Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 26

Mùa xuân vẫn còn vương vấn, tiết trời khi không mưa lại vô cùng dễ chịu.

Sáng nay, Chương Uẩn Nghi dậy sớm. Nghĩ đến buổi chiều sẽ có hẹn, cô tranh thủ ghé qua phòng gym. Tập luyện xong, trở về nhà, cô chỉ ăn chút gì đó nhẹ nhàng rồi lại vào thư phòng.

Cô bận rộn trong thư phòng suốt cả buổi sáng, mãi đến khi tắt máy tính, mới vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Ăn trưa một mình không cần quá cầu kỳ.

Chương Uẩn Nghi mở tủ lạnh, lướt mắt qua mấy món còn sót lại, rồi quyết định nấu một tô mì trứng.

Lúc ấy, điện thoại đổ chuông. Nhìn thấy tên hiện trên màn hình, cô sững người vài giây, rồi mới cầm lên nghe: “A lô, mẹ ạ?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng của Dương Tuệ Lệ, giọng điệu có phần nhàn nhạt: “Con đang làm gì đấy?”

Chương Uẩn Nghi cụp mắt, dịu giọng đáp: “Con đang chuẩn bị nấu cơm.”

Cô dừng một chút, khẽ hỏi: “Mẹ ăn trưa chưa ạ?”

“Ăn rồi,” Dương Tuệ Lệ trả lời, rồi sau một thoáng yên lặng, bà hỏi: “Dạo này con có bận lắm không?”

Chương Uẩn Nghi thoáng lặng đi, nhẹ giọng hỏi lại: “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Em con muốn qua Thẩm Thành chơi mấy hôm,” Dương Tuệ Lệ chậm rãi nói, “Mẹ và ba nó đều phải đi làm, không yên tâm để nó đi một mình.”

Chương Uẩn Nghi hiểu ngay ý của mẹ. Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Định bao giờ thì đến?”

Sau khi bố mẹ ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới.

Kỳ lạ thay, cả hai lại đều sinh thêm cho cô một cậu em trai, một bên cùng cha khác mẹ, một bên cùng mẹ khác cha.

Hai cậu em này tuổi tác chẳng chênh lệch bao nhiêu, cứ như thể đang ngấm ngầm so bì nhau vậy.

Nghĩ đến chuyện đó, Chương Uẩn Nghi chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

“Dịp Tết Thanh Minh có ba ngày nghỉ,” Dương Tuệ Lệ nói tiếp, “Nó muốn đến vào dịp đó.”

“Thế thì không được rồi ạ,” Chương Uẩn Nghi không chút do dự đáp, “Thanh Minh con bận mất rồi.”

Dương Tuệ Lệ cau mày, giọng điệu có chút thay đổi: “Con không được nghỉ à?”

Chương Uẩn Nghi trầm mặc mấy giây rồi nhắc nhẹ: “Mẹ, con phải về quê thăm mộ bà nội dịp Thanh Minh.”

Đó là điều mà năm nào cô cũng không quên.

Nếu biết không thể về đúng ngày lễ, cô sẽ thu xếp về trước để thăm mộ.

Nghe cô nói vậy, Dương Tuệ Lệ cứng người, lặng đi một lúc rồi khẽ hỏi: “Đã quyết định rồi à?”

“Vâng,” Chương Uẩn Nghi đáp, rồi dịu giọng gợi ý: “Mẹ bảo nó chọn cuối tuần sau dịp Thanh Minh, hoặc Quốc tế Lao động ấy ạ.”

Dương Tuệ Lệ lẩm bẩm: “Ngày Quốc tế Lao động, cả nhà mẹ có kế hoạch đi chơi rồi.”

Chương Uẩn Nghi mím môi, không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, Dương Tuệ Lệ mới nói: “Mẹ sẽ hỏi lại nó. Con làm việc của con đi nhé.”

Nói xong, bà cúp máy, không chút lưu luyến.

Chương Uẩn Nghi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay, đứng lặng tại chỗ một lát rồi mới trở vào bếp.

