gọi tiếp, một tin nhắn từ thẻ visa bỗng bật lên, hiển thị khoản chi tiêu hơn năm trăm bảng Anh (16 triệu VND).
Thẻ này là Cao Du Lâm đang sử dụng. Mặc dù gần đây cô liên tục nhận được thông báo chi tiêu, nhưng chỉ là vài chục bảng lẻ. Lần này, gần sáu trăm bảng. Không tính đến việc số tiền này gần bằng chi phí sinh hoạt của Thẩm Tường Ý trong một tháng, cô lập tức lo lắng liệu có phải Cao Du Lâm bị cướp không?
Khi cô còn đang lo lắng và tưởng tượng lung tung, cuối cùng nhận được tin nhắn từ Cao Du Lâm.
Anh ta nói: [Xin lỗi em yêu, chiều nay anh quá kích động nên lời nói có hơi quá, đừng giận anh nhé.]
Thẩm Tường Ý thở phào nhẹ nhõm, đang định nhắn lại bảo không sao sẵn hỏi anh ta đang ở đâu thì tin nhắn thứ hai đã đến trước: [Lúc đó bảo vệ không cho anh vào, liên lạc không được với em thành ra anh rất lo lắng. Không thấy em diễn cũng tiếc, nên tâm trạng không tốt, anh đi bar uống vài ly rồi.]
Thì ra anh ta đi bar.
Chuyện này đã nghiêm trọng đến mức khiến anh ta phải uống rượu giải sầu, Thẩm Tường Ý càng thêm áy náy: [Anh không say chứ? Anh đang ở quán bar nào? Để em đến tìm anh.]
Cao Du Lâm: [Anh không say, em đừng đến, ở đây ồn lắm. Em vất vả cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi, anh ngồi thêm chút nữa rồi về.]
Thẩm Tường Ý vẫn không yên tâm, nhưng không ngờ Cao Du Lâm lại nói: [Em yêu, anh muốn yên tĩnh một mình một lúc.]
Anh ta đã nói vậy, Thẩm Tường Ý cũng không tiện ép thêm. Hơn nữa, lúc này đầu óc cô cũng rối bời, thân thể mệt mỏi, tâm trạng cũng không được tốt, nên chỉ nhắn lại “Được”, dặn anh ta chú ý an toàn, về khách sạn thì nhắn tin cho cô.
Thẩm Tường Ý rời khách sạn và về lại ký túc xá.
Kiki đã tắm xong, đang ngồi ở phòng khách video call với gia đình, chào cô một tiếng rồi Thẩm Tường Ý đi vào phòng mình.
Phòng cô có nhà tắm riêng. Cô cởi bỏ quần áo, tẩy trang, rồi vào tắm.
Dọn dẹp xong, lên giường thì đã hơn mười một giờ.
Cô nhắn tin cho Cao Du Lâm hỏi anh ta về khách sạn chưa.
Mười phút sau, Cao Du Lâm trả lời rằng anh ta đang trên đường về.
Thẩm Tường Ý thả lỏng trái tim.
Khi thoát khỏi ứng dụng WeChat, cô tình cờ lại nhìn thấy thông báo tiêu dùng kia.
Không thể phủ nhận, với một người sống tiết kiệm như cô, số tiền đó quả thực làm cô hơi xót xa.
Nhưng cô không có ý trách Cao Du Lâm, dù gì hôm nay anh ta cũng chịu nhiều ấm ức.
Cô đặt điện thoại bên gối, trở mình cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Kiki vẫn đang nói chuyện video với gia đình. Nhà trọ cách âm không tốt, dù đã đóng cửa phòng, cô vẫn nghe rõ những tiếng nói cười bên ngoài.
Gia đình của Kiki rất đầm ấm, cô ấy lớn lên trong tình yêu thương. Dù sống một mình nơi đất khách quê người nhưng gia đình cô ấy thường xuyên gọi video, động viên và khích lệ cô ấy. Thỉnh thoảng còn bất ngờ xuất hiện để mang đến niềm vui.
Ngoài phòng vang lên tiếng cười rộn rã.
Lẽ ra cô nên quen với điều đó. Nhưng mỗi lần cảm nhận được không khí ấm áp hạnh phúc của gia đình Kiki, Thẩm Tường Ý ngoài ngưỡng mộ ra, thì chỉ còn lại sự cô đơn.
Điều này rất rõ ràng, nhắc nhở cô rằng chỉ có mình cô là cô độc một mình.
Điện thoại nằm yên tĩnh bên cạnh gối, như thể không tồn tại.
