Đêm thanh, trăng sáng, sao thưa. Trong sân ga những ngày nghỉ, dù đã tối muộn, vẫn còn nhiều bóng người vội vã.
Từ trong nhà ga bước ra, ánh mắt Chu Đình Tắc lập tức bắt gặp bóng người đang chờ bên cửa số 5, là Chương Uẩn Nghi.
Gió đêm thổi mạnh, Nam Thành lạnh hơn Thân Thành đôi chút. Đúng tiết Thanh Minh, mưa phùn lất phất, đường phố loáng ướt ánh nước.
Cô khoác một chiếc măng-tô dài, đội mũ lưỡi trai, chỉ lộ nửa gương mặt. Dáng người cao gầy, toát lên vẻ phong nhã, khiến không ít ánh nhìn dừng lại nơi cô.
Chu Đình Tắc thoáng ngạc nhiên.
Lúc hẹn, cô không nói sẽ đến đón anh, mà thực ra anh cũng không cần cô phải làm vậy. Đêm khuya, phụ nữ r ngoài không hẳn an toàn.
Anh bước chậm tới, mắt chăm chú nhìn, thầm nghĩ bao lâu nữa cô mới nhận ra mình.
Chợt thấy cô móc điện thoại ra, bấm mấy cái.
Anh lấy máy, vừa vặn thấy tin nhắn mới:
Chương Uẩn Nghi: “Ra chưa? Tôi ở cửa số 5.”
Chu Đình Tắc khẽ nhếch môi, sải bước đến gần, rồi khum tay, nhẹ gõ lên vành mũ cô.
Cô ngẩng đầu theo bản năng. Dưới ánh đèn sáng, bốn mắt chạm nhau, lặng im mấy giây.
“…”
Một lát sau, Chương Uẩn Nghi từ tốn cất điện thoại, khẽ nói:
“Nhanh vậy?”
Anh nhướng mày, thấp giọng:
“Chuyến sớm nhất.”
Anh hỏi:
“Đợi lâu chưa?”
“Không lâu lắm,” cô đáp, “khoảng hai mươi phút.”
Anh bật cười bất lực, mắt rơi xuống đôi môi khẽ động, trong lòng bỗng chao nhẹ:
“Đi gì đến đây?”
“Tôi gọi xe tới” cô thật thà.
Chu Đình Tắc không lấy làm lạ, ngừng một chút rồi hỏi:
“Em có lạnh không?”
Chướng Uẩn Nghi lắc đầu:
“Tôi ổn. Còn anh?”
“Không lạnh.” Anh hơi nghiêng đầu, ra hiệu:
“Đi thôi?”
“Ừ.”
Cả hai đến khu vực taxi, rồi thẳng tới khách sạn làm thủ tục.
Giờ đã muộn, nhưng Nam Thành về đêm vốn rực rỡ, nửa đêm đường vẫn tấp nập, hàng quán ven đường đèn sáng lấp lánh.
Chu Đình Tắc từng đến đây, nhưng chưa bao giờ ra đường vào giờ này. Anh nhìn cảnh ngoài cửa xe, khẽ hỏi:
“Đêm nào cũng nhộn nhịp thế này à?”
Chương Uẩn Nghi nghĩ một chút:
“Mùa đông sẽ vắng hơn.”
Nam Thành mùa đông lạnh, kẻ ham vui cũng ngại ra đường.
Ánh mắt anh dời sang cô.
Cô chợt nhận ra, đôi mắt anh đen nhánh, lóe một tia ý vị:
“… Sao vậy?”
“Khó tưởng tượng thật” anh nói khẽ, “hồi đi học, nơi này cũng náo nhiệt thế sao?”
Cô khẽ “à”, bật cười:
“Không đến mức này, nhưng cũng đông.”
Nói đến chuyện học, cô kể:
“Hồi cấp ba, con phố trước cổng trường tôi, hai giờ sáng còn nhiều người lắm.”
Anh chau mày:
“Học sinh không cần ngủ sớm à?”
“Cuối tuần thôi. Ngày học thì yên ắng.”
Anh gật đầu, rồi bất chợt hỏi:
“Trường em học có xa đây không?”
“…”
Cô khựng lại, chạm ánh nhìn đầy hiếu kỳ của anh, bèn đề nghị:
“Nếu anh không thấy chán, mai tôi đưa đi xem.”
Anh đáp ngay:
“Không chán.”
Đi đến nơi từng in dấu chân cô, làm sao anh chán được?
Xe dừng trước khách sạn.