Tự dưng, cô không còn hứng thú với tô mì trứng nữa.

Nhìn những sợi mì và quả trứng trên kệ bếp, cô lại cất chúng về chỗ cũ, rồi trở ra phòng khách đặt đồ ăn ngoài.

Lướt qua vài lựa chọn, Chương Uẩn Nghi vẫn không biết nên ăn gì cho ngon.

Sau một hồi do dự, cô nhắn cho Chung Linh: [Trưa nay ăn gì vậy?]

Chung Linh đáp: [Ăn ở căng-tin bệnh viện thôi.]

Hôm nay cô ấy trực ở bệnh viện.

Chương Uẩn Nghi nhắn lại: [Ây, tao cũng đang không biết ăn gì.]

Chung Linh hỏi: [Sao thế?]

Chương Uẩn Nghi chỉ nhắn gọn: [Không có gì.]

Chung Linh gửi một tin: [Hay là mày qua bệnh viện tao ăn ké đi?]

Cô ấy hiểu Chương Uẩn Nghi, dù cô không nói gì, thậm chí không cần gặp mặt, chỉ qua vài câu chữ cũng đủ nhận ra hôm nay Chương Uẩn Nghi có điều gì đó không vui.

Ngày thường, Chương Uẩn Nghi ngán ngẩm với đồ ăn ngoài. Nếu có thời gian, cô sẽ tự nấu ăn.

Nấu ăn đối với cô là một cách giải tỏa căng thẳng.

Hôm nay rảnh rỗi mà lại không muốn nấu, hẳn là có lý do.

Nhìn dòng tin của Chung Linh, Chương Uẩn Nghi bất giác bật cười, nhắn lại: [Không đi đâu.]

Chung Linh: [Sao rứa? Mày qua đây vừa ăn vừa chờ tao tan ca, rồi hai đứa mình đi dạo phố. Kế hoạch hoàn hảo quá còn gì.]

Chương Uẩn Nghi không nỡ nói thật: [Chiều tối có hẹn rồi.]

Chung Linh: [?]

Chung Linh: [Hẹn ai thế? Sao tao không biết gì?]

Chung Linh: [Giấu tao?]

Đến lúc này, Chung Linh chợt nhớ ra điều gì: [Mấy hôm trước tao có nói chuyện với ông chủ Giang, anh ấy bảo mày dẫn một người đàn ông đi uống rượu ở tiệm nhỏ, nghe nói người đó còn rất đẹp trai nữa. Mau mau thành thật khai báo đi.]

Thực ra, mấy hôm trước Chung Linh đã nghe chuyện này, chỉ là lúc đó đã khuya.

Biết điện thoại của Chương Uẩn Nghi không để chế độ im lặng khi ngủ, cô ấy sợ nhắn tin làm phiền, định sáng hôm sau hỏi thăm.

Nhưng rồi lại bận quá nên quên mất.

Chương Uẩn Nghi bật cười, trả lời: [Khai báo gì cơ?]

Chung Linh: [Đừng giả ngu!]

Chương Uẩn Nghi nhìn màn hình, không nhịn được cười khẽ. Nghĩ một lúc, cô mới nhắn lại: [Là Chu Đình Tắc.]

Chung Linh: [?]

Chương Uẩn Nghi: [?]

Chung Linh: [Là Chu Đình Tắc mà tao biết đó hả?]

Chương Uẩn Nghi cố ý: [Tao biết được mày quen mấy người tên Chu Đình Tắc à.]

Chung Linh: [Đừng đánh trống lảng! Là cái người mà mày từng than phiền rằng mày với anh ta như nước với lửa, nhìn thấy anh ta là thấy bực, chờ đến ngày mày phát tài làm chủ, sẽ cưỡi lên đầu anh ta mà ra oai, bắt anh ta sửa kế hoạch đến hai mươi lần một ngày… cái người đại diện bên A đó, có phải không?]

