Chung Hi vừa định nói tạm biệt, Giang Khác Chi đột nhiên lên tiếng: “Trăng đêm nay rất tròn.”
Chung Hi không ngờ anh mở miệng nói, cô đứng bên cạnh cũng ngẩng đầu lên ngắm trăng với anh,.
Mặt trăng dần hiện qua lớp mây mỏng, dần dần hiện rõ. Chung Hi nhìn, thật ra nó cũng chẳng khác trăng mọi hôm là mấy.
“Khá tròn.” Cô nói rồi liếc sang Giang Khác Chi, hỏi “Anh về Anh đón năm mới hay là ăn Tết với gia đình?” Hỏi xong, cô nghĩ, câu hỏi này có thể hỏi được sao.
Giang Khác Chi vẫn ngẩng đầu, đa phần là đang suy nghĩ xem Chung Hi có phải đang hỏi câu hỏi hơi riêng tư so với tư cách một người bạn hay không.
Anh cười nói: “Bọn họ đều ở nước ngoài, hiện tại anh đi thuyền đến, khả năng không kịp.”
Chung Hi cũng cười, “Anh thật hài hước.”
Giang Khác Chi khựng lại, khóe miệng cười nhạt nói: “Em là người đầu tiên nói anh như thế.”
Sau khi cười xong, hai người lại không nói gì.
Chung Hi không biết nói lời cáo biệt không hề dễ dàng, cô nhận thấy Giang Khác Chi đang nhìn mình, anh im lặng một lúc rồi hỏi:
“Em có nhớ em từng hỏi anh, tại sao anh không đi máy bay không?” Giọng nói của Giang Khác Chi rất trầm.
Chung Hi nói “ừ” một tiếng, không hiểu vì sao anh lại đề cập đến chuyện này, “Em không có ý quá săm soi vào chuyện riêng của anh đâu.”
“Anh biết.” Giang Khác Chi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Mẹ anh vì gặp tai nạn máy bay năm anh tám tuổi, bố không thể chấp nhận nổi, cho nên đã đi theo bà ấy.”
Anh nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng của Chung Hi lại nổi lên từng đợt sóng mạnh mẽ.
Cô nhớ rõ bố của Giang Khác Chi vẫn còn khỏe mạnh, cách đây hai năm lúc cô tham gia hoạt động đã từng nhìn thấy từ xa…
Giang Khác Chi nhìn cô một cái rồi giải thích: “Sau khi bọn họ qua đời, anh được chú hai nhận nuôi, ông ấy và thím vẫn không thể có con, vì vậy anh trở thành con của họ.”
Chung Hi hiểu, nhưng vẻ mặt cô vẫn rất nghiêm trọng.
“Nhưng rồi hai năm sau, họ dùng phương pháp thụ tinh ống nghiệm có được một đứa con trai, anh liền được đưa về Anh.” Giọng điệu của anh rất thoải mái, như thể anh đang kể chuyện của người khác.
“Tại sao?” Chung Hi nhìn anh với vẻ quan tâm, không nhịn được hỏi.
Giang Khác Chi nghĩ một lát, nói: “Có lẽ vì sức khỏe của em trai không tốt, luôn phải viện, bọn họ cần dành thời gian cho em ấy nhiều hơn.”
Tâm trạng của Chung Hi vô cùng phức tạp.
“Không biết tại sao, lúc anh đi Anh liền không thể đi bằng máy bay, vì vậy đi bằng thuyền.”
Đôi mắt sâu thẳm của Giang Khác Chi lúc này mới nhìn cô, “Từ trên thuyền nhìn xuống mặt trăng rất tròn và sáng.”
Chung Hi đối diện ánh mắt của anh, không biết vì lý do gì, trong khoảnh khắc đó, như thể nhìn thấy trăng tròn trên biển, mà Giang Khác Chi nhỏ bé kia ngồi một mình trên thuyền, ngẩng đầu nhìn lên nó.
Nghĩ đến đây, mắt cô trở nên ươn ướt, trái tim như thắt lại nhói lên từng cơn.
“Một mình đi thuyền rất cô đơn đi, anh không sợ à?” Cô quay đầu lại, cố nén cảm giác đau rát ở cổ họng hỏi.
Giang Khác Chi vì câu hỏi của cô mà nhớ lại một chút, “Hình như, đã quên rồi.”
Chung Hi nghe câu trả lời của anh, chỉ trong tích tắc cô đã muốn chạy đến ôm chầm lấy anh, có thể là cho cậu bé đó, cũng có thể là cho Giang Khác Chi, người đàn ông trưởng thành đứng trước cô lúc này.
Nhưng cơn bốc đồng này cũng nhanh chóng dịu lại, cô đứng yên đấy. Chung Hi không hiểu nổi tại sao cứ phải làm khó bản thân mình như vậy làm gì, cuối cùng cô kiên trì vì cái gì chứ?
Chỉ là, cô lấy thân phận gì ôm anh, bạn gái cũ hay là bạn bè? Sau cái ôm đó, thì sao nữa?