Uống xong bát cháo kê ấm nóng, Chương Uẩn Nghi cảm thấy mình lại có thêm chút sức lực, đủ để chiến đấu tiếp nửa ngày nữa.
Ý nghĩ vừa lướt qua, chẳng ngờ lại thành lời tiên tri.
Cô vừa ăn no, định ngả lưng nghỉ ngơi một chút thì công việc đã kéo đến tận cửa.
Người đại diện thương hiệu mỹ phẩm – vừa mới được xử lý khủng hoảng truyền thông cách đây không lâu, lại một lần nữa vướng vào bê bối.
Trên Weibo, có người bóc phốt rằng bài viết cảm động được anh ta chia sẻ vốn dĩ là nhờ người khác viết hộ, mà cô gái trong câu chuyện ấy cũng chẳng phải là mối tình đơn phương thuở học trò của anh. Họ đã tráo đổi sự thật, bịa nên một câu chuyện giả tạo để lừa dối người hâm mộ.
Dù phòng quan hệ công chúng của Chương Uẩn Nghi không phụ trách mảng giải trí, nhưng lại phải chịu trách nhiệm cho thương hiệu mỹ phẩm này.
Tai tiếng của người đại diện chẳng khác nào một cú đòn giáng thẳng vào doanh số và danh tiếng của sản phẩm.
Chỉ trong chớp mắt, điện thoại trong bộ phận của cô đổ chuông không ngừng, các cuộc họp liên tục được tổ chức nối tiếp.
Những đồng nghiệp từng hy vọng sẽ tan làm đúng giờ giờ đây cũng chẳng còn mơ mộng gì nữa.
Giữa lúc bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng, Chương Uẩn Nghi vẫn không quên tự nhủ: may mà scandal này không nổ ra vào thứ Sáu; nếu rơi đúng ngày ấy, cuối tuần của họ hẳn sẽ hoàn toàn tan biến.
Xuất hiện vào thứ Năm, ít ra họ còn một ngày làm việc để xoay xở.
Triệu tập mọi người vào phòng họp, trong lúc chờ phía thương hiệu mỹ phẩm cử người đến, Chương Uẩn Nghi không lấy làm lạ khi nghe đồng nghiệp xì xào:
“Cái gã đại diện này đúng là ngoo hết chỗ nói.”
“Đàn ông vốn dĩ đã thế.”
“Chả có thằng nào ra hồn cả.”
“Câu chuyện nghe thì cảm động đấy, lừa khối fan khóc ròng.”
“…”
Chương Uẩn Nghi nghe từng lời, không lên tiếng. Cô chăm chú theo dõi luồng dư luận trên Weibo, không biết trong lòng đang nghĩ điều gì.
Bất chợt, Lư Tĩnh Mạn khẽ chọc tay vào cô: “Netizen (cư dân mạng) mắng ghê lắm hả?”
Chương Uẩn Nghi khẽ đáp: “Bình thường thôi.”
Nếu không vì công việc ràng buộc, chính cô cũng muốn mắng.
Lư Tĩnh Mạn thở dài: “Thật ra tôi cũng muốn mắng lắm, nhưng trước mắt, vẫn phải đặt công việc lên hàng đầu.”
Nói rồi, cô ấy hỏi: “Cô đã nghĩ ra phương án truyền thông chưa?”
Chương Uẩn Nghi khẽ gật: “Muốn nghe thử ý kiến của cô.”
Lư Tĩnh Mạn – người kề dưới cô một bậc – năng lực cũng không tầm thường, đôi khi những ý tưởng của cô ấy lại đem đến luồng sáng bất ngờ.
“Cách tốt nhất,” Lư Tĩnh Mạn nói, “là chấm dứt hợp đồng.”
Điều này, lần trước họ đã từng bàn tới.
Một nghệ sĩ liên tiếp vướng scandal, hoàn toàn không còn giá trị bảo vệ.
Huống hồ, Trác Gia Hữu vốn dĩ cũng chẳng phải ngôi sao hạng nhất không thể thay thế. Mà dù có là hạng nhất, vướng vào chuyện thế này, lượng fan cũng sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Chương Uẩn Nghi khẽ gật đầu: “Xem phía Aurora nghĩ thế nào.”
Phương án đầu tiên trong đầu cô cũng là chấm dứt hợp đồng.
“Chỉ lo Aurora sẽ cân nhắc sau khi giải trừ hợp đồng thì làm sao cứu vãn hình ảnh, làm sao giữ doanh số…” Lư Tĩnh Mạn lẩm bẩm.