Chương Uẩn Nghi: “……”

Cô im lặng nghẹn lời vài giây, lúng túng hỏi: [Tao từng nói vậy thật à?]

Chung Linh: [Mày tự nhớ lại đi :)]

Chương Uẩn Nghi ngượng ngùng: […… Quên mất rồi.]

Chung Linh: [Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là, có phải là Chu Đình Tắc đó không?]

Chương Uẩn Nghi bất lực: […… Là ảnh.]

Chung Linh: [Được rồi.]

Chương Uẩn Nghi nhướn mày: [Chỉ vậy thôi à?]

Cô còn tưởng Chung Linh sẽ hỏi nhiều câu hơn.

Chung Linh: [Những chuyện khác để khi gặp mặt tao hỏi, đến lúc đó mày đừng hòng qua mặt tao, phải kể rõ ràng chi tiết cho tao nghe đấy!]

Chương Uẩn Nghi bó tay: [Biết rồi.]

Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Chung Linh xác nhận: [Tối nay hẹn hò với anh ta?]

Chương Uẩn Nghi: [Ừ, đi xem kịch.]

Chung Linh: [Ồ, cũng được đó, anh ta biết mày thích xem kịch à?]

Chương Uẩn Nghi suy nghĩ: [Tao cũng không chắc anh ấy có biết không.]

Cũng chính vì vậy, tối qua khi Chu Đình Tắc đề nghị đi xem kịch, Chương Uẩn Nghi cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn là vui mừng.

Chung Linh: [Bây giờ tiến triển tới đâu rồi?]

Chương Uẩn Nghi giả vờ ngây ngô: [Chỉ mới tới bước cùng đi xem kịch thôi mà.]

Chung Linh gửi một sticker lật mắt trắng

Chương Uẩn Nghi cười khẽ: [Lần sau gặp mặt sẽ kể.]

Chung Linh: [Được, đồng nghiệp đang gọi đi ăn trưa rồi, mày cũng mau ăn đi.]

Chương Uẩn Nghi: [Biết rồi.]

Không biết có phải vì vừa trò chuyện với Chung Linh về Chu Đình Tắc hay không, Chương Uẩn Nghi cầm điện thoại đứng ngẩn người một lúc, không nhịn được mà bấm vào ảnh đại diện của Chu Đình Tắc, mở ra khung trò chuyện giữa hai người.

Nhưng vừa mở ra, cô lại không biết phải nhắn gì.

Chẳng lẽ phải nói: “Chúng ta có thể gặp sớm vài tiếng được không, buổi trưa tôi không biết ăn gì, anh đi ăn cùng nhé.”

Thật không thích hợp, lỡ như Chu Đình Tắc đã có hẹn buổi trưa, hoặc đã ăn rồi thì sao.

Sau một hồi do dự, Chương Uẩn Nghi đành đặt đại một suất đồ ăn ngoài.

“……”

Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc hẹn nhau lúc 5 giờ chiều, nhưng khoảng 4 giờ 40, cô đã nhận được tin nhắn của anh, nói rằng anh đã đến cổng khu nhà.

Ở một số chuyện, hai người rất giống nhau.

Dù là công việc hay gặp mặt riêng, họ đều có thói quen đến sớm hơn giờ hẹn, thường chừa ra 10 đến 20 phút để phòng bất trắc.

Chương Uẩn Nghi nhắn anh đợi mình vài phút, rồi thay quần áo và ra ngoài.

Cuối tuần thời tiết đẹp, người ngoài đường cũng nhiều hơn hẳn.

Ngay cả trước cổng khu nhà cũng không ngoại lệ.

Khi Chương Uẩn Nghi bước ra, trước cổng đã có không ít người đứng đợi, dừng lại.

Cô theo thói quen đi về hướng chỗ hẹn quen thuộc, mới đi được vài bước thì đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng cạnh xe chờ mình.

Tiết trời xuân dễ chịu, nhiệt độ chưa kịp tăng cao nên trang phục có nhiều lựa chọn.

