Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 24

Bên trong phòng bao bỗng trở nên yên ắng.

Thật ra từ lúc hai người kia chẳng hiểu vì sao lại như đang giương cung bạt kiếm, những người còn lại đã tự động im bặt. Ai nấy đều lấp lánh ánh sáng hóng hớt, ánh mắt len lỏi quan sát, thỉnh thoảng còn trao đổi ánh nhìn như muốn bàn bạc:

Gì vậy trời?

Không biết luôn.

Chương tiểu thư đúng là có sức hút ghê gớm, khiến cả Chu tổng lẫn tiểu Kỷ tổng cùng lên tiếng tranh nhau.

Sao cô ấy không nói gì hết vậy?

Rốt cuộc cô ấy làm cách nào mà hai người đó lại thành ra thế này? Ba người bọn họ là quan hệ gì?

Trong lúc mọi người còn đang đoán già đoán non, Kỷ Việt Trạch — người vừa bị Chu Đình Tắc hỏi đến mức nghẹn lời, hơi nghiêng đầu, liếc sang người vẫn im lặng nãy giờ: “Uẩn Nghi?”

Chương Uẩn Nghi hoàn hồn, ngước mắt nhìn hai người đàn ông đều quá mức trẻ con trước mắt, môi khẽ mấp máy, định nói gì đó thì bất chợt nghe Chu Đình Tắc buông một câu: “Chỉ đùa thôi.”

Cả phòng sững sờ, nhất thời chẳng hiểu anh đang giở chiêu gì.

Không đợi người khác kịp suy nghĩ sâu xa, Chu Đình Tắc đã tiện tay đưa gậy bi-a cho Kỷ Việt Trạch, giọng nhàn nhạt: “Hai người chơi đi.”

“……”

Kỷ Việt Trạch ngẩn người, chẳng hiểu mô tê gì, ánh mắt luân phiên lướt qua Chu Đình Tắc rồi quay sang nhìn Chương Uẩn Nghi.

Cái quỷ gì đây?

Chương Uẩn Nghi hơi sững lại, lập tức đoán được ý Chu Đình Tắc.

Khi anh hỏi cô có muốn chơi với anh một ván không, hẳn là không ngờ Kỷ Việt Trạch sẽ chen ngang, lại còn nói những lời như vừa rồi. Nhưng lời đã buông, anh cũng buộc phải hỏi lại. Hai người một hỏi một đáp, thành ra quyền quyết định rơi vào tay cô.

Vốn dĩ Chu Đình Tắc không định đẩy cô vào thế lựa chọn. Nhưng một khi đã đến bước này, nếu anh không rút lui, cô bắt buộc phải làm bài thi mang tên “chọn ai”. Một bên là đối tác hiện tại, bên còn lại là đối tác tiềm năng, đắc tội bên nào cũng không ổn.

Chương Uẩn Nghi hiểu, Chu Đình Tắc muốn để cô khỏi phải khó xử. Chỉ là, cô đâu cần anh phải giúp kiểu ấy.

Cô không yếu đuối đến mức ấy.

Hơn nữa, xung quanh toàn là người quen. Chuyện này nếu xử lý không khéo, cả Chu Đình Tắc lẫn Kỷ Việt Trạch đều sẽ thành chủ đề bàn tán suốt một thời gian dài. Ai bị lép vế cũng không hay.

Nghĩ vậy, Chương Uẩn Nghi cất lời: “Không cần đâu.”

Chu Đình Tắc và Kỷ Việt Trạch đồng loạt nhìn sang cô.

Cô tiếp tục thoa phấn lên gậy, ngước mắt nhìn họ, đề nghị: “Hay chơi lần lượt nhé? Tôi có thể đánh hai trận.”

Dứt lời, cô quay sang hỏi Chu Đình Tắc: “Nhưng tôi đến cùng tổng giám đốc Kỷ, nếu anh không ngại, tôi đánh với tổng giám đốc Kỷ xong rồi sẽ chơi với anh?”

Cô không chắc Chu Đình Tắc có chịu xếp sau Kỷ Việt Trạch hay không.

Mấy người xung quanh nghe cô nói vậy, đôi mắt lập tức sáng rực.

Không ai ngờ cô lại chọn cách giải quyết như thế. Ai cũng tưởng cô sẽ rút lui, hoặc ít nhất cũng sẽ chọn một người để chơi cùng.

Thế mà cô lại chẳng chọn ai, càng không né tránh. Dứt khoát, rõ ràng, thậm chí còn bình tĩnh một cách duyên dáng.

Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Chu Đình Tắc, chờ xem anh có chịu “xếp sau” Kỷ Việt Trạch không. Dù sao, trong mắt họ, Chu tổng vẫn luôn là kiểu người cao lãnh, không cùng hội cùng thuyền với đám công tử con nhà giàu này. Anh chẳng mấy khi tham gia vào những trò tiêu khiển của họ, quan hệ cũng không mấy thân thiết.

Ai cũng nghĩ, anh rất có thể sẽ từ chối.

Thế nhưng trái với dự đoán, Chu Đình Tắc chỉ khẽ cong môi cười, nhẹ giọng: “Được.”

“Nghe em.”

“……”

Anh thong thả bước ra đứng một bên chờ tới lượt, ung dung xem trận đấu.

Chương Uẩn Nghi nghiêng đầu hỏi Kỷ Việt Trạch: “Tổng giám đốc Kỷ, chơi kiểu gì?”

Kỷ Việt Trạch không ngờ Chu Đình Tắc lại biết tiến biết lui như vậy, hơi sững một thoáng rồi thấp giọng đáp: “Em muốn chơi thế nào?”

Chương Uẩn Nghi thành thật: “Kiểu nào cũng được.”

Cô biết sơ sơ tất cả các kiểu chơi.

Kỷ Việt Trạch nhìn cô một lúc, suy nghĩ rồi nói: “Trung bát nhé?”

Kiểu chơi này tương đối đơn giản.

Chương Uẩn Nghi gật đầu.

Ban đầu, Kỷ Việt Trạch tưởng cô nói muốn chơi với cả hai người chỉ là mạnh miệng.

Dù gì thì “biết chơi” và “chơi giỏi” vẫn là hai khái niệm khác nhau.

Vì vậy, anh ấy mới đề nghị kiểu chơi đơn giản nhất, lại còn để cô khai trận.

Thế mà sau khi Chương Uẩn Nghi liên tục đẩy bóng vào lỗ một cách dứt khoát, anh mới sực tỉnh——

Cô không nói quá. Càng không hề mạnh miệng.

Cô thật sự có bản lĩnh để so tài cùng hai người đàn ông kia, bất kể là Chu Đình Tắc hay Kỷ Việt Trạch.

Đám công tử đứng quanh theo dõi cũng đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Họ biết cô là giám đốc PR của Tư Duy, từng nghe qua không ít truyền kỳ liên quan đến Chương Uẩn Nghi, biết cô là một người phụ nữ có năng lực thực thụ.

Nhưng họ không ngờ, người phụ nữ có thể khiến người ta kính nể nơi thương trường, khi bước vào những trò tiêu khiển cũng lợi hại đến thế.

Trong số những người đứng xem, chỉ có một người là không hề ngạc nhiên, là Chu Đình Tắc.

Ngay từ khoảnh khắc anh mở lời mời cô đánh bi-da, Mạnh Tuy đã cảm thấy không ổn. Lúc này đây, một phần ba sự chú ý của anh ấy vẫn đặt trên bàn bi-a, còn lại thì… đều đặt cả lên người Chu Đình Tắc.

Mà Chu Đình Tắc chẳng phải không nhận ra ánh nhìn dò xét ấy, chỉ là anh không muốn để tâm.

Một lúc sau, Mạnh Tuy rốt cuộc cũng không nhịn được, huých khẽ vào tay anh, ghé sát hỏi nhỏ: “Gì vậy?”

Chưa kịp đợi Chu Đình Tắc trả lời, anh ấy đã lẩm bẩm: “Là Eva à?”

Chính cô là người khiến Chu Đình Tắc gần đây trở nên kỳ quái, vừa thần thần bí bí, lại có chút lặng lẽ không giống thường ngày, thì ra là Chương Uẩn Nghi?

Mạnh Tuy kinh ngạc.

Mạnh Tuy ngớ ra.

Mạnh Tuy… nghĩ kỹ lại, cũng không hẳn quá bất ngờ.

Hai năm nay, Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc đúng là có chút “đối đầu” ngấm ngầm. Nhưng mỗi khi hai người tranh luận một vấn đề nào đó, người khác căn bản không chen vào được.

Nói chính xác hơn, không ai theo kịp nhịp suy nghĩ của họ.

Có mấy lần, hai công ty cùng tổ chức họp chung, mới đầu còn thảo luận đề tài chính, sau đó chẳng hiểu sao hai người lại rẽ sang hướng khác. Mạnh Tuy, cùng bao nhiêu người trong phòng họp, chỉ có thể trố mắt ngơ ngác nhìn họ đối đáp. Chờ đến khi hai người ngừng nói, bọn họ mới có thể mơ hồ hiểu ra: hóa ra là như vậy.

