Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 77

“Khoảng thời gian này, em trốn tránh anh, lạnh nhạt với anh, nói rằng anh không hiểu em.”

Hạ Tĩnh Sinh vuốt ve gương mặt đẫm mồ hôi của cô. Anh ngồi trên ghế sofa, không nhúc nhích, sức mạnh cánh tay phi thường, tay anh ôm lấy eo cô, nâng lên hạ xuống, cứ như thể đây chỉ là một động tác đơn giản. “Mỗi khi không nhìn thấy em, anh luôn nhìn tấm ảnh này, ngắm rất lâu.”

Trên lồng ngực trần trụi của Hạ Tĩnh Sinh ướt đẫm mồ hôi, bắp tay căng chặt, thỉnh thoảng anh cúi đầu hôn môi cô. Hơi thở của anh hiếm khi lộ vẻ gấp gáp, anh nói: “Nếu anh đoán được, thì điều đó chứng minh rằng…”

“Y Y, giữa chúng ta có sự cộng hưởng.”

Một cú va chạm mạnh khiến bụng dưới của Thẩm Tường Ý nhói lên, cảm giác tê liệt lan tỏa từ đôi chân. Không hiểu sao, trái tim cô cũng trở nên căng tràn, rạo rực.

Ngày hôm đó, trong phòng hóa trang ở nhà hát, họ đã cãi nhau. Cô nói rằng anh sẽ mãi mãi không thay đổi, mãi mãi không hiểu cô.

Cô từng nói với Kiki rằng, giữa họ ngoài tình yêu ra, chẳng có sự cộng hưởng nào khác.

Nhưng lúc này đây, cô nhận ra rằng, dù giữa họ không có sự cộng hưởng thực sự, anh vẫn đang cố gắng từng chút một để hiểu cô theo cách riêng của mình.

Bàn tay Thẩm Tường Ý chống lên lồng ngực anh, cảm nhận sự trơn trượt của mồ hôi và nhịp tim mạnh mẽ của anh. Sự mãn nguyện đang dâng trào không cản trở suy nghĩ của cô.

Cô khó khăn mím môi, mãi sau mới nặng nề mở miệng, hỏi một câu đã thắc mắc từ lâu: “Hạ Tĩnh Sinh, tại sao anh lại thích em? Thích em vì điều gì?”

Tại sao anh lại thích cô đến thế?

Cô thật sự không hiểu, cũng không thể lý giải. Còn nhớ lần ở Hồng Kông, cô từng hỏi Trần Gia Sơn câu hỏi tương tự, rằng Hạ Tĩnh Sinh thích cô vì điều gì?

Trần Gia Sơn trả lời rằng cô xinh đẹp, thông minh, và múa giỏi.

Vì thế, lúc đó cô đã phạm phải một sai lầm vô cùng ngớ ngẩn, suýt chút nữa chọc giận Hạ Tĩnh Sinh.

Cũng chính lần đó, Hạ Tĩnh Sinh nói với cô rằng, người ở bên cạnh anh chỉ có thể là cô.

Tại sao? Chỉ có thể là cô?

Cô không phải người đẹp mà không tự biết, nhưng cũng không phải người không có tự nhận thức. Trên thế giới này, có biết bao người phụ nữ xinh đẹp và xuất sắc. Với địa vị và mối quan hệ của Hạ Tĩnh Sinh, cô chẳng qua chỉ là một vũ công ballet nhỏ bé, chẳng có gì nổi bật.

Không đủ để khiến anh mê đắm đến mức không thể không là cô.

Thế nhưng, những hành động liên tục ép cô, không để cô rời đi của anh đã nhiều lần khiến cô thay đổi nhận thức.

Giờ đây, cô cũng chắc chắn rằng Hạ Tĩnh Sinh thực lòng yêu cô, nhưng rốt cuộc, là vì sao?

Những động tác nâng lên không ngừng, cả hai đều thấm đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập như vừa chạy bộ hàng ngàn mét.

Cô run rẩy đến mức không giữ nổi chiếc ví, nó rơi xuống bên chân cô. Hạ Tĩnh Sinh nhặt lên, đặt lên bàn kính bên cạnh, sau đó hai tay giữ lấy eo Thẩm Tường Ý, xoay người cô lại một hướng khác, khiến cô quay lưng về phía anh.

Họ vẫn trong trạng thái gắn kết, một cú xoay người làm toàn bộ cơ thể cô như có dòng điện lan truyền khắp bốn chi, cô không nhịn được mà kêu lên, vừa kinh hãi vừa bực bội đánh vào tay anh.