Nghe vậy, Chương Uẩn Nghi bỗng hỏi: ”Cô biết Thẩm Thư Yểu không?”
Lư Tĩnh Mạn sững lại: “Thẩm Thư Yểu? Diễn viên ấy ạ?”
“Ừ.”
“Tôi không tìm hiểu kỹ lắm, nhưng gần hai năm nay cô ấy khá hot, độ nổi tiếng cao.” Lư Tĩnh Mạn trả lời thật lòng, rồi chợt hiểu ra: “Cô muốn giới thiệu cô ấy cho Aurora à?”
Chương Uẩn Nghi khẽ cười: “Có lẽ không cần tôi giới thiệu đâu, Aurora hẳn đã biết đến cô ấy rồi.”
“Cũng phải,” Lư Tĩnh Mạn trầm ngâm, “Chỉ không biết lúc này Aurora gặp rắc rối, cô ấy có đồng ý ký không…”
“Bản thân Aurora không có vấn đề gì,” Chương Uẩn Nghi mở ảnh Thẩm Thư Yểu, giọng dịu dàng, “chỉ cần thành ý đủ lớn, tôi tin phía cô ấy sẽ không từ chối.”
Vừa nói, cô vừa cầm điện thoại lên, soạn tin nhắn gửi đi.
Lư Tĩnh Mạn gật gù, chợt nhớ ra: “Cô ấy không vướng hợp đồng tương tự nào chứ?”
Chương Uẩn Nghi: “Mới hết hạn hợp đồng không lâu, không gia hạn nữa.”
Lư Tĩnh Mạn nghe vậy, mắt sáng lên, vui mừng reo khẽ: “Vậy là còn hy vọng rồi.”
“…”
Đúng lúc đang trò chuyện, người bên phía Aurora cũng đến.
Tình hình khẩn cấp, Chương Uẩn Nghi không giao việc cho ai khác, đích thân ra mặt xử lý.
Mọi chuyện diễn ra đúng như cô dự liệu, scandal của Trác Gia Hữu vừa bùng nổ lại, thương hiệu Aurora lập tức phải đối mặt với làn sóng trả hàng, danh tiếng trên mạng cũng tụt dốc không phanh.
Phía vận hành của Aurora như ngồi trên đống lửa, nhưng lại bất lực không xoay chuyển được gì.
Chương Uẩn Nghi thẳng thắn đề nghị: lập tức rút người đại diện, càng sớm cắt lỗ càng tốt.
Về phần phương án cứu vãn, đương nhiên là thay thế bằng nghệ sĩ có sức ảnh hưởng lớn hơn, khả năng mang lại doanh thu cũng mạnh mẽ hơn. Ngoài ra, cô còn đưa ra nhiều kế hoạch ứng phó khác để Aurora có thể chọn lựa.
Aurora từng lựa chọn công ty truyền thông của cô chính vì đánh giá cao khả năng xây dựng thương hiệu và xử lý khủng hoảng.
Sau khi nghe xong đề xuất, phó tổng Aurora hỏi: “Ngoài phương án này, còn phương án dự trù nào khác không?”
Chương Uẩn Nghi trả lời không chút do dự: “Đây là cách hiệu quả nhất để giải quyết tình thế trước mắt.”
Từ góc độ chuyên môn hay cả góc nhìn cá nhân, cô đều hy vọng Aurora dứt khoát loại bỏ Trác Gia Hữu khỏi chiến dịch quảng bá. Cô cảm nhận được rõ ràng, Trác Gia Hữu có người chống lưng, nếu không, Aurora đã không do dự và lúng túng đến vậy.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Chương Uẩn Nghi, phó tổng Aurora ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu: “Để chúng tôi họp nội bộ bàn bạc lại.”
Cô đáp lời: “Vâng, Phó tổng giám đốc Lý, nếu cần gì bên tôi sẽ phối hợp ngay. Chúng tôi sẽ xử lý trước những ảnh hưởng hiện tại trên mạng.”
Dư luận trên mạng đang dấy lên không ít lời lẽ bất lợi cho Aurora, họ cần nhanh chóng kiểm soát và kéo lại tình hình.
–
Cuộc họp vừa kết thúc, Chương Uẩn Nghi và đồng nghiệp lập tức quay lại vị trí, không nghỉ lấy một phút.
Chẳng bao lâu sau, phía Aurora chính thức thông báo sẽ sớm công bố tuyên bố chấm dứt hợp đồng. Phía cô cần phối hợp nhịp nhàng để xoay chuyển thế cục, giành lại thế chủ động trong thời gian ngắn nhất.