Nghĩ tới đây, Mạnh Tuy không khỏi hỏi: “Không phải cậu sớm đã có tính toán đấy chứ?”

Bằng không, sao chỉ đối đầu với mỗi Chương Uẩn Nghi?

Chu Đình Tắc lườm anh ấy một cái đầy ghét bỏ.

Mạnh Tuy cau mày: “Nhìn cái gì vậy?”

“Không gì cả.” Chu Đình Tắc miễn cưỡng mở miệng, nhàn nhạt nói, “Xem bóng đi.”

Mạnh Tuy: “……”

Anh ấy im lặng vài giây, ngoảnh đầu về phía bàn, xem được chưa đến một phút lại quay sang hỏi tiếp: “Cậu biết rõ trình độ chơi bi-a của Eva à?”

Chu Đình Tắc liếc xéo anh ấy một cái, “Cậu quên rồi?”

Mạnh Tuy chớp mắt: “Quên gì?”

“Công ty truyền thông Tân Hải,” Chu Đình Tắc nhắc, “Là do cô ấy giành được.”

Mạnh Tuy khựng lại, thoáng giật mình, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện ấy.

Tân Hải là công ty phim ảnh có tiếng trong giới, từng lăng xê không ít nghệ sĩ tuyến đầu. Với vị thế ấy, họ thường có đội PR riêng, rất hiếm khi tìm đến công ty ngoài.

Thế nhưng năm ngoái, có vẻ như Tân Hải xảy ra mâu thuẫn với đội PR nội bộ, đành phải ra ngoài tìm đối tác mới.

Họ mở một vòng đấu thầu, nhiều công ty tham gia tranh suất. Tổng giám đốc Tân Hải tính khí kỳ lạ, sau vòng đầu lọc, bỗng hứng chí tổ chức vòng hai.

Ông ta mê bi-a. Đặc biệt là snooker.

Vì vậy, vòng hai chính là trận đấu trên bàn bi-a. Lời ông ta nói rất rõ ràng: Ai có thể thắng được tôi, người đó sẽ giành hợp đồng PR của Tân Hải.

Mạnh Tuy từng nghe kể, người cuối cùng giành thắng lợi chính là Chương Uẩn Nghi.

Chỉ là chuyện này không nhiều người biết. Kỷ Việt Trạch lại từng sống ở nước ngoài, mảng kinh doanh trong nước đều giao cho người khác xử lý, anh ấy càng không thể biết.

“…Cậu nhớ kỹ thật đấy.” Mạnh Tuy trêu.

Chu Đình Tắc không khách sáo: “Là do tổng giám đốc Mạnh cậu trí nhớ quá tệ.”

Mạnh Tuy: “……”

Anh ấy nghẹn họng, lườm Chu Đình Tắc một cái, cuối cùng cũng chẳng buồn chấp.

Im lặng một lát, Mạnh Tuy hạ giọng nói, “Tiểu Kỷ tổng đúng là xem thường Eva rồi. Trận này, không ngoài dự đoán sẽ thua thôi.”

Chu Đình Tắc liếc nhìn hai người bên bàn bi-da, giọng điệu chắc nịch: “Cậu ta nhất định sẽ thua.”

Quả nhiên, kết quả đúng như anh dự đoán, Kỷ Việt Trạch thua.

Nhưng Chương Uẩn Nghi cũng chỉ thắng sát nút, không đến mức thắng áp đảo.

“Uẩn Nghi mà gọi là biết chơi một chút sao?” Kỷ Việt Trạch thua trận mà không hề tức giận, ngược lại còn ngạc nhiên hỏi, “Thường xuyên chơi à?”

Chương Uẩn Nghi đáp: “Không có.”

Cô không có thời gian để chơi.

Kỷ Việt Trạch nhướng mày, không rõ là tin hay không.

Sau vài câu qua lại, anh ấy ngước mắt nhìn sang Chu Đình Tắc: “Tổng giám đốc Chu, đến lượt anh rồi?”

Chu Đình Tắc đứng dậy, không nhận lấy cây gậy mà Kỷ Việt Trạch đưa, mà tự mình chọn một cây khác, thong thả phủ phấn lên đầu gậy, giọng trầm thấp: “Eva, nãy là em nhường đúng không?”

Chương Uẩn Nghi vô thức ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt anh đang nhìn mình.

Xung quanh vẫn ồn ào người nói kẻ bàn, có người đang phân tích lại trận đấu, có người đang trông chờ trận tiếp theo. Ánh mắt của tất cả mọi người đều dịch chuyển, duy chỉ có ánh nhìn của hai người họ là bất động như bị thời gian đóng băng, dò xét lẫn nhau.

