Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 12

Chỉ mất vài giây, Chương Uẩn Nghi đã kịp hiểu ra lời anh vừa nói là có ý gì.

Cô hoàn toàn không ngờ, cái câu bông đùa vu vơ giữa cô với Nhâm Hoài Mộng, lại bị cô ấy thật sự xách đi hỏi Chu Đình Tắc.

Mà bất ngờ hơn cả, là anh chàng đó còn nghiêm túc đến mức… đưa ra điều kiện thương lượng hẳn hoi.

Chương Uẩn Nghi ngẩn ra vài giây, cầm điện thoại nhắn lại:
【Để tôi suy nghĩ đã】

Chu Đình Tắc đáp ngay:
【Được, nghĩ xong thì nói tôi biết.】

Cô bật cười, nhưng sau tiếng cười là một cảm giác lạ lùng không thể gọi tên, lặng lẽ len vào trong lòng.

Cái hôm nói chuyện với Nhâm Hoài Mộng, rõ ràng chỉ là đùa thôi mà.

Cô ấy hiểu điều đó. Chỉ là không hiểu sao lại đi hỏi Chu Đình Tắc thật… Nhưng Chương Uẩn Nghi chắc chắn, Chu Đình Tắc thì phải biết cô đang đùa.

Cô gắn bó với Tư Duy bao năm trời—nơi ấy dạy dỗ, mài giũa cô từng chút một để trưởng thành như bây giờ. Trừ khi có chuyện gì tày đình, bằng không cô tuyệt đối sẽ không rời đi.

Dù có được nhiều offer mời chào lương cao đến đâu, cô cũng không dao động.

Hai năm gần đây không thiếu những tay săn đầu người tìm cách lôi kéo cô. Chủ các công ty PR khác cũng đã năm lần bảy lượt bóng gió đề nghị.

Tư Duy là nền tảng lớn, nhưng bên ngoài cũng chẳng thiếu nơi kém cạnh. Mà hơn hết, nếu chuyển sang công ty khác, lương thưởng của cô sẽ cao hơn, tiếng nói cũng mạnh hơn.

Vậy mà, cô vẫn vững như kiềng ba chân.

Chu Đình Tắc không lý gì lại không biết điều đó.

Chính vì thế mà cô lại càng thấy tò mò: Biết rõ cô chỉ đùa, anh còn trả lời làm gì?

Sợ không đáp lại thì thất lễ à?

Chắc không đến mức ấy.

Chương Uẩn Nghi hiểu rất rõ, nếu hôm nay Chu Đình Tắc không đột nhiên nhắn cái tin “trên trời rơi xuống” đó, thì cô sẽ chẳng bao giờ biết Nhâm Hoài Mộng đã đề cập chuyện này với anh.

Mà dẫu có biết… cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc anh thực sự trả lời kỳ vọng của cô.

Kỳ vọng…

Chương Uẩn Nghi nhẩm đi nhẩm lại hai chữ ấy, chợt ngộ ra.

Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra, dù miệng nói là đùa, nhưng lúc nhắc đến chuyện đó với Nhâm Hoài Mộng, cô vẫn thầm mong Chu Đình Tắc sẽ có phản hồi.

Dù chỉ là lời bông đùa, anh cũng không để nó rơi tõm vào hư không, như chưa từng tồn tại.

Ý thức được điều này, một cơn gió khẽ lướt qua lòng cô, chạm đến n** m*m m** nhất, khiến trái tim khẽ rung lên một nhịp rất nhẹ.

“……”

Bỗng dưng, một cái búng tay vang lên “tách” ngay trước mặt kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

Chương Uẩn Nghi ngẩng đầu, “Gì vậy?”

Chung Linh nhìn cô chằm chằm như thể đang soi xét, “Phải là tao hỏi mày mới đúng.”
Cô ấy hơi nhướn cằm, chỉ vào điện thoại trong tay Chương Uẩn Nghi, “Công ty có chuyện gì à?”

Nói xong, không đợi đối phương mở lời, cô ấy đã chốt lại:
“Không đúng. Nếu là việc công ty, mặt mũi mày sẽ không ra cái biểu cảm này.”

Dứt lời, cô ấy nhướng mày, “Khai mau, có chuyện gì?”

