Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 3

Chưa đầy vài phút sau khi bình luận kia được đăng lên, Chương Uẩn Nghi đã nhận được tin nhắn của Nhâm Hoài Mộng:
【Không can nổi qaq】

Trong công ty – bao gồm cả các đối tác – không ít người đều ôm mộng thầm thương trộm nhớ Chu Đình Tắc. Ai cũng biết là thương anh thì chả có kết quả gì, vậy mà vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Thấy tin nhắn của Nhâm Hoài Mộng, Chương Uẩn Nghi ngồi thụp trong chiếc ghế lười, khẽ lắc đầu cười.
Cô đang định gác điện thoại sang một bên để đọc sách thì tin nhắn mới lại tới:
“Eva~”

Nhâm Hoài Mộng là điển hình cho kiểu người “hai mặt” rõ rệt giữa giờ làm và ngoài giờ.

Lúc làm việc thì đúng chuẩn chỉ: chuyên nghiệp, lạnh lùng, mạnh mẽ như gió bão. Nhưng vừa tan làm một cái là hóa thân thành cô gái nhỏ đáng yêu, ngập tràn tâm hồn thiếu nữ. Mỗi lần nói chuyện với cô ấy, Chương Uẩn Nghi đều có cảm giác như mình trẻ ra vài tuổi.

Chương Uẩn Nghi: “Sao vậy chị yêu Mộng Mộng ơi~”
Nhâm Hoài Mộng: “Dạo này bận không?”
Chương Uẩn Nghi: “Giờ thì không nè~ Sao thế? Mình bàn proposal hở?”
Nhâm Hoài Mộng: “…Không! Tan làm rồi đừng nhắc đến công việc nữa, chị không phải sếp mình đâu.”

Một người có thể cày việc suốt gần 20/24 tiếng mỗi ngày – không đùa đâu.

Chương Uẩn Nghi: “Dạ dạ~”
Nhâm Hoài Mộng: “Ừm, muốn hỏi thứ Bảy này em có lịch gì chưa?”
Chương Uẩn Nghi: (đoán luôn được ý đồ) “Chưa có gì hết. Em đang chờ chị iu lên lịch nè~”

Thứ Bảy là sinh nhật của Nhâm Hoài Mộng. Chương Uẩn Nghi không những biết mà còn nhớ rất kỹ.
Công ty truyền thông Tư Duy và tập đoàn công nghệ Nexalith có quan hệ hợp tác khá thân thiết. Nhâm Hoài Mộng được điều sang làm trợ lý riêng cho Chu Đình Tắc từ hơn hai năm trước – từ đó, cô, Mộng Mộng và Chu Đình Tắc mới có cơ hội quen biết.

Chương Uẩn Nghi vốn không ưa Chu Đình Tắc lắm, nhưng đối với Nhâm Hoài Mộng thì lại cực kỳ có thiện cảm. Ngoài công việc, hai người còn có nhiều sở thích giống nhau nên hay hẹn nhau ăn uống, cà phê hay dạo phố.

Nhâm Hoài Mộng: “Cả ngày đó em rảnh luôn à?”
Chương Uẩn Nghi: “Chị hỏi thế làm em thấy hơi lo đó… Hy vọng không có phát sinh gì thôi.”
Công việc của cô vốn không cho phép thảnh thơi hoàn toàn. Có biến cái là dù đang nghỉ phép dài ngày hay đi chơi cuối tuần, cô cũng phải bật laptop lên xử lý trong một nốt nhạc.

Ngay lập tức, Nhâm Hoài Mộng thu hồi tin nhắn vừa gửi, bổ sung thêm:
“Không có gì đâu, chắc chắn là không!”
Chương Uẩn Nghi: “Hy vọng là vậy~”
Nhâm Hoài Mộng: “Nếu trời không mưa gió giông bão, thứ Bảy này mình đi cắm trại nhé?”
Chương Uẩn Nghi: “Ủa? Ngủ lại trên núi luôn hả chị?”
Nhâm Hoài Mộng: “Tạm thời là vậy. Có thể ngủ lều, hoặc gần đó có mấy homestay cũng ổn áp.”
Chương Uẩn Nghi: “Mấy giờ xuất phát ạ?”
Nhâm Hoài Mộng: “Mười giờ sáng nhé? Đi sớm ăn trưa luôn.”
Chương Uẩn Nghi: “Okela chị yêu~”

Chốt lịch xong, cuộc trò chuyện tạm dừng.