Dù đang kỳ nghỉ, nhưng khách sạn Chương Uẩn Nghi đặt vốn không phải hạng bình dân, nên vẫn còn phòng trống.
Chu Đình Tắc lấy cùng loại phòng, cùng tầng với cô. Cầm chìa khóa, cả hai cùng lên lầu.
Trong thang máy, cô chợt nhớ ra, nghiêng đầu hỏi:
“Anh đói không?”
“… Không đói,” anh bật cười, “anh ăn tối rồi.”
Cô “ừ” khẽ, lại bỗng chẳng biết nói gì thêm.
Thang dừng ở tầng 16. Anh liếc bảng chỉ dẫn, rồi cụp mắt nhìn người bên cạnh:
“Eva.”
“Hửm?” Cô đáp, có chút ngẩn ngơ.
Anh cụp mi mắt, thoáng nhìn đồng hồ, giọng thấp, êm:
“Buồn ngủ chưa?”
“… Cũng chưa,” cô dừng một nhịp, hiểu ra ẩn ý trong lời anh, “còn anh? Không mệt sao?”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, khi đáp lời, khóe môi hiện nét cười nhạt, như mặt hồ tĩnh chơ gợn sóng:
“Không mệt. Thể lực anh vẫn tốt.”
Cô khẽ chớp mi, hơi bối rối, ngón tay vô thức khẽ siết quai túi:
“Vậy… tôi đưa anh đi dạo phố trung tâm nhé?”
Anh gật nhẹ:
“Phiền Eva vậy.”
Cô mỉm cười, cong khóe môi:
“Không phiền.”
Vả lại, cô cũng chưa buồn ngủ.
Anh chỉ mang theo một túi nhỏ. Đặt đồ xuống, hai người lại cùng ra cửa.
Khách sạn nằm ngay khu sầm uất, từ đây đến trung tâm náo nhiệt chỉ chừng mười phút đi bộ.
Đêm ấy, gió mát khẽ lay, lạnh dịu như làn nước. Hai người sóng vai đi trong ánh đèn, từng đợt tiếng nói, tiếng cười vọng lại từ xa, hòa vào không khí sôi động.
“Người đông quá phải không?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Anh đảo mắt nhìn quanh, giọng chắc nịch:
“Đông thật.”
Dù đã đoán trước, nhưng khi thấy biển người cuồn cuộn này, anh vẫn hơi ngạc nhiên.
Cô bật cười khe khẽ, rồi bỗng ngẩng nhìn về phía xa, giọng như một ý tưởng chợt đến:
“Anh từng đến điểm check-in ở tòa nhà biểu tượng của Nam Thành chưa?”
Anh theo hướng nhìn ấy, môi nhếch lên:
“Chưa. Còn em?”
“Tôi cũng chưa,” cô cụp mắt, chạm nhẹ đầu ngón tay vào sống mũi, có phần ngại ngùng, “hồi tôi học ở đây chưa có nó, đến khi xây xong thì tôi cũng ít quay về.”
Mà dẫu có về, cô cũng không rảnh để chạy đi chụp mấy tấm ảnh kỷ niệm. Khi ấy, thời gian với cô là thứ không thể hoang phí.
Nhưng giờ thì khác. Lần đầu tiên, cô cảm thấy đôi khi việc bỏ ra chút thời gian cho những điều tưởng chừng vô nghĩa… cũng là một loại dịu dàng.
Chu Đình Tắc như đoán được suy nghĩ ấy. Anh khẽ gật, giọng pha chút thăm dò:
“Nó đóng cửa lúc mấy giờ thế?”
“Hai giờ sáng,” cô đáp, “anh muốn lên thử không?”
Anh nghiêng mặt nhìn cô, đôi mắt nghiêm mà sáng:
“Muốn. Eva, cùng đi nhé?”
Cô thoáng sững, rồi hiểu anh đang cho mình một cái cớ. Khóe môi chợt cong, nhè nhẹ:
“Được.”
Nửa đêm, nhưng khu check-in dưới chân tòa nhà vẫn đông. Hai người xếp hàng một lúc, mới tới lượt.
Chu Đình Tắc giơ điện thoại:
“Đứng đó đi, tôi chụp cho.”
Ánh trăng trong trẻo, đèn sáng như ngày, mặt đất loang ánh sáng mờ, bóng người kéo dài.
Trong khung hình của anh, là bóng dáng cô.
Ngón tay anh chạm vào màn hình, ghi lại trọn vẹn bóng hình ấy.
Có lẽ ít khi chụp ảnh, nên khi ngẩng nhìn ống kính, nụ cười của cô hơi gượng, vương nét bối rối.