Thẩm Tường Ý trở mình vài lần, dù mệt mỏi nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Cô từ bỏ nỗ lực, mở điện thoại ra. Tâm trạng sa sút, cô muốn gọi cho Cao Du Lâm, chỉ để nói chuyện với anh cũng được, nghe giọng anh có lẽ sẽ giúp cô thấy khá hơn.
Hơn nữa, có Cao Du Lâm, cô không còn một mình nữa.
Tuy nhiên, khi gọi điện, Cao Du Lâm không bắt máy.
Cảm giác thất vọng của cô càng lớn hơn, nhưng cô không tiếp tục gọi lại.
Tự an ủi rằng có lẽ giờ này anh ta đã ngủ rồi.
Cô mở Instagram lên lướt qua vài bài đăng, nhưng không mấy hứng thú.
Trong lúc này, hình ảnh của người đàn ông hôm nay bất chợt hiện lên trong đầu cô.
Ngay cả khi nhớ lại cảnh ánh mắt hai người chạm nhau, tim cô cũng vô thức đập nhanh hơn.
“Hạ Tĩnh Sinh.”
Dường như bên tai cô vẫn vang lên cái tên này.
Cô vẫn nhớ rất rõ cách anh nói tên mình.
Có lẽ vì quá buồn chán, hoặc có lẽ vì tò mò, cô bỗng nhiên mở Google.
Nghĩ rằng với gia thế như anh, chắc chắn sẽ tìm được thông tin.
Cô gõ từ khóa: Hạ…
Nhớ đến chữ “Tĩnh” trên cổ anh, cô thử gõ tên “Hạ Tĩnh”, không ngờ từ khóa đầu tiên xuất hiện là “Hạ Tĩnh Sinh”.
Không chút nghi ngờ, cô nhấp vào.
Ngay lập tức hiện ra thông tin cá nhân của anh.
Thông tin không nhiều, chỉ vài dòng ngắn gọn nhưng đủ khiến Thẩm Tường Ý ngạc nhiên không thôi.
Hạ Tĩnh Sinh, 32 tuổi, tốt nghiệp Đại học Oxford, hai năm trước thừa kế tập đoàn Diệp Thị, hiện là chủ tịch đương nhiệm, năm ngoái đứng đầu danh sách tỷ phú của Forbes Hồng Kông, là người giàu nhất Hồng Kông.
Tập đoàn Diệp Thị là một tập đoàn đa quốc gia lớn, có trụ sở tại Hồng Kông, sở hữu năm công ty niêm yết và nhiều công ty con, hoạt động trong các lĩnh vực như bất động sản, khách sạn, năng lượng, viễn thông, công nghệ sinh học, giải trí, văn hóa, dầu khí…
Tập đoàn này chi phối thị trường châu Á và châu u, kinh doanh tại hơn 50 quốc gia, với hơn 200.000 nhân viên.
Thẩm Tường Ý nhìn chằm chằm vào những dòng chữ ngắn ngủi mà tràn đầy quyền lực và tiền bạc này, không khỏi nuốt nước bọt.
Cô cũng nhận ra một điều: Anh là người Hồng Kông, nhưng tiếng phổ thông của anh rất lưu loát, không hề có chút giọng địa phương.
Hơn nữa, anh không mang họ Diệp, sao lại là người của tập đoàn Diệp Thị?
Thông tin tìm được cũng không quá khác nhau, nhưng cô phát hiện ra anh không có bất kỳ tin tức tai tiếng nào.
Thẩm Tường Ý tiếp tục kéo xuống, cuối cùng tìm được một đoạn chi tiết hơn.
Từ đó, cô biết được rằng Hạ Tĩnh Sinh cũng là người gốc Bắc Kinh. Anh được Diệp Diệu Khôn, người sáng lập tập đoàn Diệp Thị nhận nuôi từ năm 12 tuổi rồi đưa sang Hồng Kông. Diệp Diệu Khôn cả đời không lập gia đình, không con không cái, vì vậy đã nhận nuôi nhiều con nuôi để kế thừa đế chế kinh doanh của mình. Trong số những đứa trẻ được nhận nuôi, Hạ Tĩnh Sinh là người đến muộn nhất và lớn tuổi nhất, theo lý không có nhiều lợi thế, nhưng cuối cùng lại trở thành người thắng cuộc.
Thẩm Tường Ý đọc đến đây không khỏi thầm nghĩ… phải chăng đây là phiên bản ngoài đời thực của cửu tử đoạt đích?