Nửa phút sau, điện thoại của Chương Uẩn Nghi lại reo lên với một tin nhắn mới từ Nhâm Hoài Mộng:
“Eva! Em coi WeChat Moments chưa???”
Chương Uẩn Nghi: “Hở? Gì thế?”

Vừa gửi tin nhắn xong, cô thấy ngay biểu tượng đỏ nhấp nháy trên WeChat báo có hoạt động mới.
Cô nhấn vào, lướt sơ danh sách like/comment thì ngay lập tức bắt gặp tên của Chu.Đình.Tắc – sáng rực, chói lòa, lù lù giữa đám bạn chung tương tác bài của Nhâm Hoài Mộng.

“…”

Chương Uẩn Nghi chớp mắt, thoát khỏi Moments, rồi nhắn lại một dấu ? rõ to cho Mộng Mộng.

Nhâm Hoài Mộng nhắn lại ba chấm, rồi lặng lẽ thú nhận:

“Chị nhớ là chị đã chặn ảnh rồi mà…”

Chương Uẩn Nghi biết rõ – Chu Đình Tắc rất hiếm khi lướt WeChat Moments.
Trong mắt anh, việc đó là loại hành vi “siêu cấp phí thời gian”.

Chương Uẩn Nghi: “…Chắc là không sao đâu ha.”
Nhâm Hoài Mộng: “Chị thì không sao. Chị lo cho em đó chứ…”

Chương Uẩn Nghi hơi ngẩn ra. Cô lại mở Moments của Nhâm Hoài Mộng, ánh mắt dừng lại ở cái nút like bên dưới bài viết có bình luận của cô, người nhấn là Chu Đình Tắc.

Cô không kìm được mà bắt đầu tự biên tự diễn trong đầu:

Cái like này… không lẽ là cố ý cho cô xem? Là kiểu “tôi biết cô nói xấu tôi đấy” hả?

Chương Uẩn Nghi nghĩ đi nghĩ lại, rồi tự phủ nhận luôn.

Thôi dẹp. Mình bị ảo tưởng sức hút rồi.
Làm gì có chuyện Chu Đình Tắc để tâm tới một bình luận như vậy. Càng không đến mức phải like để “cảnh cáo nhẹ”.

Nghĩ vậy, cô liền nhắn trấn an lại:

“Em ổn mà. Tổng giám đốc Chu chắc không đến nỗi vì một câu nói mà kiếm chuyện với em đâu.”
Nhâm Hoài Mộng: “Chị cũng nghĩ thế.”

Chu Đình Tắc nổi tiếng là công tư phân minh.
Không vì thích ai mà dễ dãi, cũng chẳng vì ghét ai mà làm khó. Chuẩn mực từng phân.

Chương Uẩn Nghi cũng không nghĩ thêm gì. Trò chuyện với Nhâm Hoài Mộng xong, cô quay lại với quyển sách.
Đọc đến khi mắt ríu lại, cô mới khép sách, leo lên giường đi ngủ.

Đêm khuya. Điện thoại đặt trên kệ đầu giường bất chợt rung lên một cái.

Chương Uẩn Nghi động đậy tai, lông mi khẽ run, nhưng vẫn chưa đủ tỉnh táo để mở mắt. Tin nhắn tới rồi cũng im bặt, cô lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, chưa cần chuông báo thức kêu, sáu giờ chưa tới, Chương Uẩn Nghi đã tự tỉnh.

Cô nằm thêm đúng một phút, rồi dứt khoát tung chăn ra khỏi giường.

Rửa mặt xong, thay đồ tập thể dục xong, cô mới nhớ ra, mở điện thoại lên xem tin nhắn ban nãy là gì.

Là tin nhắn của Chu Đình Tắc.
Thông báo hoàn tiền – giao dịch chuyển khoản từ đêm hôm kia đã quá hạn, không ai nhận, nên hệ thống tự động hoàn về.