Chương Uẩn Nghi: “……”

Cô ngước lên nhìn Chung Linh, bật cười:
“Bác sĩ Chung à.”

Chung Linh: “Nói.”

“Mày hỏi một tràng như pháo nổ vậy, tao biết trả lời cái nào trước?”

“Thì chọn cái nào quan trọng nhất mà trả lời.”

“Không có chuyện gì lớn. Tối nay chắc chắn mình ăn tối với nhau trọn vẹn.”
Chung Linh liếc cô một cái, tỏ ý không tin, “Vậy giám đốc Chương đang nhắn tin với ai mà mặt mày như người vừa trúng số thế kia?”

Chương Uẩn Nghi nhìn lại, định nói là khách hàng, nhưng nghĩ một hồi lại thốt ra chữ:
“Bạn.”

Chung Linh: “Nam hay nữ?”
Không thể không công nhận, Chung Linh là người rất hiểu cô.

Thấy ánh mắt cô ấy sáng như đèn pha, Chương Uẩn Nghi dở khóc dở cười:
“Nam. Còn gì muốn hỏi nữa không?”

Chung Linh nghiêng đầu quan sát cô, rồi nhướng mày:
“Đẹp trai không?”

Chương Uẩn Nghi: “…… Đẹp.”

Gương mặt của Chu Đình Tắc là kiểu khiến người ta nhớ mãi—dù lần đầu gặp anh, cô bị phản bác đề án đến mức sôi máu, bị phê bình thẳng mặt không thương tiếc, giận đến muốn đốt hình nộm anh, cưỡi lên đầu anh mà giày vò… Nhưng dù muốn chửi thế nào, cô cũng không thể nào moi ra được câu nào liên quan đến… “xấu trai.”

Nghe cô xác nhận “đẹp trai”, Chung Linh gật gù:
“Ổn rồi.”

Chương Uẩn Nghi bật cười, “Ổn cái gì cơ?”

“Mày nói xem?” Chung Linh liếc cô một cái, giọng thong thả mà đầy ẩn ý:
“Đẹp trai là được, mấy thứ khác khỏi hỏi.”

Chương Uẩn Nghi suýt nghẹn. Cô muốn giải thích rằng Chung Linh đã hiểu lầm rồi, nghĩ quá xa rồi.
Nhưng lời ra đến miệng, cô lại nuốt ngược trở vào.

Nói vậy… trái lương tâm quá.

Người khác không hiểu cô thì thôi, chẳng lẽ Chung Linh lại không?
Hai người quen nhau từng ấy năm, cô chỉ cần hơi có chút gợn lòng thôi là Chung Linh đã nhìn ra tường tận.

Chỉ là, hiện giờ thật sự cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chương Uẩn Nghi quyết định… tốt nhất cứ giả vờ làm một con chim cút nhỏ ngoan hiền.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.

Chương Uẩn Nghi cúi đầu nhìn điện thoại, nhắn cho Chu Đình Tắc:
【Không thành vấn đề】

Gửi xong, nhớ đến chuyện đối phương đang ở nước ngoài, cô lịch sự hỏi lại một câu theo phép tắc:
【Khuya thế rồi mà anh chưa nghỉ à?】
Cô nhẩm tính múi giờ, bên đó giờ này chắc cũng đã gần hai giờ sáng.

Chu Đình Tắc nhắn lại:
【Vừa mới xong việc.】

Thấy vậy, Chương Uẩn Nghi thầm nghĩ: chắc vụ bên đó thật sự phiền phức lắm đây.
Nghĩ thế, cô lại nhắn tiếp:
【Tổng giám đốc Chu vất vả quá.】

Chu Đình Tắc:
【Cũng hơi hơi】

Câu này làm Chương Uẩn Nghi hơi… bí.
Đang loay hoay nghĩ xem nên tiếp lời thế nào thì anh lại nhắn tiếp:
【Đang tăng ca à?】

Chương Uẩn Nghi:
【Không, đang ăn tối với bạn.】

Chu Đình Tắc:
【Ừm】

Tin nhắn kết thúc tại đó.

Chương Uẩn Nghi đặt điện thoại xuống, vừa ăn vừa trò chuyện cùng Chung Linh.

