Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 32

Cùng ở bên cạnh “giết thời gian” với Chu Đình Tắc một lúc, Chương Uẩn Nghi lại lao vào công việc.

Bận rộn đến tận tối, cô cũng chẳng có thêm thời gian liên lạc với anh.

Ngày hôm sau là buổi làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ ba ngày. Vừa đến công ty, cô nhận được tin nhắn từ bố: “Mấy giờ hạ cánh vậy con?”

Hai bố con rất ít khi liên lạc, mà có thì cũng chỉ xoay quanh chuyện chính sự.

Ấn tượng của Chương Uẩn Nghi về bố mình không sâu đậm, tất nhiên giữa họ cũng chẳng có khoảng cách gì to tát, chỉ đơn giản là không thân thiết.

Giống như phần lớn mối quan hệ giữa cha và con gái, hoặc giữa hai người đàn ông trong một nhà, cô và bố mình không khác gì người xa lạ là mấy, nói chuyện thì gượng gạo, ở cạnh nhau lại thấy không tự nhiên.

Cô cũng chẳng biết nên hình dung cảm giác ấy thế nào, chỉ gói gọn một câu: Giữ nguyên như bây giờ là ổn.

Có thời điểm cô từng muốn gần gũi hơn, nhưng bố thì lại chưa bao giờ cho cô cơ hội ấy.

Đến bây giờ, cô cũng không còn cần điều đó nữa, nên cứ để mọi thứ như hiện tại là tốt nhất.

Nghĩ vậy, Chương Uẩn Nghi cúi đầu trả lời:
“Con đến muộn một chút, đã đặt xe đón rồi. Hai người nghỉ sớm đi nhé.”

Cô không cần ai đến đón.

Bố cô không hỏi thêm gì, chỉ nhắn một câu:
“Được. Chú ý an toàn, có gì thì gọi điện.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Chương Uẩn Nghi đặt điện thoại xuống.

Có lẽ vì sắp nghỉ lễ nên thứ Năm bận rộn hơn mọi ngày, nhiều việc không thể để dồn sang sau kỳ nghỉ, buộc phải giải quyết ngay.

Bận đến mức, cô chẳng còn thời gian ăn uống.

Mãi đến khi Trần Hân Hợp nhắc, hỏi có muốn gọi chút đồ ăn không, cô mới ậm ừ cho có, ăn qua loa vài miếng.

Chuyến bay của Chương Uẩn Nghi là mười giờ tối.

Gần chạng vạng, cô bất ngờ nhận được tin nhắn từ Bồ Lê, hỏi kỳ nghỉ này có rảnh không, anh ta muốn sang thành phố khác ghé qua nhà hàng Thuận Hưng để khảo sát tình hình.

Chương Uẩn Nghi nhíu mày, từ chối.

Nhưng dù sao anh ta cũng là bên A, cô không tiện từ chối quá thẳng thừng, chỉ nói mình đã có lịch trình, phải về quê một chuyến, thăm gia đình.

Bồ Lê hỏi:
“Eva quê ở đâu?”

Cô khựng lại một chút, nhưng không giấu. Giấu cũng chẳng ích gì, nếu anh ta thực sự muốn biết, không cần cô nói cũng tìm ra được.

Vì vậy, Chương Uẩn Nghi nói thật.

Cô là người Nam Thành.

Bồ Lê đáp:
“Nam Thành là nơi phong cảnh hữu tình.”

Chương Uẩn Nghi khẽ mỉm cười, khách sáo đáp:
“Đúng là cũng không tệ.”

Đối với quê hương của mình, cô chẳng có gì phải khiêm nhường.

Bồ Lê lại nhắn:
“Tôi từng đến vài lần, ẩm thực ở đó phong phú thật.”

Chưa kịp để cô trả lời, anh ta đã tiếp lời:
“Lần sau nếu tôi đến, Eva có thể giới thiệu vài nhà hàng địa phương chứ?”

Cô trả lời dửng dưng:
“Nếu Tổng giám đốc Bồ cần.”

“Cần.”

Chương Uẩn Nghi vẫn giữ thái độ xã giao:
“Vậy lần sau anh đến, tôi sẽ nói.”

“Được.”

Kết thúc đoạn đối thoại, cô khẽ thở ra, đặt điện thoại xuống, chuẩn bị xử lý nốt hộp thư. Nhưng chưa đầy một phút, điện thoại lại rung lên.

Cô nhíu mày theo bản năng, đúng lúc Trần Hân Hợp mở cửa bước vào, lưỡng lự hỏi:
“Chị Eva, sao vậy?”

Chương Uẩn Nghi ngẩng đầu, bình thản:
“Không có gì.”