Lồng ngực anh áp sát lưng cô, nhẹ nhàng an ủi bằng nụ hôn lên tai cô.

Tay anh vẫn giữ chặt eo cô, từ từ đứng dậy, rồi hơi xoay người, đôi chân của Thẩm Tường Ý bất ngờ quỳ lên ghế sofa, hai tay cô vội vàng chống lên tay vịn của ghế.

Hạ Tĩnh Sinh vẫn ở phía sau cô.

“Đâu cần nhiều lý do đến thế, chỉ đơn giản là vì đó là em.”

Nói xong anh tạm dừng một chốc, rồi cúi người, tay anh ấn eo cô xuống thấp hơn nữa, cánh tay vòng qua cổ cô bóp lấy cằm. Đôi môi kia vẫn ở bên tai, ngậm lấy vành tai mềm mại của cô. Tiếng thở dốc trầm khàn đến mức khiến người ta đê mê: “Đáp án… nằm trong tấm ảnh này.”

Tư thế này quá đòi hỏi sự dẻo dai của eo, toàn bộ eo cô đều cong xuống. Anh chỉ cần hơi dùng lực là có thể bẻ gãy eo cô. Hông bị va chạm đau đến mức nghe hắn nói cũng trở nên mơ hồ, đầu óc cô phản ứng chậm chạp: “Anh nói gì? Ý là gì?”

Hạ Tĩnh Sinh từ từ hôn xuống từ dái tai cô đến vai, ngón tay chỉ vào bức ảnh, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi: “Ngày đó trời mưa, em mặc chiếc váy trắng này chạy qua trước mặt anh.”

Thẩm Tường Ý sững sờ, tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ? Anh từng gặp em trước đây sao?”

“Ừ.” Hạ Tĩnh Sinh nói. “Em còn đụng vào anh, không nhớ sao?”

Thẩm Tường Ý càng ngẩn ngơ, liên tục xác nhận: “Khi em mười bảy tuổi đã gặp anh? Anh đùa em đấy à?”

“Em nghĩ xem, em có bao nhiêu bức ảnh, tại sao anh lại chỉ hỏi xin em tấm này?” Hạ Tĩnh Sinh hôn lên bờ vai run rẩy của cô. “Hôm đó thời tiết tệ như vậy mà tâm trạng của em vẫn rất tốt, luôn cười. Sau khi đụng phải anh, em còn nói xin lỗi rồi đưa anh một gói khăn giấy.”

Thẩm Tường Ý vừa kinh ngạc vừa bối rối, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Hạ Tĩnh Sinh nói nghe rất rõ ràng, không giống như bịa đặt.

Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng lóe lên một tia sáng, những hình ảnh vụn vặt chợt lướt qua.

Cô mãi mãi không quên được ngày trong bức ảnh đó. Đó là bước ngoặt quan trọng nhất trong đời cô, khi cô vượt qua vòng sơ khảo của cuộc thi quốc tế tại Thụy Sĩ. Đúng như Hạ Tĩnh Sinh nói, hôm đó cô vô cùng vui vẻ, ngay cả khi toàn thân bị ướt sũng vì mưa cũng không làm nguội được sự nhiệt huyết và phấn khích.

Có lẽ vì quá mải mê vui vẻ nên những sự việc xảy ra giữa chừng không khiến cô chú ý. Nhưng sau khi Hạ Tĩnh Sinh nhắc đến, cô dần dần nhớ ra.

Hôm đó dường như đúng là cô đã quá vội vàng, không cẩn thận đụng phải một người.

Lúc đầu cô chỉ chú ý đến vết máu trên người người đó, phản ứng đầu tiên là nghĩ mình đã gây ra, làm cô hoảng sợ không ít. Ngẩng đầu lên nhìn, ngay khoảnh khắc đó, cô bị vẻ ngoài của người trước mặt làm cho kinh ngạc.

Cô chưa từng là người dễ bị rung động bởi ngoại hình, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô không thể không trầm trồ. Cô chưa bao giờ gặp ai có gương mặt hoàn mỹ và gây ấn tượng sâu sắc như vậy.

Nhưng với cô, đó chỉ là một khoảnh khắc ấn tượng thoáng qua. Sau khi kinh ngạc, cô lập tức quên đi, tiếp tục chìm đắm trong thế giới của mình.

Nếu không phải Hạ Tĩnh Sinh nhắc lại chuyện cũ, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không nhớ lại.