Chưa đầy nửa tiếng sau, giữa lúc dân mạng đang ào ạt tẩy chay Trác Gia Hữu và trả lại sản phẩm Aurora, tuyên bố chấm dứt hợp tác đã chính thức được đăng tải trên trang chủ của hãng.
Bản thảo là do Chương Uẩn Nghi soạn, Aurora chỉ chỉnh sửa chút ít rồi phát đi.
Chẳng bao lâu sau, trong nhóm khách hàng của Aurora đã có tiếng nói: lần sau mong nhãn hàng chọn người đại diện kỹ lưỡng hơn, sản phẩm vẫn dùng tốt, chỉ là con mắt chọn người có vẻ hơi kém…
Chương Uẩn Nghi nắm lấy cơ hội từ những nhận xét của khách hàng thân thiết, dẫn dắt dư luận, nhân đà tiến hành một vòng quảng bá mới, cố gắng xoay chuyển tình hình đang bất lợi.
“…”
Khi công việc cuốn lấy, người ta rất dễ lãng quên thời gian.
Đến khi mọi việc tạm ổn, cô bàn với phó tổng Aurora, để bên kia chủ động liên hệ với đội ngũ của Thẩm Thư Yểu. Còn cô, sẽ tận dụng mối quan hệ, cố gắng tiếp cận trực tiếp Thẩm Thư Yểu hoặc quản lý của cô ấy, để đẩy nhanh tiến độ hợp tác.
Các đồng nghiệp lần lượt ra về, còn Chương Uẩn Nghi đến giờ mới cảm thấy mỏi mệt ùa đến.
Cô đưa tay xoa nhẹ đôi mắt cay xè, mở ngăn kéo định nhỏ vài giọt thuốc mắt thì mới nhớ ra lần trước đã dùng hết, vẫn chưa mua thêm.
Ngăn kéo khép lại, cô nhắm mắt nghỉ một chút, rồi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Lúc chờ thang máy, cô cầm điện thoại lên, mở ra thấy đầy tin nhắn bạn bè gửi đến, có người hỏi thăm chuyện Trác Gia Hữu, cũng có người nói mấy chuyện linh tinh không đâu.
Ánh mắt cô khựng lại khi nhìn thấy tin nhắn của Chu Đình Tắc gửi từ nửa tiếng trước: “Về nhà chưa?”
Cô ngẩn người một thoáng, cúi đầu nhắn lại: “Đang chuẩn bị về.”
Tin nhắn vừa gửi chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên trong toà nhà văn phòng vắng lặng.
Cô bắt máy: “Alo.”
Giọng trầm thấp của Chu Đình Tắc vọng vào tai, như thổi làn hơi ấm vào không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt: “Mới xong việc à?”
Chương Uẩn Nghi khẽ ừ một tiếng, rồi hỏi lại: “Anh cũng đang làm thêm giờ à?”
Trả lời nhanh như vậy, là đang lén nghỉ tay trong lúc làm, hay là đã xong việc, đang thong thả ở nhà?
Chu Đình Tắc liếc nhìn đống tài liệu trải trước mặt, giọng nhỏ đi một chút: “Làm ở nhà.”
“…” Cô khẽ a lên, không nhịn được than thở, “Thật là thảm.”
Cả hai đều thảm.
Chỉ là nếu so ra, cô có vẻ vẫn thảm hơn.
Nghe ra chút uể oải trong giọng cô, Chu Đình Tắc khẽ hỏi, giọng càng dịu dàng hơn: “Mệt không?”
“Mệt,” cô trả lời thành thật, bước vào thang máy.
Chu Đình Tắc nhất thời không biết nên nói gì.
Cảm nhận được sự lặng thinh của anh, cô khẽ cười: “Tổng giám đốc Chu không định nói gì à?”
Anh hỏi lại: “Em muốn nghe tôi nói gì?”
Thật ra nói gì cũng vô ích.
Chu Đình Tắc hoàn toàn có thể an ủi cô vài câu, như ‘vất vả rồi’ hay ‘về nhà nghỉ ngơi nhé’, nhưng mấy lời đó quá khách sáo, nói ra cũng chẳng giúp được gì, đôi khi lại càng thêm xa cách.
Chương Uẩn Nghi hiểu ý anh, cô nhìn chằm chằm vào con số đang giảm dần trên bảng điện tử, cố ý hỏi: “Vậy anh nghĩ sao?”