Nhưng khuôn mặt ấy, đường nét mềm mại ấy, vẫn rạng rỡ như ánh trăng đầu xuân.
Bức ảnh lưu lại dù tĩnh mà sáng ngời.
Cô đợi một lát rồi hỏi:
“Xong chưa vậy?”
“Rồi đó,” anh cười, “muốn xem không?”
Theo thói quen thường, anh đoán các cô gái đều phải xem, không vừa ý còn chụp lại.
“Không cần đâu,” cô nói nhanh, bước tới bên anh, “đến lượt anh rồi, đưa máy đây tôi chụp cho.”
Anh nhìn cô, khóe môi cong nhẹ, đưa điện thoại sang, không từ chối.
Cô giơ máy, khung cảnh sau lưng anh là thành phố lung linh ánh sáng, bóng người hòa vào đêm, náo nhiệt mà xa xăm.
Một bức ảnh được lưu lại.
Cô định cất máy, toan quay đi…
Không ngờ, Chu Đình Tắc bỗng nghiêng đầu, hỏi cô gái đang đứng phía sau:
“Xin chào, có thể phiền bạn chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh được không?”
Cô gái thoáng sửng sốt, rồi vui mừng đến rạng rỡ, vội vàng đưa tay:
“Đương nhiên được ạ!”
Từ nãy đến giờ, cô đã chú ý đến cặp đôi này. Trai thì tuấn nhã, gái thì thanh lệ, khí chất nổi bật, đứng cùng nhau lại càng ăn ý đến lạ.
Nếu không phải vì phép lịch sự, cô nàng đã lén chụp một tấm gửi cho bạn bè, khoe rằng tối nay mình gặp đôi tiên đồng ngọc nữ, đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.
Chu Đình Tắc khẽ mỉm cười, đưa điện thoại cho cô gái:
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì!” Cô gái rối rít đáp, trong lòng vẫn lâng lâng.
Hai người trò chuyện vài câu, Chương Uẩn Nghi vẫn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cánh tay mình bị kéo nhẹ. Chu Đình Tắc thuận thế đưa cô tiến về phía khu chụp hình trước biểu tượng của thành phố.
Anh nghiêng đầu, hơi cúi xuống, giọng trầm thấp lướt qua tai:
“Nhìn vào ống kính.”
“…”
Nhịp tim cô khẽ loạn, mơ hồ cảm nhận được sự gần gũi và khí tức quen thuộc vây quanh. Chớp mắt, ánh đèn rực sáng, khung hình đóng lại khoảnh khắc hai người đứng sát bên nhau — nền là tòa nhà huy hoàng, bóng họ kéo dài trên nền gạch ướt ánh trăng.
Rời khỏi điểm chụp, Chương Uẩn Nghi vẫn còn chút ngẩn ngơ, tựa như tất cả vừa chỉ là một giấc mộng ngắn.
Cho đến khi người bên cạnh khẽ gọi:
“Eva.”
Cô hoàn hồn:
“À?”
Hiếm khi thấy cô thất thần đến vậy, Chu Đình Tắc cố nén ý cười nơi khóe môi, nghiêng đầu ra hiệu về phía trước:
“Đi mua chút gì ăn nhé?”
Cô chớp mắt:
“Anh muốn ăn gì?”
“Đặc sản ở đây?” Anh gợi ý.
“Được.” Cô đáp lời, bước theo anh đến dãy hàng quán ven đường.
Hai người chẳng thật sự đói, chỉ là bị mùi hương nồng nàn kéo chân dừng lại.
Trước đây, Chương Uẩn Nghi cũng từng rất thích những món ăn đường phố, nhưng nhiều năm qua, cô dần tiết chế.
Cô giới thiệu cho anh vài món nổi tiếng, hai người liên tục dừng lại, mua một chút, ăn một chút, từ đầu phố nhộn nhịp đến tận cuối con đường đã bớt đông người.
Đi hết một vòng, trời cũng đã khuya. Cô đề nghị quay về nghỉ, anh không phản đối.
Trước cửa phòng, Chu Đình Tắc khẽ gật đầu chào, giọng trầm ấm:
“Ngủ ngon.”
Chương Uẩn Nghi mím môi, nhẹ đáp:
“Ngủ ngon.”
Anh vừa quay đi, cô chợt gọi khẽ:
“Chu Đình Tắc.”
Anh dừng chân, ngoảnh lại. Ánh mắt sâu thẳm, dường như ẩn một tia ý vị khó dò:
“Sao vậy?”