“Em nhớ ra rồi.” Thẩm Tường Ý kinh ngạc thốt lên. “Hôm đó em đụng phải một người qua đường, hóa ra là anh!”

Thế giới này thật sự quá nhỏ! Quả là khó tin!

“Đúng vậy, hôm đó em đụng vào anh.” Hạ Tĩnh Sinh cười khẽ, hơi thở phả vào tai cô. “Hôm nay, đến lượt anh đụng vào em.”

“Hòa cả làng rồi.” Anh nói.

“Á!” Thẩm Tường Ý không kịp đề phòng bật ra một tiếng kêu nhỏ.

Cơ thể cô bị đẩy về phía tay vịn của ghế sofa.

“Y Y, em có biết không, từ ngày đó gặp em…” Hạ Tĩnh Sinh khẽ nuốt nước bọt. “Anh chỉ muốn như thế này với em.” Bàn tay hắn để lại dấu đỏ trên vòng eo mềm mại, nhỏ nhắn của cô.

Dòng nhiệt bắn ra, đầu gối cô run rẩy không ngừng, không thể đứng vững, toàn thân như sắp bay khỏi ghế. Cô lóng ngóng chống tay lên bàn kính, hoàn toàn không chịu nổi động tác mạnh bạo này. Giọng nói của cô như bị nghiền nát, vỡ vụn thành những tiếng nức nở bất lực: “Anh đừng như thế.”

“Đừng thế nào?” Hạ Tĩnh Sinh không hề giảm sức lực. “Đừng chạm vào em?”

“Xin lỗi, Y Y, anh không làm được.” Giọng anh thản nhiên, nhưng mang theo sự xấu xa.

Tiếng nước lách tách xen lẫn giọng nói đầy áp lực của anh bao trùm lấy tai cô. Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông đeo kính gọng vàng, trông nho nhã và cao quý như vậy, lại có thể nói ra những lời thô tục đến mức khiến người ta đỏ mặt.

Cô gần như không dám nghe tiếp.

Toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, khiến cô lảo đảo, ngã nhào lên bàn kính. Gương mặt nóng bừng như sốt cao, nhưng sự lạnh lẽo từ mặt kính áp vào da giúp cô dịu đi đôi chút. Cổ họng cô khô khốc, không thể nói nên lời.

Ánh mắt Hạ Tĩnh Sinh sâu thẳm, dán chặt vào cô. Cô nằm nghiêng mặt trên bàn kính, đôi môi đỏ mọng như đóa hồng kiều diễm nhất, đôi mắt mờ mịt. Cho đến khi cơ thể cô bắt đầu co giật từng đợt, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn, nước mắt chảy dài không ngừng.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp Thẩm Tường Ý.

Cô khi đó non nớt như vậy, xinh đẹp như vậy.

Anh không thể kiểm soát được những suy nghĩ đen tối, chỉ muốn làm vấy bẩn cô, làm cô tan vỡ, biến cô trở thành người cùng loại với mình.

Nhưng anh cũng không thể ngăn được cảm giác thương xót trỗi dậy trong lòng.

Điều anh yêu nhất ở cô không phải chính là sự trong sáng và thuần khiết ấy hay sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Tĩnh Sinh cúi người, hôn lên tấm lưng run rẩy và ướt đẫm mồ hôi của cô.

“Y Y, em giận anh vì anh bày ra cái bẫy này. Nhưng nếu anh theo đuổi em một cách bình thường, chẳng lẽ em muốn anh tiếp tục chịu đựng việc em ở bên những người đàn ông khác?” Anh thì thầm: “Chẳng lẽ em muốn anh chịu đựng việc em có thể hôn, có thể làm tình với người khác sao?”

“Đây là điều tuyệt đối không thể xảy ra.” Giọng nói của anh trở nên trầm thấp hơn, mang đầy sự uy hiếp và quyền uy mạnh mẽ. “Y Y, em chỉ có thể là của anh.”

Chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Tường Ý có thể làm những điều đó với người đàn ông khác, anh đã mất hết lý trí.

“Em không chịu nổi nữa.” Thẩm Tường Ý đâu còn tâm trí nghe anh nói gì, yếu ớt vừa khóc vừa cầu xin.

Hạ Tĩnh Sinh vốn đã luôn mạnh bạo trong chuyện này, nhưng có lẽ vì nhiều ngày rồi không có, lần này cô thật sự không chịu đựng nổi, còn cảm thấy vượt quá sức.

