Nửa tiếng sau, Chu Đình Tắc hỏi Chương Uẩn Nghi xem ngày mai Hồ Hiểu Sướng có rảnh không.
Chương Uẩn Nghi lập tức chuyển lời.
Cuối cùng, đôi bên hẹn được thời gian: sáng mai tám giờ, Hồ Hiểu Sướng sẽ đưa mẹ đến bệnh viện để làm thêm một đợt kiểm tra toàn diện, kỹ lưỡng hơn.
Sau khi xác nhận xong, Hồ Hiểu Sướng không ngừng cảm ơn Chương Uẩn Nghi.
Chương Uẩn Nghi bất lực vỗ nhẹ vai cô ấy, khẽ giọng nói:
“Chị Hiểu Sướng, chưa cần cảm ơn em vội, chuyện đâu còn đó. Mai mốt giải quyết xong, mời em một bữa là được rồi.”
Hồ Hiểu Sướng xúc động không nói nên lời:
“Em muốn ăn gì, chị mời hết.”
Chương Uẩn Nghi mỉm cười dịu dàng:
“Nhất chí.”
Cô an ủi thêm một câu:
“Chị cứ lo chuyện chính trước đã, cần gì cứ nói với em, hoặc chị C, hoặc Mạn Mạn đều được.”
Hồ Hiểu Sướng gật đầu đồng ý.
Không gian văn phòng dần yên tĩnh trở lại.
Chương Uẩn Nghi ngồi trước máy tính, bận rộn thêm một lúc, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của Chung Linh.
“Vừa ra khỏi phòng mổ,” giọng cô ấy nghe thật mệt mỏi.
Chương Uẩn Nghi đáp:
“Biết mà.”
Chung Linh hỏi ngay:
“Giờ thế nào rồi? Mày hỏi Hồ Hiểu Sướng chưa?”
“Hỏi rồi.” Chương Uẩn Nghi không giấu, “Có người bạn giúp đặt được lịch khám chuyên gia cho mẹ chị ấy vào sáng mai.”
Chung Linh sửng sốt:
“Ai thế? Đặt được bác sĩ nào vậy? Gửi tao xem hồ sơ.”
“…Là Chu Đình Tắc.” Chương Uẩn Nghi cũng chẳng định giấu bạn mình.
Chung Linh:
“Cái gì cơ?”
Cô ấy suýt tưởng tai mình nghe nhầm.
Chương Uẩn Nghi hơi nghẹn lời:
“Nghe đúng rồi đấy.”
Chung Linh tặc lưỡi, rồi chuyển sang chủ đề khác:
“Mày tối nay phải tăng ca à?”
“Làm gì?” Chương Uẩn Nghi lập tức cảnh giác.
Chung Linh:
“Mời ăn tối.”
“…”
Chương Uẩn Nghi im lặng một giây, nhìn thấu ý đồ:
“Ăn uống không phải trọng điểm, mày định tám chuyện gì phải không?”
Chung Linh vui vẻ thừa nhận:
“Biết thế là tốt rồi, giờ mày chỉ cần nói có đi không.”
Chương Uẩn Nghi lật xem lịch làm việc, đành phải gật đầu:
“Đi, hơn bảy giờ nhé.”
Chung Linh hài lòng:
“Chuẩn giờ tao thích.”
Vừa dứt cuộc gọi, Chung Linh đã nhắn thêm một tin:
“Vừa nãy quên hỏi, là bác sĩ nào thế?”
Chị ấy muốn xem bác sĩ đó chuyên sâu lĩnh vực gì.
Chương Uẩn Nghi:
“Bác sĩ Đoạn Nhạn Hà.”
Chung Linh:
“?”
Chương Uẩn Nghi hơi bối rối:
“Sao?”
Lẽ nào bác sĩ đó không tốt? Không thể nào.
Được Chu Đình Tắc giới thiệu, chắc chắn là người đáng tin, có năng lực.
Chung Linh:
“Chu Đình Tắc ghê gớm thật.”
Chương Uẩn Nghi chớp mắt:
“Vị bác sĩ này rất nổi tiếng sao?”