Hôm đó nửa đêm cô chuyển khoản trả tiền ăn, sau đó quên bẵng.
Cô không chắc Chu Đình Tắc quên nhận, hay là cố tình không nhận.

Nghĩ vậy, Chương Uẩn Nghi bấm lại một lần nữa, kèm tin nhắn:
“Tổng giám đốc Chu, tiền bữa ăn, nhớ nhận nha.”

Tin nhắn vừa gửi đi, Chu Đình Tắc đã nhắn lại:
“Xin lỗi.”

Chương Uẩn Nghi: “…Ồ, vậy anh nhận đi nha.”
Nói mời là mời. Ai cho bùng?

Thấy tin nhắn này, Chu Đình Tắc đành bấm nút nhận tiền.
Anh biết rõ – nếu mình còn chần chừ, thì Chương Uẩn Nghi kiểu gì cũng bám đến cùng. Có khi còn lôi cả thuyết “giới tính bình đẳng” ra tranh luận, kiểu:
“Anh có định kiến giới tính không đấy? Không cho phụ nữ mời cơm là sao?”

Vừa thấy thông báo “đã nhận tiền”, Chương Uẩn Nghi liền tranh thủ hỏi luôn:
“Tổng giám đốc Chu, anh xem bản đề xuất bên tôi chưa ạ?”

Chu Đình Tắc gõ trả lời: “……”

Chương Uẩn Nghi: “?”
Cái dấu ba chấm này là ý gì vậy???

Chu Đình Tắc im lặng một lúc, giơ tay day nhẹ huyệt thái dương, hỏi lại:
“Eva, cô chắc là muốn bàn chuyện công việc với tôi lúc sáu giờ sáng?”

Sáu giờ đó. Công ty Tư Duy trả lương cho cô bao nhiêu mà cô siêng dữ vậy?

Chương Uẩn Nghi: “À… Vậy để trễ chút bàn?”
Chu Đình Tắc: “Ừ, mấy giờ cô đến công ty?”
Chương Uẩn Nghi: “Anh đến lúc nào?”
Dù sao cũng là bên B, theo giờ giấc của bên A là điều cơ bản. Ngay từ lúc vào ngành, cô đã khắc ghi điều đó trong lòng.

Chu Đình Tắc: “Tám rưỡi.”
Chương Uẩn Nghi: “Vậy tám rưỡi tôi liên hệ anh nhé.”

Hẹn giờ xong, Chương Uẩn Nghi vội vã chạy sang phòng gym.

Từ sau tuổi hai mươi lăm, cô kiên trì mỗi tuần đi tập hai, ba buổi. Làm nghề này, chuyên môn quan trọng, nhưng thể lực cũng quan trọng không kém.
Không chỉ ngồi lâu, mà còn có khi thức trắng đêm làm proposal.

Muốn làm việc lâu dài, cơ thể khỏe là điều bắt buộc.

Tập xong, Chương Uẩn Nghi về nhà tắm rửa, makeup chỉn chu rồi lái xe đến công ty.
Nhà cô cách chỗ làm chưa tới hai mươi phút lái xe.

Vừa vào văn phòng thì đồng hồ chỉ đúng 08:05.
Cô tranh thủ xem lại bản đề xuất từ hôm qua, bổ sung thêm vài ý tưởng chợt lóe ra đêm qua.

Tới 08:29, đúng một phút trước giờ hẹn, Chu Đình Tắc nhắn tới:
“Eva, cô muốn trao đổi thế nào?”

Chương Uẩn Nghi: “Tổng giám đốc Chu tiện call video không ạ?”
Video sẽ tiện hơn, cô vừa trình bày vừa share màn hình giải thích.

Vài giây sau, lời mời call đến.
Chương Uẩn Nghi bấm nhận, ngẩng đầu lên, vừa lịch sự vừa chuyên nghiệp chào hỏi:
“Chào buổi sáng tổng giám đốc Chu, xin lỗi đã làm phiền anh sớm thế này—”

Còn chưa nói xong, ánh mắt cô đã bị gương mặt của anh chiếm trọn.