Cô bỗng thấy tò mò: “Anh chưa từng an ủi ai sao?”
Chu Đình Tắc: “Chưa từng.”
Cô nhướn mày, như chợt nhớ ra gì đó, hạ giọng hỏi: “Bạn bè bên cạnh anh không ai từng cần được an ủi à?”
“Bạn nào?” Anh đáp, “Bạn của tôi đều là con trai, đâu cần mấy lời an ủi sướt mướt.”
Cô khẽ cười, ánh mắt liếc qua cửa thang máy như gương phản chiếu hình bóng mờ nhạt, khóe môi khẽ cong: “…Còn Tổng giám đốc Mạnh thì sao?”
Chu Đình Tắc: “Cậu ta là người cần an ủi ít nhất.”
Cô ngạc nhiên, nửa đùa nửa thật: “Tổng giám đốc Mạnh cứng cỏi đến vậy sao?”
“Trời sinh lạc quan,” Chu Đình Tắc nhận xét.
Cô bật cười, “Thế thì chắc từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió.”
Chỉ những người đầy đủ từ trong ra ngoài, mới có thể giữ được sự lạc quan bẩm sinh.
Dĩ nhiên, đời cũng có ngoại lệ, nhưng hiếm lắm.
Chu Đình Tắc dường như nghe ra một tia ngưỡng mộ trong giọng cô, khẽ ngập ngừng một thoáng rồi hỏi: “Đến bãi xe rồi à?”
Anh nghe thấy tiếng tinh của cửa thang máy mở ra.
Chương Uẩn Nghi đáp phải, cất bước đi về phía xe mình: “…Tôi cúp máy nhé?”
Chu Đình khẽ cụp mi mắt, giọng dặn dò trầm thấp nhưng dịu dàng:
“Trời tối rồi, lái chậm thôi.”
Chương Uẩn Nghi nhoẻn miệng cười, giọng điệu mềm mại mà nhẹ nhõm:
“Biết rồi.”
Cúp máy xong, cô ngồi trong xe thêm nửa phút, rồi mới khởi động xe, lái về nhà.
Giờ này đường xá thông thoáng, từ công ty về nhà chỉ mất mười phút.
Đậu xe, lên lầu, bước vào nhà, màn hình điện thoại trong tay sáng lên.
Là tin nhắn từ người vừa gọi điện cho cô:
[Đã về đến chưa?]
Chương Uẩn Nghi trả lời:
[Vừa về.]
Chu Đình nhắn tiếp:
[Ngủ sớm nhé.]
Chương Uẩn Nghi:
[Ừm, chúc ngủ ngon.]
Chu Đình Tắc:
[Ngủ ngon.]
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Chương Uẩn Nghi liền nhắn tin cho Chung Linh, dặn cô ấy nhớ liên lạc với Hồ Hiểu Sướng, xem cô ấy có cần giúp gì không.
Đồng nghiệp nhiều năm, cô hiểu Hồ Hiểu Sướng là người không thích làm phiền người khác. Nếu không thực sự cần thiết, chắc chắn cô ấy sẽ không mở lời. Vì vậy, người muốn giúp phải chủ động hơn một chút.
Một lúc sau, Chung Linh trả lời:
[Biết rồi, mà sao hôm nay dậy sớm thế?]
Chương Uẩn Nghi còn chưa kịp trả lời, tin nhắn khác lại đến:
[Tối qua tao ăn dưa, công ty PR của Aurora là bên mày đúng không?]
Chương Uẩn Nghi:
[Ừ, nên mới phải dậy sớm thế này.]
Chung Linh vỡ lẽ:
[Bận đến đâu cũng nhớ ăn uống nhé, phải biết thương cơ thể mình.]
Chương Uẩn Nghi khẽ mỉm cười:
[Biết rồi, cảm ơn bác sĩ Chung đã nhắc.]
Chung Linh:
[Đi làm đi, bên Hồ Hiểu Sướng tao sẽ để ý giúp.]
Chương Uẩn Nghi:
[Ừ, cảm ơn nhé.]
Vừa trò chuyện vừa rửa mặt, Chương Uẩn Nghi nhanh chóng thay đồ rồi đến công ty.
Cô là người rời công ty muộn nhất, cũng là người đến sớm nhất.
May mắn là cô đã quen với nhịp làm việc này, không còn cảm thấy quá khó chịu.
Vừa vào văn phòng, cô lập tức theo dõi tình hình dư luận trên mạng, tổng hợp số liệu liên quan đến Aurora để phân tích.