Chung Linh:
“Rất nổi. Bà ấy là chuyên gia đầu ngành về u ác, tỷ lệ thành công trong ca mổ cực cao, còn là Chủ nhiệm Trưởng khoa chuyên trách ung thư buồng trứng của Hiệp hội chống ung thư. Nếu thật sự là bà ấy tiếp nhận điều trị cho mẹ Hồ Hiểu Sướng, dù là phẫu thuật hay điều trị trúng đích, tiên lượng đều rất tốt.”
Chương Uẩn Nghi sững người.
Cô biết Chu Đình Tắc giỏi, cũng biết với nhân mạch của anh, người được giới thiệu chắc chắn không phải hạng xoàng. Nhưng cô không ngờ, lại là bác sĩ hàng đầu đến thế.
Chung Linh:
“Nếu đúng là bác sĩ Đoạn, mày bảo Hồ Hiểu Sướng yên tâm, mẹ chị ấy chắc chắn không sao đâu.”
Chương Uẩn Nghi:
“Ừm.”
Biết được năng lực và địa vị của bác sĩ Đoạn trong giới y học, Chương Uẩn Nghi chợt cảm thấy, chỉ mời Chu Đình Tắc một bữa ăn là quá ít.
Anh giúp cô như vậy, cô thực sự không biết nên cảm ơn ra sao cho đủ.
Cô do dự, nghĩ có nên nhắn thêm lời cảm ơn, nhưng lại thấy nói suông có vẻ thiếu thành ý.
Nhưng những cách cảm ơn khác, cô tạm thời chưa nghĩ ra.
Lưỡng lự một lúc, cô nhắn cho anh:
[Tổng giám đốc Chu, sau này nếu anh cần gì, tôi nhất định không nề hà dù phải lên núi đao, xuống biển lửa.]
Chu Đình Tắc:
[?]
Chương Uẩn Nghi:
[Tôi vừa được bạn phổ cập sơ lược hồ sơ của bác sĩ Đoạn.]
Chu Đình Tắc ngẩng đầu, lập tức hiểu ra vì sao cô lại nói đến mức ấy.
Anh ngẫm nghĩ vài giây, không từ chối:
[Được, tôi ghi nhớ trước.]
Chương Uẩn Nghi gửi lại một sticker gương mặt đáng yêu, ngoan ngoãn.
Chu Đình Tắc nhếch môi cười, định gõ thêm gì đó, thì cửa bị gõ.
Chưa kịp mở lời, người gõ đã đẩy cửa bước vào, vừa vặn nhìn thấy nụ cười trên môi anh, liền tặc lưỡi:
[Sếp Chu à, trốn việc thì thôi đi, giờ còn nghịch điện thoại trong giờ làm nữa.]
Chu Đình Tắc mặt không đổi sắc, nhắn lại cho Chương Uẩn Nghi một câu “bận chút”, rồi đặt điện thoại xuống:
“Gì đấy?”
Mạnh Tuy liếc anh một cái, tò mò hỏi:
“Nói chuyện với ai thế?”
Chu Đình Tắc không trả lời.
“Tôi đoán nhé,” Mạnh Tuy lẩm bẩm, “Eva?”
Chu Đình Tắc liếc qua, ánh nhìn rõ ràng: cậu biết mà còn hỏi.
Nhận được ánh mắt đó, Mạnh Tuy khựng lại, kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc, hào hứng hỏi:
“Giờ hai người tiến triển đến đâu rồi?”
Chu Đình Tắc không bắt chuyện, ngược lại hỏi:
“Tài liệu cậu bảo tôi xem đâu?”
“…”
Mạnh Tuy cạn lời:
“Nói chuyện riêng chút đã, công việc nói sau đi.”
“Tôi sắp tan làm rồi.” Chu Đình Tắc thản nhiên đáp.
Mạnh Tuy nhìn đồng hồ:
“Hôm nay không tăng ca à?”
Chu Đình Tắc liếc anh ấy, giọng nhạt:
“Về nhà ăn cơm.”
Mạnh Tuy ngạc nhiên:
“Về nhà nào cơ?”
Chu Đình Tắc:
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có,” Mạnh Tuy khựng lại, cẩn trọng hỏi, “mẫu hậu ở nhà thấy không khỏe à?”
Câu hỏi ấy, cũng không thể trách anh ấy.
Dẫu sao hôm nay cũng là thứ Hai, ngày đầu tuần làm việc. Việc Chu Đình Tắc bỗng dưng về nhà ăn cơm có chút lạ thường. Anh và bố mẹ đều bận rộn, bình thường không dễ gì tụ họp vào ngày thường. Chu Đình Tắc chọn tối nay về nhà, Mạnh Tuy không khỏi nghĩ nhiều.