Một lúc lâu sau, chính Chương Uẩn Nghi là người đầu tiên dời mắt. Hàng mi khẽ run, cô nhẹ nhàng đáp: “Không.”

Chơi là chơi.

Không có chỗ cho nương tay.

Cô sẽ không vì đối phương là Chu Đình Tắc mà nương tay.

Tương tự, cô cũng không cần Chu Đình Tắc nương tay với mình.

Chu Đình Tắc hiểu ý cô, khóe môi cong lên một chút: “Vậy thì tôi sẽ cố hết sức.”

Chương Uẩn Nghi khẽ “ừ” một tiếng, nghe nhẹ bẫng như gió thoảng.

Hai người thậm chí còn oẳn tù tì để quyết định ai khai cuộc.

Có lẽ vận may của Chương Uẩn Nghi hôm nay đã dùng hết, oẳn tù tì thua, đến lượt Chu Đình Tắc mở màn. Trận này họ chơi snooker, không chọn bi-a kiểu trung bát.

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, trận này Chu Đình Tắc thắng.

Nhưng cũng chỉ là thắng sát nút.

Anh chỉ hơn Chương Uẩn Nghi hai điểm.

“Chương tiểu thư đúng là lợi hại,” sau khi tính điểm xong, có người cảm thán, “rất hiếm thấy ai đánh snooker với Chu tổng mà chỉ thua có hai điểm thôi đấy.”

Chương Uẩn Nghi mỉm cười nhẹ, “Là tổng giám đốc Chu nhường tôi thôi.”

Chu Đình Tắc còn chưa kịp lên tiếng thì Mạnh Tuy đã từ ghế sofa bước tới, “Cậu ấy không nhường, là cô đánh tốt.”

Lời này của Mạnh Tuy vừa nói ra, những người vốn trong lòng vẫn còn ngờ ngợ, cho rằng Chu Đình Tắc và Kỷ Việt Trạch chắc có phần nể nang cô, cũng lập tức dẹp bỏ suy nghĩ hẹp hòi ấy.

Chu Đình Tắc cũng mở miệng đúng lúc, khẽ đáp: “Không có.”

Chương Uẩn Nghi nhìn anh.

Chu Đình Tắc nhướng mày: “Không tin tôi à?”

“…”

Câu này quá mập mờ, Chương Uẩn Nghi không đón lời.

Thấy hai người cứ như vậy mà trao đổi ánh mắt, Kỷ Việt Trạch khẽ tặc lưỡi một tiếng, chen ngang: “Đánh bóng cũng xong rồi, không còn sớm nữa, Uẩn Nghi, chúng ta về ăn tối thôi.”

Khi ra khỏi nhà, Caroline đã dặn trước, tối nay cả hai vẫn về nhà cô ăn cơm.

Vì vậy lời này của Kỷ Việt Trạch chẳng có gì sai.

Chỉ là… câu nói ấy rất dễ khiến người khác hiểu lầm, thậm chí nảy sinh những liên tưởng không cần thiết.

Chương Uẩn Nghi có thể cảm nhận rõ — ngay khoảnh khắc anh ấy vừa nói xong, từng ánh mắt đổ dồn về phía cô liền tăng lên rõ rệt. Từng luồng, từng luồng ánh sáng lặng lẽ dò xét, khiến người ta khó lòng làm ngơ.

Trái lại là Chu Đình Tắc, Chương Uẩn Nghi vô thức liếc nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh vẫn đặt trên mình. Nhưng ánh mắt ấy, vẫn là dáng vẻ quen thuộc: thâm trầm tĩnh lặng, không xét nét, không dò đo, không khiến cô thấy bị quấy nhiễu.

Cô khẽ thở dài, đành phải lên tiếng: “Vậy thì lại làm phiền tổng giám đốc Kỷ rồi.”

Kỷ Việt Trạch nói rất tùy ý, không hề ra vẻ: “Nên mà.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tổng giám đốc Mạnh: Họ về ăn tối rồi, còn chúng ta ăn gì?

Tổng giám đốc Chu: Tôi tối nay ăn dấm.

Tổng giám đốc Mạnh: Vậy còn tôi?

Tổng giám đốc Chu : Là anh em thì hoạn nạn có nhau.

Tổng giám đốc Mạnh: ……Bây giờ cắt đứt quan hệ có kịp không?

Phía sau còn một chương nữa nhé!!! Chu tổng sắp được dỗ rồi.

Bình Luận (0)
Comment