Hôm nay Chu Đình Tắc mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao lớn làm chiếc áo càng thêm phần khí thế, trông vừa bảnh bao lại thu hút. Anh chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng thẳng ở đó thôi, cũng đã đủ khiến người qua đường phải dừng lại nhìn, hoặc ít nhất là liếc mắt về phía anh.

Chương Uẩn Nghi cũng không ngoại lệ.

Cô bước chậm lại, từ trên xuống dưới lặng lẽ ngắm nhìn Chu Đình Tắc, rồi đi về phía anh.

Chưa kịp dời ánh mắt, người đàn ông đang dựa vào xe, cúi đầu nhìn điện thoại, bỗng ngẩng lên. Đôi mắt sâu thẳm chuẩn xác nhìn thẳng vào cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Chương Uẩn Nghi dừng bước, dưới ánh nhìn của anh, cô hơi mấp máy môi: “Tổng giám đốc Chu.”

Chu Đình Tắc cúi mắt nhìn cô, khóe mày hơi nhướng lên, không nói gì.
“……”

Chương Uẩn Nghi lập tức phản ứng lại, nhưng lại không hiểu sao thấy có chút ngượng ngùng khi gọi tên anh, chỉ mơ hồ nói: “Tôi đến muộn rồi.”

Ánh mắt Chu Đình Tắc khẽ lệch sang bên, dừng lại nơi vành tai cô ửng đỏ, khóe môi khẽ nhếch:
“Không phải, là tôi đến sớm.”

Chương Uẩn Nghi khẽ “ồ” một tiếng, cố ý hỏi:
“Hôm nay anh không bận à?”

“Hôm nay là Chủ nhật,” Chu Đình Tắc nhìn cô, “Tôi chỉ có một việc cần bận thôi.”

Chương Uẩn Nghi nhất thời chưa hiểu ý anh, hỏi lại:
“Việc gì vậy?”

Chu Đình Tắc khẽ nhướng mày, lại dời ánh mắt về phía cô.
“?”

Chớp mắt, Chương Uẩn Nghi lập tức hiểu ra, khẽ đưa tay chạm vào sống mũi,
“… Hình như tôi cũng thế.”

Hôm nay cô cũng chỉ có chuyện đi xem kịch với Chu Đình Tắc là bận.

“Hình như?” Chu Đình Tắc bắt bẻ câu chữ của cô.

Chương Uẩn Nghi cố ý:
“Ừ, hình như.”

Ngày hôm nay vẫn chưa trôi qua hết, cô tạm thời không thể khẳng định liệu còn việc gì khác không.

Cô khăng khăng nói “hình như”, Chu Đình Tắc cũng chẳng làm gì được.

Anh khẽ cười, giọng nói dịu dàng:
“Được rồi, nếu có việc gì khác cần làm thì cứ nói nhé.”

Chương Uẩn Nghi: “Không vấn đề.”

Thời gian vẫn còn sớm.

Hai người quyết định đi ăn chút gì đó trước.

Vốn dĩ Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc hẹn gặp lúc 5 giờ là để ăn chút gì đó trước khi đi xem kịch. Cô không muốn để bụng đói, càng không muốn xem xong rồi mới đi ăn, như thế dễ tăng cân.

Nhà hàng là do Chương Uẩn Nghi chọn, nằm ngay gần nhà hát, ăn xong đi bộ tới đó rất tiện.

Chu Đình Tắc không có ý kiến gì.

Hai người họ vốn không có yêu cầu cao về đồ ăn, cái gì cũng có thể ăn được một chút.

Ăn xong, hai người cùng nhau đến nhà hát.

Sau khi kiểm vé vào trong, Chương Uẩn Nghi mới phát hiện vé mà Chu Đình Tắc đặt có vị trí rất đẹp — ngay giữa hàng ghế thứ hai, tầm nhìn tuyệt vời nhưng lại không quá nổi bật như hàng đầu tiên.

Khi đã ngồi vào chỗ, những khán giả khác cũng lần lượt vào chỗ.