Nhưng có thể thấy Diệp Diệu Khôn đã ưu ái anh đến mức nào, những người con nuôi khác đều mang họ Diệp, duy chỉ có Hạ Tĩnh Sinh được phép ngoại lệ giữ lại họ gốc của mình…
Ngay lúc này, Thẩm Tường Ý cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô vốn biết anh không phải người bình thường, nhưng không ngờ thân phận lại cao quý đến mức khiến cô phải hoảng sợ.
Không thể tưởng tượng được rằng người đã nói với cô “Tôi thích em” lại là một người có gia thế hùng mạnh và từng trải như vậy.
Cô chỉ là một người bình thường, sống một cuộc sống bình dị, đến mức còn phải tiếc nuối khi tiêu tốn sáu trăm bảng.
Cô thậm chí bắt đầu lo sợ. Liệu anh có trả thù không vì cô đã từ chối anh? Dù sao thì anh cũng là người có địa vị cao, đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, bất cứ điều gì anh muốn, anh đều có thể có được. Giờ anh bị từ chối, liệu tình cảm ban đầu có chuyển thành sự tức giận?
Cô bắt đầu tưởng tượng đến những tình tiết trong tiểu thuyết, kiểu “không ăn được phải phá cho hôi”.
Thậm chí cô nhớ lại tên tiếng Anh của anh, Ethan He.
Cô chợt nhớ lại lời Delia hỏi đêm qua, liệu cô có biết Ethan He không.
Phải chăng Delia và Hedy đã biết trước về chuyện này?
Còn về cốc sô-cô-la nóng tối hôm đó…
Thẩm Tường Ý càng nghĩ càng hoảng, nhanh chóng đóng cửa sổ tìm kiếm.
Cô kéo chăn trùm kín đầu, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Liệu cô có bị tước mất vai Thiên Nga Đen không? Liệu anh có khiến cô mất đi cơ hội trong ngành này?
Nhưng đồng thời cô lại tự trấn an, anh trông có vẻ là người lịch thiệp, hành động nhã nhặn, phong thái quý phái. Có lẽ anh sẽ không nhỏ nhen đến thế, phải không?
Họ như ở hai thế giới khác biệt. Cô giống như con kiến nhỏ bé dưới chân, liệu anh có rảnh rỗi đến mức giẫm nát một con kiến không?
Cả đêm đó, Thẩm Tường Ý ngủ không yên.
Khi đến đoàn múa, cô càng lo sợ hơn, sợ Hedy sẽ gọi cô lại rồi thông báo một cách đầy tiếc nuối rằng vai Thiên Nga Đen không còn dành cho cô nữa…
Nhưng một ngày trôi qua êm ả, không khác gì ngày thường. Dù nhiều người vẫn tò mò về sự kiện tối qua, nhưng mọi người đều không hỏi nhiều.
Tuy nhiên, dường như Ada tỏ ra thù địch với cô nhiều hơn mọi khi, thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn cô, như thể họ có mối thù hằn sâu sắc, nhưng không nói gì. Thông thường, với tính cách kiêu ngạo của mình, Ada sẽ không bỏ qua vài lời mỉa mai.
Thẩm Tường Ý không suy nghĩ nhiều, có lẽ Ada khó chịu vì tối qua cô là người đóng vai phụ nhưng lại chiếm hết sự chú ý của người khác.
Buổi diễn bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi tối.
Lần này không có sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra, ngay khi màn chưa mở, đã nghe thấy tiếng vỗ tay rộn ràng từ phía khán đài.
Sáng nay, cô đã báo với Cao Du Lâm rằng buổi biểu diễn tối nay miễn phí.
Cao Du Lâm chỉ nhắn lại một chữ “OK”.
Thẩm Tường Ý không biết liệu Cao Du Lâm có ngồi ở vị trí cô đã đặt cho anh hay không. Sau khi hoàn thành phần biểu diễn của mình, cô đi qua một bên sân khấu và tranh thủ nhìn nhanh về phía khán đài.
Ánh sáng mờ mờ dưới khán đài, nhưng cô dường như nhìn thấy Cao Du Lâm. Vị trí của anh ta không quá xa cũng không quá gần sân khấu. Ánh sáng không tốt nên cô không nhìn rõ, chỉ lờ mờ thấy anh ta dựa sát vào cô gái bên cạnh như đang nói chuyện.
Thẩm Tường Ý chỉ liếc nhanh một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Một lát sau, cô không kìm được lại nhìn về phía đó, nhưng lúc này Cao Du Lâm chỉ đang chăm chú nhìn lên sân khấu, không còn trao đổi gì với cô gái bên cạnh, như thể cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Có lẽ cô đã nhìn nhầm, Thẩm Tường Ý tự nhủ.