“Nhớ gửi ảnh cho tôi.” Cô nghiêng mặt, giọng nhẹ tựa làn gió.
Ảnh khi nãy chụp bằng điện thoại của anh.
Nghe thế, môi anh khẽ cong, thấp giọng đáp:
“Được. Đêm nay gửi em. Ngủ sớm nhé.”
“Anh cũng vậy.”
“…”
Về đến phòng, tắm rửa xong, cô mở điện thoại. Tin nhắn vừa tới.
Anh gửi cho cô vài tấm ảnh — trong đó có mấy tấm selfie của anh và hai tấm chụp chung.
Dưới ánh sáng dịu, bóng họ kề sát, nụ cười lặng lẽ mà ấm áp. Tựa như một bí mật chỉ thuộc về hai người, được khéo léo cất giữ trong gương sáng của màn hình.
Chương Uẩn Nghi nhìn chằm chằm hai tấm hình, trước mắt không khỏi hiện lên khoảnh khắc lúc chụp.
Khi ấy, cô thật sự ngỡ ngàng.
Cô không ngờ Chu Đình Tắc sẽ mở miệng nhờ người chụp ảnh chung cho hai người.
Anh có ý gì đây?
Cô không thể không nghĩ nhiều.
Nhưng khổ nỗi, đối phương quá khéo léo, khiến cô chẳng tìm được cách nào để hỏi.
Ngẫm nghĩ một lát, cô đưa tay khẽ chạm vào bóng hình trong ảnh.
Hai người trong tấm hình không đứng quá gần, không phải kiểu thân mật quá đáng, chỉ đơn giản là kề vai đứng bên nhau. Thế mà bức ảnh lại mang theo một bầu không khí rất khác, rất khó gọi tên.
Điều quan trọng hơn cả, Chương Uẩn Nghi chợt nhận ra, trong lúc cô nhìn vào ống kính, thì ánh mắt Chu Đình Tắc lại nghiêng về phía cô.
Nhận ra điểm này, cô khẽ chớp mắt, lòng dậy lên một cảm giác mơ hồ khó tả.
Nhìn kỹ thêm một lúc, Chương Uẩn Nghi thầm nghĩ, Chu Đình Tắc đúng là không quá “ăn ảnh”. Anh ngoài đời đẹp hơn, khí chất càng trầm tĩnh, sắc sảo hơn bất kỳ bức hình nào.
Thế nhưng, cho dù qua ống kính, anh vẫn quá mức anh tuấn, đủ để khiến người nhìn chẳng thể rời mắt.
Cô ngắm nghía hồi lâu, rồi lưu ảnh vào điện thoại, trong đầu lăn tăn nghĩ có nên đăng một tấm lên vòng bạn bè hay không. Đang do dự thì màn hình sáng lên, tin nhắn của Nhâm Hoài Mộng bật đến.
Nhâm Hoài Mộng: “Uẩn Nghi! Ngủ chưa?”
Chương Uẩn Nghi: “Chưa ạ, sao thế chị?”
Nhâm Hoài Mộng: “Bé iu là người Nam Thành, đúng không?”
Cô nhíu mày, trả lời:
“Đúng ạ, sao tự dưng chị hỏi em vậy?”
Nhâm Hoài Mộng liền gửi qua một tấm hình:
“Đây chẳng phải là điểm check-in nổi tiếng ở Nam Thành à?”
Chương Uẩn Nghi thoáng sững, trả lời:
“Đúng, sao thía?”
Cô vừa mới từ đó trở về, thậm chí còn cùng Chu Đình Tắc chụp ảnh.
Nhâm Hoài Mộng nhắn tiếp:
“Em… chưa thấy vòng bạn bè của Chu tổng à?”
“Có gì hót ạ?” Cô gửi đi, lập tức bấm vào WeChat, mở trang cá nhân.
Vừa làm mới, liền thấy một bài đăng của Chu Đình Tắc từ hơn mười phút trước.
Không có chữ nào, chỉ vỏn vẹn một bức ảnh.
Trong ảnh không có người, chỉ là bối cảnh quen thuộc, chính là nơi cô và anh vừa chụp hình chung.
Chu Đình Tắc vốn chẳng phải người thích đăng vòng bạn bè, càng không phải kiểu thích chia sẻ đời sống thường nhật.
Danh sách của anh, phần lớn là thông báo hội nghị, sự kiện khoa học, tin tức công việc.