“Hạ Tĩnh Sinh! Hạ Tĩnh Sinh!” Thẩm Tường Ý gọi tên anh trong cơn hỗn loạn, cố gắng nâng tay lên với ra phía sau, nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh. Giọng nói của cô đứt quãng, dường như muốn anh chậm lại một chút, nhưng phát âm cũng khó khăn vô cùng.

Cô gọi tên anh, giọng nói vừa mềm vừa yếu, giống như đang làm nũng. Điều này khiến dòng máu trong người Hạ Tĩnh Sinh sôi trào. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Không thoải mái sao?”

Thẩm Tường Ý bị câu hỏi này làm nghẹn lời, miệng mở ra rồi lại khép lại, ngập ngừng mãi mà không thốt nên được chữ “không”.

Đã đến mức này, sao có thể không thoải mái chứ?

Chịu không nổi là một chuyện, nhưng cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể cũng là sự thật không thể chối cãi.

Thế nhưng, bản tính của cô lại rất sĩ diện. Dù sự sa ngã của cô đã hiện rõ trên khuôn mặt, cô vẫn không chịu thừa nhận, chỉ lảng tránh mà nói: “Người khác sẽ nghe thấy.”

Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của anh.

Thẩm Tường Ý khó hiểu, đang định hỏi anh cười gì thì anh nắm lấy cổ tay cô, kéo ngược cô về phía mình. Cơ thể cô bị ép ngửa ra, buộc phải rời khỏi bàn kính. Sau khi buông tay, cô lại bị đẩy về phía trước một lần nữa.

Lần này, cô bất ngờ đập tay vào hai bên cửa sổ máy bay.

Hạ Tĩnh Sinh kéo tấm che nắng cửa sổ ra, mạnh mẽ đẩy cô về phía trước. Cô lập tức ngã lên cửa sổ tròn.

Ngực anh áp sát lưng cô, cằm gác lên vai cô, ngón tay vuốt ve gương mặt và dái tai cô. Anh khẽ nói: “Y Y, em quên rằng chúng ta đang ở độ cao mấy chục nghìn mét rồi sao? Ai có thể nghe thấy chứ?”

Qua cửa sổ tròn, Thẩm Tường Ý nhìn ra ngoài, chỉ thấy bầu trời đêm đặc quánh, những tầng mây chồng chất.

Lúc này, máy bay gặp phải luồng khí lưu hỗn loạn, cơ thể họ cũng lắc lư theo. Hạ Tĩnh Sinh vòng tay ôm chặt eo cô, giữ cô cố định.

“Trên máy bay không chỉ có mỗi chúng ta.” Cô vẫn còn run rẩy, chưa hết bàng hoàng vì những cơn chấn động vừa rồi.

Phòng cách âm rất tốt. Dù họ tạo ra bao nhiêu âm thanh bên trong, người bên ngoài cũng không thể nghe thấy. Ánh mắt tinh quái của anh lóe lên.

“Giờ em mới nhớ à? Khi nãy kêu lớn như vậy.”

“…”

Gương mặt Thẩm Tường Ý lập tức đỏ bừng. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, nhớ lại những âm thanh bản thân vô ý phát ra khi nãy. Cô nhắm chặt mắt, cúi đầu xuống, cảm giác chỉ muốn độn thổ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại không kiềm chế được mà rên khẽ thành tiếng.

Vì anh lại bắt đầu dùng lực.

Dù cô cắn chặt răng, cũng không thể kiểm soát nổi bản thân, hoàn toàn không chịu đựng thêm được.

Cô như sắp phát điên.

“Anh…”

Vừa thốt ra một âm tiết mơ hồ, bàn tay của Hạ Tĩnh Sinh đã vòng từ gáy cô ra phía trước, bịt kín miệng cô.

Cơ thể họ lúc này giống như hai chiếc thìa lồng vào nhau. Tay kia của anh cuối cùng cũng buông khỏi vòng eo mảnh khảnh của cô, chống lên thành cửa sổ máy bay. Đôi môi anh lướt nhẹ bên tai cô, khẽ hôn dái tai, giọng nói trầm khàn thì thầm: “Nhỏ tiếng thôi, kẻo người khác nghe thấy.”

Miệng nói nhỏ tiếng, nhưng hành động của anh thì hoàn toàn không hề nhẹ nhàng.

Thẩm Tường Ý cuối cùng cũng nhận thức được tình hình. Cô khó khăn quay đầu, định cắn vào tay anh, nhưng thử vài lần đều thất bại, đành từ bỏ việc giãy giụa.