Sau buổi biểu diễn, Thẩm Tường Ý đi vào hậu trường lấy điện thoại, định gọi cho Cao Du Lâm, nhưng vừa mở máy đã thấy tin nhắn từ anh ta: [Em về ký túc xá nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi diễn ngày mai đi. Anh uống rượu tối qua giờ hơi đau đầu, nên về khách sạn trước rồi.]
Thẩm Tường Ý hỏi anh ta có cần cô mang thuốc đến không, nhưng anh ta không trả lời. Cô nghĩ có lẽ anh đang nghỉ ngơi, không muốn làm phiền, nên về ký túc xá.
Ngày hôm sau cũng trôi qua một cách bình lặng, buổi diễn cuối cùng kết thúc suôn sẻ.
Họ cúi chào khán giả nhiều lần, nhưng khán phòng vẫn đông đúc, không ai muốn rời đi.
Chỉ đến khi màn kéo xuống, Thẩm Tường Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi ra sau cánh gà, lấy điện thoại trong túi và nhắn cho Cao Du Lâm: [Em diễn xong rồi, mình đi ăn tối nha?]
Xem như là một bữa ăn mừng cho sự kết thúc tốt đẹp của buổi biểu diễn, cũng là để bù đắp cho những ngày qua cô quá bận rộn, không có thời gian bên anh.
Lúc này, Hedy bước tới với những bước đi nhanh nhẹn, vỗ tay hai lần, giọng cao vút: “Các cô gái, tôi có một tin vui muốn thông báo!”
Thẩm Tường Ý hồi hộp mím môi.
Liệu có phải là thông tin về việc tuyển chọn vai diễn trong “Hồ Thiên Nga” không?
Hedy nở nụ cười không giấu nổi niềm vui, như thể vừa nhận được tin tức tuyệt vời: “Đoàn múa của chúng ta hôm nay vừa nhận được một khoản tài trợ lớn!”
Một số người vỗ tay reo hò, hỏi: “Là bao nhiêu?”
Đoàn múa của họ được coi là một trong những đoàn múa hàng đầu thế giới, việc nhận tài trợ không phải là chuyện hiếm, nhưng để Hedy tỏ ra phấn khích như vậy, chắc chắn phải có điều gì đặc biệt.
Vì vậy, mọi người đều tò mò không biết “khoản tài trợ lớn” mà Hedy nhắc tới là bao nhiêu.
Hedy nhắm mắt, hít thở sâu vài hơi, rồi khi mở miệng, giọng cô vẫn run rẩy vì xúc động: “Năm mươi triệu bảng!” (1.610 tỷ VND)
Bà nói từng chữ một, rất rõ ràng.
Lời vừa dứt, không gian như nổ tung, tất cả mọi người đều hét lên.
Thẩm Tường Ý kinh ngạc che miệng, mắt mở to.
Năm mươi triệu bảng.
Đổi ra tiền Trung Quốc là 450 triệu.
Số tiền khổng lồ như vậy, trong thế giới của Thẩm Tường Ý, hoàn toàn như một giấc mơ không thể tin nổi.
Không ngờ lại có một ngày điều này xảy ra bên cạnh cô.
Cô cũng reo lên cùng mọi người.
Sau một hồi ồn ào, Hedy ra hiệu cho mọi người im lặng, bà lại cười tuyên bố một tin nữa: “Tối nay, nhà tài trợ đã mời tất cả chúng ta cùng ăn tối.”
Nghe đến đây, nụ cười trên môi Thẩm Tường Ý dần tắt.
Cô muốn xin phép Hedy vắng mặt, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị nuốt ngược trở lại.
Nếu cô thực sự nói ra, có lẽ một người dễ tính như Hedy cũng sẽ mắng cô một trận vì không biết điều.
Cô đành để hôm khác hẹn Cao Du Lâm.
Nhà hàng nằm ở trung tâm London, mang phong cách Hy Lạp mới khai trương, nghe nói đã tiêu tốn hàng chục triệu bảng để xây dựng.
Thẩm Tường Ý từng nghe về nhà hàng nổi tiếng này rất nhiều, thường thấy nó trên mạng.
Không ngờ có một ngày cô lại có cơ hội bước chân vào nhà hàng xa hoa này.
Nhà hàng có ba tầng với trần cao, trang trí dựa trên các câu chuyện thần thoại Hy Lạp.
Trần nhà được mạ vàng lộng lẫy, treo những bức tượng các vị thần Hy Lạp, sống động như thật. Bầu không khí nghệ thuật tràn ngập khắp nơi.
