Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 16

Khi bấm gọi đi, trong đầu Chương Uẩn Nghi bỗng vụt qua một tia do dự.

Tiếng chuông mới vang lên hai hồi, đầu bên kia đã bắt máy. Giọng nam trầm thấp, khàn nhẹ truyền đến bên tai, mọi ngập ngừng phút chốc tan biến:
“Alo?”

Chương Uẩn Nghi khẽ mím môi, nhẹ nhàng xưng tên:
“Tổng Giám đốc Chu, là tôi, Eva đây.”

Chu Đình Tắc đáp một tiếng, giọng điệu lành lạnh, khó mà đoán được tâm tình:
“Muộn thế này, tìm tôi có việc à?”

Nghe anh nói vậy, cô hơi khựng lại, biết mình có chút đường đột, khẽ đưa tay sờ mũi, lí nhí một tiếng:
“Phải.”

Câu trả lời của cô khiến Chu Đình Tắc hơi nhướn mày:
“Sao vậy?”

Chương Uẩn Nghi cúi đầu, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình máy tính, chẳng suy nghĩ nhiều liền nói thẳng:
“Anh có uống rượu không? Tôi mời anh một ly.”

Chín giờ tối rồi, bảo mời anh ăn tối thì vừa không hợp lý, lại chẳng có vẻ gì là thật lòng cả.

Sợ anh từ chối, cô vội giải thích thêm:
“Tư Duy vừa giành được hợp đồng PR cả năm của Thuận Hưng.”

Chu Đình Tắc không lấy làm bất ngờ, giọng nói trầm trầm:
“Nằm trong dự đoán thôi.”

“Hả?” Lần này đến lượt Chương Vận Nghi bất ngờ. Cô khựng lại một nhịp, nửa đùa nửa thật hỏi:
“Anh có lòng tin với bọn tôi vậy luôn à?”

Trước khi có kết quả, ngay cả cô cũng không dám chắc như vậy.

Chu Đình Tắc khẽ bật cười, không trả lời.

Chương Uẩn Nghi đưa tay chạm nhẹ vào tai, có chút ngượng ngùng. Cô đang ngẫm xem nên nói gì tiếp thì anh đã mở lời trước:
“Ăn tối chưa?”

“…Chưa,” cô đáp.

Chu Đình Tắc như đã hiểu, lại hỏi:
“Xong việc rồi?”

“Rồi, giờ tôi có thể đi.” Chương Uẩn Nghi lặp lại lời mời:
“Tôi mời anh uống rượu, được không?”

Chu Đình Tắc nhẹ nhàng đáp:
“Được, ở đâu vậy?”

Một cái tên quán nhỏ hiện lên trong đầu cô, cô báo cho anh địa chỉ.

Chu Đình Tắc ghi nhớ:
“Được.”

“Vậy lát nữa gặp nhé?” cô nói.

“Ừ, lát nữa gặp.”

Vừa cúp máy, Chương Uẩn Nghi liền thu dọn đồ đạc tan làm.

Vừa ra khỏi văn phòng, đang định đi thì bị Hồ Hiểu Sướng – người cũng đang tăng ca – gọi với theo:
“Eva!”

Chương Uẩn Nghi ngoái đầu lại:
“Sao vậy? Cô vẫn chưa về à?”

Hồ Hiểu Sướng cười cười:
“Còn chút việc chưa xong.”

“Không xử lý ở nhà được à?” Chương Uẩn Nghi nghi hoặc hỏi.

Biết cô đang lo cho mình, Hồ Hiểu Sướng mỉm cười dịu dàng:
“Mẹ tôi mấy hôm trước tới Thâm Thành rồi, giờ đã có bà trông con giúp.”

Cô ấy là mẹ đơn thân, một mình gồng gánh công việc lẫn chăm sóc con nhỏ. Sau khi đồng nghiệp biết được hoàn cảnh của cô ấy, đều cố gắng hỗ trợ hết mức. Nếu cần tăng ca, họ sẽ sắp xếp cho cô những việc có thể xử lý tại nhà.

Làm nghề này, việc phát sinh bất ngờ là chuyện thường ngày, rất khó tránh khỏi phải tăng ca.

Chương Uẩn Nghi lúc này mới hiểu ra, gật đầu:
“Vậy cũng phải tranh thủ về sớm, chuyện không gấp thì để mai làm tiếp.”

Cô dịu giọng dặn dò:
“Mẹ cô vất vả đến chơi, tranh thủ ở bên bà nhiều một chút.”

Hồ Hiểu Sướng gật đầu cười:
“Yên tâm, tôi biết mà.”

Nói đến đây, cô ấy bỗng ngập ngừng nhìn Chương Uẩn Nghi:
“Eva, tôi định xin nghỉ phép một ngày, là ngày kia.”