Ở một múi giờ khác, chênh nhau mấy tiếng đồng hồ, Chu Đình Tắc cũng vừa đặt điện thoại xuống.

Anh vươn tay tháo cà vạt, ngón tay thon dài khéo léo luồn qua nút thắt, rồi cởi hai nút áo sơ mi trên cùng, bước vào phòng tắm.

Tối nay anh phải dự một buổi tiệc, người vẫn còn phảng phất mùi rượu.

Tắm rửa xong, điện thoại đặt trên bàn bất chợt sáng màn hình.

Là cuộc gọi quốc tế từ Mạnh Tuy.

Chu Đình Tắc bắt máy, giọng hơi khàn, vừa đi về phía tủ lạnh vừa hỏi:
“Có chuyện gì?”

Mạnh Tuy chẳng để tâm thái độ đó, đi thẳng vào vấn đề:
“Tối nay đàm phán sao rồi?”

Chu Đình Tắc:
“Ổn cả.”

Mạnh Tuy nhướn mày, ngạc nhiên:
“Ý là ký được rồi hả?”

“Nếu họ không lật kèo.” Chu Đình Tắc đáp.

Mạnh Tuy trầm ngâm một chút:
“Chắc không đâu.”

Chu Đình Tắc khẽ ừ, vặn nắp chai nước khoáng, ngửa cổ uống một hơi cạn phân nửa.

“Mai ký hợp đồng?” Mạnh Tuy hỏi.

“Ừ.”

“Được rồi.” Mạnh Tuy gật đầu, “Thế cậu định hôm nào về?”

“Nếu thuận lợi, tối mai tôi về.” Chu Đình Tắc đáp.

Mạnh Tuy sửng sốt:
“Không ghé qua thăm Nhan Linh à? Hay cô ấy lại đi công tác rồi?”

“Có, ký xong hợp đồng có hẹn rồi.”

Mạnh Tuy gật gù, cười nói:
“Vậy thì tranh thủ ở bên đó thêm vài hôm đi. Lâu lâu mới qua, ở lại chơi với Nhan Linh nhiều một chút, kẻo lần sau gặp tôi lại bảo tôi bóc lột cậu, chẳng cho nghỉ phép gì cả.”

“Không cần.” Chu Đình Tắc từ chối không chần chừ một giây.

Mạnh Tuy thấy lạ, không nhịn được hỏi tiếp:
“Vì sao? Trong nước cũng đâu có chuyện gì gấp, có thì cũng đã có tôi lo.”
Mấy lần trước Chu Đình Tắc sang Paris đều tranh thủ ở lại vài ngày nghỉ ngơi.

Chu Đình Tắc chỉ đáp:
“Tôi có việc.”

“…Ờ, vậy thì tùy cậu.” Mạnh Tuy nhún vai, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy có gì đó hơi… sai sai.

Anh ấy không hỏi Chu Đình Tắc có chuyện gì cần xử lý — hỏi rồi, e cũng chẳng được nghe lời thật lòng.

Cúp máy xong, Chu Đình Tắc cụp mắt, ngón tay lướt qua màn hình, gửi đi một tin nhắn ngắn.

Tin vừa gửi xong, anh định thoát khỏi WeChat, nào ngờ chợt nhớ ra điều gì, bèn nhấn vào mục “Khám phá” đang nhấp nháy chấm đỏ. Giao diện vừa được làm mới, dòng trạng thái mới nhất liền đập vào mắt, người vừa liên hệ với anh nửa tiếng trước, đăng một chiếc moment.

Chú thích ngắn gọn đến mức không thể giản lược hơn, chỉ là một biểu tượng “cụng ly”.

Bên dưới kèm hai bức ảnh, một tấm chụp chung hai người, một tấm là ảnh đồ ăn.

Ánh mắt Chu Đình Tắc lướt qua, bất giác dừng lại ở hai cái ảnh đại diện quen thuộc xuất hiện ở mục bình luận. Ánh nhìn bỗng trầm xuống, anh tắt màn hình, xoay người trở về phòng ngủ.

Đêm khuya ở Paris. Trong nước hãy còn sớm.

Ăn tối xong, Chương Uẩn Nghi cùng Chung Linh tính dạo bước quanh khách sạn cho tiêu thực.