Ánh sáng ấm áp, khung cảnh mang đậm phong cách cung đình xa hoa, như một cuộc hành trình trở lại đế chế Hy Lạp cổ đại, cùng các vị thần thưởng thức bữa tiệc.
Nhà hàng này là một trong những nhà hàng ba sao Michelin đắt nhất London.
Giá cả đắt đỏ, chỗ ngồi vô cùng khó đặt, phải đặt trước vài tháng.
Nhưng tối nay, nhà hàng vốn luôn đông khách này, ngoài những thành viên của đoàn múa thì không còn ai khác.
Các phục vụ cũng mặc trang phục theo phong cách Hy Lạp, đứng thành hai hàng chào đón, dẫn họ vào đại sảnh.
Mọi người đều bàn tán rôm rả, không giấu nổi sự phấn khích. Ai cũng thì thầm rằng có lẽ lại bị bao trọn gói rồi.
Nghe những lời bàn tán đó, Thẩm Tường Ý bỗng có một dự cảm không lành.
Nhà hàng chính rất rộng, có vài chiếc bàn dài được chạm khắc tinh xảo, trên bàn còn có những bức tượng nhỏ.
Ngoài khu vực ăn uống, còn có khu vực nghỉ ngơi và khu vực đồ uống.
Ở đó có một quầy bar rất lớn, trưng bày đầy ắp các loại rượu.
Có vẻ như nhà tài trợ vẫn chưa đến, vì vậy nhân viên phục vụ dẫn họ đến khu vực nghỉ ngơi trước, rồi liên tục đưa ra nhiều món ăn nhẹ.
Ada hỏi Hedy về danh tính của nhà tài trợ.
Hedy cười một cách bí ẩn nói rằng khi họ đến, mọi người sẽ biết.
Chưa đầy mười phút sau, tiếng động từ phía cửa ra vào vang lên. Tiếng bước chân đến gần.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn. Ai nấy đều mong chờ vị nhà tài trợ bí ẩn.
Nhưng ngay giây phút tiếp theo, khi thấy rõ người đến, Thẩm Tường Ý gần như ngừng thở, ngạc nhiên nhíu mày.
Thì ra là anh.
Hạ Tĩnh Sinh.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần âu, cúc áo sơ mi cởi hai nút.
Vạt áo sơ mi được sơ vin gọn gàng trong cạp quần, chất liệu lụa mềm mại nhẹ nhàng, khi ngược sáng có thể lờ mờ thấy đường nét thắt lưng của anh.
Eo anh rất nhỏ, quần âu rộng thùng thình cũng không che được đôi chân dài và mạnh mẽ của anh. Mang lại cảm giác cấm dục khó tả.
Màu trắng tuy đơn giản nhưng lại là màu rất khó mặc.
Anh lại mặc nó vô cùng tự nhiên, kết hợp với khung cảnh vàng son lộng lẫy, trông anh giống như một công tử quý tộc thực thụ.
Anh vẫn được một dàn vệ sĩ vây quanh. Khi anh di chuyển, sợi dây chuyền vàng trên mắt kính nhẹ nhàng đung đưa, thỉnh thoảng đập vào hình xăm trên cổ.
Hình xăm hoang dại hung bạo tương phản với vẻ lịch lãm cao quý của anh, nhưng dường như chúng vẫn hòa hợp được.
Một sức hút đầy mâu thuẫn.
Từ khoảnh khắc anh xuất hiện, một làn sóng nhỏ dâng lên, ánh mắt mọi người vô thức nhìn về phía Thẩm Tường Ý.
Họ đều đứng dậy để chào đón anh.
Thẩm Tường Ý cũng buộc phải đứng dậy theo.
Hedy cung kính chào hỏi.
Hạ Tĩnh Sinh bước tới, khẽ gật đầu, nụ cười bên môi anh mang chút ý tứ xin lỗi: “Đường đi có việc làm trễ giờ, xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.”
Anh nói bằng tiếng Anh.
Giọng Anh chuẩn mực, càng tăng thêm vẻ quý tộc của anh, lịch sự và trầm ổn.
Rất cuốn hút.
Nhưng đúng lúc anh mở miệng, ngực Thẩm Tường Ý thắt lại.
Bởi dù lời này là dành cho Hedy, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, giữa ánh nhìn của mọi người, không hề có chút kiêng dè.
Cô bối rối cúi thấp đầu.
Nhân viên phục vụ dẫn mọi người vào bàn ăn.
Hạ Tĩnh Sinh ngồi ở vị trí chủ toạ.