Cô quay đầu, trừng mắt nhìn anh, giọng nói bị bịt kín phát ra đầy tức tối: “Đồ thần kinh!”

Cô vốn không hay chửi bậy, cũng chẳng quen mắng người. Dù giận đến mức nào, cũng chỉ thốt được một câu như vậy.

Ánh mắt giận dữ của cô tràn đầy oán hận, nhưng lại chẳng hề có chút uy hiếp nào. Trái lại, vẻ mềm mại, yếu ớt ấy khiến Hạ Tĩnh Sinh như tan chảy.

Anh cúi xuống, hôn lên đôi mắt và gò má cô. Giọng nói khàn đặc, thấm đẫm tình cảm: “Thằng thần kinh… yêu em.”

Dù hai người đang đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt không thể nói thành lời, nhưng trong giọng nói của anh đã không còn sự đùa cợt khi nãy, chỉ còn lại sự chân thành.

“Y Y, anh rất tiếc vì đã không thể ở bên em suốt năm năm qua.” Hạ Tĩnh Sinh khẽ nói. “Nếu có thể, anh muốn bắt đầu theo đuổi em từ năm năm trước, muốn ở bên cạnh em, bảo vệ em, yêu thương em. Như vậy, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”

Ngay cả bản thân anh cũng không ngờ rằng, lần gặp gỡ chớp nhoáng năm năm trước lại có thể thay đổi cả cuộc đời mình.

Nếu biết trước điều này sẽ khắc sâu vào tâm trí đến vậy, anh nhất định sẽ hành động sớm hơn, sẽ không để lãng phí năm năm, không để cô có cơ hội yêu một người đàn ông khác.

Nhưng…

“Không sao, bây giờ vẫn chưa muộn.” Hạ Tĩnh Sinh tiếp tục hôn cô, từng lời rõ ràng, từng chữ chân thành: “Anh sẽ luôn ở bên em.”

Thẩm Tường Ý sững người.

“Và anh xin em,” anh nói thêm: “đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa anh nữa.”

Cô khẽ thở dốc, đôi môi hé mở, cảm nhận rõ nhịp tim anh đập mạnh mẽ trong lồng ngực, đến mức truyền cả cảm giác đau buốt ra sau lưng cô.

Hạ Tĩnh Sinh chưa bao giờ ngần ngại trong việc bày tỏ tình yêu. Từ lần đầu gặp cô, anh đã nói thẳng thắn: “Anh thích em.” Và giờ đây, câu nói ấy đã trở thành “Anh yêu em.” Dường như tình yêu với cô là một điều gì đó tự nhiên, không cần phải trải qua quá nhiều suy nghĩ.

Thẩm Tường Ý không ngờ rằng anh đã gặp cô từ năm năm trước.

Hóa ra, anh đã yêu cô từ rất lâu. Hóa ra, không phải là sự bồng bột nhất thời.

Cô luôn khao khát tình yêu, quá khao khát một người có thể thực lòng yêu mình.

Khi biết về cuộc gặp gỡ tình cờ năm năm trước, nói không xúc động là nói dối.

Nước mắt vô thức tràn qua khóe mắt, lặng lẽ rơi xuống.

Hạ Tĩnh Sinh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, hôn đi những giọt lệ.

Anh nâng cằm cô lên, ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài.

Thẩm Tường Ý từ từ mở mắt. Hàng mi ướt nhòe dính lại với nhau, đáy mắt trong veo, sáng rực. Đầu mũi cô cũng đỏ lên vì xúc động.

Cô nhìn qua cửa sổ.

Máy bay lúc này đã bay qua những tầng mây dày đặc.

Trên bầu trời, những vì sao dày đặc, sáng lấp lánh.

Những ngôi sao to, rõ ràng, sáng rực như những viên kim cương lộng lẫy.

Lần đầu tiên cô được nhìn thấy những ngôi sao gần đến vậy. Cô mở to mắt, không thốt nên lời, chỉ lặng lẽ kinh ngạc.

“Tân hôn hạnh phúc, bà Hạ.” Hạ Tĩnh Sinh ôm cô, thì thầm bên tai.

Gương mặt anh gần sát đến mức cô chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy.

Hơi thở giao hòa, ánh mắt chạm nhau.

Đôi mắt anh còn bao la hơn cả dải ngân hà, khiến trái tim cô đập loạn nhịp.

Ngay giây tiếp theo, anh khẽ hỏi:

“Em có muốn đi ngắm cực quang không?”

“Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, được chứ?”
Bình Luận (0)
Comment