Không khí xung quanh rộn ràng náo nhiệt, có người đi qua lối đi trước mặt Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc, lúc giơ chân bước qua vô tình đá phải cô.
“Xin lỗi,” là giọng của một cô gái.

Chương Uẩn Nghi đáp:
“Không sao đâu.”

Cô định cúi người vỗ vỗ vạt váy, thì người bên cạnh đã nghiêng người trước, cúi xuống, đưa tay phủi dấu giày trên vạt váy màu xám của cô.

Động tác của Chu Đình Tắc khiến cả hai đều sững lại.

Chương Uẩn Nghi lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích, thậm chí hơi nín thở. Mà Chu Đình Tắc, khi vừa đưa tay ra đã cảm nhận được sự căng thẳng của cô, cũng hơi dừng lại thoáng chốc.

Không khí xung quanh chợt trở nên trầm lặng, có chút kỳ lạ.

Một lát sau, Chu Đình Tắc vẫn tiếp tục. Chương Uẩn Nghi khẽ rủ mắt, nhìn đôi bàn tay lớn trắng trẻo của anh đang phủi sạch bụi bẩn trên váy mình, tay anh nổi bật trên nền váy màu xám.

Chương Uẩn Nghi không biết mình đã nhìn bao lâu, mãi đến khi Chu Đình Tắc thu tay lại, nghiêng đầu nhìn vào biểu cảm mất tự nhiên của cô, trầm giọng nói “Được rồi”, cô mới hoàn hồn.

Vết bẩn trên vạt váy đã biến mất.
“Cảm ơn,” Chương Uẩn Nghi khẽ nói.

Chu Đình Tắc nhìn cô một cái, không đáp.

Chẳng bao lâu sau, ánh đèn trên trần nhà chợt mờ đi.

Đúng bảy giờ, buổi kịch bắt đầu.

Âm thanh trên sân khấu vang lên, làm dịu đi tiếng ồn ào xung quanh.

Chương Uẩn Nghi nhìn thẳng về phía trước, lắng nghe câu chuyện trên sân khấu.

Nhà hát này không quá rộng, nhưng cũng không hẹp.

Chỉ là, khi ngồi mà không chú ý, cánh tay sẽ rất dễ chạm vào người bên cạnh.

Chương Uẩn Nghi khi điều chỉnh tư thế ngồi, vô tình chạm vào cánh tay của người bên cạnh.

Ấm quá.

Nhiệt độ cơ thể Chu Đình Tắc, có phải hơi cao một chút không?

Nghĩ vậy, Chương Uẩn Nghi liền hỏi nhỏ.
“Chu Đình Tắc,” cô hạ giọng gọi anh.

Chu Đình Tắc nghiêng đầu, hơi cúi người về phía cô:
“Sao vậy?”

Xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng từ sân khấu đổ xuống, và ánh sáng lấp lóe từ màn hình điện thoại của vài người.

Nhưng trong bóng tối ấy, Chương Uẩn Nghi lại mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Chu Đình Tắc dừng lại trên người mình.

Hai người họ lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối, Chương Uẩn Nghi khẽ mấp máy môi:
“Anh thấy nóng à?”

“… ” Nghe rõ câu hỏi của cô, Chu Đình Tắc khẽ nhếch môi cười nhẹ:
“Có chút.”

Chu Đình Tắc thành thật thừa nhận, Chương Uẩn Nghi ngược lại không biết nên nói gì tiếp.

Cô chớp chớp mắt, lắp bắp:
“Ồ.”

Chu Đình Tắc: “Hửm?”

Chương Uẩn Nghi nhanh chóng liếc anh một cái:
“Không có gì.”

Cô chỉ buột miệng hỏi vậy thôi.

Chương Uẩn Nghi hoàn toàn không ngờ, chỉ nửa phút sau khi cô hỏi, Chu Đình Tắc bỗng ngồi thẳng người, cởi áo khoác ngoài.