Hedy ra dấu cho Thẩm Tường Ý ngồi bên cạnh Hạ Tĩnh Sinh, cô giả vờ không nhìn thấy, Hedy định kéo cô đi, nhưng cô nhanh chân chuồn mất, ngồi xuống cuối bàn, cách xa anh nhất.
Chỉ có điều không hay là, chỗ ngồi của cô đối diện với anh.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho từng người.
Dù biết giá cả ở đây đắt đỏ, nhưng khi thấy giá trên thực đơn, Thẩm Tường Ý vẫn không khỏi rùng mình.
Thực đơn phong phú đến hoa cả mắt khiến cô không biết phải chọn gì.
Cô ăn ít vào buổi tối, may mà khẩu phần của đồ Tây cũng ít, cô gọi một phần salad cà chua với phô mai Burrata, mỳ Ý sốt nấm truffle đen và một phần tráng miệng đặc trưng của nhà hàng.
Trong suốt bữa ăn, mọi người trò chuyện, chỉ có Thẩm Tường Ý là giữ im lặng, liên tục nhét đồ ăn vào miệng.
Trông cô có vẻ ăn rất nhiệt tình, nhưng thực chất chỉ là một cách để che giấu sự lúng túng và bối rối của mình.
Bởi dù cô không ngẩng đầu lên, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt từ vài mét phía trước của Hạ Tĩnh Sinh.
Giống như một tấm lưới dệt kín, bao quanh cô, siết chặt khiến cô khó thở.
Chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa tối ngột ngạt này.
Đúng lúc này, Hedy bỗng lên tiếng: “Nhờ ơn của anh Hạ, nhân dịp không khí đang rất vui vẻ, tôi muốn thông báo thêm một tin vui khác.”
Thẩm Tường Ý căng thẳng ngồi không yên, Hedy lại định nói gì đây?
“Buổi biểu diễn Người đẹp ngủ trong rừng năm nay đã kết thúc thành công, tiếp theo mọi người sẽ toàn tâm tập trung vào việc tập luyện Hồ Thiên Nga, còn tôi muốn thông báo rằng diễn viên sẽ đảm nhận vai Thiên Nga Trắng là…”
Bà ngừng lại một giây rồi tuyên bố mạnh mẽ: “Chính là… Cynthia xinh đẹp của chúng ta!”
Thẩm Tường Ý đang gắp mì bỏ vào miệng, bị sốc đến nỗi ho sặc sụa.
Cô đưa tay che miệng, không ngừng ho.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh vội vã vỗ lưng cho cô, Thẩm Tường Ý uống một cốc nước lớn mới dần ổn định lại.
Nhưng cô vẫn chưa hoàn hồn sau tin vui bất ngờ này.
Cô ngơ ngác, không dám tin.
Lúc trước họ vẫn bảo cô diễn vai Thiên Nga Đen cơ mà?
Hedy vừa nhắc đến Thiên Nga Trắng sao?
Liệu có phải Hedy nói nhầm hay cô nghe nhầm?
Thẩm Tường Ý hỏi lại với vẻ không chắc chắn: “Là Odette sao? Thật sự là em sao?”
Hedy gật đầu chắc nịch: “Đúng rồi cưng! Là em đó!”
Thẩm Tường Ý lại đưa tay lên miệng, cố gắng ngăn mình không hét lên.
Những người khác nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng cũng vỗ tay chúc mừng.
Delia ngồi cạnh Hedy cũng ngạc nhiên trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường.
Đương nhiên cô hiểu lý do tại sao Hedy thay đổi quyết định vào phút cuối.
Delia liếc nhìn Hạ Tĩnh Sinh.
Dù sao thì nhà tài trợ lớn cũng đã chi ra nhiều tiền như vậy, chắc chắn anh không muốn thấy Thẩm Tường Ý chỉ diễn một vai Thiên Nga Đen.
Hạ Tĩnh Sinh là người đầu tiên nâng ly rượu, chậm rãi nói: “Vì Odette.”
Đôi mắt sau cặp kính của anh vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Tường Ý, trong ly rượu vang là sắc đỏ thẫm, anh từ tốn đưa lên môi, để rượu thấm lên môi mình rồi nhấp một ngụm.
Những người còn lại vội vàng chỉnh lại biểu cảm, đồng loạt nâng ly lên, đồng thanh nói: “Vì Odette!”
Thẩm Tường Ý bị niềm vui làm đầu óc choáng váng, cô không quan tâm đến ánh mắt chằm chằm của Hạ Tĩnh Sinh, cũng nâng ly nước của mình lên, lắp bắp nói lời cảm ơn.