Khi vào giờ làm chính thức, cô bắt đầu liên lạc với bạn bè, tìm cách xin số của Thẩm Thư Yểu và quản lý của cô ấy, mong có thể trực tiếp kết nối, bàn bạc về khả năng hợp tác.
Không lâu sau, phó tổng Aurora gọi điện cho cô, báo đã liên hệ được với quản lý của Thẩm Thư Yểu, nhưng đối phương tỏ vẻ không mấy hứng thú. Họ có thể đang cân nhắc lựa chọn tốt hơn — hoặc dù không có, trước mắt cũng không muốn hợp tác với một thương hiệu vừa dính scandal về người đại diện.
Nhưng dù sao Thẩm Thư Yểu vẫn là ứng cử viên tốt nhất hiện tại. Có cơ hội thì vẫn phải cố gắng tranh thủ.
Chương Uẩn Nghi cùng đồng nghiệp họp bàn, quyết định sẽ trực tiếp tìm gặp Thẩm Thư Yểu. Biết đâu bản thân cô ấy lại hứng thú với đề án của họ thì sao.
Chỉ là… làm sao liên lạc được mới là vấn đề.
Đang đau đầu, một đồng nghiệp ghé sát, hạ giọng hỏi:
“Chị Eva, hay là… hỏi thử Tổng giám đốc Chu?”
Chương Uẩn Nghi ngẩn ra:
“Tổng giám đốc Chu?”
“Vâng,” đồng nghiệp nói khẽ, “em nhớ có tin đồn cô Thẩm từng tỏ tình với Tổng giám đốc Chu, chắc anh ấy có số của cô ấy.”
“……”
Chương Uẩn Nghi sững người, vô thức hỏi:
“Khi nào thế?”
“Hôm trước ăn cơm với bên Nexalith, chị quên rồi à?” một đồng nghiệp khác nhắc.
Cô dần nhớ ra.
Không phải quên, chỉ là không ngờ người từng tỏ tình với Chu Đình lại là Thẩm Thư Yểu.
Nhìn ánh mắt đầy tò mò của đồng nghiệp, Chương Uẩn Nghi lấy lại bình tĩnh:
“…Chị nhớ rồi, để chị hỏi thử.”
Vừa nói, cô mở điện thoại, ngẫm nghĩ ba giây rồi đứng dậy gọi cho Chu Đình Tắc.
Anh bắt máy rất nhanh:
“A lô.”
“Tổng giám đốc Chu,” cô đi vào văn phòng mình, giọng nhỏ nhẹ, “xin lỗi đã làm phiền anh, anh đang bận không ạ?”
Chu Đình Tắc thẳng thắn hỏi:
“Có việc nhờ tôi à?”
“Phải…” Chương Uẩn Nghi mím môi, “anh có số của cô Thẩm Thư Yểu không?”
Chu Đình Tắc nhíu mày:
“Ai cơ?”
“Thẩm Thư Yểu, nữ minh tinh rất nổi ấy.”
Khi giới thiệu, Chương Uẩn Nghi không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ đồng nghiệp nhớ nhầm? Người tỏ tình với Chu Đình Tắc không phải Thẩm Thư Yểu, là ai khác?
Nếu không sao anh lại không nhớ?
Chu Đình Tắc chợt phản ứng, hỏi lại:
“Chỗ em định mời cô ấy làm đại diện mới cho Aurora?”
“Đúng vậy,” Chương Uẩn Nghi giải thích, “cô ấy là lựa chọn tốt nhất hiện tại. Nhưng quản lý của cô ấy không đồng ý, nên tôi muốn trực tiếp nói chuyện, xem thử có thể thuyết phục cô ấy không.”
Quản lý có lý do của quản lý, nhưng nghệ sĩ cũng có suy nghĩ riêng. Đôi khi quản lý không muốn, nhưng nghệ sĩ lại muốn. Cô muốn thử một lần nữa.
Chu Đình Tắc im lặng.
Vài giây sau, Chương Uẩn Nghi lại hỏi:
“Anh không có số của cô ấy à?”
Chu Đình Tắc:
“Có.”
“Vậy…” Chương Uẩn Nghi ngập ngừng, “anh giúp tôi hỏi thử, tôi muốn kết bạn với cô ấy.”
Chu Đình Tắc đồng ý:
“Được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu tổng: Vợ tương lai lại bảo tôi… đưa số của người từng tỏ tình với tôi cho cô ấy, chuyện này… hợp lý không?
Uẩn Nghi: Tất cả vì công việc.
Cô Thẩm: ?