Chu Đình Tắc đáp: “Không.”
Anh biết Mạnh Tuy đang lo lắng điều gì, giọng hạ thấp: “Có chút việc nên về nhà một chuyến.”
Biết mẹ anh không gặp vấn đề gì, Mạnh Tuy mới thở phào: “Vậy thì tốt.”
Lời vừa dứt, Mạnh Tuy bỗng nhớ ra điều gì, “Ê, nãy giờ cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy.”
Sao cứ thế mà lảng đi được?
Chu Đình Tắc hơi hạ mắt, lạnh nhạt nói: “Lo làm việc trước đã.”
Mạnh Tuy đành bó tay, ngoan ngoãn đưa tài liệu cho anh.
Chờ Chu Đình Tắc xem xong, hai người bàn bạc thêm chút công việc, rồi chẳng ai còn nhớ đến chuyện “tiến triển” giữa anh và Chương Uẩn Nghi nữa.
Đúng lúc đó cũng vừa hết giờ làm.
Chu Đình Tắc không hề chần chừ, ra hiệu đuổi người, rõ ràng chuẩn bị tan ca.
–
Xe dừng trước cổng nhà, từ bếp đã tỏa ra mùi thơm nồng đượm khiến người ta vừa ngửi đã cảm thấy ấm lòng.
“Đình Tắc về rồi à,” dì giúp việc trong bếp lên tiếng chào, “đói không? Ngồi nghỉ chút đi, bố mẹ con còn chưa về.”
Chu Đình Tắc khẽ gật đầu: “Chào dì Vương ạ.”
Dì Vương mỉm cười, nói với vẻ thân quen: “Ừ, ngồi đợi chút nhé.”
Anh gật đầu, dường như đã quá quen với nhịp sống nơi đây.
Anh lên phòng mình trước, mãi đến khi nghe thấy tiếng xe trong sân mới thong thả bước xuống.
“Bố ạ,” thấy người vừa bước vào, anh lên tiếng gọi.
Chu Lý Đàn gật đầu đáp lại: “Về được bao lâu rồi?”
“Hai mươi phút ạ,” Chu Đình Tắc nói.
Ông vỗ nhẹ vai anh, hỏi: “Gần đây công việc vẫn ổn chứ?”
“Cũng tạm được,” anh đáp, rồi lại nhìn quanh, hỏi, “Sao mẹ con vẫn chưa về ạ?”
“Có bệnh nhân tìm, bà ấy nói sẽ về trễ nửa tiếng, bảo bố về trước.” Chu Lý Đàn đáp nhẹ.
Chu Đình Tắc không lấy làm lạ, theo bố cùng bước vào phòng khách.
Vừa ngồi xuống ghế, Chu Lý Đàn như nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn con trai: “Nghe mẹ con nói con giới thiệu một bệnh nhân cho bà ấy? Người nhà bạn con à?”
“Là người nhà của đồng nghiệp, cũng là bạn.” Chu Đình Tắc đáp, rồi nhìn bố, sau mấy giây trầm ngâm, hỏi:
“Muốn xin hỗ trợ y tế từ bệnh viện, cần điều kiện gì ạ?”
Nghe đến đó, Chu Lý Đàn hơi bất ngờ, đưa mắt nhìn con: “Hỗ trợ y tế?”
Chu Đình Tắc gật đầu.
Hai bố con nhìn nhau chốc lát, ông đẩy nhẹ gọng kính, hỏi một cách thăm dò:
“Người bạn này… quan trọng lắm sao?”
Chu Đình Tắc hiểu rõ ẩn ý trong lời bố. Anh khẽ đáp: “Cô ấy là một người khá đặc biệt.”
Anh thật lòng muốn giúp Chương Uẩn Nghi.
Chu Lý Đàn nghe giọng điệu ấy thì trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Ông hơi khựng lại, rồi tò mò hỏi: “Đặc biệt thế nào?”
“Khó mà nói cho bố hiểu được.” Chu Đình Tắc khẽ cười, nghiêng đầu, giọng thành thật:
“Bố à, con thực sự muốn giúp cô ấy.”