Cô đặt ly nước xuống, lấy điện thoại trong túi ra, muốn chia sẻ ngay niềm vui này với Cao Du Lâm.
Màn hình hiện lên tin nhắn của Cao Du Lâm: [Em đang ăn tối ở đâu? Ăn xong anh đến đón em nhé?]
Trong lúc quá phấn khích, cô không nghĩ ngợi nhiều, lập tức gửi vị trí của mình cho anh ta.
Nhưng ngay lúc này, trong tầm mắt của cô xuất hiện một đôi chân dài mặc quần âu.
Tim Thẩm Tường Ý đập mạnh, phản ứng chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu lên.
Người vốn đang ngồi ở vị trí xa nhất với cô, Hạ Tĩnh Sinh, giờ đã đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn xuống.
Anh che khuất ánh sáng, ánh mắt dưới lớp kính trở nên mờ mịt, nhưng vẫn ấm áp, sâu thẳm.
Anh đưa tay phải ra, lịch sự mời: “Không biết tôi có vinh hạnh được mời thiên nga trắng xinh đẹp và cao quý nhảy một điệu không?”
Anh nói bằng tiếng Trung, nhưng cử chỉ mời của anh đủ để mọi người hiểu ý anh.
Hedy là người đầu tiên hưởng ứng.
Thẩm Tường Ý không còn đường lui, chỉ đành cứng người đưa tay ra đặt lên tay Hạ Tĩnh Sinh.
Anh thuận thế nắm chặt, dắt cô ra giữa sảnh chính.
Khi dùng bữa đã có dàn nhạc giao hưởng biểu diễn, giờ họ chuyển sang giai điệu waltz mềm mại, lãng mạn.
“Nhảy không tốt, mong cô thứ lỗi.”
Hạ Tĩnh Sinh đặt tay phải lên phần dưới xương bả vai trái của Thẩm Tường Ý, tay trái nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người chưa đến một nắm tay.
Hương thơm trên người anh nhanh chóng xộc vào mũi cô.
Như mùi thơm thanh khiết của thông, pha chút lạnh lẽo của tuyết, mùi hương nhẹ nhàng, khó nắm bắt, nhưng lại phảng phất mãi không tan.
Thẩm Tường Ý lập tức nín thở.
Anh đúng là một quý ông, tay chỉ khẽ chạm vào xương bả vai của cô.
Nhưng nhiệt độ từ bàn tay anh, xuyên qua lớp vải mỏng mà thiêu đốt làn da, bàn tay nắm lấy tay cô còn nóng hơn.
Hạ Tĩnh Sinh như cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay cô, khẽ cười nói trêu chọc: “Cô Thẩm, một nghệ sĩ múa chuyên nghiệp cũng có thể căng thẳng như vậy sao?”
Thẩm Tường Ý không dám ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cũng không biết nhìn vào đâu. Trong cơn hoảng loạn, cô vô tình nhìn thấy yết hầu của anh khi anh nói chuyện.
Và hình xăm chữ “Tĩnh” trên cổ anh, cùng con rắn quấn quanh chữ đó.
Tim cô càng đập nhanh hơn.
Cô thực sự căng thẳng.
Là vì sự tiếp xúc cơ thể với anh, cũng là vì cảm giác nguy hiểm từ anh.
“Anh Hạ…”
Cuối cùng cô cũng mở miệng: “Anh… rốt cuộc muốn làm gì?”
“Đừng căng thẳng.”
Tay anh đang đặt trên xương bả vai cô nhẹ nhàng vỗ hai cái, như để trấn an.
“Tôi chỉ muốn,” giọng nói anh thấp nhẹ như tiếng vỗ về, mang chút bất đắc dĩ: “chỉ là muốn dùng bữa với em.”
Thẩm Tường Ý không nói nên lời.
Ý anh là, anh đã chi ra năm mươi triệu bảng, chỉ vì một bữa ăn tối?
Cô bối rối không biết nói gì, vô thức nhảy sai vài nhịp.
Anh nhảy không hề tệ như anh nói, ngược lại cô mới là người lúng túng và vụng về.
Cô còn vô tình giẫm vào chân anh vài lần. Anh cũng không tỏ ra khó chịu.
Thẩm Tường Ý nhân cơ hội này tiếp tục nói: “Tôi cứ tưởng tối hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi có bạn trai. Anh làm thế này không hay… ”
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định chọn cách diễn đạt nhẹ nhàng.
“Không tốt đâu.”
“Em muốn nói là, không có đạo đức?”