Lông mày sắc lạnh, ánh mắt sâu và gắt, xuyên qua ống kính nhìn thẳng vào cô.
Một giây mắt chạm mắt, cô hơi sững người, rồi nhanh chóng nhận ra điều gì đó sai sai:

“Tổng giám đốc Chu, anh chưa đến công ty ạ?”

Chu Đình Tắc khẽ gật đầu, giọng trầm thấp:
“Có chút việc gấp làm chậm trễ.”

Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh và sâu như nước đêm, dịu nhưng không hề mềm:
“Nghe rõ chứ?”

Chương Uẩn Nghi gật đầu, ánh mắt khẽ liếc qua góc nền phía sau anh, hơi ngập ngừng:
“Anh đang… đứng ngoài đường ạ?”

Chưa kịp đợi anh trả lời, có tiếng người khác chen ngang, trả lời thay anh:

“Tổng giám đốc Chu, xin lỗi, tụi tôi tới trễ. Anh không bị thương chứ?”

Một giọng lạ, chắc là nhân viên bảo hiểm.

Chu Đình Tắc: “Không sao.”

Chương Uẩn Nghi: “……”
Cô bất đắc dĩ trở thành người nghe ké trọn đoạn hội thoại.
Đến khi anh quay lại nhìn cô, cô mới lên tiếng:

“Anh bị tai nạn ạ?”

Chu Đình Tắc: “Va chạm nhẹ.”

Chương Uẩn Nghi: “…Người kia tông xe anh rồi bỏ chạy á?”
Hồi nãy nghe nhân viên kia nói đã gọi cảnh sát, tài xế gây tai nạn chắc cũng không chạy thoát được bao lâu.

Chu Đình Tắc khẽ gật đầu.

Chương Uẩn Nghi hết hồn:
“Xui vậy trời.”

Chu Đình Tắc liếc cô một cái, giọng trầm bình thản:
“Tiếp tục đi.”

Cô nghẹn họng mất ba giây.
Người ta mới bị tông xe, còn đang đứng lề đường, vậy mà vẫn bình thản làm việc được… Cô thật sự rất khâm phục thần kinh vững như thép của anh.

“Thôi… không cần vội. Anh cứ xử lý xong bên đó đã rồi mình bàn tiếp cũng được.”

Dù cô cũng rất muốn sớm chốt proposal, nhưng không đến mức lạnh lùng tới nỗi ép người vừa bị tai nạn phải họp.

Chu Đình Tắc khẽ nhấc mi mắt, giọng kiên định:
“Không cần. Tài xế chưa tới. Cứ tiếp tục đi.”

Chương Uẩn Nghi: “…”
Cô câm nín vài giây rồi gật đầu:
“Anh đã xem bản đề xuất rồi đúng không?”

Chu Đình Tắc: “Xem rồi.”
Không để cô kịp nói gì thêm, anh bắt đầu chỉ ra các điểm bất hợp lý trong bản thảo.

Chương Uẩn Nghi vừa ghi chú lại, vừa chửi thầm trong lòng:
Đúng là thích vạch lá tìm sâu.

Nhưng mà… cô lại không phản bác được.

Vì phải công nhận, dù là phân tích xu hướng, kiểm soát dư luận hay truyền thông định hướng, Chu Đình Tắc – không hề thua kém bất kỳ ai trong ngành.

Hai người trao đổi thêm một lúc, Chương Uẩn Nghi cũng đã hiểu rõ ràng mấy điểm mà Chu Đình Tắc không hài lòng.
Cô khẽ gật đầu:
“Được, vậy bên tôi sẽ chỉnh sửa lại và làm mới bản đề xuất.”

Chu Đình Tắc: “Vất vả rồi.”
Chương Uẩn Nghi dừng một chút, đáp lại với giọng nhã nhặn:
“Tổng giám đốc Chu khách sáo rồi.”

Nói chuyện xong xuôi, tài xế của Chu Đình Tắc cũng đến nơi.
Anh lên xe về công ty, còn Chương Uẩn Nghi thì tiếp tục chỉnh sửa đề án.

Trong lúc gõ máy, trong đầu cô lại chợt hiện ra cảnh Chu Đình Tắc lúc sáng,đứng bên lề đường, vẫn nghiêm túc như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Người khác vừa bị tai nạn xong là phải lo choáng váng, mặt mũi xám xịt chứ ít nhất cũng hơi thảm… Còn anh?