Chương Uẩn Nghi gật đầu:
“Được.”

Sau khi đồng ý, cô hỏi thêm một câu:
“Nhà có việc gì à?”

“Ừ,” Hồ Hiểu Sướng khẽ thở dài, vẻ bất lực:
“Mẹ tôi mấy hôm nay không được khỏe, tôi muốn đưa bà đi khám.”

Chương Uẩn Nghi hơi sững người, rồi đưa tay vỗ nhẹ vai cô:
“Cứ đi đi, cần giúp gì thì bảo tôi hoặc chị C đều được.”

Hồ Hiểu Sướng nhoẻn miệng cười cảm kích:
“Ừm, cảm ơn cô.”

Tán gẫu mấy câu với Hồ Hiểu Sướng xong, Chương Uẩn Nghi rời công ty.

Cô nhập địa chỉ quán rượu nhỏ vào GPS rồi lái xe tới đó.

Quán rượu nhỏ này là chỗ Chương Uẩn Nghi và Chung Linh vô tình phát hiện ra cách đây vài năm. Quán không lớn, nhưng không gian lại rất ấm cúng. Nằm nép mình trong một con hẻm giữa khu phố sầm uất, nơi đây đặc biệt hợp để ghé qua thư giãn, uống vài ly sau giờ làm.

Tất nhiên, điều quan trọng hơn cả là rượu ngon, đồ ăn cũng ổn.

Vì ghé nhiều nên cô và chủ quán, đầu bếp cũng dần quen mặt.

Chưa đầy hai mươi phút, Chương Uẩn Nghi đã đến nơi.
Cô vừa đỗ xe xong liền nhắn tin cho Chu Đình Tắc:
【Tổng Giám đốc Chu, tôi tới rồi.】

Anh không trả lời bằng chữ, mà gửi thẳng một tấm ảnh chụp bên trong quán — là ảnh chụp hiện tại.
Anh đến trước rồi.

Chương Uẩn Nghi sững người một thoáng, sau đó vội vàng mở cửa xe bước xuống.

Cửa quán làm bằng gỗ sơn đen, phía trên gắn hai chiếc đèn nhỏ tỏa ánh sáng vàng ấm.
Cô đẩy cửa vào, ánh đèn bên trong dịu hơn, rải khắp không gian một gam sáng trầm ấm. Dọc hành lang, bên trái là quầy rượu, đi thêm vài bước là những dãy bàn ghế sắp đặt gọn gàng, xen kẽ hợp lý.

Vì là ngày thường, lại không phải giờ cao điểm nên quán khá vắng, chỉ lác đác ba bốn bàn có khách.

Chương Uẩn Nghi đảo mắt nhìn quanh, ngay lập tức thấy người đàn ông ngồi ở góc tường, vị trí có phần khuất.

Ánh sáng chạm lên người anh, từ góc độ của cô có thể nhìn rõ đường nét nghiêng mặt anh: sống mũi cao, đường nét kéo dài sắc sảo, môi mỏng vừa phải, có chút quyến rũ.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt cô, Chu Đình Tắc cũng quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt anh sâu, đen nhánh, sáng rõ.

Ánh nhìn giao nhau trong khoảnh khắc.
Chương Uẩn Nghi cất bước đi tới.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Cô hơi chột dạ, mình là người mời mà lại để khách phải chờ, “Anh đợi lâu chưa?”

Chu Đình Tắc: “Không lâu lắm.”

Cô khẽ “ừ” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Cô tiện tay cầm lấy thực đơn trên bàn, nhìn thấy ly nước chanh đặt cạnh anh, hơi buồn cười hỏi:
“Sao chỉ gọi nước chanh?”

Chu Đình Tắc ngước mắt nhìn cô:
“Người mời uống rượu vừa mới đến thôi mà.”

Nên anh tạm thời chỉ uống nước chanh.

Cô hơi khựng lại, khóe môi cong nhẹ:
“Giờ thì người đó đến rồi.”

Cô lơ đãng hỏi:
“Muốn uống gì?”

Chu Đình Tắc thu lại ánh nhìn, bình thản đáp:
“Gì cũng được.”

“Vậy tôi giới thiệu nhé?” Cô không khách sáo, cười cười, “Chỗ này bartender pha đồ uống khá ổn.”

Chu Đình Tắc gật đầu, nhìn cô gọi món một cách thuần thục, khẽ nhướn mày hỏi:
“Hay đến đây lắm à?”