Từ nhỏ đến lớn, Chu Đình Tắc ít khi nhờ cậy đến bố mẹ. Tự lập là điều dường như đã ngấm vào máu anh, mọi quyết định, mọi lựa chọn, anh đều tự mình gánh vác.
Giờ đây, thấy anh chủ động mở lời, Chu Lý Đàn nhìn kỹ thần sắc con trai, cuối cùng gật đầu:
“Bố hiểu rồi. Chờ kiểm tra xong xuôi, bố sẽ tìm hiểu cụ thể. Nếu đáp ứng điều kiện hỗ trợ y tế, bố sẽ lo thủ tục. Còn nếu không…”
Ông còn chưa kịp nói hết câu thì Chu Đình Tắc đã ngắt lời:
“Con có thể quyên góp ẩn danh.”
Chu Lý Đàn lặng nhìn anh giây lát, cuối cùng gật đầu:
“Được.”
Ông đã nhận lời, thì nhất định sẽ giúp đến nơi đến chốn.
“Cảm ơn bố,” Chu Đình Tắc nói nhỏ.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng xe. Không ngoài dự đoán, là bà Đoạn về đến nhà.
Chu Lý Đàn đứng dậy chuẩn bị ra đón, nghiêm túc nói:
“Đừng vội cảm ơn bố, cảm ơn mẹ con trước đi, bà ấy mới là người bỏ công sức thật sự.”
“Vâng, chút nữa con sẽ cảm ơn mẹ.”
–
“A chít!”
Chương Uẩn Nghi vừa hắt xì hai cái liên tiếp, Chung Linh liền nhìn cô đầy nghi ngờ:
“Cảm rồi à?”
Chương Uẩn Nghi giơ tay xoa nhẹ sống mũi, ngập ngừng:
“Chắc là không đâu.”
Cô không thấy trong người có gì bất ổn cả.
Chung Linh săm soi vẻ mặt cô một lát rồi căn dặn:
“Dạo này thời tiết thất thường, sáng tối nhiệt độ chênh lệch lớn, mày nhớ giữ ấm đấy.”
Chương Uẩn Nghi mỉm cười dịu dàng:
“Biết rồi mà, bác sĩ Chung cứ yên tâm.”
Chung Linh liếc cô một cái, giọng không tin nổi:
“Tin mày mới lạ đấy.”
Chương Uẩn Nghi im lặng.
Cô quá hiểu Chung Linh rồi — lúc này mà phản bác lại, thì đảm bảo tối nay khỏi ngủ yên. Chi bằng ngoan ngoãn im lặng, để bác sĩ Chung càm ràm thêm hai câu rồi thôi.
Chung Linh vừa lẩm bẩm được mấy câu, vừa trò chuyện cùng Chương Uẩn Nghi trong lúc ăn.
Chuyện giữa hai người, ngoài tình hình của mẹ Hồ Hiểu Sướng, chủ đề nhiều nhất vẫn không thoát khỏi cái tên Chu Đình Tắc.
Chung Linh vẫn chưa thể tin được — tại sao Chương Uẩn Nghi lại đột nhiên vừa mắt với Chu Đình Tắc?
Nghe vậy, Chương Uẩn Nghi dở khóc dở cười:
“Cũng đâu phải đột ngột đến vậy đâu…”
Chung Linh trao cô một ánh nhìn đầy… từng trải.
Chương Uẩn Nghi khẽ cong môi, khóe miệng như thấp thoáng một nụ cười nhớ nhung. Trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều hình ảnh đan xen hiện về.
Ấn tượng sâu nhất, là đêm hôm ấy trên núi, khi cắm trại. Bạn gái của Đàm Gia Thực làm khó cô, chính Chu Đình Tắc là người lên tiếng giải vây cho cô.
Cũng trong đêm đó, khi cả hai ngồi cạnh nhau dưới bầu trời sao, giữa tĩnh lặng tràn khắp núi rừng, cô nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình.
Cái nhìn ấy rất nhẹ, rất khẽ — như một cơn gió đêm mơn man qua má, không lời nhưng đầy dịu dàng, khiến trái tim cô phút chốc bình yên trở lại.
Chương Uẩn Nghi hiểu, anh đang an ủi cô.
Khi bị Duyệt Duyệt làm khó, cô không thể hiện ra chút gì – không bực bội, không buồn phiền. Nhưng trong lòng thì có, có một chút ấm ức, cũng có chút hoài nghi. Cô đã từng âm thầm tự vấn: có phải mình đã làm gì sai, khiến người khác hiểu lầm, nên mới bị đối xử như vậy?