Cô mở khóa, ấn vào WeChat. Thấy nội dung tin nhắn, nét căng thẳng trên gương mặt bỗng chùng xuống.

Trần Hân Hợp nhìn biến chuyển trên gương mặt cô, khẽ chớp mắt, trong lòng ngạc nhiên —
Chị Eva sao lúc thì buồn bực, lúc thì vui vẻ thế này? Xảy ra chuyện gì à?

Chương Uẩn Nghi không đoán ra suy nghĩ của cô ấy, chỉ bảo để tài liệu xuống rồi về nhà nghỉ ngơi.

Chờ Trần Hân Hợp rời đi, cô mới trả lời tin nhắn của Chu Đình Tắc:
“Chưa tan làm nữa.”

Anh lại hỏi:
“Em bay chuyến mấy giờ?”

“Chín giờ năm mươi.”

“Đi thẳng từ công ty ra sân bay à?”

“Đúng vậy.”

Hành lý cô đã để sẵn trong cốp xe từ sáng, tránh mất thời gian quay lại.

Ít phút sau, Chu Đình Tắc gửi tiếp:
“Em định đến sân bay bằng gì? Gọi xe à?”

Cô hơi sững, chớp mắt, đuôi mày khẽ nhướng:
“Ban đầu cũng định thế.”

Thật ra, dự tính của cô là tự lái xe ra sân bay, gửi hai ba ngày rồi về lấy.

Chưa chờ anh trả lời, cô ngược lại hỏi:
“Tổng giám đốc Chu nay tăng ca à?”

“Bên Nexalith không phải tăng ca nhiều, khoảng bảy giờ xong.”

“Ồ.”

“Ừ.”

Hộp thoại yên ắng vài giây. Cô nhịn cười, gõ:
“Vậy Tổng giám đốc Chu có muốn kiếm chút tiền thêm không?”

Anh giả bộ không hiểu:
“Tiền thêm thế nào?”

“… Tài xế.”

Anh lại nhắn:
“Ý tôi là, giám đốc Chương tính trả bằng cách nào?”

Anh không thiếu tiền.

Chương Uẩn Nghi hiểu ngầm, trầm ngâm vài giây:
“Đặc sản Nam Thành thì sao?”

“Để tôi cân nhắc.”

Cô khẽ nghẹn:
“Còn phải cân nhắc sao?”

“Tôi nghĩ nên.”

Chương Uẩn Nghi dừng lại một nhịp, thêm câu:
“Cộng thêm một bữa ăn với cô Chương Nam Thành, được chứ?”

“Giao dịch thành công.”

Anh bảy giờ xong việc, còn cô khoảng tám giờ mới rời công ty.

May mắn, khoảng cách tới sân bay không xa, dù kẹt xe cũng chỉ chừng nửa tiếng.

Nghĩ đến ngày lễ, cô tranh thủ làm xong mọi thứ lúc bảy giờ bốn mươi, dọn dẹp rời đi.

Chu Đình Tắc thì, bảy giờ rưỡi đã có mặt dưới hầm gửi xe của tòa nhà Tư Duy.

Cô mở ảnh vị trí anh gửi, trả lời sẽ xuống ngay, phải qua xe lấy hành lý trước.

“Tôi đợi.”

Chương Uẩn Nghi tưởng anh sẽ ngồi trong xe.

Không ngờ, anh đứng cạnh xe mình.

Ánh mắt cô khẽ dừng lại, bước chân cũng chậm hơn. Thời tiết bắt đầu nóng hơn, lại giờ hành chính, anh vẫn giữ nguyên phong độ: sơ mi trắng, quần tây, không còn khoác vest.

Hầm xe oi bức, gợi cảm giác sắp mưa. Tay áo sơ mi anh xắn lên, để lộ cánh tay rắn rỏi, những đường cơ bắp mờ nhạt nhưng dứt khoát. Ánh đèn vàng hắt xuống, khiến anh nổi bật đến chói mắt.

Nghe tiếng bước chân, Chu Đình Tắc ngẩng đầu, tầm mắt chạm cô.

Họ chạm nhau một giây, anh cất điện thoại, đứng thẳng người:
“Xong rồi à?”

“Ừm,” cô gật nhẹ, bước gần hơn, “Anh đứng đây từ nãy hả?”

Anh khẽ gật, ra hiệu mở cốp.

Cô bấm chìa khóa, hai người cùng đến bên xe. Anh cúi người nhấc vali:
“Chỉ thế này thôi?”

“Ừ, về hai ba ngày thôi.”

Hành lý chẳng nhiều, chỉ vài bộ quần áo và ít quà cho bố dì. Dù không quá thân thiết, một năm về nhà đôi ba lần, cô vẫn giữ phép tắc.