“Thỉnh thoảng thôi,” Chương Uẩn Nghi đáp. Công việc bận rộn, cô không có thời gian rảnh rỗi để “hay đến” như lời anh nói. Nhưng mỗi khi tâm trạng tốt hoặc có điều gì không vui, cô thường ghé qua đây. Cô không nghiện rượu, nhưng phải thừa nhận, cồn có thể giúp mình thư giãn đôi chút.

Gọi rượu xong, cô hỏi anh:
“Anh có muốn ăn gì không?”

Chu Đình Tắc gật đầu, lại cầm thực đơn lên:
“Ở đây có món gì ngon?”

Chương Uẩn Nghi hơi ngạc nhiên:
“Anh cũng chưa ăn tối à?”

Chu Đình Tắc không trả lời thẳng, chỉ tiếp tục hỏi:
“Có món nào đáng thử không?”

“Ở đây có lưỡi bò áp chảo, gà nướng và nachos sốt thịt bằm là ổn nhất,” cô nói, thực ra cũng chưa rõ khẩu vị của Chu Đình Tắc, chỉ có thể gợi ý vài món mình từng ăn thấy ngon.

Anh gật đầu, gọi nachos thịt bằm, gà nướng và thêm một phần mì sốt thịt bằm.

Đồ uống được mang lên trước.

Chương Uẩn Nghi đang định nhấp một ngụm thì Chu Đình Tắc chợt gọi tên cô:
“Eva.”

“Hử?” Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện. Ngồi gần nhau thế này, cô có thể thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh, càng gần càng thấy anh đẹp. Khuôn mặt có khí chất riêng, ngũ quan sắc sảo, đường nét góc cạnh mà hài hòa.

Lông mày rậm, mắt sâu, vẻ ngoài vừa điềm đạm vừa cuốn hút.

Cô ngây ra một chút, hàng mi khẽ run:
“Có chuyện gì sao?”

Chu Đình Tắc nhìn về phía ly rượu trước mặt cô, giọng nhẹ nhàng:
“Ăn chút gì rồi hãy uống.”

“…”

Cô ngẩn ra, rồi nhanh chóng hiểu ý anh.

Anh nhớ cô chưa ăn gì, bụng rỗng mà uống rượu thì không tốt. Cũng lúc ấy, Chương Uẩn Nghi mới nhận ra, mấy món anh gọi lúc nãy là gọi cho cô. Có lẽ anh đã ăn tối rồi.

Nhận ra điều đó, cô cảm thấy tim mình khẽ nhộn nhạo.

Nếu không có tiếng nhạc du dương trong quán, e là cô đã nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.

“Được.” Cô khẽ thở ra, lảng ánh mắt đi, nhìn chỗ khác rồi vờ hỏi một câu:
“Anh từ công ty tới à?”

Chu Đình Tắc: “Không phải.”

Chương Uẩn Nghi khẽ “ừ” một tiếng, không truy hỏi anh vừa từ đâu đến.

Cũng đúng lúc này, màn hình điện thoại của Chu Đình Tắc sáng lên. Anh liếc nhìn, là tin nhắn của Mạnh Tuy:
【Cậu đâu rồi?】

Tối nay hai người hẹn gặp để bàn chuyện.

Có điều Mạnh Tụy tới muộn, nên anh đi trước.

Chu Đình Tắc: 【Tôi đi rồi.】
Mạnh Tuy: 【???】
Chu Đình Tắc: 【Tổng giám đốc Mạnh, cậu nhìn lại xem mấy giờ rồi.】

Mạnh Tuy câm nín. Biết mình sai, nhưng vẫn không nhịn được gửi thêm một tin:
【Cậu đi cũng không nói với tôi một tiếng?】
Chu Đình Tắc:【Quên】

Mạnh Tuy nghẹn lời:
【Về nhà rồi à? Vậy tôi qua chỗ cậu.】
Chu Đình Tắc:【Không có nhà.】

Mạnh Tuy: 【???】

Không chờ anh trả lời tiếp, Mạnh Tuy gọi thẳng điện thoại.

Chu Đình Tắc không do dự, cúp máy luôn.

Tin nhắn lại tới:
【Làm sao vậy?】
Chu Đình Tắc:【Có việc.】
【Việc gì? Là công hay tư?】

Nếu là công việc, theo lý thì Mạnh Tuy phải biết. Dù anh ấy là tổng giám đốc trên danh nghĩa của Nexalith, mọi việc lớn nhỏ đều do Chu Đình Tắc quyết, anh ấy chưa từng nhúng tay vào, nhưng Chu Đình Tắc vốn là người biết chừng mực, dù có toàn quyền cũng không bao giờ lạm quyền.

Có việc, ít nhiều anh cũng sẽ báo cho một tiếng.

Nhưng nếu không phải việc công, mà là việc riêng—thì lại càng nên nói một tiếng.
Dù gì hai người cũng là anh em chí cốt.