Bởi vậy, bài đăng có vẻ đời thường này ngay lập tức gây xôn xao trong nhóm bạn chung. Ai nấy đều là “cú đêm”, bình luận dồn dập:
【???】
【Chuyện gì đây?】
【Đây là Nam Thành đúng không? Sao chạy tới đó? Dịp nghỉ lễ đi khảo sát à?】
【Chu tổng, nghỉ lễ mà vẫn làm việc sao?】
Bình luận không ít, nhưng Chu Đình Tắc chỉ trả lời duy nhất một người là Mạnh Tuy.
Mạnh Tuy đầu tiên để lại cả chuỗi dấu hỏi, sau lại thêm một chữ “Chậc”.
Chu Đình Tắc chỉ gửi lại một dấu hỏi.
【Mạnh Tuy: Ra ngoài chơi với bạn thì bận, vậy mà đi Nam Thành lại rảnh nhỉ.】
Câu cuối này, Chu Đình Tắc không đáp.
Không hiểu vì sao, Chương Uẩn Nghi thầm nghĩ, Mạnh Tuy chắc chắn sẽ kín đáo chất vấn anh.
Cô đang suy ngẫm, thì tin nhắn mới của Nhâm Hoài Mộng bật đến:
“Thấy chưa?”
Chương Uẩn Nghi: “Thấy rồi ạ.”
Nhâm Hoài Mộng: “Chu tổng… có ý gì đây? Cưng mau khai sáng giùm chị với?”
Rõ ràng cô ấy đoán ra điều gì, nhưng chẳng dám hỏi thẳng, cũng sợ mạo phạm.
Chương Uẩn Nghi ngẩn người, rồi thành thật:
“Anh ấy đến Nam Thành, do em tiếp đón.”
Nhâm Hoài Mộng: “?”
Chưa kịp cô trả lời thêm, bên kia nhắn tới một câu đầy hưng phấn:
“Biết ngay mà!!”
Chương Uẩn Nghi: “Em không cố ý giấu chị đâu.”
Nhâm Hoài Mộng: “Chị hiểu, không sao. Nhưng nói thật đi, hai người hiện giờ… quan hệ thế nào?”
Chương Uẩn Nghi: “… Bạn bè thôi.”
Nhâm Hoài Mộng: “Vậy mấy hôm trước người tặng hoa đến văn phòng… không phải là em chứ?”
Ngày đó, cả công ty đều bàn tán, ai đã tặng cho Chu Đình Tắc chậu xương rồng.
Chưa hết, sau đó còn gửi thêm hướng dương, mã đề liên.
Mọi người đoán tới đoán lui, vẫn không có đáp án.
Nhâm Hoài Mộng từng thoáng nghi ngờ cô, nhưng lại thấy không hợp tính cách Chương Uẩn Nghi.
Cho đến giờ, cô ấy mới không nhịn nổi mà hỏi thẳng.
Nhắc đến hoa, mặt Chương Uẩn Nghi hơi nóng, nhưng cô vẫn thản nhiên trả lời:
“Đúng vậy, là em đó.”
Nhâm Hoài Mộng: “Trời đất!! Bảo sao Mạnh tổng hôm đó lẩm bẩm nói Chu tổng ăn ở thế nào mà vận khí tốt thế!”
Chương Uẩn Nghi: “… Hả?”
Chuyện này cô thật không biết.
Nhâm Hoài Mộng lập tức kể lại, hôm Chu Đình Tắc nhận được hoa, Mạnh Tuy đã ghé phòng tổng giám đốc, lúc ra còn lầu bầu câu “Hắn số đỏ thật, phúc khí đầy người”.
Nghe xong, Chương Uẩn Nghi không nhịn được khẽ cười:
“Thì ra hình tượng của em trong mắt tổng giám đốc Mạnh lại tốt thế cơ à.”
Nham Hoài Mộng: “Vì bản thân em vốn rất xuất sắc mà.”
Cô cong nhẹ khóe môi:
“Em cũng thấy mình không tệ.”
Nhâm Hoài Mộng: “Đương nhiên rồi. Thôi, muộn rồi, chị không làm phiền nữa. Cố lên nhé, chị ủng hộ bé.”
Chương Uẩn Nghi: “Em sẽ cố.”
Nhâm Hoài Mộng: “Ừm, chúc bé iu của chị sớm bắt được Chu tổng.”
Chương Uẩn Nghi: “… dạaaa.”
Hai người trò chuyện một hồi lâu mới kết thúc.
Đặt điện thoại xuống, yên tĩnh chưa bao lâu, cô lại cầm lên, mở vòng bạn bè của anh một lần nữa.
Do dự vài giây, ngón tay khẽ nhấn một cái—thả tim.