Không hề lúng túng. Không bối rối. Thậm chí không có một chút thất thần nào.

Vẫn ung dung, lạnh lùng, chuyên nghiệp đến mức khiến người ta muốn dẹp luôn tâm trạng thương cảm.

Mà hơn hết, sau tai nạn, trí nhớ của anh vẫn sắc như dao, từng chi tiết trong proposal, điểm mạnh điểm yếu, anh đều nắm rõ và phân tích mạch lạc không hề run tay.

Cô đã làm việc với Chu Đình Tắc hơn hai năm.
Biết anh giỏi là chuyện đương nhiên.
Nhưng cái khiến người ta tức lồng ngực chính là—mỗi lần hợp tác, anh đều lại “lên level”.

Càng nghĩ, Chương Uẩn Nghi càng thấy chán nản.

Cô cũng đâu phải đứng yên không tiến bộ.

So với lần đầu tiên làm chung, cô giờ đây gần như không còn bị anh bắt lỗi liên tục. Tư duy toàn diện hơn, kỹ năng cũng chín chắn hơn.

Ngay cả sếp cô còn khen, nói cô hai năm gần đây trưởng thành rõ rệt.

Nhưng tiếc thay, Chu Đình Tắc tiến bộ còn nhanh hơn.
Không chỉ vượt cô mà hình như… vượt luôn cả ngành.

Chán nản suy nghĩ nửa phút, cô gửi cho Nhậm Hoài Mộng một tin nhắn:
“Sếp các chị đúng là không phải người bình thường.”

Nhâm Hoài Mộng nửa tiếng sau mới trả lời:
“Chị cũng thấy thế!!!”

Chương Uẩn Nghi: “Đúng không?”

Nhâm Hoài Mộng: “Chu tổng sáng nay bị tai nạn mà vẫn đến công ty đúng giờ, làm như không có gì luôn. Nếu không phải tổng giám đốc Mạnh gọi bác sĩ tới tận nơi, bọn chị còn chẳng biết gì!”

Chương Uẩn Nghi: “…Em biết nè.”

Nhâm Hoài Mộng: “Hả??”

Chương Uẩn Nghi: “Sáng nay em có call video với anh ta, nói về proposal.”

Nhâm Hoài Mộng: “Sau khi bị tông xe á?”

Chương Uẩn Nghi: “Dạ.”

Nhâm Hoài Mộng: “…Hai người đúng chuẩn ‘workaholic’ cấp độ max.”

Chương Uẩn Nghi: “Em đâu có biết lúc đó anh ta vừa bị tai nạn…”

Sau đó cô lại nhắn thêm:
“Mà sếp chị không sao chứ?”

Nhâm Hoài Mộng: “Không bị gì nghiêm trọng. Hình như bị trầy tay, hoặc ngón tay bị sưng gì đó. Bác sĩ riêng mới đi khỏi, tổng giám đốc Mạnh lôi ảnh đi chụp phim rồi. Chị không đi theo.”

Chương Uẩn Nghi: “Ra vậy.”

Nhâm Hoài Mộng: “Ừ, chị phải quay lại làm đây, hẹn tám tiếng sau.”

Chương Uẩn Nghi: “OK, cố lên ”

Cả buổi sáng, Chương Uẩn Nghi dồn lực hoàn chỉnh lại bản đề xuất, kiểm tra từng phần cho đến khi mọi thứ hoàn thiện.

Sau đó cô triệu tập nhóm họp một lượt.

Họp xong cũng gần đến giờ ăn trưa.
Cô xuống lầu gọi đại phần cơm, vừa ăn vừa kiểm tra vài tài liệu khác.

Về lại văn phòng, cô ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm đống tài liệu trước mặt một hồi, rồi do dự vài giây.
Cân nhắc mãi giữa lý trí và cảm xúc, cuối cùng vẫn lấy cớ là vì “hợp tác tốt đẹp”, cô mở khung chat của Chu Đình Tắc ra.

Sau đó… cô gửi một tin nhắn hỏi thăm.

Bình Luận (0)
Comment