Trước khi đi, cô vẫn không quên gửi một tin nhắn cho Bồ Lê, dẫu sao căn phòng riêng ban nãy cũng là nhờ anh ta ra mặt sắp xếp cho.

Chương Uẩn Nghi không ngờ, tin nhắn vừa gửi đi chưa đến một phút, Phổ Lê đã xuất hiện.

“Dùng bữa xong rồi à?” Ánh mắt ôn hòa, lời nói nhã nhặn, “Ăn có ngon miệng không?”

Chương Uẩn Nghi hơi mỉm cười, giọng nhẹ như gió lướt qua mặt hồ: “Rất ngon, cảm ơn Tổng giám đốc Bồ đã chiêu đãi.”

Lúc nãy cô vừa định gọi phục vụ thanh toán, đối phương đã nhã nhặn từ chối, nói rằng Tổng giám đốc Bồ đã dặn trước, tất cả chi phí đều tính vào tài khoản của anh ta.

Chương Uẩn Nghi trong lòng sáng tỏ, cũng chẳng làm khó nhân viên, chỉ cảm thấy hơi bất đắc dĩ — bữa này, về sau ắt phải tìm dịp đáp lễ.

Nghe cô nói vậy, Bồ Lê bật cười: “Lần sau muốn đến nhà hàng Thuận Hưng thì báo tôi một tiếng là được.”

Chương Uẩn Nghi gật đầu, dứt khoát đáp lời: “Được thôi.”

Ba người cùng ra cửa, Bồ Lê nói muốn tiễn họ một đoạn.

Tới cửa nhà hàng, Chương Uẩn Nghi khẽ nghiêng đầu: “Tổng giám đốcBồ, đến đây thôi ạ. Hôm nay đã làm phiền anh nhiều.”

Bồ Lê hơi rũ mắt: “Không cần khách sáo đến thế.”

Cô đáp nhẹ: “Nên vậy mà.”

Bồ Lê thoáng dừng lại, bất lực lắc đầu: “Về cẩn thận. Hẹn gặp tuần sau.”

Tuần sau, đội ngũ của Tư Duy sẽ đến tòa nhà chính của Thuận Hưng tham gia thuyết trình đấu thầu.

Chương Uẩn Nghi hiểu ý, đáp lời: “Hẹn gặp tuần sau.”

Chào tạm biệt Bồ Lê xong, cô cùng Chung Linh dạo quanh vài con phố gần đó, sau đó mới ai về nhà nấy.

Về đến nhà, Chương Uẩn Nghi mở điện thoại, thấy bài đăng lúc ăn tối của mình đã nhận được kha khá lượt thả tim cùng bình luận.

Bình luận đầu tiên là của Nhâm Hoài Mộng, gào khóc như ai oán: cưng chính là cố ý đăng hình đồ ăn ngon, biết rõ người ta xa xứ không ăn uống ra sao mà còn đăng như dụ dỗ, nếu không mời một bữa sau khi về nước thì chị sẽ giận cho xem.

Kéo xuống dưới là bình luận của trưởng phòng PR bên Nexalith — người thường xuyên liên hệ công việc với cô — bình luận cũng không ngoài ý tứ thân quen: “Trùng hợp ghê, hôm nay bọn tôi cũng đang ăn ở nhà hàng Thuận Hưng.”

“…”

Thấp hơn nữa là vài bình luận từ đồng nghiệp công ty mình và bên đối tác.

Chương Uẩn Nghi tiện tay chọn vài bình luận trả lời, đảo mắt nhìn qua những cái ảnh đại diện thả tim, bỗng dưng cảm thấy hành vi của bản thân có hơi ngốc nghếch.

Cô đặt điện thoại xuống, đi rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi.

Hôm sau, cô vùi mình ở nhà, không ra khỏi cửa nửa bước. Dậy sớm ăn qua loa chút gì đó rồi liền vào thư phòng, gom góp tài liệu, bắt tay viết đề án cho nhà hàng Thuận Hưng.

Hai ngày bế quan, đến tối Chủ nhật, đề án rốt cuộc cũng hoàn thành. Cô tắt máy tính, mệt mỏi lê tấm thân rã rời về phòng nghỉ ngơi.

Sáng thứ Hai, Chương Uẩn Nghi đã có mặt ở công ty từ sớm.