Thẩm Tường Ý không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, nhưng cô cũng không đáp lại. Cô im lặng coi như đồng ý.
Rõ ràng sau khi tìm kiếm về thân thế của anh đêm đó, cô còn sợ hãi vô cùng, lo lắng rằng anh sẽ trả thù. Bây giờ, anh đã trở thành nhà tài trợ, lẽ ra cô càng phải e dè anh mới đúng, nhưng cô thật sự không muốn tiếp xúc nhiều với anh, chỉ sợ có một ngày sẽ chết vì tim đập quá nhanh.
Không ngờ, giây tiếp theo, cô lại nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.
Hạ Tĩnh Sinh cúi xuống nhìn cô.
Cô cúi đầu rất thấp, hàng mi khẽ run, giống như một con bướm bị kinh sợ, đôi cánh không ngừng vỗ. Hai má cô ửng đỏ, có lẽ do không hài lòng, chiếc mũi hơi nhăn lại đầy vẻ oán trách.
Anh nói chậm rãi: “Mỗi người đều là một cá thể độc lập, không nên bị những cái mác như ‘có bạn trai’ hay ‘có bạn đời’ ràng buộc. Chính xác hơn là không nên dán lên mình những cái mác không liên quan gì đến bản thân.”
Ánh mắt anh lướt qua đôi môi cô đang cắn nhẹ và chiếc xương quai xanh đẹp đẽ, không ngại ngần mà khen ngợi: “Cô Thẩm, em là một cô gái rất xuất sắc, tôi rất ngưỡng mộ em.”
“Và việc theo đuổi những điều tốt đẹp là bản năng của con người. Tôi không nghĩ đây là điều đáng xấu hổ.”
Thẩm Tường Ý hiểu ý ngầm đầy ngạo mạn của anh sau những lời lẽ hoa mỹ này—”Em có bạn trai thì đã sao?”
Sự mạnh mẽ không cho phép phản bác.
Cô dường như mới nhận ra nụ cười khẽ của anh vừa rồi.
Đó là sự khinh miệt, đến từ một người đứng trên cao nhìn xuống mọi thứ.
Là người như anh theo đuổi.
Cô dường như ngay cả tư cách từ chối cũng không có.
Ánh mắt Hạ Tĩnh Sinh một lần nữa lướt qua chiếc vòng tay trên cổ tay cô, nhíu mày nhẹ, giọng anh trầm xuống:
“Và tôi cũng muốn để em thấy được nhiều khả năng hơn.”
Lời anh nói nghe đơn giản, nhưng lại mơ hồ như thể có ẩn ý sâu xa.
Thẩm Tường Ý không biết làm gì, có chút tức giận, cảm thấy mình không phải đối thủ của anh.
May mắn thay, điệu nhảy căng thẳng này cuối cùng cũng kết thúc khi cô nắm tay anh xoay tròn một vòng.
Bàn tay cô đặt trên cánh tay anh buông xuống, sau khi khẽ nhún đầu chào lễ phép, cô xoay người, dứt khoát rút tay ra khỏi tay anh.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp rời khỏi lòng bàn tay anh, cô bất ngờ cảm nhận được sự siết chặt của ngón tay anh.
Bị giữ lại.
Ngay sau đó, một lực kéo cô trở lại, buộc cô phải đối mặt với anh.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô không khỏi thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Trên đầu họ treo bức tượng thần Hy Lạp, bên cạnh con ngựa có cánh Pegasus là một cặp tình nhân có cánh, người đàn ông đang cúi đầu hôn lên trán người phụ nữ. Bên cạnh là thần Cupid cầm cây cung vàng.
Và ngay lúc này, cô nhìn thấy anh đang nâng tay cô lên.
Anh từ tốn cúi đầu, đôi môi tiến sát đến mu bàn tay cô….
Ngón tay cô lập tức co lại, não bộ phát ra tín hiệu nguy hiểm.
Cô hoảng hốt, định rút mạnh tay lại—nhưng môi anh đã hạ xuống.
Đặt lên ngón tay cái của chính anh đang áp chặt vào mu bàn tay cô.
Một nụ hôn lễ phép, đủ lịch thiệp nhưng cũng đủ mạnh mẽ để không thể từ chối.
“Tha lỗi cho tôi vì quá tham lam, đòi thêm một điệu nhảy.”
Tới giờ không cần che giấu, anh thẳng thắn nói.
“Nhưng điều tôi muốn không chỉ là một điệu nhảy.”
Và cuối cùng cô cũng hiểu.
Cái “không sao” hôm đó của anh, rốt cuộc là có ý gì.