Thậm chí, có lúc cô từng nghĩ, nếu mình không xinh đẹp như vậy, liệu có tránh được những phiền toái kiểu này không?
Dù vậy, rất nhanh sau đó, cô tự kéo bản thân trở lại lý trí: “Mình không làm sai. Xinh đẹp không phải là tội. Không thể vừa được lợi vừa giả bộ oan ức.”
“Đang nghĩ gì đấy?” Chung Linh vẫy vẫy tay trước mặt cô, thấy cô thất thần thì nghiêng đầu hỏi, “Lại nghĩ đến sếp Chu rồi chứ gì?”
Chương Uẩn Nghi cụp mắt, nhẹ giọng gọi:
“Linh Linh…”
Chung Linh nhướn mày, mắt trợn tròn:
“Mầy lại định làm gì đấy?”
Cứ gọi cô bằng cái giọng ngọt ngào thế kia là y như rằng… có chuyện muốn nhờ.
Thấy dáng vẻ đề phòng như lâm đại địch của cô bạn, Chương Uẩn Nghi bật cười:
“Nếu tao muốn theo đuổi Chu Đình Tắc, mày thấy khả năng thành công là bao nhiêu?”
“…”
“?”
Chung Linh suýt sặc, sững người mất mấy giây.
“Giờ mày còn hỏi chuyện đó á? Giữa hai người đến mức này rồi còn cần ‘xác suất’ ư?”
Chương Uẩn Nghi chớp mắt:
“Đến mức nào cơ?”
“Tự mày nói xem?” Chung Linh liếc xéo cô, “Chuyện của đồng nghiệp mày, Chu Đình Tắc còn ra tay giúp đỡ đến mức ấy, còn cần theo đuổi gì nữa?”
Cô ấy thật sự không hiểu nổi nữa rồi. Có phải ai đang yêu cũng phải lòng vòng như thế không? Mà kể cả có cần theo đuổi thật, với Chương Uẩn Nghi thì làm gì phải lo, vì chắc chắn là thành công.
Chương Uẩn Nghi bị dồn đến câm nín, lẩm bẩm:
“Nhưng mà… cũng cần có chút nghi thức chứ?”
“…”
Chung Linh chống cằm nhìn cô, như đang cố gắng lý giải bộ não kỳ lạ của một người phụ nữ đang yêu — nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Cô ấy hơi bất lực, gật đầu:
“Mày muốn thì theo đuổi đi.”
Chương Uẩn Nghi gật gù, rồi hỏi tiếp:
“Theo đuổi kiểu gì?”
“…” Chung Linh nghẹn lời:
“Mày hỏi tao á?”
Chương Uẩn Nghi vô tội chớp mắt:
“Ừ.”
Chung Linh im lặng vài giây, rồi hỏi lại một câu cực kỳ nghiêm túc:
“Tao trông giống kiểu người biết theo đuổi ai à?”
Chương Uẩn Nghi cũng rất thật thà lắc đầu:
“Không giống.”
Hai người nhìn nhau lặng lẽ.
Một lúc sau, Chương Uẩn Nghi lôi điện thoại ra:
“Thôi để tao tra thử mấy bài ‘mẹo tán trai’ trên mạng xem sao…”
Chung Linh suýt nghẹn, ngẫm nghĩ rồi đề xuất:
“Hay mày thử học theo cách mấy người từng theo đuổi mày ấy?”
“Thôi khỏi đi,” Chương Uẩn Nghi từ chối ngay tắp lự.
Chung Linh chớp mắt:
“Sao vậy?”
Chương Uẩn Nghi nói rất đỗi đương nhiên:
“Vì chẳng ai trong số họ thành công cả. Vậy thì cách họ theo đuổi rõ ràng là vô hiệu.”
“…”
Câu này… không sai một ly nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Chung: Thật phiền khi phải nghe chuyện của một người phụ nữ đang yêu.
Chương Uẩn Nghi: Thật là phiền không?
Chu tổng: Không. Anh không thấy phiền.
Ngày mai — chính thức theo đuổi người ta nhé!
Cặp đôi nhỏ lại bắt đầu chơi trò “mèo vờn chuột” rồi đó~