Cô quay đầu nhìn, Chu Đình Tắc nghiêng người ghé sát tai cô, thì thầm giải thích:
“Nóng.”

“… ”

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào vành tai, khiến vùng da nơi đó như bị thiêu đốt.

Chương Uẩn Nghi khẽ nín thở, đột nhiên cảm thấy chính mình cũng thấy hơi nóng. Cô không tự nhiên đưa tay chạm vào tai bên phía gần Chu Đình Tắc, lúng túng nói:

“… Vậy anh đừng để bị cảm nhé.”

Chu Đình Tắc:
“Không đâu.”

Anh dường như lại khẽ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, từng chữ từng chữ rõ ràng vang lên:
“Cơ thể tôi tốt lắm.”

Chương Uẩn Nghi: “… ”

Không hiểu sao, rõ ràng Chu Đình Tắc chỉ nói một câu rất bình thường, nhưng Chương Uẩn Nghi lại cảm thấy anh như đang ám chỉ điều gì khác.

Đến lúc này, cô mới bàng hoàng nhận ra, bản thân không đấu lại Chu Đình Tắc, cũng không trêu ghẹo lại anh được. Cô vốn muốn đùa anh một chút, nhưng cuối cùng lại là mình bối rối.

Vì vậy, Chương Uẩn Nghi dứt khoát im lặng, tập trung xem kịch, không nói gì nữa.

Vở kịch 《La Hán Tiền》 có tổng thời lượng hơn hai tiếng.

Ngoài lúc đầu mất tập trung và nói mấy câu với Chu Đình Tắc, phần sau Chương Uẩn Nghi xem rất chăm chú. Thỉnh thoảng còn bị những tình tiết trên sân khấu chọc cười.

Cô chuyên chú nhìn về phía sân khấu, nhưng cũng có người đang chăm chú nhìn cô.
Vở kịch kết thúc với một kết thúc viên mãn.

Khán giả vỗ tay, các diễn viên nắm tay nhau cúi chào.

Khi ánh đèn sáng lên, Chương Uẩn Nghi mới sực tỉnh, lúc này cô mới phát hiện, lông mi đã vương giọt lệ.

Chu Đình Tắc nhìn thấy, khẽ cau mày:
“Eva.”

Chương Uẩn Nghi theo bản năng ngẩng đầu lên:
“Sao vậy?”

Chu Đình Tắc cúi mắt, ngón tay đang đặt trên tay vịn khẽ vuốt nhẹ. Chương Uẩn Nghi nhận ra, vừa định nói:
“Anh—”

Mới bật ra một chữ, cánh tay Chu Đình Tắc khẽ nâng lên, từ từ tiến gần cô.

Chương Uẩn Nghi theo bản năng nín thở, lông mi khẽ run.

Sau đó, Chu Đình Tắc đưa tay, các ngón tay khẽ cong, dùng mu bàn tay lau đi giọt nước mắt trên má cô.

Khoảnh khắc làn da má và đầu ngón tay anh chạm nhau, trái tim của hai người như dừng lại trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng đập dồn dập trở lại, giống như tiếng vỗ tay vang dội xung quanh.

“Sao lại khóc?” Chu Đình Tắc thu tay lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Chương Uẩn Nghi theo phản xạ đưa tay chạm lên mặt mình, xác nhận không khóc quá nhiều, mới nói:
“Tôi…”

Cô im lặng một lúc, rồi nói khẽ:
“Tôi rất thích xem kịch.”

Chu Đình Tắc nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Chương Uẩn Nghi hồi tưởng:
“Lần đầu tiên tôi xem kịch là do bà nội tôi đưa đi xem, bà rất thích.”

Khi cha mẹ Chương Uẩn Nghi ly hôn, cô vẫn đang học tiểu học.

Cha mẹ cô bận rộn công việc, tình cảm cũng nhạt phai. Tự nhiên, cả hai người cũng không còn tình cảm mặn nồng với cô con gái này.