Khi trợ lý đến, cô đã ngồi ở văn phòng được gần một tiếng.

“Chị Eva đến lâu chưa vậy?”

Chương Uẩn Nghi ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Không lâu lắm. Chào buổi sáng nhé.”

Trần Tâm Hợp cười: “Chào buổi sáng chị ạ. Chị dùng cà phê chưa?”

“Chị dùng rồi.” Cô đáp, rồi thuận miệng dặn luôn, “Thông báo mọi người, mười giờ họp.”

“Dạ, em biết rồi.”

Mười giờ họp xong, Chương Uẩn Nghi quay về văn phòng xem bản thảo đề án nhà hàng Thuận Hưng mà đội ngũ chuẩn bị. Xem hết thì cũng vừa đến trưa.

Cô đưa ra vài chỗ cần chỉnh sửa, bảo đồng nghiệp xử lý lại.

Xong việc, cô nhận được điện thoại từ trưởng phòng PR của Nexalith, hỏi về vấn đề phát sinh.

Đợt trước Tư Duy đưa ra phương án xử lý khủng hoảng truyền thông cho sản phẩm mới bên họ, hiệu quả cũng ổn. Nhưng bây giờ lại có tình huống mới, cần nhanh chóng nắm rõ tình hình đối phương, càng sớm đưa ra phương án ứng phó càng tốt.

Nghe đối phương nói xong, Chương Uẩn Nghi lập tức chỉ đạo cấp dưới khẩn trương xử lý.

May thay phản ứng kịp thời, phía Nexalith không gặp biến cố nghiêm trọng. Nhưng để tránh có chuyện rủi ro chưa lường hết, cô vẫn phải đích thân đến Nexalith họp một buổi.

Khi cô đến nơi thì đã xế chiều, kim đồng hồ chỉ đúng năm giờ.

Cô đến đây nhiều lần rồi, lễ tân dưới sảnh sớm đã quen mặt.

Thành thạo bước vào phòng họp, cô cùng đồng nghiệp tiến hành họp với bộ phận PR bên Nexalith. Cuộc họp kéo dài đến sát giờ tan ca.

Trưởng phòng PR đích thân tiễn cô cùng đồng nghiệp ra tới thang máy.

“Eva, tối nay cô có bận gì không?” Cậu ta mỉm cười mời mọc, “Hôm nay xử lý sự vụ rất xuất sắc, tôi muốn mời mọi người một bữa.”

Chương Uẩn Nghi cũng mỉm cười từ chối: “Đều là việc trong bổn phận, không cần khách khí đâu.”

“Không không không,” đối phương khoát tay, “Nếu không nhờ cô phản ứng kịp thời, chuyện này e là chẳng trôi chảy đến vậy.”

Tuy Nexalith là bên A của Tư Duy, nhưng không phải bên B nào cũng xử lý được vấn đề phát sinh từ phía A gọn ghẽ như vậy. Lần này, đề án tuyên truyền cùng kế hoạch ứng phó mà cô đề ra, giúp Nexalith toàn thắng.

Chương Uẩn Nghi hiểu được dụng ý trong lời mời kia. Đang suy nghĩ xem nên từ chối thế nào cho khéo, thì cửa thang máy ting một tiếng mở ra.

“Chào Sếp Chu.” Trưởng phòng PR còn nhanh hơn một bước, lên tiếng chào người trong thang máy trước cả cô.

Chương Uẩn Nghi ngước mắt, đúng lúc ánh nhìn chạm vào một bóng dáng quen thuộc.

Chu Đình Tắc.

Anh trở về nhanh thật.

“Eva.”
Chưa đợi Chương Uẩn Nghi lên tiếng, Chu Đình Tắc đã gọi cô trước, đuôi mày khẽ nhướng, giọng điệu như cười như không: “Vừa họp xong à?”

Chương Uẩn Nghi khẽ gật đầu, đáp lời, rồi dừng một nhịp mới nói tiếp: “Tổng giám đốc Chu đi công tác về rồi sao?”

Chu Đình Tắc dõi mắt nhìn cô, đợi đến khi cô bước hẳn vào thang máy mới thong thả lên tiếng: “Ừ, tối qua mới về.”

Bình Luận (0)
Comment