Đặt xong vali lên xe anh, hai người ngồi vào, xe nổ máy rời hầm.

“Đường lúc anh đến có tắc không?” cô hỏi.

Giọng anh trầm thấp:
“Có chút.”

Cô liếc nhìn bản đồ, tình hình vẫn ùn ứ nhưng thời gian chờ không dài, chắc vẫn kịp giờ bay.

Khoang xe bỗng im lặng.

Chẳng bao lâu, anh nghiêng đầu, ra hiệu:
“Phía sau có đồ ăn.”

Cô quay lại, thấy một túi lớn, mở ra — bật cười khẽ:
“Tổng giám đốc Chu này.”

Anh nhướng mày.

Cô rút ra chiếc cơm nắm còn ấm:
“Tôi từ khi nào để anh có ấn tượng thích cơm nắm vậy?”

Anh thoáng trầm ngâm, như khó xử:
“Cửa hàng tiện lợi dưới lầu ít lựa chọn quá.”

Ngày nghỉ sát bên, kệ hàng vốn dĩ cho dân văn phòng sáng ăn cơm nắm, sandwich, giờ đã trống trơn. Anh đến nơi, chỉ còn vài chiếc cơm nắm, sandwich toàn vị cô không ăn.

Không còn cách nào, đành lấy cơm nắm.

“… Sandwich hết à?”

“Còn vị chà bông.”

“… Ồ.”

Cô gật nhẹ, bất giác hỏi:
“Anh làm sao biết tôi không thích chà bông?”

Vấn đề này cô chưa từng nói với Chu Đình Tắc, Chương Uẩn Nghi nhìn chung không kén ăn, món gì cũng có thể ăn chút chút, nhưng chà bông là một trong số ít thứ không ưa. Đương nhiên cô vẫn có thể ăn được, nhưng nếu bắt buộc lựa chọn cô vẫn chọn không ăn.

Anh điềm nhiên:
“Có lần mình đi ăn chung, quản lý Vương giới thiệu món chà bông, em gắp thử một miếng, khen ngon… nhưng sau đó không đụng lại.”

Chuyện nhỏ thế, anh vẫn để tâm, còn nhớ đến giờ.

Chương Uẩn Nghi mím môi, khóe môi khẽ nhướng:
“Tổng giám đốc Chu trí nhớ tốt ghê.”

Anh thản nhiên:
“Cũng tạm thôi.”

“… Tôi không phải khen thật đâu.”

Anh khẽ cười:
“Còn món nào không thích nữa không?”

“Chà bông cũng không phải không ăn được,” cô nhỏ giọng, “chỉ là không thích thôi.”

“Vậy ngoài chà bông?”

“… Thật ra tôi không thích hải sản,” cô thẳng thắn, “đa số thấy hơi tanh, đặc biệt mực với bạch tuộc.”

“Còn tôm?”

“Tôm, cá thì được. Cua thì do lười bóc.”

Anh nhếch môi, cười nhạt:
“Hiểu rồi.”

Cô liếc sang:
“Anh thì sao?”

Ánh mắt anh nghiêng qua, sâu và thẳng:
“Em không biết thật sao?”

… Cái nhìn ấy khiến cô khựng lại, tim đập lỡ một nhịp.

Dường như anh đoán được cô từng hỏi sở thích anh với Nhâm Hoài Mộng.

Vài giây lặng im, cô cố tình đáp:
“Không biết thật.”

Anh nhướn mày:
“Thế à?”

“Ừ.”

Cô tuyệt không thừa nhận, rằng cô biết anh không ăn chua — vậy mà lần anh tặng dâu tây, cô còn cố ép anh ăn.

Nhớ lại, chưa kịp mở lời, anh đã bình thản:
“Tôi không ăn đồ chua.”

“Tất cả đồ chua?”

“Ừ, không thích.”

Anh có thể ăn nếu bắt buộc.

Nhưng thật sự, anh không thích.

Chương Uẩn Nghi khẽ “ồ” một tiếng, gật đầu:
“Biết rồi.”

Cô thuận miệng đáp, rồi bỗng nhớ ra điều gì, ánh mắt khẽ chuyển, ngón tay chậm rãi xoay xoay dây an toàn, nghiêng đầu hỏi:
“Thế còn vị chua trong gia vị thì sao? Chịu được không?”

Chu Đình Tắc liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Gia vị chua… là giấm à?”

“Ừ,” cô đáp, giọng nhẹ nhàng mà mang theo chút dò hỏi.

Anh im lặng vài giây, rồi chậm rãi trả lời, từng chữ thong thả:
“Cũng rất ghét.”

“……”

Bình Luận (0)
Comment