Thấy tin này, Chu Đình Tắc cuối cùng cũng không nhịn được:
【Tôi bán thân cho Nexalith từ khi nào vậy?】

Mạnh Tuy yếu giọng:
【Tôi chỉ quan tâm chút thôi mà.】
Chu Đình Tắc:【Khỏi cần.】
Mạnh Tuy:【Tsb, Cậu đang có chuyện giấu tôi đúng không?】

Sao anh ấy không hay biết gì?

Lần này, Chu Đình Tắc không trả lời nữa.

Đúng lúc đó, phục vụ mang món ăn lên, còn có thêm một đĩa salad.

Chương Uẩn Nghi thoáng ngạc nhiên:
“Có nhầm món không vậy?”

“Không ạ,” phục vụ là gương mặt mới, chưa gặp cô lần nào, chỉ mỉm cười đáp, “là quà tặng của ông chủ.”

Chu Đình Tắc nghiêng đầu nhìn cô.

Chương Uẩn Nghi lúc này mới hiểu ra:
“Ông chủ cô hôm nay có ở đây sao?”

Phục vụ gật đầu:
“Dạ, đang trong bếp ạ.”

Cô khẽ mỉm cười:
“Cảm ơn nhé.”

Phục vụ rời đi, cô liền lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho chủ quán:
【Cảm ơn nhé~】

Gửi xong, cô đặt điện thoại xuống, quay sang gọi Chu Đình Tắc ăn.

Dù đã ăn tối rồi, anh vẫn gắp vài miếng, nể mặt cô là chủ nhà.

Cả hai cùng lặng lẽ dùng bữa.

Bỗng điện thoại để bên cạnh của Chương Uẩn Nghi sáng lên.
Cô cầm lên xem — là hồi âm từ chủ quán:
【Khách sáo gì, bạn trai em trông cũng ngon nghẻ đấy】

Cô bật cười không thành tiếng, ngón tay nhanh chóng gõ trả lời:
【Ui trời, không phải bạn trai đâu.】

【Omg】

Cô khựng lại, vừa ngẩng đầu thì ánh mắt đã vô tình chạm đúng ánh nhìn từ người đối diện.

Tim bỗng lỡ mất một nhịp.

Chương Uẩn Nghi làm như không có gì, cụp mắt, đang định nghĩ xem nên nhắn lại thế nào thì giọng nam trầm tĩnh vang lên:

“Công ty còn việc à?”

“…Không,” cô vội vàng bỏ điện thoại xuống, “là bạn nhắn.”

Chu Đình Tắc khẽ liếc về phía chiếc điện thoại cô vừa đặt bên cạnh, nhướn mày một cái, nhưng không hỏi gì thêm.

Không khí yên lặng trở lại.

Chương Uẩn Nghi ăn thêm một lúc nữa, cảm thấy đã no.

Đĩa dọn xuống, cô cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, gương mặt nở nụ cười nhẹ tênh, như thể thật sự hài lòng.

Chu Đình Tắc cũng cong nhẹ khóe môi.

Bất ngờ, người đối diện đã uống hai ly rượu lên tiếng gọi:
“Tổng Giám đốc Chu.”

Anh ngước mắt nhìn cô, ý bảo: “Tôi nghe đây.”

“Anh thấy rượu ở đây thế nào?” Cô tò mò hỏi.

Anh cụp mắt, ánh nhìn dừng lại trên đôi mắt sáng trong đối diện, giọng trầm mà dịu:
“Cũng được.”

“Vậy là tốt rồi,” cô ôm ly rượu, cười rạng rỡ, “tôi còn lo anh không hợp khẩu vị.”

Nghe thế, Chu Đình Tắc đáp lời, giọng rất nhẹ:
“Tôi không khó tính đến thế đâu.”

Cô nhướng mày:
“Thật sao?”

Cô nhớ không lầm thì, anh là người rất kén chọn rượu.

Chu Đình Tắc thoáng không hiểu, nghiêng đầu:
“Sao vậy?”

Chương Uẩn Nghi ngập ngừng, nhỏ giọng lầm bầm:
“Không có gì, chắc tôi nhớ nhầm.”

“…”

Chu Đình Tắc khẽ lặng người, trong đầu bất chợt thoáng qua một ký ức đã phủ bụi thời gian.

Anh hơi ngừng lại, khuỷu tay chống lên mặt bàn, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào thái dương, môi cong lên nụ cười bất đắc dĩ:
“Cô không nhớ nhầm đâu.”

Tác giả có lời muốn nói:
Uẩn Nghi: Bắt đầu lật sổ nợ rồi.
Tổng giám đốc Chu: Nợ gì thì cũng phải trả cả thôi.

Bình Luận (0)
Comment