Vì vậy khi ly hôn, mẹ cô — bà Dương — đã thẳng thắn nói không muốn nuôi con. Không ngoài dự đoán, Chương Uẩn Nghi được phân cho bố. Nhưng bố cô công việc bận rộn, hoàn toàn không có thời gian chăm sóc cô.

Cuối cùng, Chương Uẩn Nghi được gửi về quê, do bà nội trông nom.

Chuyện này từng khiến cô rất buồn.

Lúc vừa bị đưa về quê, mỗi ngày cô đều không vui. Để cô vui hơn, bà nội gần như ngày nào cũng ở nhà bầu bạn với cô, thậm chí có người mời đi đánh bài bà cũng từ chối.

Suốt kỳ nghỉ hè.
Chương Uẩn Nghi và bà nội hầu như không ra ngoài.

Nhờ có bà nội bên cạnh, tâm trạng của Chương Uẩn Nghi dần được xoa dịu, cũng có thêm chỗ để gửi gắm tình cảm. Sau khi vào năm học mới, bà nội cũng không ngại nắng mưa đưa đón cô đi học.

Ở quê không có nhiều chỗ vui chơi, cũng không có công viên giải trí, nên bà nội đưa cô đi xem kịch, nghe tuồng.

Khi đó, trong làng thỉnh thoảng có đoàn biểu diễn, bà nội lần nào cũng dẫn Chương Uẩn Nghi đi cùng. Hồi ấy, Chương Uẩn Nghi thực ra chẳng hiểu kịch có gì hay, vừa nghe không hiểu, vừa xem không rõ, nên dĩ nhiên không thích.

Sau khi bà nội mất, Chương Uẩn Nghi mới đột nhiên thích chúng.

Cô cũng rất hiểu rõ lý do mình thích, vì bà nội thích, nên cô bị ảnh hưởng. Và bởi khi bà nội qua đời vẫn còn tiếc nuối rằng chưa được xem vở kịch mà bà thích nhất, nên Chương Uẩn Nghi muốn thay bà xem nhiều hơn.

Cô biết, mình xem rồi, bà nội nhất định cũng sẽ biết.

Vừa rồi khi chăm chú xem biểu diễn, Chương Uẩn Nghi cũng không rõ tại sao mình lại rơi nước mắt.
Nhưng lúc này nhớ lại, cô mới chợt hiểu ra.

Trong lúc cô nói, Chu Đình Tắc vẫn lặng lẽ nhìn cô.

Đến khi cô nói xong, Chu Đình Tắc vẫn nhìn cô.

Xung quanh, khán giả đã lục tục rời đi.

Chương Uẩn Nghi từ trong hồi ức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, hơi ngượng ngùng:
“Xin lỗi, tôi không cố ý—”

“Tôi biết.” Chu Đình Tắc đúng lúc lên tiếng, thu lại vẻ nghiêm nghị:
“Bà mất lâu chưa?”

Chương Uẩn Nghi cười nhẹ đầy bất đắc dĩ:
“Mất hồi tôi học cấp ba.”

Tính đến nay cũng đã hơn mười năm rồi.

Chu Đình Tắc khẽ gật đầu, tự nhiên hỏi:
“Nhà em ở đâu?”

Câu hỏi ấy làm Chương Uẩn Nghi bất ngờ:
“Anh không biết à?”

Chắc không đâu.

Chu Đình Tắc hiểu ý cô, khẽ cười nói:
“Chỉ biết đại khái thôi.”

Anh chỉ biết cô là người Nam Thành.

Nhưng cụ thể quê cô ở đâu thì anh không rõ.

Chương Uẩn Nghi cũng không lấy làm lạ, mỉm cười với anh:
“Tháng sau nói cho anh biết nhé?”

Nếu tháng sau họ có thể cùng nhau đi Nam Thành xem kịch, cô sẽ nói cho anh biết.

Chu Đình Tắc ánh mắt sáng rực, yết hầu nhẹ nhàng trượt xuống, cùng cô hứa hẹn:
“Nhất ngôn vi định.”

Bình Luận (0)
Comment